Mỗi lần nhớ tới, đoạn ký ức hỗn loạn phủ đầy bụi trong đầu lại giống như một sợi chỉ đỏ đã được phân loại sẵn và có thể rút ra bất cứ lúc nào.
Tịch Ca bắt lấy sợi chỉ này, bóng tối trong mơ bắt đầu lui xuống. Ngay khi bóng tối hoàn toàn biến mất, hắn liền phát hiện mình đang ngồi trên ngai vàng.
Trong tầm mắt của hắn, xung quanh đều là đồi núi hoang vu trập trùng, ánh sáng màu đỏ sậm bao trùm toàn bộ thế giới. Phía trên vùng đất hoang vu rộng lớn này, thái dương treo trên đỉnh dường như cũng mất đi sức nóng, chỉ là một quả cầu màu đỏ vẽ lên màn trời cho có lệ.
Quan sát xong không trung và cảnh vật, Tịch Ca lại dịch tầm mắt đến gần hơn nữa.
Hắn thấy một tay mình đang chống má, tư thế ngồi tùy ý, hai chân vắt chéo, bên dưới là đám người rậm rạp.
Vẻ mặt những người này tràn ngập phẫn nộ và sợ hãi.
Màu da tái nhợt, răng nanh lộ bên môi, không có nhịp tim hay hô hấp.
Tất cả đều là ma cà rồng!
Mọi thứ diễn ra trong mơ đều là ký ức của hắn. Cho nên, mặc kệ những người này đều như muốn xông lên liên thủ xử lý hắn, Tịch Ca cũng không cảm thấy bất cứ nguy cơ nào.
Hiện giờ hắn đang rơi vào một loại trạng thái khá kỳ lạ.
Rõ ràng hắn đã từng trải qua tất cả, thậm chí là nhân vật chính tham dự cả quá trình, nhưng giờ phút này lại như người ngoài cuộc, tách biệt với mọi thứ.
Hắn có thể cảm nhận được mọi chuyển động của cơ thể, nhưng bên trong cơ thể giống như chứa một linh hồn khác, linh hồn này là hắn trong quá khứ, thời điểm mà hắn còn đang khống chế toàn bộ cục diện.
Tịch Ca bàng quan nhìn biển ma cà rồng ở phía trước.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều ma cà rồng như vậy.
Nhìn thoáng qua, cũng không ước tính được số lượng, chỉ có thể thấy bọn họ chen chúc bên nhau, liếc mắt không thấy cuối, tưởng như ma cà rồng trên toàn thế giới đều tập trung hết ở đây!
Mà đứng đầu đội quân ma cà rồng này, là mười ba cá nhân.
Mười ba người này có nam có nữ, so với vẻ mặt khiếp đảm của đám ma cà rồng phía sau, bọn họ mang theo phẫn nộ nhiều hơn.
Đột nhiên, người đứng giữa trong số mười ba người này tiến lên một bước.
Giọng nói của gã nặng nề trầm thấp, như tiếng vọng từ vực nước sâu.
Gã nhìn thẳng Tịch Ca, âm tiết cổ xưa lao ra khỏi yết hầu, gầm nhẹ: “Seagle, ngươi quá cuồng vọng, những người cùng thế hệ với ngươi đã sớm bị chúng ta tống cổ rồi, ngươi cũng không ngoại lệ! Các ngươi đều đã đi quá giới hạn, thế giới này thuộc về chúng ta, chỉ có chúng ta, mới đủ khả năng dẫn dắt huyết tộc đến tương lai phồn thịnh, ngươi kẻ điên này, ngươi vọng tưởng phản công thiên đường sẽ chỉ kéo tất cả mọi người xuống vực sâu!”
Phản công thiên đường?
Bắt giữ được từ ngữ mấu chốt, Tịch Ca lập tức lên tinh thần.
Theo lão Sa nói, phản công thiên đường chính là cái cớ hắn dùng để lừa lấy sự tín nhiệm từ lão Sa, như vậy thời gian cái danh từ này xuất hiện, phải là sau khi hắn liên lạc với lão Sa và trước khi hắn sở hữu trái tim kim cương.
Hắn thầm tập trung tinh thần, chuẩn bị tiếp nhận nhiều thông tin quan trọng hơn qua những mẩu trò chuyện.
Nhưng ma cà rồng dẫn đầu lại không hề làm thỏa mãn Tịch Ca.
Gã thế mà không hé răng lấy nửa chữ, lập tức ngậm miệng phất tay.
Mười hai người bên cạnh gã cùng xông lên, ngay khi bọn họ vừa mở màn, đám ma cà rồng chen chúc phía sau cũng hành động!
Dưới màn trời đỏ thẫm, trên đất vàng miên man, dị năng cùng lúc kích hoạt triệu tập sức mạnh nguyên thủy nhất, sức mạnh này khiến không gian vặn vẹo, lấy đàn ma cà rồng này làm điểm khởi đầu, rít gào hướng về phía Tịch Ca!
Lúc này, Tịch Ca nghe thấy một tiếng cười lạnh buốt.
Hắn nghĩ mình vừa búng tay một cái.
“Tách”.
Thế giới tĩnh lặng, đồng hồ cát lớn bé dâng lên từ dưới chân hắn, lơ lửng bốn phía.
Hết thảy trước mắt đều tạm ngừng, biến thành một bức điêu khắc tráng lệ.
Thiên địa là phông nền, nhân vật là linh hồn.
Nhóm ma cà rồng nọ, tứ chi đầy sức sáng tạo, biểu cảm rất sống động, chẳng ai giống ai, bởi vì bức điêu khắc này, vốn được tạo thành từ “người” sống!
Đồng hồ cát lơ lửng bên cạnh Tịch Ca bắt đầu xoay tròn, hạt cát bên trong bay nhảy lên, những pho tượng đông cứng bắt đầu biến hóa, một số già đi, một số lại trực tiếp biến mất, còn có một số trở về nguyên trạng, khi mà chưa chuyển hóa thành ma cà rồng, bọn họ cứ vậy mà mất đi sức mạnh của mình!
Thời gian bị thao túng dưới đầu ngón tay Seagle một cách tinh tế, phân biệt khống chế thời gian của mỗi người.
Những người bị câm lặng cũng không đánh mất đi ý thức, bọn họ trợn mắt chứng kiến tất cả.
Trong suốt quá trình này, ánh mắt tuyệt vọng của bọn họ đã rót vào tác phẩm điêu khắc khổng lồ này một sinh mệnh chân chính.
Nhưng đây mới chỉ là mở đầu không mấy đáng kể mà thôi.
Bên cánh vô số đồng hồ cát, lại một chiếc đồng hồ cát khổng lồ từ từ xuất hiện giữa không trung, khoảnh khắc hiện lên, thậm chí che khuất cả thái dương nơi chân trời.
Dưới chiếc đồng hồ cát khổng lồ này, những đồng hồ khác đều có vẻ bé nhỏ không đáng kể.
Đồng hồ cát loại nhỏ ngừng xoay, những ma cà rồng bị thời gian khống chế cũng trở lại như ban đầu.
Đồng hồ cát khổng lồ bắt đầu dịch chuyển, tốc độ vô cùng thong thả.
Nó xoay một nửa vòng tròn, trời đất biến đến ảm đạm.
Nó hoàn thành nửa vòng còn lại, đồi núi trở thành đồng bằng.
Rồi sau đó, nó bắt đầu chính thức chuyển động.
thời gian của thiên địa cũng bị kích thích.
Dưới tác động của thời gian, vỏ trái đất thay đổi, nham thạch nứt nẻ, thổ nhưỡng tách rời, biển cả thành ruộng dâu.
Tịch Ca chứng kiến hết thảy.
Thiên địa là một bức họa, mà bức họa này lại bị người tùy ý vẽ loạn.
Hắn chợt muốn giơ tay lên.
Thế mà hn thật sự nâng được tay mình lên.
Hắn chạm vào khóe miệng đang nhếch lên của mình.
Giống như mọi thứ trước mắt, chỉ là món đồ chơi trong tay.
Tịch Ca đã biết vì sao lão Sa lại bị hắn lừa.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, thế nhưng hắn cũng cảm thấy, nếu mình nguyện ý, ngại gì không thử phản công thiên đường một lần?
“Ha ha…”
Một âm thanh đột nhiên vang lên từ dưới lòng đất.
Bóng đen với những con rắn cuốn quanh đột ngột xuất hiện.
Vũ dực run rẩy, Samael bước ra từ trong bóng đen.
Ông ta hướng Tịch Ca nói: “Seagle, được lắm, ta tin tưởng ngươi có đủ tư cách ký kết khế ước với ta, chúng ta ký kết khế ước, cùng nhau phản công thiên đường, chiếm cứ thiên đường, huỷ diệt thiên đường, đem những tên thiên thần dối trá đó bẻ gẫy cánh, ném vào vực hỗn độn!”
Tịch Ca còn chưa kịp trả lời, hết thảy trước mặt bỗng xoay vần như lốc xoáy. Hắn bị hút vào lốc xoáy, sau một trận trời đất điên đảo, hắn lại xuất hiện ở một nơi khác, trong một tòa lâu đài.
Hắn ngồi cạnh chiếc bàn đá thật dài, trên bàn đá đặt hai ly rượu và một vài món ăn, là bày trí điển hình khi tụ tập bạn bè.
Hắn lại nhìn người trước mặt, Samael đã thu lại rắn, cánh và ngọn lửa, đang ung dung ngồi đối diện hắn.
Một cuộn da dê thật dài nằm trong tay Samael.
Cuộn da dê kia kéo từ trên tay Samael đến dưới lòng bàn chân, thậm chí còn có thể lăn thêm vài mét nữa.
Samael đang xem cuộn da dê, nhưng hiển nhiên, ông ta khá đau đầu bởi thứ này.
Ông ta lơ đãng nhìn cuộn da dê, cùng Seagle câu được câu chăng: “Thiên phú thời gian của ngươi thật không tệ, ngươi có quan hệ gì với Cain?”
Tịch Ca nghe thấy mình cất giọng: “Còn quan hệ gì nữa? Cain là thủy tổ huyết tộc, đương nhiên ông ta là tổ tiên của ta.”
Samael: “Ta nghĩ chuyện không đơn giản vậy đâu, năng lực của ngươi không kém Cain là bao, có lẽ ngươi là con cháu trực hệ của hắn.”
Tịch Ca: “Ha ha, ta cũng không phải năm tên rác rưởi kia đâu, không đánh lại được cả mười ba hậu duệ do chính mình dựng dục…”
Samael: “A, ta không ám chỉ năm người kia, ta cũng gặp qua năm người kia rồi, chẳng qua là Cain tịch mịch và buồn chán, dùng máu của mình và xương cốt động vật làm ẩu ra thôi. Ý ta là, có lẽ ngươi là con ruột của Cain.”
Tịch Ca nghe thấy giọng nói của mình vang lên lần nữa, mang theo chút thản nhiên và không vui: “Nghiêm túc xem khế ước đi, Samael, thân là đại ma vương địa ngục ngươi lại nhàm chán thế sao? Hứng thú với thân thế của ta?”
Samael: “Quả thật địa ngục rất nhàm chán, mà thiên đường lại làm người ghê tởm.”
Làm ác ma địa ngục thật sự rất nhạt nhẽo.
Samael tiếp tục đề tài xoay xung quanh thân thế của Seagle: “Cain có một người vợ, tuy rằng bọn họ luôn cãi vã, nhưng ai biết được Lilith có sinh một đứa con trai cho hắn không chứ? Đương nhiên, Lilith cũng có rất nhiều con, có huyết thống của Lilith, cần gì phải bận tâm huyết mạch của phụ thân đến từ đâu…”
Tịch Ca không hứng thú cho lắm: “Ngươi đang nói đến Cain và em gái Awan của hắn ư?”
Samael: “Không không không, không phải người này. Là Lilith.”
Tịch Ca: “Ta nghe nói nàng là tình nhân của ngươi.”
Samael: “A, ta không thích nàng đâu. Thôi được rồi, là nàng không ưa ta.”
Tịch Ca: “Ta không có hứng thú nghe chuyện.” Hắn lạnh lùng nói, “Ta không biết cha mẹ mình là ai, có lẽ ta không có cha mẹ cũng nên? Cũng chưa nghe nói qua ma cà rồng nhất định phải có cha mẹ. Từ khi ta có ký ức tới nay, người nuôi nấng ta là một vị phù thủy.”
Samael: “Vậy hiện giờ người đó đang ở đâu?”
Tịch Ca: “Đã chết.”
Samael: “Ngươi thế mà lại không sơ ủng người đó?”
Tịch Ca: “Cái chết là nguyện vọng của ông ấy, vậy nên ta dùng thời gian giao cho ông ấy sự yên lặng vĩnh hằng, hơn nữa ta đã xua tan linh hồn của ông ấy, từ đây không lên thiên đường, cũng không xuống địa ngục.”
Samael: “Ngươi cố ý nhấn mạnh như vậy, có phải cảm thấy ta sẽ dùng linh hồn của y để uy hiếp ngươi?”
Tịch Ca: “Cũng không phải, chỉ là ta nghĩ, nếu ta không nói rõ ràng, ngươi sẽ tiếp tục thao thao bất tuyệt về vấn đề này.”
Samael: “Ta chưa từng gặp huyết tộc nào không đáng yêu như người, phải biết rằng ở trước mặt ta, mỗi một huyết tộc đều kinh sợ, ước gì nghe ta nhiều lời một câu.”
Trong lúc nói chuyện, Samael đã đọc đến điều khoản thứ hai trăm trong cuộn da dê dài lê thê.
Mà cuộn da dê này có tổng cộng một ngàn hai trăm điều.
Ông ta đã quá ngán ngẩm rồi, liền kéo đến cuối cuộn da dê, dùng ma lực ký tên thật của mình xuống bên cạnh Seagle.
Sau nét bút cuối cùng, một ngọn lửa đen tuyền đột ngột xuất hiện giữa không trung, thiêu rụi cuộn da dê.
Khi cuộn da dê bị hắc đốt cháy gần như không còn, nội dung của khế ước lập tức khắc sâu vào linh hồn Seagle và Samael!
Ánh lửa vụt tắt trong mắt Tịch Ca, Tịch Ca cảm giác khóe miệng lại cong lên.
Tịch Ca không thể thấy được vẻ mặt mình lúc này.
Nhưng hắn suy đoán giờ phút này mình đang cười đến là xấu xa.
Hắn nhìn lão Sa ở đối diện, sinh lòng đồng tình: lão Sa, rốt cuộc là ông học đâu ra cái thói quen ký tên mà không đọc kỹ khế ước thế này? Lần này đã bị hố không biết bao nhiêu năm tháng…
Tuy rằng cảnh tượng trước mắt khiến hắn có chút bất đắc dĩ.
Nhưng giờ phút này hắn hoàn toàn chắc chắn, mình chưa từng có ý định phản công thiên đường, tất cả đều chỉ là vì lừa gạt lão Sa mà thôi.
Hắn nâng ly rượu trên bàn, kính Samael từ xa.
Sau đó hắn cất lời: “Nếu đã ký kết khế ước, giữa chúng ta đã có liên hệ chặt chẽ. Ta từng nói qua, trước khi phản công thiên đường, chúng ta phải hoàn thành một việc rất quan trọng.”
“Chúng ta cần tìm Bí mật của Cain.”
Samael không yên lòng: “Cain còn cất giấu bí mật gì?”
Tịch Ca ngoảnh mặt làm ngơ, hắn tiếp tục nói: ” Bí mật của Cain là bí mật tối cao nhất trong huyết tộc, bọn họ cho rằng tìm được Bí mật của Cain, có thể đạt được sức mạnh của Cain. Nhưng bọn họ lại vẫn luôn hiểu sai ý, cái gọi là Bí mật của Cain không phải ám chỉ sức mạnh của Cain. Mà chính là…”
“Thứ mà Thần đã cướp đoạt từ Cain.”