Rừng rậm của Công tước Đức Mộc cách lâu đài Rhein không xa, dù sao Bá tước ô đen cũng chỉ mất một buổi tối đi từ rừng rậm tới đây.
Khi hai người Tịch Ca và Bá tước ô đen đến bên rìa rừng rậm, Tịch Ca cũng không nén nổi thầm than.
Chỉ thấy cách đó mấy bước, vô số đại thụ hai ba người ôm mới xuể đột ngột mọc lên từ mặt đất, cỏ cây um tùm, chen chúc nhau không chừa ra một kẽ hở, phiến lá san sát, bộ rễ quấn nhau, bao phủ cả một vùng trời phía trước, không có tiếng gió, không có tiếng nước, thậm chí ngay cả ánh mặt trời cũng không thể lọt vào khu rừng u ám này.
Người ngoài đến đây, khéo còn tưởng con đường phía trước bị chặn lại.
Tịch Ca đánh giá: “Chỗ này mang đến cảm giác rất áp lực, lúc em mua nhà không suy xét đến hàng xóm xung quanh à?”
Rhein: “Không. Bình thường đều là người khác suy xét có muốn làm hàng xóm của ta hay không.”
Tịch Ca cẩn thận cân nhắc: “Ừm, nghe vậy cũng có lý…”
Bá tước bên cạnh vẻ mặt chết lặng.
Cả đoạn đường, hai người kia đã tán gẫu không biết bao nhiêu lần.
Tuy rằng lần nào bọn họ cũng chỉ nói hai câu liền dừng, nhưng bù lại bọn họ nói chuyện rất thường xuyên…
Điều này khiến Bá tước sinh ra hoài nghi.
Lúc trước mọi người cho rằng Công tước thứ mười ba cao ngạo quái gở, dù sao hắn cũng không hòa nhập được vào thế giới Hắc Ám, cũng chưa bao giờ nghe nói có bạn bè.
Nhưng không ngờ, thực tế Công tước thứ mười ba hóa ra lại là một người nói nhiều…
Hơn nữa hắn còn có một người bạn thân thiết đến vậy.
Lại nói, người đứng bên cạnh Công tước thứ mười ba, đến tột cùng là ai?
Vấn đề này chỉ dạo qua trong đầu Bá tước một vòng liền biến mất.
Đây không phải lúc để hóng hớt.
Gã yếu ớt nói: “Tôi đã đưa hai vị đại nhân đến nơi rồi, hai vị đại nhân, tôi có thể đi được chưa…”
Không ai để ý tới gã.
Tịch Ca lại hỏi Rhein: “Chúng ta vào trong đó bằng cách nào? Xông thẳng vào ư? Có phải quá kiêu ngạo không nhỉ…”
Rhein tùy ý nói: “Không cần xông vào, chúng ta chỉ cần đứng bên ngoài này. Đối phó với Đức Mộc, đứng yên ngoài này tốt hơn là vào trong. Suy cho cùng, dị năng của Đức Mộc rất khổng lồ, nhưng điểm yếu cũng rất rõ ràng, chỉ cần dùng lửa thiêu rụi cả cánh rừng này, ông ta không bị biến thành tro thì cũng hao tổn lớn.”
Bá tước cảm thấy nội dung cuộc trò chuyện của hai người kia đã dần trở nên nguy hiểm.
Gã nhìn trái nhìn phải, đang định yên lặng rời đi, cây cối rậm rạo phía trước đột nhiên run lên, ngay sau đó, mặt cỏ mọc lan, dây leo vươn dài, cây cối di động, chỉ trong chớp mắt, khu rừng cách Tịch Ca và Rhein hai ba bước đã tràn về trước, rồi lại tách ra ở chính giữa, hệt như một cái miệng khổng lồ xuất hiện đột ngột trong rừng, rồi nuốt cả hai người lẫn Bá tước!
Tịch Ca quay đầu nói với Bá tước. Dường như hắn đã đoán được tương lai nào đó, nên trong giọng nói mang theo vẻ đồng tình: “Xem ra ngươi không đi được rồi.”
Bá tước: “…”
Không cần ngài nói tôi cũng đã nhìn thấy…
Gã lo sợ trong lòng, có chút căng thẳng, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, dù sao Công tước Đức Mộc mang đến cho gã ấn tượng rất sâu đậm, một năm 365 ngày thì ngớ ngẩn hết 366 ngày, tuy rằng gã đưa kẻ địch đến lãnh địa của Công tước Đức Mộc, nhưng gã cảm thấy, chỉ cần mình nhanh chóng lên tiếng phân tán lực chú ý của Công tước, khiến Công tước đau đầu, gã sẽ được buông tha một cách dễ dàng. Dù sao, phong cách của Công tước Đức Mộc đúng là như vậy…
Sự im lặng của Bá tước ô đen làm gián đoạn lời nói của Tịch Ca.
Hắn nói xong câu đó, liền bình tĩnh quay đầu, giương giọng nói: “Công tước Đức Mộc —— “
Giọng nói quanh quẩn trong khu rừng.
Bầu không khí vô cùng im ắng, cũng không có tiếng đáp lại.
Tịch Ca bước về phía trước, những gì hắn làm bây giờ cũng giống như những gì bá tước đã làm trước đây.
Chỉ khác ở chỗ, Bá tước nhảy vào lâu đài qua ô cửa sổ, lén la lén lút.
Còn hắn thì trực tiếp đá văng ra cửa chính, chuẩn bị ôn tồn thảo luận cùng Công tước Đức Mộc về nhân quả luân hồi và cường giả vi tôn.
Tịch Ca tiếp tục lớn tiếng: “Có khách đến rừng rậm của ông, ông không định ra tiếp đón ư?”
Trong rừng vẫn im ắng như trước, Công tước Đức Mộc không đáp lại.
Nhưng sâu trong rừng rậm, một làn sương mỏng đột nhiên xuất hiện.
Sương mù xám xịt từ rừng rậm vọt về phía Rhein và Tịch Ca.
Lúc này, Rhein nói với Tịch Ca: “Để ta, nơi này ta ra tay thích hợp hơn.”
Ánh mắt cậu bằng phẳng. Từ sau khi bị đoạt đi Nguyên huyết, Rhein đã nhiều lần suy nghĩ về đặc điểm của tứ đại Thân Vương lẫn thuộc hạ của họ, cũng nhằm vào dị năng của bọn họ để tìm ra phương pháp ứng phó thích hợp.
Cậu giải phóng dị năng.
Trong số mười hai vị Công tước huyết tộc, năng lực của Công tước Đức Mộc là rõ ràng nhất.
Ban đầu dị năng của ông ta chỉ là biến thành một thân cây. Nghe có vẻ rất vô dụng.
Nhưng theo thời gian trôi qua, dị năng thiên phú của ông ta ngày càng tăng trưởng, một thân cây biến thành vườn cây, một vườn cây biến thành một mảnh rừng rậm. Trong khu rừng này, từng cọng cây ngọn cỏ đều mọc ra từ cái cây nguyên thủy nhất kia, cho nên mỗi một ngọn cỏ, mỗi một thân cây, đều chứa đựng ý thức của Công tước Đức Mộc.
Trong thế giới Hắc Ám, từng có nhà nghiên cứu chuyên phân tích năng lực của Công tước Đức Mộc, sau đó cho ra kết luận, có thể phá hủy khu rừng này bằng rất nhiều phương pháp, nhưng chỉ cần bỏ sót một mảnh lá trong rừng, thì nghĩa là Công tước Đức Mộc đã trốn thoát.
Đây có lẽ là vị Công tước có khả năng sinh tồn mạnh mẽ nhất, cho dù bị thương nặng đến cỡ nào, cũng rất khó giết chết.
Dị năng của Rhein phát động.
Đại địa bắt đầu rung chuyển, tiếng ầm vàng từ xa đến gần, từ nhỏ biến thành lớn, từ dưới nền đất truyền đến mặt đất!
Hơi nước dày đặc bắt đầu tràn ngập khu rừng.
Hơi nước hòa với sương mù, khu rừng ban nãy vẫn còn tối tăm đột nhiên trở nên hỗn loạn không rõ.
Trong lúc hỗn loạn, Tịch Ca đột nhiên nghiêng đầu, đưa tay bắt một đoạn dây leo giống như rắn.
Đoạn dây leo ẩn hiện trong làn sương mù, không giống với dây leo bình thường xung quanh hai người.
Vẻ ngoài đen thùi, trên thân mọc đầy gai nhọn, còn có chất lỏng dính nhớp chảy ra từ bề mặt.
Lúc Tịch Ca bắt lấy đoạn dây leo này liền dính phải chất nhầy bên trên, này đó dịch nhầy ăn mòn làn da chỉ trong nháy mắt!
Độc tính có thể ăn mòn huyết tộc trên cấp Thân Vương cực kỳ hiếm thấy.
Tịch Ca kinh ngạc nhướng mày.
Hắn buông tay, vừa thêm đảo ngược thời gian lên vị trí bị ăn mòn trên tay, vừa dùng dị năng thứ hai của mình, cấp tốc đông lạnh hơi nước xung quanh.
Hơi nước kết thành bông tuyết, bay tán loạn khắp nơi, vô số dây leo màu đen xuất hiện trong tầm mắt, chúng nó hệt như một bầy rắn, ẩn nấp trong sương mù, từ bốn phía trườn đến cạnh Tịch Ca và Rhein!
Đáng tiếc, chất độc mà chúng nó phun ra, đều đã bị đóng thành băng.
Hiện giờ sương giá trên mặt đất và trên dây leo là lồng giam, cũng là lưỡi dao sắc bén, khóa chặt chúng lại. Đám dây leo vờn quanh đành ôm nỗi hận dừng bước.
Đúng lúc này.
Khi đợt rung chấn đạt mức cao nhất, trên mặt đất liền xuất hiện những vết nứt ngang dọc, vô số cột nước ngầm mảnh dẹp phun ra, thẳng về phía không trung, vừa mới xuất hiện, những cột nước đó liền như con rồng giận dữ vẫy đuôi, lập tức tản ra khắp khu rừng, rửa trôi sương mù xám xịt đến khi không còn một mảnh.
Sương mù tiêu tán, rừng rậm lại xuất hiện trong tầm mắt Tịch Ca và Rhein.
Còn nước thì vẫn không ngừng từ dưới mặt đất đổ lên bầu trời, con rồng giận dữ ban nãy cũng biến thành con sông vắt ngang không trung, đại dương mênh mông đang dần trải rộng khu rừng, cảnh tượng trước mắt vô cùng đồ sộ, không còn thấy rừng rậm, chỉ có một vùng nước đầm
Thế nước khổng lồ này khiến người ta có cảm giác như thể tất cả mạch nước ngầm nơi đây đều đã bị Rhine rút lên khỏi mặt đất!
Hiển nhiên rừng rậm là lãnh địa tuyệt đối của Công tước Đức Mộc, có điều rừng rậm không thể tồn tại đơn lẻ được.
Khu rừng rộng lớn phải cắm rễ thổ nhưỡng, và phải có nguồn nước khổng lồ dưới nền đất để cây cối sinh trưởng.
Một ngọn lửa phá hủy khu rừng này một cách dễ dàng, lũ lụt cũng vậy.
Vừa hay, dị năng thiên phú của Rhein, chính là khống chế nguồn nước!
Trận lũ cuốn trôi rừng rậm. Cho dù là đại thụ hay hoa cỏ yếu ớt, thậm chí rất nhiều loài động vật ẩn nấp trong rừng để sinh tồn, đều bị trận lũ trào lên từ dưới đất cuốn trôi.
Vào lúc này, vẻ hung tàn của trận lũ đã bày ra vô cùng rõ ràng.
Nó nhấn chìm mọi thứ, hủy diệt mọi thứ.
Khi nước đã bao phủ đại địa, những ai đứng bên trên mặt nước đều sẽ không còn gặp lại đại địa được nữa, chỉ thấy đại dương mênh mông ngàn dặm và những thân cây xác xơ.
Công tước Đức Mộc, người mà ban nãy mời gọi đến nghìn lần nhưng không thấy bước ra, giờ đột nhiên lại đứng trước Tịch Ca và Rhein!
Cách ông ta xuất hiện rất đặc biệt, ông ta chui ra từ một thân cây.
Vị Công tước nhìn như người rừng này trông có vẻ hơi lo lắng, nhưng cho dù có lo lắng đến đâu, giọng nói của ông ta vẫn cứ chậm rề rề: “Đủ rồi, Công tước thứ mười ba! Thu hồi dị năng của ngươi đi, chúng ta làm giao dịch. Ta biết ngươi trở về báo thù, ta cung cấp tài nguyên cho ngươi báo thù…”
Trận lũ ngừng tàn phá.
Tịch Ca và Rhein đều nhìn về phía Công tước Đức Mộc.
Công tước Đức Mộc vẫn chậm rãi như cũ, đã vậy, ông ta còn cố gắng rút ngắn những lời mình muốn nói: “Trong tay ta có Nguyên huyết của Công tước, ta dùng nó để chuộc lấy tính mạng của mình; ta còn có bình máu của một sinh vật thần thoại vô cùng lớn mạnh… Ta cũng có thể đưa các ngươi, xem như tạ lễ. Chỉ cần các ngươi đồng ý buông tha cho ta, các ngươi sẽ có hai bình máu, nếu các ngươi vẫn không đồng ý, đến cả một bình các ngươi cũng không có được. Công tước thứ mười ba, ngươi muốn phá hủy khu rừng này, rất dễ dàng, nhưng ngươi muốn lấy Nguyên huyết của ta, thì không đơn giản được như vậy đâu. Dù sao kỹ năng thoát thân của ta, ngay cả Thân Vương đại nhân cũng không dám coi thường.”
Rhein và Tịch Ca giao lưu bằng ánh mắt.
Trong một giây, bọn họ đã đạt được đồng thuận.
Tịch Ca chuyển mắt về phía Công tước Đức Mộc: “Ông nói rất có lý, nhưng tôi vẫn còn điều băn khoăn.”
Công tước Đức Mộc: “Điều gì?”
Tịch Ca: “Sau khi chúng ta giao dịch xong, ông sẽ không bán đứng chúng tôi cho Thân Vương đại nhân của ông chứ?”
Công tước Đức Mộc: “Sẽ không.”
Tịch Ca: “Vì sao tôi phải tin ông?”
Công tước Đức Mộc lời ít mà ý nhiều: “Bởi vì ta lười. Toàn thế giới Hắc Ám đều biết điều đó.”
Tịch Ca: “…”
Rhein làm chứng: “Quả thật là thế, thế giới Hắc Ám còn có đồn đãi, Thân Vương cai quản Đức Mộc vô cùng hối hận vì đã tìm cho mình một thuộc hạ vô dụng như vậy.”
Tịch Ca tự hỏi: “Xem ra tôi không có lý do gì để cự tuyệt, dù sao cái trước thì có hai bình máu, cái sau thì chưa chắc có một bình nào…” Hắn nói với Công tước Đức Mộc, “Chúng ta thỏa thuận vậy đi.”
Công tước Đức Mộc gật đầu: “Đây lag là một kết quả tốt đẹp.”
Ông ta nhìn về phía Rhein.
Rhein lại thao túng dòng nước.
Nước lơ lửng giữa không trung lại rơi xuống mặt đất, dưới sự khống chế của Rhein, dần dần rót vào những vết nứt trên mặt đất.
Chỉ chốc lát sau, trận lũ đã rút khỏi khu rừng.
Nhưng bị trận lũ thổi quét một lượt, trong rừng có rất nhiều nơi hỗn loạn, chẳng khác nào cỗ quan tài xa hoa khổng lồ của ông ta bị người ta ném vào cống nước bẩn thỉu.
Râu ria xồm xoàm trên mặt Công tước Đức Mộc cũng toát ra vẻ đau lòng.
Nhưng ông ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ kiệm lời và lười biếng.
Đại thụ sau lưng ông ta rũ xuống một nhánh cây, mũi nhánh cây cuộn lại, mang đến hai bình máu.
Máu đã tới tay Tịch Ca và Rhein.
Sau đó, Công tước Đức Mộc thao túng rừng rậm, mở ra một lối nhỏ để rời đi.
Tịch Ca cầm lấy bình máu, cùng Rhein bước trên con đường nhỏ, lịch sự chào tạm biệt Công tước Đức Mộc: “Hẹn gặp lại.”
Công tước Đức Mộc: “Không bao giờ gặp lại.”
Tịch Ca và Rhein rời khỏi rừng rậm.
Bá tước cũng định theo chân.
Từ lúc bắt đầu, gã luôn đứng bên cạnh Tịch Ca, nhưng cho dù Tịch Ca hay Rhein, hoặc là Công tước Đức Mộc, đều không làm gì gã.
Cuộc chiến của bọn họ vô cùng gay cấn, gã chỉ đứng bên cạnh làm người qua đường, chẳng có gì liên quan đến gã.
Bá tước cảm thấy mình có thể làm người qua đường đến cùng.
Gã bình tĩnh và lặng lẽ, đặt chân lên con đường nhỏ chưa biến mất.
Nhưng gã vừa mới bước ra bước đầu tiên, một căn dây leo màu đen đã từng xuất phía sau Tịch Ca liền cuốn chặt lấy mắt cá chân của gã.
Trên bề mặt dây leo chứa chất kịch độc.
Chất độc này là Công tước Đức Mộc đặc chế để đối phó với ma cà rồng.
Nó có thể hấp thụ máu trong cơ thể huyết tộc, khiến ma cà rồng bị nhiễm độc tố hóa thành tro tàn trong vòng năm phút đồng hồ.
Ngay giây phút dây leo cuốn lấy Bá tước, máu trong người Bá tước dường như bị đông lại.
Cả người gã cứng ngắc, ngã nhào trên đất.
Dây leo bắt được con mồi liền tha con mồi trở về.
Một gốc cây nào đó trong rừng chợt nhổ bộ rễ của mình ra khỏi bùn đất, một cái hố to bằng cái huyệt mộ bỗng xuất hiện.
Những tinh thể sáng lạn đã gần như lấp đầy cái hố.
Rừng rậm yên tĩnh rút đi lớp ngụy trang, lộ ra hài cốt giấu dưới tàng cây.
Dây leo kéo Bá tước về phần mộ của gã.
Bá tước ngã xuống dưới chân Công tước Đức Mộc.
Gã hoảng sợ đến cực độ, nhưng máu đông chứa độc tố cũng sẽ gây ảnh hưởng đến thần kinh của gã, gã cảm thấy tê liệt, tê liệt như rơi vào vực sâu. Gã cố gắng duỗi tay, dùng ngón tay nắm ống quần Công tước: “Không… Đại nhân… Vì sao… Tôi…”
Giọng nói của Công tước Đức Mộc vẫn chậm rãi.
Lúc này đây, giọng điệu chậm rãi của ông ta mang theo vẻ lạnh lùng không dung tha thứ.
Tựa như cây cối che lấp những tinh thể dưới hố cây, sự tàn nhẫn của ông ta cũng bị che giấu dưới vẻ ngoài lười nhác.
“Ngươi phản bội ta, còn hỏi ta vì sao giết ngươi?”