Nguyên Huyết

Chương 176

Có lẽ âm thanh vang trong không trung nghe có vẻ yếu ớt, Tịch Ca hiếm khi lương tâm trỗi dậy, quan tâm hỏi lão Sa một câu: “Lão Sa, ông không sao chứ?”

Lão Sa ăn ngay nói thật: “Ngươi không tìm ta thì ta chẳng có vấn đề gì cả.”

Tịch Ca: “Nhưng tôi tìm ông thì…?”

Lão Sa đau đớn muốn chết: “Thì ta có chuyện rồi.”

Tịch Ca cảm thấy mình nên thay đổi suy nghĩ của lão Sa, có phải khi nào hắn tìm lão Sa cũng là để nhờ lão Sa giải quyết vấn đề cho mình đâu, nhưng khi hắn hồi tưởng lại, định kiếm ra một ví dụ gọi lão Sa khi không xảy ra chuyện, hắn tức thì phát hiện mình tìm không ra thật…

Sau một hồi khó xử.

Tịch Ca làm như không có việc gì đổi chủ đề: “Lão Sa, là thế này, tôi phải về vực sâu, nhưng mà bức tường ở vực sâu lại ngăn không cho tôi vào.”

Lão Sa thờ ơ: “Ngươi kiếm món đồ nào đó áp chế thực lực là vào được thôi.”

Tịch Ca: “Tìm rồi, vô dụng.”

Lão Tát: “Vậy ngươi dùng bạo lực đi, đánh đến khi nào nó phục nó thả ngươi vào.”

Tịch Ca thật sự suy xét đến phương pháp này, nhưng hắn vẫn phải ân cần nhắc nhở lão Sa: “Lỡ may tôi thất bại, nhưng không chết, mà trở lại trạng thái như trước đây hoặc còn yếu hơn trước nữa, ông…”

Lão Sa: “……”

Tịch Ca: “……”

Trong vực sâu, lão Sa đang nằm liệt trên sô pha xem TV ăn khoai tây chiên thì bị tương lai khủng bố mà Tịch Ca hình dung ra dọa cho nhảy dựng.

Ông ta giảm âm lượng TV, ngồi thẳng dậy, hỏi Tịch Ca: “Vậy ngươi bảo ta phải làm sao? Ngươi cứ ngốc bên ngoài đó không được à, bên ngoài mới là sân vườn nhà ngươi.”

Tịch Ca lạnh lùng nói: “Nói lung tung, địa ngục mới là nhà của ông, sao ông cứ ngồi ngốc trong vực sâu làm gì?”

Lão Sa: “……”

Được Tịch Ca nhắc nhở, ông ta mới bừng tỉnh nhận ra, thật ra sức mạnh của mình cũng đã khôi phục được một nửa, có thể trở lại địa ngục xa cách đã lâu xem đã thay đổi đến cỡ nào.

Nhưng mà…

Thôi bỏ đi, địa ngục cũng đã sớm thay đổi rồi, chuyện về địa ngục khi nào rảnh lại nói, xem xong bộ phim truyền hình này đã.

Vì tháng ngày yên ổn xem phim, Lão Sa đành phải nghiêm túc suy nghĩ vấn đề của Tịch Ca: “Thế là giờ ngươi muốn vào? Ngươi cứ từ từ, để ta tìm cách…”

Lão Sa tắt TV.

Tuy rằng đã đồng ý với Tịch Ca, nhưng ông ta cũng không phải cái kiểu sẽ bay đến biên giới để nghiên cứu bức tường quái quỷ kia, ông ta lựa chọn một phương pháp nhanh và trực tiếp hơn.

Ông ta vẽ pháp trận triệu hồi trong nhà, chuẩn bị gọi lên hai ác ma có cấp bậc tương đương Hầu tước.

Nếu triệu hồi thành công, vậy chứng minh, sở dĩ ông ta vẫn có thể đứng trong vực sâu là nhờ vào thân phận Ma Vương địa ngục; nếu không triệu hồi được, vậy ông ta phải nghĩ lại xem mình có sức mạnh nào đó đặc biệt không.

Thuật triệu hồi diễn ra rất thuận lợi, ánh sáng lóe lên, hai ác ma hình người có cấp bậc Hầu tước xuất hiện trong tiểu khu.

Hai ác ma này có dáng vẻ gần giống với nhân loại, chỉ là làn da hơi ngăm đen, sừng cừu đuôi bò. Khi bọn chúng vừa xuất hiện ở nhân gian, bọn họ hết sức ngạc nhiên nhìn trái nhìn phải, thưởng thức thế giới mới mẻ và mong manh này.

Lão Sa ngồi trên sô pha cất tiếng thu hút lực chú ý của hai ác ma: “Các ngươi nói ta nghe xem, vì sao ác ma có cấp bậc Hầu tước lại có thể xuất hiện trong vực sâu?”

Không con ác ma nào để ý tới lão Sa.

Dù sao thì nhân loại kia ngồi trên sô pha mặc áo thun quần đùi, trong tay còn cầm một gói khoai tây chiên, nhìn qua không giống nhân vật lớn gì.

Bọn chúng cười ríu rít, nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ của ác ma, một ác ma đi về phía cửa sổ, một ác ma khác thì hướng về lão Sa.

Bàn tay bên dưới áo choàng rộng thùng thình của ác ma dần dần biến dạng, bàn tay nhân loại dài ra, mỏng hơn, biến thành hai lưỡi hái sắc bén.

Sau đó, ác ma này giơ lưỡi hái về phía lão Sa.

Tưởng tượng máu sẽ bắn ra vào giây tiếp theo, trên mặt gã liền lộ ra vẻ hưng phấn. Sau đó ——

“Bang” một tiếng.

Lão Sa thản nhiên giơ tay, chụp tên nhóc không biết điều trước mặt thành thịt vụn.

Ác ma đang đứng ở cửa sổ cứng đờ cả người, giây tiếp theo, gã nơm nớp lo sợ quay đầu lại, lấy tốc độ nhanh nhất lao về phía lão Sa, ngoan ngoãn quỳ rạp xuống, ngay cả ngôn ngữ ác ma cũng biến thành ngôn ngữ nhân loại: “Đại nhân có gì phân phó?”

Lão Sa vẫy vẫy tay, gõ gõ cái bàn: “Trả lời câu hỏi của ta.”

Ác ma làm lơ người bạn đáng thương của mình, gã vội vàng tỉ mỉ trả lời câu hỏi của Lão Sa —— may mà chuyện mới xảy ra không lâu, hắn biết đáp án của câu hỏi này thật: “Đại nhân, chuyện ngài triệu hồi được ác ma, tôi biết rất rõ! Vốn là địa ngục phía Đông và phía Tây luôn không có liên hệ, chuyện này đã kéo dài từ thời viễn cổ rồi…”

Lão Sa không kiên nhẫn ngắt lời đối phương: “Việc này ta biết, vào trọng điểm.”

Ác ma vội nhảy qua những giai đoạn không quan trọng: “Tóm lại, một đoạn thời gian dài phương đông luôn trong trạng thái phong tỏa, trong khoảng thời gian đó, bởi vì có bức tường, sinh vật địa ngục phương Tây chúng tôi luôn không thể tiến vào địa ngục phương Đông và thế giới phương Đông, chỉ nghe thấy một số tin tức rời rạc không biết thật giả thế nào, ví dụ như không biết vì sao, hệ sinh vật ở địa ngục phương Đông mấy trăm năm nay ngày càng điêu tàn, nghe nói đầu não địa ngục bên đó đã mất tích —— nhưng  mọi thứ đã thay đổi trong hai ba năm trở lại đây! Không biết có nhóm mới gia nhập hay nhóm cũ đã trở về, tóm lại, đầu não địa ngục phương Đông đã đến tìm đại nhân Lucifer, nói là Đông Tây  bù đắp nhau, học hỏi nhau, cùng nhau giao lưu, trao đổi hàng hóa…, sau đó, đại nhân Lucifer đã ký hiệp ước với đối phương, nên chúng tôi có thể xuất hiện ở địa ngục phương Đông và thế giới phương Đông.”

“Hiệp ước mới ký kết gần đây.” Ác ma cúi đầu trầm tư, “Có lẽ là… Đúng vậy, chính là vào năm ngoái!”

Lão Sa bừng tỉnh: “Nói cách khác, địa ngục phương Tây đã nối liền với địa ngục phương Đông?”

Ác ma: “Đúng vậy đúng vậy.”

Lão Sa vẫy vẫy tay: “Được, ngươi có thể đi rồi.”

Ác ma: “Hẹn gặp lại đại nhân!”

Dứt lời, gã cũng không cần lão Sa ra tay, vội vàng sử dụng ma lực, tự vẽ ra một khe hở địa ngục trên mặt đất, rồi nhảy xuống.

Ác ma đi rồi, lão Sa liền liên lạc với Tịch Ca, ông ta lời ít mà ý nhiều: “Ta có cách rồi.”

Tịch Ca: “Nói.”

Lão Sa: “Các ngươi xuống địa ngục đi.”

Tịch Ca: “???”

Không khí đột nhiên trầm mặc.

Trầm mặc được mấy giây, Tịch Ca nắm chặt tay Rhein: “Thôi, chúng ta lên máy bay, đến những nơi em nói đi du lịch, chuyện này tính sau.”

Lão Sa thiếu chút nữa bị Tịch Ca làm cho tức chết: “Từ từ, nghe ta nói hết đã được không!”

Vội gọi người lại, lão Sa sợ Tịch Ca làm chuyện điên rồ, nhanh  chóng giải thích từ đầu đến cuối, nói xong, ông ta lại bảo Tịch Ca: “Được rồi, tình huống hiện giờ là vậy, các ngươi tìm chỗ tiến vào địa ngục, rồi từ địa ngục đi qua bên này, hiểu chưa?”

Tịch Ca khiêm tốn hỏi: “Hiểu rồi, tôi còn một vấn đề cuối.”

Lão Tát: “Cái gì?”

Tịch Ca: “Thế tôi vào địa ngục kiểu gì? Sau khi vào địa ngục thì ra đường nào? Trông tôi không giống mấy sinh vật đầu trâu mặt ngựa trong địa ngục lắm, lỡ bị phát hiện thì sao. Lão Sa, ông trực tiếp mở cái đường VIP cho chúng tôi qua, thế nào?”

Mệnh lệnh đã ban bố, khế ước có hiệu lực.

Lão Sa vốn không định để ý tới Tịch Ca nữa, lúc này không làm cũng phải làm.

Lão Sa: “……”

Ông ta vô cùng tuyệt vọng: “Ta đúng là bảo mẫu nhà ngươi!”

Trên không trung lại không phát ra tiếng động gì nữa, nhưng Tịch Ca vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Hắn tin lão Sa sẽ không ngã ngựa, dù sao trước nay lão Sa chưa từng làm hắn thất vọng.

Ngẫm lại, trước đây mình đúng là anh minh cơ trí, dùng một tờ khế ước trói buộc lão Sa. Quay về… ừm, vẫn nên đối tốt với lão Sa một chút, ông ấy cũng không dễ dàng gì.

Tịch Ca đồng tình với lão Sa.

Trên bãi đất trống, quả nhiên hai người không phải chờ quá lâu.

Khoảng một tiếng rưỡi sau, mặt đất đột nhiên rung chuyển, rồi từ từ xuất hiện một khe nứt, khe nứt cũng không lan rộng ra tùy ý, nó vạch một vòng tròn trên mặt đất. Khoảnh khắc vòng tròn hình thành, mặt đất bên trong vòng tròn chợt sụp xuống một đoạn, khe nứt cực lớn xuất hiện, trong khe nứt, còn có luồng sáng u ám bùng lên.

Đột nhiên, “Oanh ——” một tiếng.

Mặt đất trong vòng tròn hoàn toàn sụp xuống, chấn động cũng dẫn bình ổn, giọng nói của lão Sa từ dưới mặt đất truyền lên, ồm ồm: “Các ngươi đợi gì nữa, mau nhảy xuống đi, cứ đi theo ánh sáng là được!”

Tịch Ca và Rhein liếc nhau, dặn dò xong ma cà rồng dưới cấp Bá tước phụ trách đưa họ về vực sâu, liền cùng nhau nhảy xuống khe nứt nối thẳng đến địa ngục.

Nhảy vào hố sâu đen kịt, trọng lực lập tức dồn lên người Tịch Ca và Rhein.

Bọn họ rơi không biết bao lâu, cuối cùng cũng đứng vững trên mặt đất.

Con đường do lão Sa tự mở ra cũng hiện ra trước mắt hai người.

Chỉ thấy xung quanh đều bị bóng tối bao phủ, phân không rõ đông tây nam bắc, chỉ có hai luồng sáng màu xanh lục sâu kín ở nơi xa, như giống như có con quái vật đang ẩn nấp trong bóng tối, nhìn chằm chằm bọn họ.

Tịch Ca nhìn hai luồng sáng tựa như tròng mắt một hồi, tuy rằng tạo hình của nó khiến người ta có cảm giác sởn tóc gáy, nhưng đây hẳn là ánh sáng mà lão Sa đã nói, bọn họ chỉ cần đi về phía ánh sáng là được.

Tịch Ca lại cảm nhận bóng tối bên cạnh một chút, tuy rằng đang bị bóng tối vây quanh, nhưng hắn lại sinh ra ảo giác như trở về vòng tay của mẹ, có điều…

Có điều cái gì, Tịch Ca không thể nói rõ, hắn chỉ đành nhắc nhở Rhein: “Lát nữa em cẩn thận một chút.”

Rhein kinh ngạc: “Sao thế?”

Tịch Ca: “Tôi có dự cảm chẳng lành.”

Rhein: “……” Cậu đề nghị Tịch Ca, “Hay là lần sau ngươi nói cả dự cảm tốt của mình xem sao?”

Tịch Ca thở dài: “Tôi cũng muốn có dự cảm tốt lắm chứ!”

Hai người nói giỡn, cũng không mất cảnh giác, cẩn thận tiến về phía trước.

Đi một đoạn, Tịch Ca đột nhiên phát hiện không ổn.

Ánh sáng xanh phía trước không biết vì sao, đột nhiên tắt ngấm, hắn vừa định quay đầu nói chuyện với Rhein, Rhein đứng bên cạnh bỗng hướng hắn hỏi: “Sao không thấy ánh sáng đâu nữa?”

Lời nói và giọng điệu đều hết sức bình thường.

Nhưng đuôi lông mày của Tịch Ca hơi nhướng lên.

Không thể nói rõ sai chỗ nào, chỉ đơn giản là linh cảm mách bảo.

Khi đối phương vừa dứt lời, hắn đồng thời vận dụng dị năng, năng lượng vọt vào cơ thể của Rhein đứng trước mặt!

Khi năng lượng tràn vào cơ thể Rhein, Rhein liền biến mất như ảo ảnh, một “người” tạo thành từ bóng tối đang nắm tay hắn.

Rhein đã biến mất từ bao giờ!

Cùng thời khắc đó, Samael đang nấp trong một góc ở địa ngục, vụng trộm sử dụng năng lực ác ma, tạo một con đường nối thẳng lên nhân gian cho Tịch Ca.

Trở về địa ngục sau một thời gian dài, Samael còn định tổ chức điển lễ long trọng chào mừng vị vua trở về, nhưng ông ta vẫn không quên thực lực của mình vẫn chưa trở lại thời kỳ đỉnh cao trong khi mấy người Lucifer, phàm ăn… thì tiến bộ từng ngày. Hơn nữa, những ngày tháng nghèo túng chật vật của ông ta và Tịch Ca, càng không thể để những Ma Vương khác trong địa ngục biết được!

Để tránh mình bị đánh quá khó coi, ông ta liền lặng lẽ trở về, lặng lẽ làm việc, đợi khi Tịch Ca trở lại vực sâu, ông ta sẽ lặng lẽ rời đi.

Nhưng không được như mong muốn, lúc Tịch Ca bên kia trúng chiêu, Samael cũng phát hiện có điều gì đó không ổn.

Ai đó đã đụng vào con đường tắt mà ông ta chế tạo!

Ông ta nheo mắt: “Ai đó? Mau ra đây!”

Chẳng lẽ là Lucifer? Hoặc là những Ma Vương còn lại trong địa ngục? Bọn họ định khiêu chiến nhân lúc ông ta không đủ sức mạnh, rồi thay đổi trật tự xếp hạng Ma Vương ư?

Lực lương đã lâu chưa chảy xuôi trong cơ thể ông ta bắt đầu ngo ngoe rục rịch, theo Tịch Ca lăn lộn lâu lắm rồi, ông ta đúng là đã quên mất cảm giác chiến đấu, nhưng có lẽ hôm nay, là ngày tốt đẹp để ông ta nhớ lại tất cả…

Một tiếng cười nhẹ vang lên, một thân ảnh lả lướt bước ra từ trong bóng đêm.

Bóng tối là xiêm y của nàng, cũng là thân thể của nàng.

Bóng tối sâu thẳm phác họa ra hình thể đơn giản, xuất hiện trong bóng đêm, nàng không có ngũ quan, không có xiêm y, chỉ là bóng dáng còn thâm trầm hơn cả bóng đêm.

Nhưng rõ ràng dáng người này lại mang theo mị lực vô hạn, mỗi một đường cong của nàng, đều có thể gợi lên dục vọng chôn sâu trong nội tâm của mọi sinh vật có trí tuệ.

Nàng là ma nữ của dục vọng, cũng là ma nữ của bóng đêm.

Cho dù Lucifer có đích thân xuất hiện ở đây, cũng không khiến ông ta khiếp sợ giống như người trước mắt.

Samael vô cùng kinh ngạc: “…… Lilith?”
Bình Luận (0)
Comment