Nguyên Huyết

Chương 58

Thứ sáu, chạng vạng, số 279 đại lộ Hoàng Hôn.

Một quảng trường khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt của Tịch Ca.

Bên tay trái hắn, một loạt hãng xe sang trọng xếp thành hàng dài bên kia rào chắn, hối hả hòa vào dòng xe cộ thời điểm tan tầm, tiếp tục chịu cảnh tắc nghẽn; bên tay phải, cả trai lẫn gái đều ăn mặc thời thượng, vội vàng lướt qua hắn, đuổi về hướng ga tàu điện ngầm; trước mặt hắn, trên đài phun nước, bức tượng điêu khắc một đứa trẻ đang trần truồng đi tiểu trước đám đông, tạo hình rất nguyên thủy; mà sau cái đài phun nước này, các toà nhà cao tầng đột ngột mọc lên từ mặt đất, cửa sổ thủy tinh phản xạ, ánh hoàng hôn lấp đầy mọi ngóc ngách trên quảng trường.

Bọn họ bước đi trong ánh sáng nhạt nhòa, Khổng Thạch dẫn bọn họ băng qua quảng trường, đến trước số 279.

Đây là một tòa cao ốc hai mươi tầng, ra vào đều phải quét thẻ. Đám nhân viên lần lượt quét thẻ tan tầm, bọn họ thì cầm thẻ, rót vào năng lực, quét thẻ vào cửa.

Một bên cửa thủy tinh khép kín mở ra, từ ngoài vào trong.

Khi Tịch Ca bước một chân qua cửa thủy tinh, cảnh tượng trước mắt chợt biến hóa, tất cả mọi người đang đứng trong đại sảnh giống như bị rút đi máu thịt, chợt biến thành một mảnh giấy phẳng, khẽ đung đưa, rơi trên mặt đất.

Những bóng đen vốn đang lẳng lặng nằm im trên mặt đất thì đột nhiên trồi lên, chớp mắt đã đầy ắp, biến thành một đám người khác, xuất hiện ở đại sảnh.

Kế tiếp, đại sảnh của tòa nhà này đột nhiên tách thành các khối lập phương, khối lập phương xoay ngược, đại sảnh biến thành phố chợ náo nhiệt!

Phố chợ cũng không lớn, liếc mắt liền thấy khoảng ba trăm năm mươi mét vuông.

Trái phải đều là cửa hàng, phía trước còn có quầy bán rong, cửa hàng treo biển hiệu, quần áo, mỹ phẩm, nhà sách, sửa chữa, thứ gì cần đều có hết; quầy bán rong thì dàn trải, bán thịt nướng, bán vật nuôi, bán hoa, muôn màu rực rỡ, ở góc đường còn đặt một máy bán nước tự động, có người đang quẹt thẻ mua đồ uống.

Tuy rằng cách thức vào cửa có chút quái dị, nhưng thế giới Hắc Ám lại mang đến cảm giác hết sức gần gũi!

Đây chẳng phải chính là con hẻm phía sau mỗi một ngôi trường ư?

Tịch Ca thưởng thức tất cả những điều ngoài ý muốn này, ở trên đường hắn nhìn thấy một con chó lớn vô cùng oai phong, con chó này vừa mới được chủ quầy thú cưng chải vuốt bộ lông, đang tự sướng trong gương, chụp một hồi, nó bỗng nhiên đứng thẳng, miệng phun tiếng người: “Cắt đẹp lắm, cám ơn nhiều.”

Chủ quán: “Không có gì, lần sau lại đến nhé.”

Chó lớn gật đầu, cứ như vậy đứng thẳng đi mất.

Tịch Ca: “…” Hắn hỏi, “Người chó?”

Khổng Thạch nhỏ giọng nói: “Là người sói… Đừng gọi bọn họ là người chó, bọn họ sẽ tức giận đấy.”

Tịch Ca: “Không phải bảo người sói sẽ không xuất hiện ở đây à?”

Khổng Thạch: “Cũng phải có lúc tới đây làm việc.”

Trong lúc nói chuyện, bên cạnh bỗng vang lên tiếng “leng keng”, cửa kính salon tóc mở ra, một vị mỹ nữ thân hình gợi cảm từ bên trong bước ra, cô ta có một đôi mắt câu hồn đoạt phách, đảo qua khắp nơi, trước dừng trên người Rhein, tiếp đến lại dừng trên người Tịch Ca. Chợt đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, đi đến bên cạnh Tịch Ca, móng tay cùng màu với trang phục kẹp một tấm danh thiếp thoang thoảng mùi nước hoa, nhét vào túi áo Tịch Ca, nháy mắt một cái, rồi lả lướt rời đi.

Tịch Ca nhìn theo bóng dáng cô ta.

Ánh mắt của hắn tập trung nhìn mấy con rắn lúc nhúc trên đầu mỹ nữ.

Hắn nói với Khổng Thạch: “Người này tôi biết, nữ quỷ tóc rắn Medusa.”

Khổng Thạch: “Cô ta đúng là nữ quỷ tóc rắn, nhưng không phải nữ quỷ tóc rắn nào cũng gọi là Medusa…”

Tịch Ca: “Cô ta tới đây làm tóc?”

Khổng Thạch: “Đúng vậy, mỗi một nữ quỷ tóc rắn đều là khách quen của các salon tóc. Mấy con rắn trên đầu các cô ấy luôn dây dưa quấn lấy nhau đến nỗi không sao gỡ được, nếu không dọn dẹp kịp thời, cuối cùng sẽ biến thành một cái tổ chim, nhìn qua rất ngốc.”

Tịch Ca bình tĩnh mà hít sâu một hơi.

Hắn lại nhìn máy bán nước tự động trong góc, phát hiện bên trên viết vài chữ to:

“Máy bán máu tự phục vụ.”

Phía dưới còn có một tờ quảng cáo:

“Nướng BBQ bơ mật ong, tinh linh cự long thiên sứ nhân mã, chỉ có hương vị bạn không nghĩ ra, chứ không có hương vị chúng tôi không làm được, mười nghìn loại hương vị, chỉ có ở TOTO chúng tôi!”

Hắn lại nhìn quán thịt nướng ven đường.

Hắn cho rằng quán thịt nướng có đến ba vị chủ quán đang chào hỏi khách khứa tứ phương, thực tế chỉ có một người.

Chủ quán ba đầu nhiệt tình tiếp đón khách hàng, thành thạo chộp lấy từng tảng thịt tươi trông hết sức đáng ngờ từ thùng chứa, vỗ vỗ, đặt chúng lên khay nướng.

Không đợi được món thịt nướng lên đĩa, đột nhiên “đang đang” hai tiếng, có người kinh hô: “Đội tuần tra đến!”

Trong tiếng kinh hô, các cửa hàng quanh chợ vẫn sừng sững đứng đó, chủ quán vẫn đang còn cắn hạt dưa chơi máy tính, nhưng các quầy bán rong dàn thành hàng lại đột nhiên hỗn loạn cả lên, một đám loảng xà loảng xoảng, gà bay chó sủa mà thu dọn đồ đạc, chỉ trong chớp mắt, đã biến mất vô tung, bỏ lại một đống hỗn độn.

Trong hỗn loạn, Khổng Thạch mở miệng: “Mục đích của chúng ta ngay ở phía trước, đại sảnh tuyên bố nhiệm vụ.”

Hắn đưa ngón tay về phía trước, chỉ về phía ngã tư cuối đường.

Xuyên qua đủ loại đầu chó đầu sói đầu chim ưng đầu rắn và cả đầu người, Tịch Ca nhìn thấy một toà kiến trúc cực kỳ tương tự với tòa thị chính, lẳng lặng đứng cuối chợ.

Ba người dọc theo ngã tư, tiến vào đại sảnh tuyên bố nhiệm vụ.

Tịch Ca liền phát hiện, đại sảnh tuyên bố nhiệm vụ này không chỉ có bên ngoài giống tòa thị chính, mà bên trong cũng y đúc không khác gì.

Vừa vào cửa, trước mặt là đại sảnh trống trải, bên trong có rất nhiều hàng ghế chờ được sắp xếp chỉnh tề, phía sau hàng ghế chờ, tổng cộng có mười hai bàn làm việc có nhân viên thế giới Hắc Ám trực sẵn.

Ở góc bên trái đầu tiên là một đầu con bạch tuộc, tuy rằng nó biến thành người, nhưng tám cái cánh tay lại không tiêu biến, đang một bên cười cười một bên múa máy tay chân, quẹt thẻ, ký tên, đóng dấu, một chuỗi động tác liền mạch, tốc độ như gió.

Tiếp đến là một mỹ nữ ngực to eo nhỏ, toàn thân cô ta tản ra hương vị mật đường, ngồi sau bàn làm việc giơ chân tu sửa lại móng tay của mình, cho dù có người tiến đến nói gì, cô ta đều bất động như núi mà ngồi trên ghế, chỉ có âm thanh “vo ve” là không ngừng vang lên, từng con từng con ong mật bay ra từ trong tóc cô ta, nhận thẻ nắm bút, vất vả cần cù hoàn thành các loại nhiệm vụ.

Vài vị phía sau đều giống như người bình thường.

Tịch Ca vừa mới nghĩ đến đây, chỉ thấy trong số đó, một nhân viên công vụ vươn đầu ra, nhìn thấy đội ngũ xếp hàng rồng rắn ở bàn mình, đột nhiên tức giận, hai tay dùng sức xé chính mình thành hai nửa…

Không đợi Tịch Ca hít vào một ngụm khí lạnh, nhân viên công vụ nóng nảy xé mình thành hai nửa kia đã tiếp tục làm việc, tốc độ nhanh gấp đôi.

Sinh vật hắc ám… thật đáng sợ.

Tịch Ca chuyển mắt, tập trung ở màn hình điện tử cực lớn trên cao.

Màn hình điện tử khổng lồ đối diện với cửa ra vào, không ngừng cập nhật các loại nhiệm vụ, Tịch Ca đảo sơ qua, phát hiện nhiệm vụ bên trên chia thành hai màu xanh lục và đỏ, có yêu cầu giúp đỡ tìm kiếm vật nuôi đi lạc, có yêu cầu tìm kiếm nguyên liệu chưa từng nghe qua, có thu thập mẫu thực nghiệm của chủng tộc người sói, cư nhiên còn có tuyển người huấn luyện chiến đấu!

Ha, đây chẳng phải là mục đích mình gia nhập thế giới Hắc Ám ư?

Tịch Ca khao khát nhìn nhiệm vụ tuyển người huấn luyện chiến đấu kia, hỏi Khổng Thạch: “Nhiệm vụ màu xanh và màu đỏ có gì khác nhau?”

Khổng Thạch trả lời: “Không khác nhau lắm, nhiệm vụ màu đỏ là do người công bố trả tiền cho đại sảnh nhiệm vụ, khiến nó nổi bật hơn trên bảng nhiệm vụ, thông thường thì độ khó sẽ cao hơn một chút, phần thưởng cũng lớn hơn.”

Tịch Ca: “Bên phía chính quyền của thế giới Hắc Ám có ra nhiệm vụ không?”

Khổng Thạch: “Có chứ, nhiệm vụ màu vàng được đưa lên đầu, sẽ xuất hiện vào thời gian cố định mỗi ngày, cũng sắp tới giờ rồi…”

Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe thấy hai tiếng chuông “đang đang”, màn hình lớn phía trước đột nhiên biến hóa, mọi nhiệm vụ đều bị đẩy xuống dưới, ba hàng chữ tỏa ra kim quang sáng chói, vô cùng nổi bật xuất hiện!

Nhưng chúng nó chỉ xuất hiện trong giây lát, không đợi Tịch Ca thấy rõ yêu cầu nhiệm vụ cụ thể, những nhiệm vụ này đã đồng loạt biến mất.

Khổng Thạch chủ động giải thích: “Đó là vì có người tiếp nhận rồi. Nhiệm vụ màu vàng tuy rằng không ít khó khăn, nhưng thù lao cũng rất cao, hơn hết nếu làm tốt, nói không chừng cậu có thể được bên trên ưu ái, một bước lên trời.”

Xã hội của các người cũng không dễ thở nhỉ, cứ cảm thấy vừa quen thuộc lại có đôi chỗ kỳ lạ…

Tịch Ca rối rắm liếc mắt nhìn Khổng Thạch một cái: “Vậy tất cả mọi người đều phải đến đây để nhận nhiệm vụ à? Có app di động gì đó, để thuận tiện hơn không?”

Khổng Thạch: “Có.”

Tịch Ca nhìn hắn, hắc khổng tước vẻ mặt ta đây còn rất nhiều chuyện chưa nói.

Khổng Thạch bổ sung: “Nhưng cần phải có điểm.”

Khổng Thạch tiếp tục bổ sung: “Muốn tải app về di động cần 50 điểm, app còn có thể mở ra rất nhiều dịch vụ hỗ trợ, tùy theo chức năng, mỗi dịch vụ đều có giá dao động từ 1 đến 3 điểm, cài đặt chú ý từ khóa quan trọng 3 điểm, dịch vụ thông báo nhiệm vụ màu vàng 3 điểm, cài đặt ưu tiên nhiệm vụ thù lao cao 3 điểm, từ bỏ nhiệm vụ mà không muốn bị trừng phạt thì 1 điểm, nhưng bỏ nhiệm vụ mà không trừng phạt…”

“Đủ rồi.” Tịch Ca ngắt lời đối phương, hắn đã nghe ra sự hâm mộ lẫn oán niệm vô tận trong lời nói của Khổng Thạch, “Đơn giản chút đi, anh nói đơn giản xem phải làm thế nào để kiếm điểm.”

Khổng Thạch mang theo bọn họ đến trước một cánh cửa trong đại sảnh.

Thành viên mới gia nhập thế giới hắc ám đều phải đến chỗ này đăng ký, sau đó Khổng Thạch đưa thẻ của mình cho cho Tịch Ca, dặn dò đối phương: “Đợi người bên trong đăng ký cho cậu, cậu nhớ phải đưa luôn thẻ của tôi, sau đó, thẻ của tôi và cậu sẽ ràng buộc vào nhau, tôi sẽ thu được điểm thưởng tương ứng với các hoạt động của cậu tại thế giới Hắc Ám.”

Loại hình thức này không phải rất giống với người môi giới à…

Tịch Ca lòng đầy phức tạp, ôm hai cái thẻ chứng nhận, đẩy cửa nhỏ.

Sau ô cửa nhỏ, bên trong hết thảy đều bình thường, trông như văn phòng lưu trữ hồ sơ, bốn phía đều có giá sách, giá sách nhét đầy, chỉ có vị trí chính giữa gian phòng là bị bỏ trống, đặt một bàn hai ghế.

Một bà lão đeo kính ngồi sau bàn, đang đọc báo.

Tịch Ca đi về phía bà lão nọ, đặt hai tấm thẻ xuống: “Tôi tới đăng ký.”

Bà ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tịch Ca một cái, mê man hỏi: “Cậu là huyết tộc? Vì sao tim cậu vẫn còn đập?”

Tịch Ca: “Để trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt của con người một cách tốt nhất, tôi đã lắp máy điều hòa nhịp tim.”

Thẩm Phán đã truyền cảm hứng cho Tịch Ca, bà lão cũng không nghi ngờ gì, cầm hai cái thẻ tách ra đặt trên bàn, loay hoay một lát, rồi trả lại cho Tịch Ca: “Xong rồi. Người mới sẽ có 100 điểm ban đầu, chú ý chọn nhiệm vụ tùy theo năng lực, tôi kiến nghị trước khi nhận nhiệm vụ cậu nên mua bảo hiểm thân thể. Đơn đăng ký mua bảo hiểm đặt trên bàn.”

Tịch Ca: “…”

Tâm tình hắn phức tạp mà cầm hai tấm thẻ cùng với chính sách bảo hiểm mà bà lão đề cử ra khỏi cửa nhỏ, trả thẻ lại cho Khổng Thạch.

Khổng Thạch cầm thẻ của mình, trên mặt thoáng chốc tỏa ra ánh sáng thần thánh “Rốt cuộc đã có tiền”.

Để tích lũy thêm điểm, hắn tiếp tục mồi chài Tịch Ca: “Cách Cách, chúng ta có thể nhận nhiệm vụ, dựa vào thực lực có thể đánh bại giám khảo của cậu, cậu hoàn toàn có thể nhận một ít nhiệm vụ trên dưới 50 điểm, cậu nên tham khảo mấy cái này —— “

Tịch Ca không nhìn mấy cái đó.

Hắn nhớ tới bảo hiểm thân thể mà bà lão nọ đã nói, hai mắt lại đảo qua màn hình lớn, chọn ra một cái nhiệm vụ trông có vẻ không chút nguy hiểm nào.

Mô tả nhiệm vụ:

“Xin hãy tìm mèo con bướng bỉnh đi lạc của ta.”

Mô tả phần thưởng:

20 điểm, hoàn thành tốt có thể được ta tặng thêm.

Người công bố nhiệm vụ:

Một thuật sư luyện kim thần bí.
Bình Luận (0)
Comment