Giọng nói già nua vừa kết thúc một cầu, lại rống lên với Rhein: “Đủ rồi, ngươi dừng lại cho ta, ta đã đặt pháp trận luyện kim ở phòng bếp, ngươi không thể đập vỡ trần nhà đâu!”
Sau ba quyền liên tiếp, Rhein quả thật cảm thấy lực phản dưới tay có biến hóa.
Cậu nhẹ nhàng nhảy xuống, nói với Tịch Ca: “Quả thật đã đặt thêm pháp trận luyện kim.”
Tịch Ca giật mình: “Thì ra ông ở gần đây!”
Giọng nói già nua: “…”
Tịch Ca còn nói: “Nếu trước đó trần nhà không được xử lý, vậy tôi đoán vách tường xung quanh cũng không đặt pháp trận, ban nãy tôi đã nhìn thoáng qua bố cục căn nhà này rồi, phòng bếp hướng ra vườn…”
Giọng nói già nua: “…”
Rhein liếc mắt nhìn con mèo trắng kia một cái, vậy mà cậu lại nhìn thấu sự trống rỗng từ trên mặt nó.
Cậu bỗng dâng lên chút đồng tình với vị thuật sư luyện kim nọ.
Giọng nói già nua hỏng mất: “Đều đặt đều đặt đều đặt hết rồi, van cầu ngươi đừng tiếp tục rối rắm vấn đề này nữa, chúng ta nói chuyện chính đi được không, người bạn huyết tộc kia của ta cần giúp đỡ, chỉ cần các ngươi đồng ý nhận nhiệm vụ này, ta sẽ trả thù lao cho các ngươi, rất nhiều rất nhiều thù lao!”
Ok, nói chuyện chính.
Tịch Ca ngậm miệng. Thật ra hắn tò mò về thuật sư luyện kim mèo trắng hơn, dù sao cái vị thuật sư này phất tay là có thể làm xong pháp trận ở mọi lối thoát… Vì đường ra, hắn tạm thời nghe lời đối phương.
Hắn phủi bụi trên người, chỉnh lại thảm bọc sô pha với họa tiết bông cúc, tiếp theo kéo Rhein ngồi chung, sau đó mới bảo: “Ông nói đi, tôi nghe đây.”
Giọng nói già nua xem chừng là sợ Tịch Ca thật, sau khi đươc cho phép, tốc độ nói đột nhiên nhanh hơn, giải thích cũng ngắn gọn hẳn: “Người bạn huyết tộc của ta có một thiên phú rất thần kỳ, nàng có thể dệt cảnh trong mơ và mời người khác bước vào, nếu người được mời đồng ý, thì bọn họ có thể cùng nhau chia sẻ mộng đẹp hoặc là ác mộng. Nhưng bởi vì cuộc đời nàng gặp phải chuyện quá bi thương, giờ nàng điên điên khùng khùng, chìm đắm trong quá khứ và không thể thức dậy, chỉ đành cam chịu tái sinh hết lần này tới lần khác trong cơn ác mộng. Ta hy vọng các ngươi có thể cứu vớt nàng!”
“Tóm lại, các ngươi hãy xem ác mộng của nàng trước đi.”
Mắt uyên ương nói tới đây, đột nhiên từ trên bàn trà nhảy xuống mặt đất, tiếp đó chạy một mạch đến bên góc ngồi xổm xuống, còn nhắm hai mắt lại, một bộ sư già ngồi thiền.
Không bao lâu sau, bên trong đột nhiên truyền đến tiếng ong ong từ thiết bị điện, tiếp theo, máy chiếu phim bắn ra một luồng ánh sáng, chiếu vào bức màn đối diện, hình ảnh xuất hiện, hồi ức bắt đầu.
Cảnh tượng đầu tiên, là căn nhà nhỏ hai tầng mang hơi hướng phương Tây mà bọn họ đang ở.
Tịch Ca trầm ngâm: “Quả nhiên, loại kiến trúc kiểu này rất thích hợp để dựng phim kinh dị.”
Hắn còn chưa dứt lời, bên trong đột nhiên vang lên giọng nữ thánh thót mơ màng:
“Đây là nơi ở của ta và chị gái. Chị của ta, là cô gái xinh đẹp nhất ôn nhu nhất trên thế gian…”
Tịch Ca lắp bắp kinh hãi.
Khi giọng nữ vang lên, máy chiếu phim vừa lúc chiếu đến một cô gái trẻ trung bước ra cổng lớn của tòa nhà. Cô mặc váy liền theo phong cách châu Âu, tay mang một chiếc giỏ nhỏ, ngắt lấy những bông hoa mọng nước trong khu vườn trồng đủ loại hoa hồng.
Đột nhiên, cô hơi nghiêng người, và nở một nụ cười thật dịu dàng với người xem, đồng thời nâng tay lên, đem một đóa hồng nở rộ giơ về phía này.
Tịch Ca phát hiện, cuốn phim hồi ức hắn đang xem, quay dưới thị giác ngôi thứ nhất —— đó là đương nhiên, dù sao cũng là phim “Hồi ức” mà.
Mà chủ nhân của đoạn hồi ức này là một nữ ma cà rồng, dựa vào thanh âm, hẳn là còn rất trẻ.
Máy chiếu tiếp tục truyền phát hình ảnh trong ký ức, bọn họ cũng tiếp tục xem.
Mười phút đầu bộ phim vô cùng nhàm chán, tất cả đều là em gái nhìn chị gái, tóm gọn lại là “cuộc sống hằng ngày của chị gái trong mắt tôi”.
Thông qua thị giác của em gái, Tịch Ca không chỉ phải nhìn chị gái hái hoa trong vườn, nấu cơm trong phòng bếp, ngồi trên ghế sô pha đan áo len, mà còn phải lắng nghe em gái vui sướng tự thuật:
“Chị chăm sóc vườn hồng rất tốt, ban ngày rời giường, từ cửa sổ nhìn xuống phía dưới, hoa hồng nở rộ, tựa như cuộc sống xán lạn của ta vậy.”
“Chị xử lý máu rất giỏi, mỗi lần đều có thể chế tạo được hương vị khác nhau, ta thích nhất là ‘nụ hôn của ác ma’ lần trước, uống vào nóng rát, khiến người hưng phấn.”
“Chị còn biết đan áo len, chị định đan cho ta một chiếc áo len màu trắng ngà, đã xong được một nửa rồi nhưng lại hết len, cuối tuần ta muốn cùng chị ra ngoài mua thêm.”
Tịch Ca đổi vài tư thế xem bộ điện ảnh nhàm chán này.
Đầu tiên hắn dựa vào lưng sô pha, thật nhàm chán; tiếp đến lại tựa vào tay vịn sô pha một tay chống má, vẫn thật nhàm chán; cuối cùng hắn ngả người ra sau, dứt khoát ghé bên vai Bì Bì, lúc này mới cảm thấy có thể chịu đựng được một chút.
Hắn thở dài, thuận miệng nói: “Hai chị em này có hơi sai sai thì phải.”
Trong lòng có quỷ, đang muốn đẩy Tịch Ca, Rhein bất giác: “Hửm?”
Tịch Ca: “Trong hồi ức của em gái, ngoại trừ chị gái ra, những thứ khác đều là hư ảnh nhoáng qua. Chị em bình thường đâu có vội vàng dính lấy nhau như vậy? Hơn nữa, tôi cảm thấy cách em gái nhìn chị gái hơi quái quái, giống như đang cất giấu suy nghĩ không muốn để ai biết.”
Rhein: “…”
Trong lòng Rhein giờ đây vô cùng có quỷ.
Cũng vội vàng dính lấy nhau.
Cũng ngoại trừ hậu duệ ra, không để ý những chuyện khác.
Cũng cất giấu suy nghĩ không muốn để ai biết…
Rhein kiên cường nhổ mũi tên trên người mình, đẩy hậu duệ ra, ngồi cách xa.
Vào đúng lúc này, mộng ảo chỉ có hai màu đen trắng đột nhiên biến đổi, một dòng biểu ngữ thật dài xuất hiện trên màn ảnh, chữ in to, vô cùng bắt mắt:
“Quốc gia kêu gọi thanh niên tri thức lên núi xuống làng, học hỏi bần nông và trung nông!”
Sau khi biểu ngữ hiện lên, căn nhà hai tầng nhiều thêm hai ổ khóa lớn, chị gái vẫn luôn mặc váy Âu thanh tao lịch sự đột nhiên đổi sang một bộ quần áo vải thô rộng thùng thình, ngồi trên máy kéo xóc nảy, cùng những nam nữ thanh niên trí thức khác, đến vùng nông thôn.
Xa xa, cây cối thưa dần, đồng ruộng mơ hồ.
Cuối cùng giọng nói của em gái không còn mang theo vẻ thơ thẩn nữa, cô bình tĩnh nói: “Quốc gia xảy ra chuyện lớn, chúng ta bị đưa đến nông thôn sinh hoạt, đây cũng là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời hai chị em ta…”
Tịch Ca: “? ? ?”
Hắn đang ăn dưa chợt sợ hãi ngồi phắt dậy: “Mẹ chứ bước ngoặt, ma cà rồng cũng tham gia Phong trào xuống Nông thôn (1) ?”
Rhein không hiểu: “Đó là gì?”
Tịch Ca còn chưa kịp phổ cập khoa học cho Rhein, điện ảnh đã tiếp tục truyền ra tin tức.
Con đường về quê dài đằng đẵng được cắt nối biên tập trong hồi ức của em gái. Giây tiếp theo, máy kéo tiến vào ngôi làng, chị gái được xếp ở chung một gian nhà với rất nhiều người, tắm rửa ngủ nghỉ đều làm cùng nhau.
Ngôi làng nhỏ hẻo lánh này nằm cạnh một khu rừng rậm rạp.
Mỗi buổi sáng, bọn họ rời giường vào sáu bảy giờ, trồng trọt chăn nuôi, cho gà cho lợn ăn, buổi trưa ăn hai bát cháo nấu từ cỏ dại, rồi lại lao động đến bảy tám giờ tối, mới được nghỉ ngơi.
Chưa nghỉ ngơi được bao lâu, ngày mới lại gõ cửa, tiếp tục phải lao động.
Tịch Ca nói chuyện: “Như cậu thấy đấy, đây là một sự kiện quy mô lớn trên cả nước từ vài thập kỷ trước, chủ yếu là đưa thanh niên tri thức từ thành thị xuống nông thôn… Tóm lại, đây là khoảng thời gian sinh hoạt gian khổ ở nông thôn, lao động cùng tập thể.”
“Nhân loại bình thường thì chẳng nói làm gì, nhưng hai ma cà rồng thế mà lại… không hề phản kháng?” Tịch Ca không tài nào hiểu nổi, “Các cô ấy là ma cà rồng cơ mà!”
Tịch Ca vừa mới nói xong, em gái lại bắt đầu độc thoại.
Lúc này đây, cô yếu ớt mà nói một đoạn thật dài: “Ở nông thôn, ta và chị sống tốt hơn những thanh niên trí thức khác. Bọn ta là huyết tộc, có thể ứng phó với lượng lao động lớn mà không thấy mệt mỏi, cũng không cần phải ăn cháo cỏ dại để sống sót. Ban ngày, chị em ta cùng mọi người làm việc, đến khi trời tối, ta và chị sẽ thay phiên nhau vào rừng rậm bắt động vật hút máu… Tuy rằng sinh hoạt không tốt bằng trước đây, nhưng cũng trôi qua trong yên ả.”
“Ngay khi ta và chị định xây một căn nhà kiểu Tây ở nông thôn, trải qua cuộc sống như trước đây, thì chuyện ngoài ý muốn xảy đến, chị của ta bị thương!”
Máy chiếu phim lại chuyển sang cảnh khác.
Ánh trăng thê lương rọi khắp đại địa, bên trong rừng rậm, lá cây xào xạc rung động, là tiếng kêu rên quỷ mị, xen lẫn tiếng gầm gừ điên cuồng của con sói cô độc.
Sau một trận hỗn loạn, chị gái xuất hiện trong tầm mắt em gái.
Cô được một thanh niên cao lớn ôm trong ngực, chân trái nhuốm đầy máu tươi, khi thanh niên đặt cô xuống chiếc giường đất trong phòng ở, chị gái chợt mở miệng, thanh âm dịu dàng dai dẳng trong ký ức của em gái, vang vọng trong phòng chiếu:
“Cám ơn anh.”
Tịch Ca: “Này, Bì Bì, cậu có phát hiện cảnh này hơi giống…”
Rhein: “Giống cái gì?”
Tịch Ca: “Lúc tôi và cậu mới gặp nhau! Tôi cũng cứu cậu.”
Rhein liếc mắt nhìn Tịch Ca một cái, cậu còn chưa nói gì, giọng nói của em gái đã truyền đến.
Khi cất tiếng, giọng nói của em gái tràn ngập đau lòng, và hơi chút khác thường: “Chị bị thương…”
Hồi ức tiếp tục chuyển cảnh, chị gái bị thương nên được nghỉ ngơi vài ngày. Trong khoảng thời gian đó, em gái tỉ mỉ chăm sóc chị gái, từ sáng đến tối đều vào rừng săn mồi.
Nhưng thời tiết rét đậm, rừng rậm không thích hợp với ma cà rồng, em gái trước nay sinh hoạt tại thành thị cũng không có kỹ năng săn mồi lợi hại, vào một đêm không thu hoạch được gì, một con mồi không lớn không nhỏ đột nhiên xuất hiện trên cành cây phía sau ngôi nhà làm từ đất sét, đó là một con báo nhỏ còn chưa trưởng thành.
Bộ lông như sa tanh của con báo lòe lòe tỏa sáng trong đêm.
Điện ảnh đặc tả lại con báo này một hồi lâu.
Nhìn là biết, trong hồi ức của em gái, nó quan trọng đến cỡ nào.
Giọng nói của em gái cũng đúng lúc vang lên: “Trong nháy mắt nhìn thấy nó, ta liền có dự cảm là ai đưa tới… Ta đã không gỡ nó xuống. Ta tưởng rằng làm như vậy mọi thứ sẽ chấm hết, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.”
Tịch Ca chậc chậc lên tiếng: “Thanh niên này thích chị gái đó, ngày nào cũng mang đồ bổ đến cho chị gái, giống như tôi, cho cậu ăn miến tiết vịt mỗi ngày!”
Rhein: “…”
Cậu yên lặng mà nhìn Tịch Ca, ngươi không phát hiện ngươi đang so sánh chúng ta với mối quan hệ gì ư?
Tịch Ca nghĩ lại: “Thật ra lúc ấy tôi không nên cho cậu ăn miến tiết vịt.”
Rhein: “… Sao lại nói thế?”
Tịch Ca: “Nhẽ ra tôi nên cho cậu ăn mao huyết vượng, vậy thì cậu có thể sớm hồi phục… Cũng không đúng, nếu sớm hồi phục cậu đã dứt khoát rời đi rồi, cũng sẽ không xảy ra chuyện Vương Nhị Ngưu. Haiz, lựa chọn này thật sự quá gian nan —— “
Rhein thấp giọng trả lời một câu: “May mắn ngươi cho ta miến tiết vịt.”
Tịch Ca: “Bì Bì đang nói gì đó?”
Rhein: “Ta không nói.”
Tịch Ca: “Cậu nói, tôi nghe thấy rồi.”
Rhein: “Thật sự ta không nói.”
Tịch Ca: “Cậu có cậu có cậu có đó!”
Người đàn ông này một khi nghiêm túc lên, trông hắn chẳng khác gì một thằng nhóc nổi nóng.
Tịch Ca đã ngồi thẳng dậy từ bao giờ, hai mắt hắn sáng quắc, tầm mắt khóa chặt Rhein quyết không buông tha: “Nói cho tôi biết nói cho tôi biết nhanh cho tôi biết đi, ở đây cũng chỉ có hai ta, cậu không nói với tôi thì nói với ai!”
Rhein chịu thua, quả thực trước hậu duệ, cậu không có đường lui.
Rhein: “Ta nói, miến tiết vịt ăn cũng ngon.”
Tịch Ca: “Ừ…”
Không cho Tịch Ca cơ hội nói ra mấy câu càng kỳ quái, Rhein cam chịu mà thừa nhận: “Tuy rằng lúc đó ta không có cách nào khôi phục, nhưng chính bởi vậy ta mới sơ ủng ngươi. Trước đây, ta chưa từng trải qua quãng thời gian nào vui vẻ như vậy, ta vô cùng may mắn khi có hậu duệ là ngươi.”
Tịch Ca yên lặng nhìn Rhein.
Trong lòng dường như nở rộ một bông hoa nhỏ, nháy mắt tràn ngập hạnh phúc!
Hắn chẳng tiếc mà tặng Rhein một nụ cười sáng lạn, tiếp tục xem phim.
Cần cổ thon dài của đối phương đung đưa trước mắt, bóng tối nhẹ nhàng đậu bên trên, trong khi máu tươi nóng rực thì bị một lớp da dẻ non mềm che giấu, chỉ cần hôn khẽ một cái, chính là một bàn thịnh yến.
Rhein chỉ nhìn thoáng qua, cậu lập tức dời mắt sang nơi khác.
Cậu khống chế được mình.
Nhưng cậu cảm thấy khả năng khống chế của mình ngày càng yếu ớt.
Trong phim, hồi ức chuyển đến sáng ngày hôm sau.
Con báo nhỏ hôm qua bị người trong làng phát hiện, sau một trận hoảng loạn, tuân theo chính sách bảo vệ động vật của quốc gia, bọn họ liền đưa vật nhỏ còn thoi thóp này thả về rừng rậm.
Lúc đó, chị gái đang đứng trong đám người.
Máy quay đại diện cho đôi mắt của em gái từ đầu đến cuối luôn theo sát chị gái, cũng bắt giữ được nét kinh ngạc trên mặt chị gái —— chị cũng biết lai lịch của con mồi này!
Tần suất màn ảnh nhắm vào chị gái càng dày đặc hơn, mỗi một lần, em gái đều đứng rất gần cô, không buông tha chút biểu tình nào trên mặt cô.
Tuy nhiên, Tịch Ca và Rhein ngồi trong phòng chiếu vẫn có thể phát hiện, mỗi ngày, chị gái đều sẽ biến mất khỏi tầm mắt em gái, lúc dài lúc ngắn, cứ đến thời gian này, màn ảnh sẽ xoay tròn tán loạn, như thể em gái đang hoảng sợ luống cuống tìm kiếm hình bóng của chị gái.
Con mồi liên tục xuất hiện vào mỗi đêm, lần nào em gái cũng chỉ đứng quan sát, sáng ra, nhìn thấy các thanh niên cùng phòng hưng phấn gỡ con mồi xuống nấu lên, hình ảnh liền trở nên sáng ngời, dường như tâm tình của cô ấy cũng đang nhảy nhót.
Thẳng đến một ngày, con mồi đột nhiên được chị gái gỡ xuống mang đi ăn, cuối cùng món quà đã được chấp nhận.
Màn hình lúc đó rung lắc kịch liệt, trên mặt chị gái xuất hiện vẻ kinh ngạc và mê ly, tiếp đến cô đóng mở, có chút kích động.
Sau đó là lời tự thuật của em gái: “Ta và chị đã cãi nhau, ta lấy lý do nguy hiểm, không cho chị nhận con mồi, chị lại phản bác ta, cho rằng con mồi không có nguy hiểm gì cả. Ta tức giận… Nhưng tôi hiểu, con mồi không có bất cứ nguy hiểm, thứ nguy hiểm chính là kẻ đưa con mồi tới. Buổi tối ta đi tìm gã ta, ta muốn hút khô gã, nhưng ta lại phát hiện một bí mật…”
Tịch Ca càng xem càng thấy lạ: “Đây thật sự là tình chị em ư? Chị gái nhìn như muốn yêu đương, em gái lại nửa đêm đi tìm bạn trai của chị gái quyết đấu? Sis-con (2) quá ta.”
Rhein ngẩn ra: “Thật à?”
Tịch Ca: “Đương nhiên, em gái lúc nào cũng gấp gáp trông coi chị gái, tìm mọi cách phân tích suy nghĩ của chị gái, còn muốn khống chế sinh hoạt của chị gái, tình tính như vậy, cô ta có chút biến thái…”
Rhein: “…”
Cậu lại nhìn bộ phim, cậu cảm thấy em gái không hề làm ra chuyện gì khác người.
Dù sao toàn bộ những việc em gái làm cậu cũng từng làm qua.
Cậu… có chút biến thái?
Trong phim, hình ảnh đột nhiên thay đổi.
Không thấy chị gái đâu cả, thay vào đó là rừng sâu núi thẳm, em gái chạy như bay giữa rừng già, đột nhiên có tiếng sói tru vang bên tai Tịch Ca và Rhein.
Tiếp theo, phía trước xuất hiện một bóng hình mơ hồ mà dị dạng.
Màn ảnh từng bước kéo gần lại.
Trong rừng rậm, một con sói lớn biến thành người!
Trong phòng chiếu phim vang tiếng cười to của em gái: “Ha ha ha, ha ha ha ha, nhìn xem ta phát hiện ra gì, một con sói hôi hám, ta biết ngay gã tiếp cận bọn ta là có mục đích, ta biết ngay gã lừa chị của ta!”
Chớp mắt, chị gái lại xuất hiện trong màn ảnh.
Em gái không thể chờ đợi được mà đem bí mật của thanh niên nói với chị gái.
Giọng nói của chị gái vang lên, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Chị biết.”
Trong nháy mắt này, có tiếng vỡ “choang”.
Tịch Ca sửng sốt hai giây, mới ý thức được đó là âm thanh tan nát cõi lòng của em gái.
Tịch Ca chấn động: “Không nói đến âm thanh tan nát cõi lòng là tiếng thủy tinh rơi vỡ… Tôi vốn thắc mắc, bảo sao càng xem càng thấy không ổn, thì ra hai vị này thật sự trồng bách hợp?”
Rhein: “…”
Tịch Ca cân nhắc: “Tôi có dự cảm chị gái chắc chắn sẽ không chấp nhận em gái, dù sao chị gái chưa từng thể hiện ra ý tứ như thế, hơn nữa ngẫm lại, bình thường chị gái bị em gái nhìn chằm chằm như thế còn thấy sợ ấy chứ…”
Rhein: “…”
Tịch Ca còn định nói tiếp, nhưng hắn đột nhiên phát hiện có điểm gì là lạ, hắn quay đầu liền thấy, không biết từ bao giờ, Rhein đã rời khỏi bên cạnh hắn, đang đứng ở góc phòng.
Tịch Ca buồn bực: “Bì Bì làm gì vậy?”
Rhein: “…”
Rhein: “Dựa gần rất nóng, ta đứng lên tản nhiệt.”
Chú thích:
(1) Phong trào Lên Rừng và Xuống Nông thôn, thường được gọi đơn giản là Phong trào xuống Nông thôn, là một chính sách được tiến hành bởi Cộng hòa nhân dân Trung Hoa trong cuối những năm 1960 và đầu những năm 1970. Chủ tịch Mao Trạch Đông đã tuyên bố một số thanh thiếu niên thành thị sẽ bị gửi tới khu vực núi non hoặc những làng sản xuất để học từ những công nhân và nông dân ở đó. Tổng cộng, xấp 17 triệu thanh niên tới khu vực nông thôn như một kết quả của phong trào. (Wikipedia)
(2) Siscon: có nghĩa tương tự với sister-complex, là hội chứng cuồng / yêu thương chị (em) gái mình quá mức.