Nguyên Huyết

Chương 66

Cơ thể bị khống chế bỗng nhiên phình to như quả bóng bay bơm hơi, nhưng so với so với bóng bay cứng rắn hơn không biết bao nhiêu lần, Tịch Ca lập tức không ôm nổi, thiếu chút nữa người sói đã thoát được gọng kìm.

Hắn hoảng sợ, lập tức phát động dị năng, thời gian câm lặng!

Ba giây đồng hồ đứng yên, đủ để Rhein giết người sói một trăm lần, tuy nhiên, vốn đamg hướng về phía cổ người sói, Rhein đột ngột thu tay lại, móng tay sắc nhọn chỉ xẹt qua chút da lông, gió đêm nổi lên, bộ lông tinh mỹ hơi lay động.

Tịch Ca kinh ngạc: “Bì Bì?”

Rhein không ngừng thu tay về, lui đến dưới cây đại thụ cách đó năm mươi mét mới dừng lại. Cậu nhắc nhở Tịch Ca: “Thực lực của người sói này tương đương với ngươi, có thể làm đối thủ của ngươi.”

Tịch Ca phản ứng nhanh: “Nhưng đây là cảnh trong mơ, tôi có chết cũng chẳng hề gì!”

Hai người một hỏi một đáp, ba giây đã qua, người sói thoát khỏi yên lặng, hai cánh tay dùng sức banh ra, tạo một khoảng trống, rồi sau đó trở tay một cái, nắm chặt Tịch Ca, phát ra một tiếng gào phẫn nộ điên cuồng, hung hăng ném hắn sang một bên!

Tịch Ca giống như diều đứt dây, bay ngược ra ngoài.

Màn đêm đen kịt, mặc dù người sói trước mặt nhìn có vẻ rất lợi hại, nhưng trong lòng hắn vẫn phấn khích không thôi: bị người sói quăng ngã, nhưng mình không bị sương mù dày đặc cách ly, xem ra kế hoạch giết người sói cứu vớt em gái là khả thi! Hơn nữa thực lực của người sói này không hơn kém mình là bao, không những có thể rèn luyện năng lực thực chiến, mà còn có cơ hội nghiên cứu cách chiến đấu của người sói ——

Một bàn tay chạm vào thắt lưng Tịch Ca, cắt đứt dòng suy tư của hắn.

Cánh tay kia ấn lên thắt lưng Tịch Ca một chút, ngăn không cho cơ thể hắn theo đà bay ngược về phía sau.

Hai người từ giữa không trung chạm đất, Rhein nói: “Cẩn thận một chút.”

Tịch Ca: “…” Có chút khiếp sợ, đã nói là để tự mình đánh cơ mà?

Người sói phía trước không cam lòng bị hai người xem nhẹ, lại tru lên một tiếng, tứ chi đáp xuống đất, hệt như con thú hoang vọt tới, chỉ qua vài lượt hô hấp, đã đến trước mặt Rhein và Tịch Ca, đồng thời nhảy về phía trước, cái miệng rộng đầy máu mở ra, răng nanh bên trong sáng lóa, mắt thấy sắp đâm vào cơ thể Tịch Ca!

Lúc này, Rhein phản ứng sớm hơn Tịch Ca, ôm thắt lưng hắn rồi thả ở vị trí an toàn.

Rhein quở trách nói: “Đang chiến đấu đừng có thất thần.”

Tịch Ca: “…” Càng sốc hơn, không phải bảo tôi tự lo liệu à, thế mà lại trước lúc tôi gặp nguy hiểm liền kéo tôi đến phạm vi an toàn!

Nhưng không thể phủ nhận, Bì Bì rất là quan tâm đến hắn.

Trầm mặc vài giây, hắn thấm thía kêu: “Bì Bì…”

Rhein trước Tịch Ca một bước: “Ta biết.”

Cậu buông ra, lần thứ hai lui lại, một mực lui vào chỗ tối trong rừng, lúc này mới có thanh âm hỗn loạn mang vài tia ảo não truyền ra từ trong bóng đêm: “Ngươi tự đánh đi. Chỉ khi đối mặt với nguy hiểm, mới tiến bộ nhanh được.”

Ta đối đãi với Tịch Ca không giống như cách đối đãi với hậu duệ.

Nếu là hậu duệ, cho dù ta có đau lòng cỡ nào cũng sẽ tạo không gian để nó trưởng thành một cách tốt nhất.

Chưa từng có chuyện khiến Rhein ảo não giống như bây giờ, thậm chí cậu có thể nghe thấy âm thanh tâm linh vỡ nát.

Ừm… Bì Bì dường như có chút mất mát.

Tuy rằng mình chẳng làm sai gì cả, nhưng cứ có cảm giác vừa gây ra chuyện gì đó không thể tha thứ…

Tịch Ca bị bỏ lại chiến trường đang nghĩ, người sói lại lần nữa vọt tới trước mặt hắn.

Trong đêm tối, người sói – không hiểu sao bị đánh lén, rồi không hiểu sao bị xem nhẹ – đã phát cuồng: “Ma cà rồng chết tiệt, các ngươi… đừng… coi thường… ta!”

Một vuốt của hắn chém ra, tiếng xé gió thét gào.

Trong tiếng gió thét gào ấy, Tịch Ca lấy một góc độ hung hiểm xuyên qua cánh tay người sói, nhanh như cắt tiếp cận người sói, ấn lên bả vai người sói lộn ngược ra sau.

Đang chổng ngược, máu toàn thân đổ dồn về não, đột nhiên linh quang chợt lóe, biết tại sao Bì Bì lại thấy mất mát rồi!

Hắn hướng bóng tối kêu to: “Bì Bì —— cậu chờ chút, đợi tôi đem đầu con sói này lấy xuống, đó chính là lễ vật bái sư cho cậu!”

Bóng đêm tĩnh mịch.

Trong tĩnh mịch, tiếng cười khẽ vang lên, Rhein nói: “Ngươi thật là —— “

Cậu ngồi trên cây.

Đêm tối và tuyết chưa tan che giấu thân hình cậu.

Cậu dùng bàn tay chạm vào một mảng tuyết đọng.

Tức giận, vui vẻ, uể oải, sung sướng.

Đã từ lâu Rhein không còn biết đến những cảm xúc nóng bỏng như vậy nữa, đối với huyết tộc mà nói, tuy rằng sinh mệnh sẽ không mục nát, nhưng tinh thần lại khó tránh khỏi bị thời gian đằng đẵng mài mòn.

Mà này đó những cảm xúc nóng bỏng đều đến từ cùng một người.

Rhein có chút kiên trì không nổi.

Đủ loại suy nghĩ quay cuồng trong óc, cậu thất thần hồi lâu, mới sắp xếp được câu nói đầu tiên: “Thật chẳng có tí thành ý nào, ta mới không cần một con sói thối hoắc làm lễ vật bái sư. Ngươi phải cẩn thận, người sói không đơn giản vậy đâu, toàn bộ tộc đàn bọn chúng đều sở hữu một loại năng lực trời sinh…”

Tịch Ca cũng không có thời gian mà đi phân tích câu nói của Rhein, hắn quá tập trung vào cuộc chiến.

Sau khi lộn nhào qua đầu người sói, hắn cũng không động thủ ngay, mà là ẩn nấp trong tối.

Trong đêm, Tịch Ca giống như con dơi treo ngược trên một cành cây rậm rạp. Hắn nín thở ngưng thần, qua khe hở lá cây, theo dõi gắt gao chuyển động của người sói.

Lạc mất con mồi, người sói nôn nóng xoay quanh bãi đất trống dưới tàng cây, không ngừng hít hít cái mũi, động lỗ tai, tìm kiếm cái kẻ đã biến mất trong cái lạnh thấu xương.

Gần thêm chút nữa, gần thêm chút nữa.

Khi người sói đưa lưng về phía hắn, đi đến dưới tàng cây, mũi chân Tịch Ca buông lỏng, bỗng nhiên phi xuống, bắn ra năm cái vuốt sắc bén, chụp đến sau lưng người sói!

Trong nháy mắt đó, người sói dưới tàng cây như thể có mắt sau lưng, bỗng nhiên xoay người, nhấc tay, kìm chặt cánh tay của Tịch Ca, tiếp đến hung hăng vung ra, xem hắn như gậy gộc mà ném về đại thụ phía sau!

Cái gì?

Trong lúc bay lên, Tịch Ca kinh ngạc đối diện với con ngươi xám trắng của người sói.

Hắn từ cặp mắt dị sắc kia, nhìn thấy tự tin và lạnh như băng.

Hắn đã sớm biết mình ở phía sau! Tịch Ca lập tức tỉnh ngộ. Nhưng không đúng, sao hắn lại biết được vị trí của mình…!

“Bịch ——” một tiếng, âm thanh trầm đục làm động vật lẩn trốn trong rừng kinh sợ, chim chóc vội bay đi, một mảnh bụi mù.

Đại thụ bị chấn động, lá cây tuôn rơi như mưa, rất nhanh đã phủ dưới chân một lớp thảm thật dày.

Cột sống của Tịch Ca đập vào thân cây, nửa người gần như tê liệt.

Trong cơn choáng váng, hắn đối diện với ánh mắt của người sói, ánh mắt xám trắng dữ tợn mà trừng mình, bên trong tràn ra đắc ý vì bắt giữ được con mồi.

Tịch Ca không để cho đối phương có cơ hội đắc ý lần thứ hai.

Hắn mặc kệ thân thể tê liệt, sử dụng tay trái vẫn còn linh hoạt, hung hăng chụp vào người sói.

Người sói bị bắt buông tay, Tịch Ca ngã nhào từ trên thân cây xuống, trong đầu hắn xẹt qua rất nhiều ý tưởng:

Mình dám chắc lúc ẩn thân không bị hắn phát hiện, nhưng hắn lại biết được vị trí của mình từ trước!

Khổng Thạch từng nói, người sói là chủng tộc rừng rậm.

vừa rồi Bì Bì có nói toàn bộ tộc đàn người sói đều có một loại năng lực trời sinh.

Khoan đã, mình biết rồi!

Tịch Ca tức thì kêu to: “Bì Bì, có phải hắn được rừng rậm trợ giúp! Cỏ cây động vật trong rừng có thể nói cho hắn biết chuyển động của tôi!”

Vô cùng chuẩn xác.

Người sói trời sinh là chủng tộc rừng rậm, bọn họ được rừng rậm trợ giúp, chỉ cần bọn họ còn ở trong rừng, bọn họ có thể giao tiếp với cỏ cây rừng rậm, nắm được tin tức từ rừng rậm.

Rhein đứng trên ngọn cây.

Cậu không ra tay, nhưng vẫn theo sát cuộc chiến bên dưới. Cậu thầm nói trong lòng:

Người sói có thể nắm bắt được mọi hành động của ngươi, thói quen, phương thức chiến đấu của ngươi trước kia cũng không dùng được, lúc này đây, ngươi sẽ quyết định thế nào? Ngươi dùng cách gì để giành được thắng lợi?

Tịch Ca đã quyết định!

Trong nháy mắt hắn rơi xuống liền lăn về phía trước một vòng, lăn đến dưới chân người sói, móng tay không thể chụp vào lưng người sói liền hướng về cổ chân người sói, nhưng đầu ngón tay xé gió vừa mới xẹt qua bộ lông, người sói đã giơ chân muốn đạp lên bụng Tịch Ca!

Tịch Ca giơ khuỷu tay, ngăn cản một đạp này.

Lực tác động lên cánh tay hắn rất lớn, truyền đến tận thân thể hắn, hắn bị đá trượt dài trên đất một quãng, lúc đụng tới đại thụ sau lưng, liền xoay người ôm lấy thân cây tránh thoát một đạp đuổi sát tới của người sói, lấy thân cây làm trục xoay tròn, hung hăng đá một cước nặng không kém lên phần hông người sói.

Đầu đồng đuôi thiết eo đậu phụ (1).

Người sói hay chó sói đều là sói, cũng không biết trong hai loại sói nói, cái eo nào cứng hơn!

Trận chiến bên dưới càng ngày càng trở nên kịch liệt, Rhein nhìn nhìn, đuôi lông mày dần dần nhướn lên.

Không sử dụng thiên phú.

Nhưng cũng không kéo dài khoảng cách rồi tìm thời cơ bắt được sơ hở như lúc trước.

Hắn chỉ dùng mười phút, đã tìm ra một loại phương thức chiến đấu hoàn toàn khác biệt!

Thiên phú chiến đấu của hắn làm người phải nhìn với cặp mắt khác xưa!

Trong rừng bỗng nhiên truyền đến tiếng sàn sạt.

Rhein mẫn cảm mà quét mắt về nơi âm thanh phát ra, chỉ thấy chị gái đáng nhẽ ra nên ở trong phòng dưỡng thương giờ đây lại xuất hiện trong rừng, cậu lập tức sửng sốt:

Cô ta vì sao lại ở đây? Cô ta tới nơi này làm gì?

Qua vài giây lưỡng lự, chị gái đã chạy một mạch tới khu vực chiến đấu, nháy mắt kinh hô: “Các… Các người?”

Sự xuất hiện của chị gái kinh động hai người đang chiến đấu.

Tịch Ca vội vàng nhìn thoáng qua, y hệt Rhein, còn chưa kịp phản ứng, chị gái đã nâng vuốt, lao vào cuộc chiến, tấn công Tịch Ca!

Đồng thời, trong bóng tối lại nhảy ra một cái bóng đen, ngăn trước người chị gái, vội vàng hỏi: “Chị, chị đang làm gì vậy?”

Mây dời trăng động, ánh trăng tỏa sáng trên ngọn cây, phủ lên rừng rậm, hình thành những cái bóng chồng.

Sự xuất hiện của em gái hiển nhiên khiến chị gái bất ngờ.

Chị gái thoáng chốc dừng động tác, giải thích với em gái: “Người sói này vừa mới cứu chị!”

Em gái: “Nhưng đối diện là cùng tộc của chúng ta, chị giúp người sói đối phó với cùng tộc, một khi huyết tộc biết, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta!”

Chị gái: “Chị chỉ muốn giúp người đã cứu mình, nếu không phải vì cứu chị, anh ta sẽ không bị phát hiện.”

Em gái: “Vậy chị muốn hại chết chúng ta sao!”

Chị gái tức giận: “Em tránh ra! Một mình chị đi giúp người sói, sẽ không hại chết em đâu!”

So với chị gái, em gái càng giận hơn: “Em không sợ bị chị hại chết, mà là tên người sói thối hoắc này vốn không đáng để chị nhớ thương gã, càng không đáng để chị đến đây giúp gã!”

Hai chị em tranh cãi một hồi, càng ngày càng gay gắt, cuộc chiến trong rừng rậm không biết đã ngừng lại từ bao giờ, Tịch Ca và người sói bốn mắt nhìn nhau, lại cùng nhìn về phía hai chị em, vô cùng rối rắm.

Không đợi bọn họ quyết định, hiện trường lại xảy ra biến hóa!

Trong lúc khắc khẩu, chị gái mất hết kiên nhẫn, cô nói thêm câu nữa: “Tránh ra!”

Nói xong giơ tay lên, đẩy em gái.

Ngay khi chị gái ra tay, rừng rậm đột nhiên rơi vào tĩnh mịch, hết thảy tiếng gió tiếng chim chóc côn trùng đều mất hút.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt em gái vặn vẹo.

Đột nhiên, “choang” , tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, loại âm thanh này vô cùng kỳ diệu, không giống như vang bên trong thế giới hồi ức, càng như vang ở bên tai Tịch Ca.

Tịch Ca trong lòng rơi lộp bộp: Chờ đã, cái hiệu ứng âm thanh quen thuộc này, lẽ nào…

Không có lẽ nào, ngay khi hiệu ứng âm thanh vang lên, đám sương đại diện cho thất bại lần thứ hai xuất hiện, bao quanh Tịch Ca và Rhein, hai người bị thế giới hồi ức đẩy ra bên ngoài, mắt mở trừng trừng nhìn tình tiết xảy ra sớm hơn một đoạn.

Đoạn thời gian bồi dưỡng tình cảm của chị gái và người sói đột nhiên bị cắt bỏ, hai chị em trực tiếp chiến đấu, chị gái bị thương, lập tức rơi vào ôm ấp của người sói, em gái không chịu được cảnh ba người, cuối cùng mật báo, rồi đến nhà gỗ, thấy đứa con của chị gái và người sói.

Lần thứ ba, máu tươi bao trùm lên tầm nhìn.

Tịch Ca thất thố không kịp đề phòng, trợn mắt há hốc mồm: “Thế… thế này mà cũng được à! Năng lực thừa nhận của em gái thật sự quá yếu, phải không?!”

 

Chú thích:

 (1) Đầu đồng đuôi thiết eo đậu phụ: đầu như đúc bằng đồng, đuôi rắn như sắt thép, eo mềm như miếng đậu phụ. Đây là phương pháp được đúc kết ra khi chiến đấu với sói, tức điểm yếu của con sói là phần eo.

Bình Luận (0)
Comment