“… Không, vẫn là thôi đi.”
Sau một hồi đắn đo tưởng như dài bằng một thế kỷ, Rhein rốt cuộc tìm về âm thanh của mình, cậu dùng sức mạnh ý chí cự tuyệt Tịch Ca.
“Thật sự không cần?” Tịch Ca tiếp tục hỏi ý kiến.
“Thật sự không cần.” Rhein lần thứ hai xác định.
“Thôi được rồi, đành đợi khi khác cùng nhau ngâm nước nóng vậy.” Tịch Ca mang theo giọng điệu tiếc nuối, sau đó hắn chuẩn bị đóng cửa lại.
“Từ từ, ” Rhein vội vàng giữ khung cửa, “Ta không ngâm nước nóng với ngươi, nhưng ta có việc muốn nói!”
Tịch Ca lúc này mới nhớ tới mục đích ban đầu của Rhein.
Hắn mở cửa càng lớn: “Cậu nói đi.”
Rhein nhanh chóng nhìn Tịch Ca một cái.
Tịch Ca khoác áo choàng tắm, chân trần đứng trên mặt đất, bắp chân hắn lộ ra, có một vũng nước nhỏ nơi hắn đang đứng.
Rhein chỉ nhìn lướt qua liền rời mắt.
Nước quá mức kích thích đối với cậu, dù sao cậu có thể dùng nước làm ra đủ loại chuyện.
Cậu lại đang tìm lý do, bởi vì Tịch Ca đột nhiên ngắt lời, nên cậu không thể không bắt đầu rối rắm lần thứ ba, rốt cuộc cậu nên dùng lý do gì để hậu duệ đồng ý ngủ cùng mình trên một cái giường, dường như điều đó đã trở thành một mệnh đề vô cùng quan trọng.
Cậu nghĩ:
Dùng lý do mà hậu duệ đã từng dùng qua “Buổi tối ta rất cô đơn”?
Không, không được, hậu duệ có thể nói như vậy là bởi vì từ trước tới nay hậu duệ chưa từng có suy nghĩ đó, còn ta thì ngược lại.
Hay dùng “ta sợ bóng tối, sợ sấm chớp, sợ mưa to”?
…Dù sao ta cũng là một huyết tộc, vả lại đã sống một mình rất nhiều năm, những lý do này không hề thuyết phục, chỉ khiến người cảm thấy kỳ lạ hơn mà thôi.
Rhein suy nghĩ quá lâu.
Hơi nóng trên người Tịch Ca cũng tản đi rồi, hắn vô cùng nhàm chán, nhưng nhìn Rhein rối rắm như vậy lại không nỡ thúc giục cậu, dù sao lúc hắn kiên trì tìm đường chết, Bì Bì chính là người kiên định đứng vững bên cạnh hắn, cùng hắn tìm đường chết, sau đó còn đụng phải ma cà rồng có thể biến ra bazooka… đúng là nghẹt thở.
Do không có việc gì để làm, nên tư duy của Tịch Ca lại bắt đầu phát tán.
Hắn tự hỏi:
Chuyện Bì Bì muốn nói hẳn là rất khó giải quyết.
Bì Bì đâu có sợ nước.
Thế nên, tại sao Bì Bì lại không muốn cùng mình ngâm nước nóng uống rượu vang rồi từ từ bàn chuyện nhỉ? Hiện tại mình và Bì Bì cách một cái cửa trông như bị phạt đứng, nhìn rõ ngu, không bằng cởi hết ngâm mình trong nước, có một loại khoái cảm thể xác và tinh thần đều được giải phóng…
Khoan đã!
Tịch Ca chợt nảy ra suy nghĩ.
Hay là do cởi sạch ngâm nước nóng kích thích chứng sợ người đồng tính của Bì Bì?
Mà hình như cũng không đúng? Sợ người đồng tính chứ đâu phải sợ người cùng giới tính, hai người cùng giới ngâm nước nóng với nhau thì có gì mà phải sợ nhỉ? Chẳng lẽ… chẳng lẽ hành vi hôm nay của mình đã gây ám ảnh cho Bì Bì, ở trong lòng cậu ấy, tạm thời mình bị đánh đồng với người đồng tính?
Tịch Ca vừa mới nghĩ đến đây, Rhein cũng mở miệng.
Cậu suy nghĩ rõ lâu, cuối cùng cũng tìm ra một lý do hẳn sẽ không bị người nhìn thấu: “…Ta vẫn có chút lo lắng về ống máu chiều hôm nay ngươi uống, để phòng trường hợp nửa đêm ngươi xảy ra vấn đề, tối nay chúng ta nên ngủ cùng nhau.”
Tịch Ca lắng nghe.
Rhein nói xong.
Hồi lâu sau, hai người chẳng ai nói gì.
Tịch Ca kịp phản ứng: “Không còn gì khác?”
Rhein: “Không.”
Tịch Ca: “Chỉ đơn giản vậy thôi? Chỉ đơn giản như vậy thì vì sao…” Hắn muốn nói, vì sao cậu phải rối rắm lâu thế, nhưng hắn rất nhanh đã hiểu ra.
Bởi vì trong lòng Bì Bì, hình tượng của mình liên quan đến người đồng tính, Bì Bì thấy sợ hãi khi phải “ngủ cùng mình” nên mới đắn đo lâu như vậy!
Tịch Ca trước sau như một tin vào suy luận của mình.
Hắn có chút cảm động, tuy rằng đang bị bao vây bởi nỗi sợ hãi, nhưng Bì Bì vẫn không quên lo lắng cho mình, là một bậc cha chú, cậu ấy thật sự vô cùng có trách nhiệm…
Hắn sảng khoái trả lời: “Được thôi, vào đi, cậu lên giường trước, tôi đi phòng tắm ngâm một lúc nữa rồi tới tìm cậu.”
Nói xong hắn liền xoay người vào phòng tắm.
Cuối cùng Rhein cũng đã vào được cửa.
Cậu nằm trên giường Tịch Ca, thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nỗi niềm hạnh phúc đang lan rộng ra từ đáy lòng, truyền đến chóp mũi, đúng là một buổi tối yên tĩnh và tốt đẹp.
Nhưng mấy chục giây sau, trong phòng tắm đột nhiên truyền ra tiếng nước, tiếng nước đánh vỡ hết thảy, đôi tai mẫn cảm của ma cà rồng bắt giữ được từng chi tiết.
Rhein có thể nghe thấy…
Hậu duệ cởi quần áo, đột nhiên đứng dưới vòi sen, ào ào ——
Hậu duệ tẩy rửa thân thể trong nước, ào ào ——
Hậu duệ tắt nước, hàng ngàn giọt nước hóa thành những vệt nước, bắt đầu từ bả vai của hắn, chảy dọc xuống thân thể trần trụi, két ——
Cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Lo lắng chứng bệnh ghê sợ đồng tính của Rhein đột nhiên phát tác, Tịch Ca thay một bộ đồ ngủ dài tay trông vô cùng bảo thủ, áo ngủ sọc đen trắng, ở góc có thêu hình vịt con.
Hắn lắc lắc đầu, hất bay những bọt nước cuối cùng dính trên tóc, sau đó lên giường, nhìn về phía Rhein.
Rhein kéo chăn che kín người, đưa lưng về phía hắn, đầu gối lên cánh tay không nhúc nhích, hình như đã ngủ rồi.
Tịch Ca gọi một tiếng: “Bì Bì?”
Rhein không có phản ứng.
Tịch Ca lầm bầm: “Mới đó đã ngủ rồi à? Đang định trò chuyện với cậu ấy…”
Rhein vẫn không phản ứng.
Tịch Ca liền tắt đèn kéo chăn, nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.
Oáp ——
Buồn ngủ, ngày hôm nay vừa dài vừa mệt mỏi…
Mặt trăng nấp sau màn đêm.
Đêm thật dài, vô cùng tịch mịch.
Thực sự rất dài, thực sự rất cô đơn.
Đưa lưng về phía Tịch Ca, Rhein nhẹ nhàng co chân lại, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Cậu lại đợi một hồi, thẳng đến khi hết thảy đều lắng xuống, thẳng đến khi nghe thấy nhịp thở đều đặn của người sau lưng, cậu mới thả lỏng cơ thể, xoay người nhìn Tịch Ca.
Trên chiếc giường lớn xa hoa, mỗi người chiếm một bên, khoảng cách ở giữa rất rộng, đủ để Rhein duỗi thẳng tay.
Nhưng cậu không duỗi tay.
Cậu bình tĩnh nhìn vẻ mặt khi ngủ của Tịch Ca, bỗng vươn tay, vén lọn tóc mọng lòa xòa trước trán hắn.
Cậu dùng đầu ngón tay thay cho nụ hôn, nhẹ nhàng chạm vào ấn đường của đối phương.
Mơ đẹp, hậu duệ của ta.
Trong khi ngủ, cơ thể Tịch Ca bắt đầu lặng lẽ biến hóa.
Cùng với giấc ngủ say nồng của chủ nhân, hô hấp bằng phẳng, từng nhịp đập của trái tim kim cương dường như cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Lúc này, hai đốm sáng chợt lóe lên trong dòng chảy hắc hồng.
Chúng nó thận trọng, không gây ra bất kỳ động thái nguy hiểm nào kích thích trái tim kim cương, quanh co lòng vòng trong cơ thể một hồi, cuối cùng trôi đến vị trí đang tản ra ánh sáng màu đỏ.
Ánh đỏ này đúng là Nguyên huyết của Tử tước mà Tịch Ca mới uống lúc chiều.
Nguyên huyết vừa tiến vào trong cơ thể Tịch Ca, máu xung quanh bỗng dâng lên giam nó vào trong góc.
Theo bản năng nó cảm giác được nguy hiểm, nơm nớp lo sợ đứng im một chỗ không dám nhúc nhích.
Nhưng kỳ lạ thay, loại máu này cũng không phá huỷ nó, đương nhiên cũng không chấp nhận nó —— mãi cho đến khi đốm sáng hắc hồng xuất hiện.
Đốm sáng hắc hồng tiến lên nghênh đón đồng bạn.
Chúng nó chơi đùa với ánh đỏ, dẫn đường cho ánh đỏ, và đưa ánh đỏ đến vị trí dòng chảy hắc hồng.
Sau khi ánh đỏ chìm vào dòng chảy, dòng chảy đột nhiên mãnh liệt ào lên rồi lắng xuống, như thể một con người đang hít thở vậy!
Con sông hắc hồng lẩn trốn ở nơi sâu nhất trong cơ thể, cho đến tận bây giờ, mới lớn mạnh hơn chút ít…
Một đêm yên ổn, một đêm không mộng mị.
Lúc Tịch Ca thức giấc do ảnh hưởng của đồng hồ sinh học, hắn chợt phát hiện phòng ngủ đã biến dạng, bàn tủ, vách tường, sàn nhà, toàn bộ đã bao trùm một tầng băng tuyết thật dày, đối diện với hắn, những cột băng mọc ra từ trần nhà đang rủ xuống như vô số măng đá trong hang động.
Giường hắn đang ngủ cũng biến thành giường băng, hắn nằm giữa chiếc giường được tạo thành từ tinh thể trong suốt, chậm rãi tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, chẳng khác gì tình tiết trong mấy cuốn tiểu thuyết Tom Sure…
Tịch Ca hít thở không thông, nhất là khi hắn phát hiện Rhein đang ngồi trên cái ghế duy nhất không dính tuyết trong phòng, yên lặng mà nhìn hắn.
Tịch Ca: “Xảy ra chuyện gì?”
Rhein: “Không cần lo lắng, ngươi đã đột phá thành Nam tước.”
Tịch Ca: “Tuy rằng tôi rất cao hứng vì đã đột phá… Nhưng mà đêm qua xảy ra tình huống thần kỳ như thế, vì sao cậu không đánh thức tôi?”
Rhein: “Một mặt là ta cảm thấy giấc ngủ sẽ trợ giúp ngươi đột phá dễ dàng hơn, mặt khác là…”
Tịch Ca: “Là gì?”
Rhein: “Ta cũng vừa mới dậy, còn chưa kịp gọi ngươi, ngươi đã tỉnh rồi.”
Thật ra không phải vậy…
Khi cảm ứng được nhiệt độ ban đêm thay đổi, Rhein đã tỉnh lại sau vài phút chợp mắt, tiếp đó cậu liền nhìn thấy dị năng thiên phú của Tịch Ca đang chậm rãi phát tán, lúc thì thời gian câm lặng, lúc thì thay đổi nhiệt độ, thế nên trong phòng bắt đầu kết xuất từng tầng từng tầng băng tuyết.
Cậu đứng bên cạnh, cảm thấy mình đang xem vở kịch “vương tử ngủ trong lâu đài băng”.
Điều tiếc nuối duy nhất là… Hậu duệ không cần cậu hôn.
Nghe được đáp án, Tịch Ca cạn lời trầm mặc một hồi, sau đó hắn quan sát cảnh tượng trong phòng, không biết là do tác nhân sinh lý hay tác nhân tâm lý, hắn bỗng rùng mình một cái: “Lạnh quá…”
Rhein nhắc nhở Tịch Ca: “Ngươi có thể làm chúng tan chảy.”
Tịch Ca cảm thấy đối phương nói rất có lý.
Hắn vừa nghĩ đến đó, dị năng như trở thành một bộ phận của cơ thể tùy ý chỉ huy, hết thảy đều rất tự nhiên, băng tuyết trong phòng bắt đầu tan chảy.
Thoáng chốc, từng đợt khói trắng nhè nhẹ xuất hiện trên bề mặt tinh thể, trong phòng ngủ trở nên mù mịt, có cảm tưởng như đang đứng trong ảo ảnh.
Sương mù chỉ tồn tại trong chớp mắt.
Sau một chớp mắt, Rhein khống chế những dòng nước từ băng tan ra, và rót chúng nó vào cống thoát nước trong nhà tắm.
Gian phòng rốt cuộc đã trở lại bình thường.
Tịch Ca ngồi trên tấm ga trải giường ẩm ướt, một bên than thở một bên dùng độ ấm hong khô giường… Sau đó hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện!
Hắn kéo ra quần áo ra, nhìn xuống ngực mình.
Trong quá trình hắn sử dụng dị năng thiên phú, một đoạn tơ hồng chậm rãi xuất hiện trên làn da tái nhợt, uốn khúc, hình thành một ấn ký thần bí trên ngực.