Nguyên Huyết

Chương 80

Hai người nhìn tấm card vừa bắn ra, hồi lâu không biết nói gì.

Tiếp đó, Tịch Ca vươn tay, ấn vào tấm card trên màn hình, nó liền hóa thành một vệt sáng xẹt qua, xuất hiện trong danh sách sưu tập chủng tộc ác ma.

Trong danh sách này, ngoại trừ tấm card vừa rồi được thắp sáng, còn lại tất cả đều bị che phủ bởi một lớp bụi màu xám. Bình thường chẳng mấy ai quan tâm cái danh sách này, nhưng khi một tấm thẻ sáng lên, những tấm thẻ xám xịt còn lại đột nhiên khiến người canh cánh trong lòng.

Tịch Ca nhịn không được cảm thán: “Thế giới Hắc Ám đúng là biết học hỏi các nhà làm game, thành công dụ dỗ các thành viên lao vào cuộc chiến sưu tầm các loại ác ma —— chậc, thế này thì ai mà kiềm chế nổi chứ?”

Hắn nắm chắc mục tiêu là bộ sưu tập thẻ này, sau đó tiếp tục mở APP, đeo kính mắt, tìm kiếm dấu vết của các sinh vật địa ngục trong phạm vi trường học.

Vì trời đang còn sáng nên không thể tiếp tục chiến đấu, nhưng đeo kính âm thầm quan sát cũng chẳng có vấn đề gì.

Tịch Ca và Rhein bắt đầu xuất phát từ chòi nghỉ mát vườn trường, lần đến những nơi có chấm đỏ xuất hiện trên bản đồ.

Mục tiêu đầu tiên của bọn họ là sân thể dục, nơi này có không ít chấm đỏ, tổng cộng ba cái.

Trên sân thể dục, nam nữ mồ hôi rơi như mưa, xung quanh sân thể dục, có vài người phụ nữ với đôi cánh vừa dài vừa nặng đang lẳng lặng ngồi xổm trên những tán cây trơ trọi.

Ba sinh vật địa ngục chiếm cứ một thân cây, tất cả đều đang nhắm mắt lại, ngủ trưa, đầu gật gù ngáy khò khè, ngay cả mái tóc dài rối bù cũng thi thoảng lay động, rất giống yêu nữ đầu người mình chim trong truyền thuyết.

Bỗng nhiên, một trái bóng rổ bay khỏi sân thể dục, lao thẳng về phía cái cây mà yêu nữ mình chim đang chiếm đóng!

Tiếng gió rít gào, mắt thấy bóng rổ sắp đập vào người yêu nữ, đôi mắt đang nhắm nghiền của yêu nữ đột nhiên mở lớn, đưa tay lên, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chụp lấy quả bóng!

Trong khoảnh khắc tiếp xúc, bóng rổ thản nhiên xuyên qua người yêu nữ, bay về phía phía sau.

Yêu nữ phẫn nộ nhìn chằm chằm trái bóng rổ vừa xuyên tay mình, nửa chừng ánh mắt cô ta lại quét về phía Tịch Ca.

Tịch Ca bình tĩnh nhìn trời, giả vờ như mình chẳng thấy gì cả.

Lúc này, yêu nữ mình chim mới trở về vị trí cũ, mí mắt nặng trịch, không quá hai giây, cô ta lại ngủ thiếp đi.

Tịch Ca nhỏ giọng kể lại tình huống vừa rồi cùng Rhein, sau đó hắn nhận xét: “Yêu nữ này nhìn có vẻ rất mê ngủ, không biết sức chiến đấu cụ thể ra sao, có thể lợi dụng điểm yếu này của chúng không nhỉ?”

Sau khi rời đi sân thể dục, họ liền đến canteen.

Trong canteen cũng có hai chấm đỏ, Tịch Ca vừa vào cửa, đập vào mắt đầu tiên là quái đầu bò và quái đầu dê đang ngồi trước quầy thức ăn. Cả hai con quái vật này đều cao khoảng hai mét rưỡi, chiều rộng thì bằng hai người trưởng thành đứng cạnh nhau. Chúng nó đang ngồi khoanh chân dưới đất, nên nhìn qua, chiều cao cũng tương đương với một người bình thường.

Chúng nó phì phò phun ra hơi thở màu vàng lục từ lỗ mũi, hơi giống khí lưu huỳnh. Hiện giờ chúng đang mắt quan sát từng người tiến lên lấy cơm, như thể bọn họ mới đúng là thức ăn nằm trên đĩa.

Mà đám sinh viên này lại hồn nhiên không hay biết gì.

Bọn họ lấy đồ ăn xong liền tìm chỗ trống ngồi xuống, vừa ăn cơm vừa trò chuyện vui vẻ.

Nhìn hai con ác ma địa ngục trong canteen, Tịch Ca cảm thấy mình nên rời xa nơi này thì hơn.

Miễn cho hắn không nhịn được, lại tiếp tục động thủ với sinh vật địa ngục.

Nếu làm vậy thật, khéo sinh viên toàn trường đều sẽ cho rằng hắn phát điên vì vấn đề tình cảm và áp lực học hành…

Sau khi nhìn thấy bốn chủng loại sinh vật địa ngục khác nhau, loanh quanh trong trường một hồi, Tịch Ca cũng không gặp được giống loài mới. Hắn dạo tới dạo lui, cuối cùng tiến vào khu dạy học, bỗng thấy một cô gái lả lơi õng ẹo đứng trên bục giảng.

Cô ta có dáng người cực kỳ nóng bỏng, khuôn mặt kiều mỵ, bày ra đủ loại tư thế quyến rũ dưới ánh mắt của mọi người.

Nếu không phải tất cả sinh viên và giáo sư trong lớp đều giống như Liễu Hạ Huệ làm lơ cô gái đứng trên bục giảng nọ, cộng thêm khi cô ta gắng sức xoay người, vô tình để lộ cái đuôi ác ma đang vung vẩy, có lẽ Tịch Ca đã tưởng đây là một nữ sinh lớn lên vô cùng xinh đẹp.

Đi ngang qua phòng học này, phía trước là địa bàn khoa Y.

Tịch Ca mới đi được hai bước, liền nhìn thấy một bộ tiêu bản xương người dựa vào hành lang, bên cạnh tiêu bản còn có một cây gậy rỉ sét.

Sinh viên khoa Y ai nấy đều quái dị, hiện giờ còn đặt cả bộ xương ngay trong hành lang, tám phần mười là muốn mang tiêu bản lên lớp.

Hắn đang phàn nàn, bộ xương dựa vào tường kia đột nhiên thay đổi cái tư thế, chuyển trọng tâm cơ thể từ chân trái sang chân phải, cũng giang hai tay vòng qua thanh sắt, sau đó ôm vào ngực.

Lúc bộ xương cử động, Tịch Ca chỉ cách nó một bước chân.

Tiếng xương cốt va chạm lách cách vờn quanh bên tai, Tịch Ca hít vào một hơi lạnh!

Hắn cứng đờ cả người, bộ xương khô cũng dừng lại.

Xương khô chuyển hướng về phía Tịch Ca, “khò khè” một tiếng, hốc mắt trống trơn của nó chợt thắp lên hai ngọn ma trơi.

Nhưng đến đây là hết, trước khi một cuộc chiến khác nổ ra, Rhein đã nhận thấy có gì đó không ổn, liền quyết đoán tháo kính mắt của Tịch Ca, cũng kéo Tịch Ca đi.

Hai người tiếp tục đi thẳng về phía trước, lại rời khỏi khu dạy học.

Sau khi ra ngoài, đối mặt với cơn gió lạnh cóng, trái tim Tịch Ca thoáng chốc run lên, đem thế giới nhuộm máu qua mắt kính lẫn đám quái vật vứt ra sau đầu, nhìn ngắm thế giới thật thở phào một hơi: “Đột nhiên cảm thấy thế giới này thật tươi đẹp —— “

Rhein: “Đúng là rất đẹp.”

Tịch Ca kinh ngạc: “Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ nói thế giới này thật nhàm chán chứ.”

Rhein khẽ đáp: “Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, có đôi lúc, ngươi sẽ đột nhiên phát hiện, thế giới này thì ra vốn dĩ rất tuyệt vời.”

Tịch Ca chấp nhận cách nói của Rhein, và cũng coi đó là điều hiển nhiên.

Nhận thấy trải nghiệm hôm nay đến đây là đủ rồi, hắn quyết định đóng APP nghỉ ngơi một chút, tiếp tục lên lớp, rồi đi đâu đó thư giãn sau giờ học.

Nhưng đang chuẩn bị tắt APP, hắn đột nhiên phát hiện ra điều bất thường.

Vì để xác minh cho suy đoán của mình, hắn đi hai bước về phía cổng trường, bật chức năng quét bản đồ, kết quả nhanh chóng xuất hiện.

Tịch Ca ha một tiếng: “Ở cổng trường lại có thêm hai chấm đỏ này, tính sơ sơ thì cũng phải có đến mười sinh vật địa ngục trong trường, nhưng tại sao trường học bên cạnh lại sạch sẽ thế nhỉ, gần như không có lấy một chấm đỏ nào…”

Đây là một vấn đề mà Tịch Ca vô cùng quan tâm.

Chạng vạng hôm đó, Tịch Ca liền dẫn Rhein đến đại học bên cạnh dò tìm ác ma.

Nhưng nằm ngoài dự liệu của hắn, mặc dù hắn đã đi mỏi nhừ cả hai chân, vòng từ sân thể dục đến canteen, lượn lờ từ giảng đường đến ký túc xá, đều không phát hiện ra bất cứ một chấm đỏ nào trên màn hình.

Tịch Ca vô cùng buồn bực, thậm chí lấy cả kính ra đeo lên, ngó trái ngó phải một hồi, nhưng cho dù hắn có cố gắng cỡ nào, nơi này vẫn sạch bóng không có lấy một vật thể đáng ngờ.

Hắn nói thầm bên tai Rhein: “Tại sao ở đây lại không có điểm đỏ nào vậy? Trường chúng ta có đến chục con ác ma, cũng đâu ít, quan trọng là hai trường nằm cạnh nhau, mà đám ác ma đó ít nhất phải có một con chạy lung tung sang đây dạo chơi chứ…”

Mới nói được một nửa, xen lẫn trong nhóm sinh viên, hắn chạm phải ánh mắt của một người.

Cũng không hiểu tại sao, trong khoảnh khắc đó Tịch Ca bỗng ngậm miệng, quay đầu liếc mắt nhìn đối phương một cái.

Đối phương cũng đang quan sát hắn.

Tầm mắt của họ đan vào nhau.

Tịch Ca nhận xét đó là một thanh niên tuấn dật phi phàm, con ngươi tinh túy sáng ngời. Cậu ta mặc một bộ quần áo hưu nhàn, ôm một con mèo trắng muốt, đuôi lông mày hơi nhếch lên, mang theo khí chất phong lưu, khóe miệng cong cong, ý cười thân thiết.

Tịch Ca chỉ kịp nhìn đối phương một cái, đã bị con mèo trắng trong ngực cậu ta hấp dẫn.

Con mèo kia cũng không biết đến cùng là giống gì, nói tóm lại, xinh đẹp, rất xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp.

Bộ lông của nó trắng như tuyết, mềm như bông, đôi đồng tử tựa như vì sao trên bầu trời, lộ ra thần sắc cao ngạo.

Nhưng khi nó ngoan ngoãn ghé vào trong ngực nhân loại, lại khiến lòng người hòa tan bởi sự đáng yêu của nó.

Ánh mắt Tịch Ca dừng lại hơi lâu.

Con mèo nọ híp mắt quan sát, nó đảo qua Rhein trước tiên, máu trong cơ thể Rhein thoáng chốc ngừng chảy, cảm giác như toàn thân đều bị đông cứng thành khối băng.

Rồi sau đó nó nhẹ nhàng lướt qua Tịch Ca, hơi nheo mắt, pháp trận luyện kim tràn ngập hơi thở ác ma được giấu bên trong cặp kính bắt đầu nhiễu loạn.

Nhìn qua lớp kính, Tịch Ca chỉ thấy hình ảnh trước mắt hơi vặn vẹo.

Sao vậy? Kết nối có vấn đề à?

Tịch Ca khó hiểu tháo kính xuống, còn chưa kịp nghiên cứu, lại thấy mèo trắng vốn đáng yên ổn nằm trong ngực nhân loại, bỗng nhảy phắt lên bả vai cậu ta, kéo giãn thân thể, sau đó ghé vào cổ người nọ, biến mình thành một cái khăn lông mềm mại.

Trong nháy mắt, Tịch Ca chợt hiểu tại sao rất nhiều người lại bị mèo thu hút đến vậy.

Hắn lại nhìn con mèo thêm hai lần, mới miễn cưỡng đặt sự chú ý đến chủ nhân con mèo.

Hắn đang định hỏi đối phương mèo này là giống gì, mua ở đâu, nhưng khi tầm mắt va chạm, chủ nhân của mèo trắng đã cười nói.

Người ôm mèo: “Cậu nhìn điện thoại suốt thế, đang chơi game à?”

Tịch Ca: “Ừ. Game VR vừa mới ra mắt.”

Người ôm mèo: “Chơi vui không?”

Tịch Ca: “Cũng không tệ.”

Hai người một hỏi một đáp, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng hô lớn: “Nhạc đại sư của tôi ơi, chờ tôi với!”

Nhạc Khinh nhìn lại, Trương Tranh đang bước nhanh tới từ con đường nhỏ dưới bóng cây.

Cậu ta đứng im tại chỗ, cao giọng đáp lại: “Đã bảo cậu nhanh chân lên rồi mà, cậu cứ nhất định phải thong thả cơ.”

Trương Tranh: “Rõ ràng là do cậu đi quá nhanh!”

Tịch Ca liếc mắt nhìn hai người này một cái, còn chưa nói gì, cổ tay đột nhiên bị Rhein hung hăng kéo một cái.

Hắn hơi ngẩn ra, chợt nương theo lực kéo, cùng Rhein bước nhanh về phía trước.

Hai người vội vội vàng vàng, cho đến khi rời khỏi trường học cách vách.

Lúc này, Rhein mới dừng bước.

Tịch Ca: “Sao vậy?” Hắn cúi đầu hỏi, mới phát hiện sắc mặt Rhein trông vô cùng đáng sợ, là cái vẻ sợ hãi mà hắn chưa từng thấy qua.

Ước chừng năm phút đồng hồ sau, máu trong người Rhein mới ngừng sôi trào.

Sau đó, cậu nghiêm túc nhìn hậu duệ nói: “Tránh xa con mèo và người kia, cho dù ngươi đụng phải họ dưới tình huống thế nào, ở bất cứ đâu, đều phải tránh xa bọn họ. Bọn họ không hề đơn giản… Trường học kia không có lấy một bóng dáng của sinh vật địa ngục có khả năng là do bọn họ!”

Tịch Ca: “Ừm…”

Rhein lớn tiếng nói: “Đồng ý với ta, tránh xa bọn họ!”

Tịch Ca thỏa hiệp: “Được rồi.” Sau khi đồng ý yêu cầu của Rhein, hắn nhún nhún vai, “—— Chỉ là tôi cảm thấy trông cậu ta khá thân thiện thôi mà.”

Sau cuộc gặp gỡ thoáng qua này, hai người trở về nhà, Rhein cũng nhận được bưu phẩm bồ công anh gửi tới, bọn họ bắt đầu cùng nhau nghiên cứu hệ thống đổi điểm của <Địa ngục xâm lấn>.

Vừa mới mở trang đổi điểm ra, đủ loại vật phẩm rực rỡ xuất hiện trước mắt hai người.

Tịch Ca nhìn giao diện đổi điểm, phát hiện những vật phẩm này phân loại rất kỹ càng tỉ mỉ, có thể lọc theo chủng tộc, công dụng hoặc các mức điểm.

Đầu tiên, Tịch Ca kiểm tra vật phẩm dựa theo điểm từ thấp đến cao.

Vật phẩm thấp nhất chỉ cần 10 điểm là đổi được, chúng nó đa số là thế này:

“Một đôi giày gia tốc, máy cắt móng tay tự động, dây thừng có thể ngụy trang thành con rắn, một cái ly chứa ảnh ngược của mặt trăng…”

Tịch Ca: “…”

Cho nên, thật sự sẽ có người đổi mấy thứ này ư?

Hắn đổi cách phân loại, đầu tiên lọc “điểm từ cao xuống thấp”, rồi lại lọc “Huyết tộc”, sau đó, ba loại vật phẩm phát ra kim quang chói mắt xuất hiện trên màn hình.

Vật phẩm thứ nhất:

Tên gọi: Nụ hôn của bóng tối

Giá trị: 10000 điểm

Miêu tả: Cơ hội trở thành hậu duệ trực hệ của một trong ba vị bá tước đại nhân đến từ thế giới Hắc Ám, có được nó, bạn sẽ có được sinh mệnh vĩnh hằng.

Lưu ý: Đây là phần thưởng đặc biệt, người đoạt giải phải vượt qua bài kiểm tra của các vị bá tước đại nhân, nếu không, sẽ thu hồi lại phần thưởng, hoàn trả số điểm.

Vật phẩm thứ hai:

Tên gọi: Dây chuyền tinh tú

Giá trị: 10000 điểm

Miêu tả: Một loại huyết khí truyền thừa từ thời viễn cổ, không ai biết được năng lực cụ thể của huyết khí, nhưng trong đó ẩn chứa sức mạnh đáng sợ, có khả năng liên quan đến các tinh tú thần bí và khó lường.

Vật phẩm thứ ba:

Tên gọi: Nguyên Huyết của Bá tước

Giá trị: 10000 điểm

Miêu tả: Di vật cuối cùng mà một vị bá tước cao quý để lại, trước khi uống nó, xin hãy tuyên thệ: “Tạ ơn Cain, ta và ngài cùng tồn tại!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

*

Lời nói ngoài lề

Trong cùng một thế giới, dưới cùng một bầu trời, bọn họ đã gặp nhau.

Cục cưng Nhạc Khinh chỉ là người qua đường, hấp dẫn các bạn meo meo √

*

Một vở kịch nhỏ:

Khi nhân viên chuyển phát nhanh Superstar “ăn nên làm ra” tại thủ đô, là phú nhị đại một phương, Trương Tranh cũng từng được mời tham gia group chat phú nhị đại.

Vừa mới vào, Trương Tranh đã quả quyết rời group.

Buồn cười, tui là người được Nhạc đại sư che chở đó, sao có thể gặp nguy hiểm được?

Cậu ta cứ vậy mà bỏ lỡ cơ hội quen biết một vị phú đại siêu cấp khác, Tịch Ca.

Ritt: Nhạc Khinh và Trương Tranh là hai nhân vật trong bộ “Thiên Sư” của tác giả, đều là con trai cưng.
Bình Luận (0)
Comment