Bỗng nhiên, có tiếng “chít chít” thật nhỏ.
Cái bóng đen đứng dưới bàn nhảy lên hai ba bước về phía trước, bò dọc theo chân kệ. Động tác của nó cực kỳ linh hoạt, mới chỉ vài giây mà nó đã leo lên cái kệ cao gấp bốn năm lần cơ thể mình.
Nhưng leo được lên kệ cũng không thể lấy được trường tiên, bởi vì trên bàn còn đặt một chậu hoa, trường tiên giắt ngay trên chậu hoa.
Bóng đen ngước lên nhìn chậu hoa, lại nhìn đoạn roi rũ xuống bên cạnh.
Nó đánh giá một lát, quyết định với lấy đoạn roi đang rũ xuống.
Bóng đen bước đến mép bàn.
Nó thận trọng bước lên cạnh bàn bằng hai chân, một tay bám chậu hoa, một tay cố gắng vươn về phía trước, ý đồ chạm vào đoạn roi đang lủng lẳng giữa khoảng không.
Thêm chút nữa, một chút nữa thôi.
Bóng đen thật sự rất cố gắng, toàn thân nó đều run lên bởi vì cơ thể kéo căng quá mức, cố tình cái roi kia vẫn còn cách tay nó một khoảng rất ngắn!
Đúng lúc đó, một trận gió thổi qua, thổi trường tiên đung đưa một chút.
Cuối cùng bóng đen đã bắt được trường tiên, nó hưng phấn đến mức phát ra một loạt tiếng “chít chít”, “Chít” được một nửa, đột nhiên phát hiện có một bóng đen thật lớn lẳng lặng đứng bên cạnh, nhìn mình chằm chằm.
Bóng đen nhỏ sợ tới mức ôm lấy trường tiên rớt khỏi kệ gỗ.
“Tạch” một tiếng, toàn bộ đèn ngoài hành lang đều bật sáng!
Rhein đứng bên cạnh kệ gỗ, Tịch Ca thì đứng ở chỗ công tắc bật đèn hành lang.
Tiếng động ở hành lang làm bọn họ chú ý đến, nên hai người cùng tới đó xem xét.
Tịch Ca đang dở giấc thì bị đánh thức, vẫn còn buồn ngủ, ngáp liên tục, mắt híp lại mơ màng nhìn trường tiên, mờ mịt hỏi: “Sao vậy? Roi bị rơi à?”
Rhein nói: “Có thứ gì đó tới.”
Người cậu chợt lóe lên, lấy hai đôi kính mắt, đem một chiếc giao cho Tịch Ca.
“Thật là, có để người ta nghỉ ngơi nữa hay không…” Tịch Ca than vãn.
“Ngươi quay lại ngủ đi, ta có thể xử lý.” Rhein hơi trách cứ.
“Không, nếu dám can đảm đến nhà tôi trộm cướp, tôi nhất định phải nhìn xem rốt cuộc là ai to gan lớn mật như vậy.” Tịch Ca từ chối thẳng thừng, xoa xoa đôi mắt xua tan đi cơn buồn ngủ, rồi đeo kính lên sống mũi.
Đeo kính mắt lên, tầm nhìn thay đổi, trong thế giới huyết sắc, hai người rốt cục thấy rõ sinh vật địa ngục xuất hiện trong nhà.
Tịch Ca nhìn chằm chằm sinh vật địa ngục kia một hồi, mờ mịt hỏi: “Chuột?”
Nắm chặt trường tiên ngồi dưới đất đúng là một con chuột siêu lớn!
Con chuột địa ngục này nhìn không khác mấy so với chuột bình thường, chỉ có điều cả người nó đều là màu vàng kim, da lông óng ánh như chất liệu sa tanh sáng bóng, điểm duy nhất không hoàn mỹ chính là, không hiểu do ai làm mà lớp sa tanh trên người nó, trái thiếu một nhúm, phải trọc một mảng, khiến nó thoạt nhìn vừa nghèo túng vừa thê thảm.
Hai người kẹp một chuột ở giữa.
Chuột hoàng kim vội vàng ôm chặt trường tiên trong ngực, hướng Tịch Ca và Rhein hung ác “chít chít” mấy tiếng!
Tịch Ca càng mê man: “Mày chạy đến nhà tao trộm đồ, tao còn chưa tính sổ mà mày đã giận ngược lại tao?” Hắn nói với Rhein, “Con chuột này thoạt nhìn không có sức chiến đấu, tạm thời tôi không biết phải xử lý nó thế nào, dùng bẫy chuột à?”
Rhein nghiêm tục suy nghĩ về lời đề nghị của Tịch Ca.
Cậu nói: “Có lẽ vậy…”
Trong lúc hai người đang trò chuyện, chuột hoàng kim đột nhiên cử động.
Đến lúc này, nó vẫn không chịu buông tha cho trường tiên trong ngực, ôm chặt trường tiên phóng về phía cầu thang!
Nhưng nó vừa mới chạy hai bước, Rhein đã chợt lóe lên, đứng ở đầu cầu thang.
“Chi!” Chuột hoàng kim phanh gấp lại, mang theo cái đuôi chạy sang hướng khác.
Nhưng nó vừa chuyển hướng, phía trước lại có Tịch Ca đang đứng.
“Chít chít!” Chuột hoàng kim chỉ đành chuyển hướng lần nữa.
Cũng không biết có phải là do nó quá hoảng loạn hay không, nó chạy qua chạy lại một vòng, sau đó đột nhiên ôm chặt trường tiên đâm vào vách tường!
Tịch Ca: “…”
Rhein: “…”
Không đợi Tịch Ca đâm chọc vài câu, vách tường như thể biến thành một loại dung dịch đặc quánh, chuột hoàng kim ra sức chen vào bên trong, thế mà chen lọt vào thật!
Không chỉ mình nó chen lọt vào vách tường, mà ngay cả cây trường tiên kia cũng vậy.
Sau khi chuột hoàng kim và trường tiên đều xuyên qua vách tường, vách tường lại san bằng lại như cũ, giống như mới vừa rồi chưa từng bị đâm đến biến hình vặn vẹo.
Trong phút vô thố không kịp đề phòng, cơn buồn ngủ của Tịch Ca đều bay biến.
Hắn khiếp sợ nói: “Thuật xuyên tường?”
Dứt lời, Tịch Ca vội mở cửa phòng, băn khoăn liếc quanh phòng ngủ của mình.
Chuột hoàng kim quả thật đang ở trong phòng, hơn nữa đã chạy đến mặt tường hướng về hoa viên, ý đồ xuyên tường lần nữa, mang theo trường tiên chạy trốn.
Lúc này đây, Tịch Ca không còn mang tâm thế xem cuộc vui nữa.
Hắn nhanh chóng bước lên trước, vừa kịp lúc chuột hoàng kim mới chúi đầu vào vách tường, bắt lấy trường tiên, dùng sức kéo một cái.
Sức của một con chuột hoàn toàn không thể so được với sức lực của ma cà rồng.
Chuột hoàng kim bị kéo ngược về từ trong vách tường, ngã trên mặt đất.
Dưới lực kéo đột ngột của Tịch Ca, cây trường tiên vung lên, Tịch Ca cầm đuôi roi, con chuột ôm đầu roi, phần còn lại thì rơi trên đất.
Con chuột lăn hai vòng trên đất mới dừng lại, một chút ánh vàng xuất hiện nơi nó ngã nhào xuống, đó là do chuột hoàng kim rụng lông, nhìn mấy nhúm lông rơi trên thảm, chợt cảm thấy nó càng thêm trụi lủi.
Chuột hoàng kim nhìn mặt đất lại nhìn khắp người mình.
Hai giây sau, nó tức giận đến nỗi cơ thể lớn hơn cả một vòng, lấy hơi hét ầm lêm:
“Chít chít chít chít chít chít!”
“Không hiểu vì sao, tôi có linh cảm không lành, tuy rằng con chuột này vừa yếu vừa đần, nhưng cứ có cảm giác nó vẫn còn năng lực nào đó làm người bất ngờ…” Tịch Ca bày tỏ với Rhein.
“Linh cảm của ngươi ứng nghiệm rồi.” Rhein đáp lại Tịch Ca.
Tịch Ca cũng phát hiện.
Ngay lúc bọn họ vừa dứt lời, hắn nghe thấy rất nhiều tiếng “chít chít chít” chói tai, chúng nó dồn đến từ bốn phương tám hướng, từ xa tới gần…
Một con, hai con, ba con… Hay lắm, hơn mười con chuột xuất hiện trên hành lang, cũng xuất hiện trong tầm mắt Tịch Ca.
Tịch Ca rên rỉ: “Tôi biết những thứ này từ đâu đến… Đừng cản tôi, giờ tôi rất muốn gọi điện cho công ty vệ sinh — không đúng, gọi điện cho lão Sa, bảo ông ấy trở về tổng vệ sinh nhà cửa, cần phải cam đoan ngôi biệt thự này từ nay về sau sẽ không có một con chuột tồn tại!”
Rồi sau đó hắn hung dữ nói với Rhein: “Bì Bì, cậu không được ra tay, con chuột này để tôi xử lý. Tôi sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai hoặc quái vật nào dám phá hỏng nhà tôi!”
Rhein: “…”
Cậu mặc kệ Tịch Ca, dù sao thì con sinh vật địa ngục này trông rất rác rưởi, gọi đồng bạn, mà cũng chỉ gọi được chuột bình thường…
Trong lúc Tịch Ca rên rỉ, đám chuột đã sôi nổi chạy đến nơi cây roi rơi xuống dưới sự điều khiển của chuột hoàng kim.
Tịch Ca đảo khắp nơi, vừa định xử lý đám chuột nhắt này, đột nhiên phát hiện con chuột hoàng kim giảo hoạt kia lại chạy trốn lần nữa!
Lúc này đây, nó không hướng về hoa viên, mà là phòng ngủ bên tay phải, hơn nữa đã chui qua được một nửa, chỉ còn lại cái đuôi đang lúc la lúc lắc.
Tịch Ca chậc một tiếng, đuổi theo chuột hoàng kim.
Bên trái phòng hắn là phòng của Rhein, bên phải phòng hắn là phòng của lão Sa.
Từ hành lang đến phòng lão Sa chỉ cần vài giây đồng hồ.
Khi Tịch Ca hung hăng mở cửa ra, chuột hoàng kim vẫn chưa đào thoát khỏi căn phòng này.
Tịch Ca liếc mắt một cái liền tập trung vào vị trí của chuột hoàng kim, lại vội nhìn quanh trái phải một vòng ——
Đây là căn phòng mà đến Tịch Ca cũng hiếm khi bước vào.
Chỉ thấy trong gian phòng, rèm nhung màu xanh lục treo trên cửa sổ, kéo kín mít, ngăn mọi nguồn sáng tự nhiên ở bên ngoài. Bóng tối như thể một cái lưới di động, bao phủ mọi vật dụng trong phòng: các bức tượng với đủ loại hình dáng khác nhau trên giá, các loại thảo dược thần bí đặt trước đầu giường, một cán cân nhỏ có hai con rắn quấn quanh đặt trên bàn làm việc… Còn có giường nước thấp thoáng ánh xanh dưới biển sâu.
Tịch Ca khó hiểu, tại sao giường nước của lão Sa lại phát sáng vào nửa đêm thế nhỉ? Ông ta không biết làm vậy sẽ rất ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ ư?
Đương nhiên, mặc kệ thế nào, chỉ cần đối phương thấy thích là được.
Dù sao giường có kỳ quái đến mấy, cũng thua xa đống đĩa blu-ray và tiểu thuyết xuất bản xếp đầy trên kệ sách. Tiêu đề của chúng nó phần lớn là <Con đường thành thần ở nhân gian>, <Cô hầu gái ngọt ngào và thiếu gia ngạo kiều>, <Ta nắm giữ bát cực thiên địa>, <Nhật ký tình yêu hoa hồng trắng> vân vân.
Tịch Ca còn nhớ rõ lần đầu tiên mình nhìn thấy đống sách này trên giá, khiếp sợ đến cỡ nào.
Nhưng giờ không phải là lúc để khiếp sợ.
Hắn nhấn công tắc, ngay khoảnh khắc đèn trần sáng lên, hắn đã tìm được vũ khí —— đó là một cây kéo nhỏ bằng bạc đặt trên bàn làm việc.
Tịch Ca cầm kéo, tiến lên một bước thật dài, hung hăng đâm về phía con chuột hoàng kim đang chạy qua chân giường!
“Chít chít!” Chỉ mành treo chuông, chuột hoàng kim khẩn trương nhảy lên giường lão Sa, tránh thoát một kích của Tịch Ca.
Tịch Ca không ngừng lấy một giây, lại hướng về phía chuột hoàng kim.
Trên giường nước, chuột hoàng kim muốn tránh cũng không được, nó nhìn chiếc kéo bạc càng ngày càng gần, trong lúc hoảng hốt, thân thể đột nhiên lóe lên, biến thành hình thái bán trong suốt.
Dưới hình thái bán trong suốt, trường tiên mà chuột hoàng kim đang ôm khư khư liền xuyên qua thân thể nó rơi trên giường.
Ngay sau đó, chiếc kéo bạc trong tay Tịch Ca cũng xuyên qua thân thể trong suốt của chuột hoàng kim, đâm vào giường nước bên dưới.
Tình huống xảy ra quá bất ngờ, kéo bạc lập tức vạch ra một đường trên giường nước.
Không cẩn thận phá hỏng giường của lão Sa, Tịch Ca đần thối mặt.
Không xong, thể nào lão Sa cũng nổi giận.
Tịch Ca nghĩ, trước hết lấy lại trường tiên, sau đó tìm cách sửa cái giường, không biết giờ mang kim chỉ đến khâu lại có còn kịp không? Rồi đợi trời sáng gọi người có chuyên môn tới đặt làm một cái giường giống y đúc ——
Khoan.
Tịch Ca bỗng nhiên cảm thấy có gì đó là lạ.
Vì sao giường nước ánh xanh trước mặt đến bây giờ vẫn không thấy nước tuôn ra, ngược lại còn phập phà phập phồng một cách cổ quái như vậy?
“Hu —— Hu —— “
“Hô —— hô —— “
Giống như tiếng thú dữ nơi rừng núi, lại giống tiếng cười bén nhọn của yêu nữ, còn có một loạt âm thanh cao thấp khác nhau, không thể phân biệt rõ là tiếng kêu của loài gì. Chúng nó quay cuồng trong giường nước, lung lay, cho đến khi chúng tìm được lối thoát, lao ra khỏi cái khe hở vừa bị Tịch Ca cắt ra!
“Shh ——” một tiếng.
Một màn sương mù đen đặc ẩm ướt bay ra từ lỗ thủng trên giường nước, nó lơ lửng trên không trung, dần dần biến hóa, thành hình một cái hộp sọ của con cừu.
Giữa không trung, hai hốc mắt trống rỗng của hộp sọ đối diện với Tịch Ca.
Tịch Ca bất giác lui một bước, rời xa giường.
Hắn đá phải thứ gì đó mềm mềm, cúi đầu liền phát hiện, con chuột hoàng kim vốn đang ngồi ở trên giường không biết từ bao giờ đã trốn sau chân hắn.
Động tác của mày nhanh thật!
Tịch Ca nhất thời cạn lời.
Cùng lúc đó, đột nhiên truyền đến tiếng la: “Sao vậy?”
Ngay khi giọng nói vang lên, Rhein đang ở phòng bên dọn dẹp bỗng xuất hiện bên cạnh Tịch Ca!
Cậu vừa mới xuất hiện, sương đen lan tràn trước mắt lại bắt đầu biến hóa.
Sương đen tưởng như vô cùng vô tận bốc lên từ giường lão Sa, trong nháy mắt đã trải rộng cả gian phòng, Tịch Ca và Rhein đặt mình trong màn sương đen, bọn họ bỗng nhiên nhìn thấy, sọ cừu, sọ bò, chó địa ngục ba đầu, chu nữ, vô diện, quỷ lửa, thiên thần sa ngã, ma long… Vô số sinh vật địa ngục chợt xuất hiện trong bóng tối.
Trong mắt hộp sọ sáng lên ánh xanh sâu kín, chó đầu địa ngục ba đầu ngẩng lên trời gào thét, trong tiếng gầm gừ, quỷ lửa kêu gọi lửa địa ngục, ma long vẫy đuôi, thiên thần sa ngã bay lượn trên không trung.
Khoảnh khắc chúng cùng nhau di chuyển, tưởng như trước mặt là địa ngục cuồng hoan!
Bóng tối làm người dựng tóc gáy cũng không loay hoay một chỗ quá lâu.
Chỉ trong chớp mắt, sương đen xung quanh Tịch Ca và Rhein đã tản ra, chúng nó men theo khe hở trên cửa sổ chạy ra ngoài, phát ra tiếng ồn như thể tiếng xe cộ lưu thông dưới đường hầm, sương đen đã hoàn toàn bước ra thế giới bên ngoài.
Sau khi đám sương đen thoát ra ngoài, cũng không tan biến giữa bầu trời rộng lớn giống như sương mù bình thường.
Mà vẫn duy trì một loại hình thái tương đối hoàn chỉnh, từ từ bốc lên không trung.
Một loại hơi thở mà nhân loại không thể cảm nhận được chui ra từ cửa sổ biệt thự Tịch Ca, nháy mắt lan khắp thành phố.
Trong thành phố, tất cả khe nứt đều rung chuyển dữ dội.
Ác ma phổ thông, ác ma tuần tra, thậm chí là kẻ săn mồi trốn sâu dưới khe nứt, tất cả đều quỳ sụp trên mặt đất ngay khoảnh khắc cỗ hơi thở này xuất hiện, không dám nhúc nhích.
Rồi sau đó, trời đất chợt biến sắc, mây đen che lấp ánh trăng, đột nhiên một tia sét đỏ ửng vạch ngang giữa không trung.
“Ầm ầm —— “
Sấm sét nổ vang, mưa to tầm tã.
Thế giới lập tức bị nhuộm đỏ trong máu.
Máu?
Tịch Ca cảm thấy là do kính mắt.
Hắn tháo kính xuống, nhìn ra bên ngoài, vẫn là màu đỏ.
Vì thế hắn thử mở cửa sổ ra, đưa bàn tay ra hứng nước mưa.
Dưới bầu trời, sương đen bốc lên.
Trong lòng bàn tay, mưa đỏ như máu.
“Ai! Là ai!”
Giọng nói của lão Sa đột nhiên vang lên trong không khí.
Lão Sa tức đến khó thở.
“Ai đụng vào giường của ta!”
Ritt: Thân phận của lão Sa sắp được tiết lộ rồi, không biết ai đoán ra chưa nhỉ :v