Độc Cô Bạch lúc này hẳn là đang ở Thư phòng, hừ, ngươi biết
tố cáo, bộ ta thì không hả?
Ta nổi giận đùng đùng, một đạp đá văng cửa Thư phòng, Độc Cô
Bạch đang luyện viết chữ, tay hắn khẽ run lên, một chữ “Hòa” tuyệt đẹp lập tức
nguệch ngoạc một đường.
Ta một phát cướp lấy bút lông của hắn, quát lên: “Ngươi quản
giáo hạ nhân trong phủ như thế nào, tội phạm thượng thì xử ra sao?!”.
Độc Cô Bạch không kịp hiểu chuyện gì, “Tội phạm thượng?”.
“Đúng vậy, chính là Nguyệt Nhi”, ta ngẩng đầu lên, “Ta muốn
vả miệng cô ta”.
“Quận chúa và Tam hoàng tử lén lút núp trong hòn giả sơn…”,
lão quản gia đột nhiên xuất hiện ở trước cửa hành lễ nói, “Lão nô cho rằng,
Nguyệt cô nương không có nói sai”.
A a, quản gia ông là lão hồ đồ, tuy chẳng phải là kẻ ác
nhưng chính là người thích xen vào phá rối chuyện nhà người ta.
Bỗng giọng nói của Niệm Vãn truyền tới từ phía ngoài: “Aiz
nha, nhị ca đừng có hiểu lầm, sự thanh bạch giữa ta và nhị tẩu, trong sáng đến
mức không thể trong sáng hơn được nữa”.
Y cười hì hì dựa vào cánh cửa, ánh sáng hoa lệ bắn ra bốn
phía, cùng với Độc Cô Bạch thanh tú tao nhã quả là một bức tranh đẹp.
Độc Cô Bạch cong khóe miệng, nói nhỏ: “Ta tự nhiên sẽ hiểu”.
Hắn không tức giận, nhưng nụ cười kia cũng không hề hiền
hòa, hiển nhiên là có chút mất hứng. Trong lòng ta quýnh lên, bật thốt: “Ngươi
không tin ta?!”.
Độc Cô Bạch còn chưa kịp nói gì, Tiểu Hồng đã bước vào cửa,
thái độ lớn lối như thể nàng ta mới chính là Quận chúa.
“Tham kiến điện hạ”, nàng ta hành lễ với Độc Cô Bạch và Niệm
Vãn, sau đó quét mắt nhìn ta một cái, “Cho dù là Quận chúa, hành vi thông gian
như vậy cũng là tội không thể tha thứ…”.
Ta đã không thể nhịn được nữa, giương bàn tay lên hướng về
phía nàng ta.
“Hòa Nhan!”.
Tay ta dừng giữa không trung, Độc Cô Bạch không cho phép ta
đánh, như vậy thì ta thật sự không thể đánh. Nơi này là phủ của hắn, hắn mới là
lớn nhất.
Độc Cô Bạch đứng lên cười ôn hòa, “Nguyệt Nhi chỉ là quá khắt
khe, nhưng nàng ấy tốt xấu gì cũng đi theo ta lâu như vậy, xử phạt có thể nương
tay một chút, có thể…không đánh hay không?”.
Á à, đánh thì ngươi đau lòng chứ gì, ta khó chịu bĩu môi, đột
nhiên liếc thấy cây bút lông trên tay, tức giận nhưng lại cười, “Không đánh? Chỉ
cần không đánh thì thế nào cũng được sao?”.
Độc Cô Bạch gật đầu, ta lập tức nở nụ cười quỷ dị, Tiểu Hồng
đương nhiên là quá quen thuộc với cái kiểu cười này của ta, vội vàng lui về
phía sau hai bước.
“Tam điện hạ, xin ngài giúp ta giữ tay nàng”.
“A, được thôi”, Niệm Vãn cười khoái chí như một đứa trẻ, miễn
là có náo nhiệt là chơi vui rồi.
Tiểu Hồng nhìn ta chằm chằm, ta cũng nhìn nàng ta chằm chằm,
sau đó, một cách chậm rãi, nhẹ nhàng, hết sức tỉ mỉ…vẽ trên mặt nàng ta một con
rùa nhỏ.
Con rùa nhỏ này có đầy đủ mắt mũi miệng, vừa có thần thái lại
rất sống động, rất có phong cách giống như Vi Tiểu Bảo vẽ rùa đen.
Tiểu Hồng hét lên một tiếng thê lương, lòng ta vui vẻ rạo rực
cười nói: “Còn nữa… Ba ngày, không cho phép rửa”.
Mọi người trong phòng toàn bộ ngây ngốc, Niệm Vãn đột nhiên
phá ra cười như điên, Độc Cô Bạch cũng nhịn không được cười, chỉ có Tiểu Hồng
tàn bạo nhìn ta chằm chằm, hai hàng nước mắt rơi xuống, làm cho con rùa nhỏ lại
có thêm hai đường râu thật cá tính. Mỹ nữ thì sĩ diện cũng như nhau cả thôi, huống
chi là đang ở trước mặt người mình yêu mến, cái này khẳng định còn ác hơn nhiều
so với một cái tát, ta sảng khoái đến mức không thèm để ý đến ánh mắt căm giận
bất bình của bọn hạ nhân, gọi Đào Nhi rồi ung dung rời đi.
Dọc theo đường đi không có ai dám nói chuyện, ta liếc nhìn
qua khóe mắt, khuôn mặt nhỏ của Đào Nhi đỏ bừng, hiển nhiên là nén giận trong
lòng, ta lười giải thích với nàng, nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng trấn an,
“Dù sao ta cũng không có đánh cô ta, ngươi tức cái gì”.
Đào Nhi nao núng một chút, rồi nhỏ giọng nói: “Nô tỳ không
dám”.
Ta buồn bực, “Nguyệt cô nương tốt như vậy sao hả?”.
“Tốt, ngoại trừ Nhị điện hạ ra, Nguyệt cô nương là người
xinh đẹp nhất trong mắt Đào Nhi…”, nói đến Tiểu Hồng, Đào Nhi bắt đầu thao thao
bất tuyệt, “Nàng chẳng những xinh đẹp mà còn thiện lương, đưa ngân lượng cho mẹ
Đào Nhi chữa bệnh… Điện hạ cũng rất thích nàng, ở trong Bạch phủ này, ai cũng
nghĩ nàng sẽ là Hoàng… Ách…”.
Đào Nhi đột nhiên không nói nữa, ta khẽ mỉm cười, “Nghĩ nàng
là cái gì? Hoàng tử phi?”.
Thấy Đào Nhi há mồm muốn giải thích, ta khoát tay áo, “Không
sao cả, ta biết các ngươi đều chán ghét ta căm hận ta, chán ghét ta đoạt đi vị
trí của Nguyệt cô nương của các ngươi, căm hận ta hại điện hạ của các ngươi nôn
ra máu…”.
Đào Nhi xoắn ống tay áo, “Nô tỳ…”.
“Đừng nói nữa, ta muốn hỏi ngươi vài vấn đề, ngươi nhất định
phải trả lời thành thật”.
“Dạ”.
“Nguyệt cô nương tới đây từ lúc nào?”.
“Dạ, là đầu năm”.
Lòng ta chấn động, đó là trước lúc ám sát ta, nói cách khác,
nàng ta và Độc Cô Bạch đã sớm quen biết.
“Cô ta sao lại thích điện hạ các ngươi?”.
“Cái này Đào Nhi không biết, Nguyệt cô nương từ trước đến
nay đều đối xử với điện hạ rất tốt… Đối xử với bọn hạ nhân cũng…”.
“Vậy điện hạ các ngươi đối với cô ta thì sao?”, ta bật thốt,
đột nhiên lại cảm thấy cái câu hỏi này hơi là lạ, ta điên rồi sao, sao tự dưng
lại hỏi điều này.
Đào Nhi chần chừ một chút, nhỏ giọng nói: “Điện hạ… Ở cùng với
Nguyệt cô nương rất tốt, nhưng… Nhưng điện hạ ở chung với ai cũng đều như vậy,
trên mặt luôn tươi cười, hạ nhân trong phủ thường nói, không biết tu luyện phúc
khí mấy đời mới gặp được chủ nhân tốt như vậy…”.
“À”, ta như có điều ngẫm nghĩ.
“Nhưng mà…”.
“Nhưng mà cái gì?”.
“Đây là lần đầu tiên Đào Nhi thấy điện hạ tức giận…”.
“Dĩ nhiên a, ta muốn đánh Nguyệt Nhi thân ái của hắn, hắn dĩ
nhiên tức giận…”.
“Không phải, là lúc nghe thấy Quận chúa và Tam điện hạ ở
cùng nhau trong hòn giả sơn…”.
Ách, có lẽ là, dù cho một người đàn ông có tính tình tốt đến
mức nào, thì vẫn phải có tôn nghiêm a, cho dù không thích, cũng không cho phép
vị hôn thê của mình mập mờ lén lút với người đàn ông khác.
Ta bĩu môi, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, lúc nghe thấy
Niệm Vãn đang tìm ta, thật ra thì ta không muốn gặp y cho lắm, bởi vì nhìn mặt
y, rất giống một người.
Người đó, không phải là không gặp thì sẽ không nhớ, nhưng mà
nhìn thấy thì sẽ suy nghĩ, rồi lại sinh ra đau lòng.
* * *
Ta cùng với Độc Cô Bạch dùng bữa tối trong phòng, từ sau
ngày đó, ta cũng không dám gắp đồ ăn cho hắn nữa, mà người trong nhà bếp hiển
nhiên cực kỳ phẫn hận đối với ta, nửa tháng nay tất cả các món ăn đều lạt lẽo
như là nước luộc cua, rõ ràng là muốn dùng thức ăn để đánh bại ta, nhưng mà
công cuộc cách mạng há có thể để cho cái miệng tham ăn phá hủy chỉ trong chốc
lát, ta nghĩ đến chuyện tố cáo với Độc Cô Bạch, đáng tiếc hắn cực kỳ thích thức
ăn chay, tám phần là do từ nhỏ đến lớn không được ăn bao nhiêu miếng thịt.
Ánh mắt của ta lập tức trở nên thông cảm với hắn, không cần
biết hắn có biết ai là người hãm hại hắn hay không, nhưng nếu không được ăn thịt,
đó đúng là… Bi thảm.
Nhận thấy ánh mắt của ta, khóe miệng Độc Cô Bạch khẽ cong,
thản nhiên nói: “Món ăn này không hợp khẩu vị sao?”.
Ta lo nhìn hắn đến mức quên trả lời, thật ra thì hắn rất hay
cười, bất kể chuyện tốt chuyện xấu gì, trước hết đều là một nụ cười hiện lên
trên mặt, nhàn nhạt, nhẹ nhàng tươi mát, như ngọn gió xuân.
Chỉ là, chẳng biết tại sao, ta càng ngày càng cảm thấy, nụ
cười của hắn giống như là một loại thói quen phản xạ.
Chứ hắn, không thật lòng muốn cười.
“Hòa Nhan?”, hắn nhẹ nhàng gọi.
“A? Ách, không có gì, rất ngon miệng, ngươi ăn đi, ta còn có
việc phải đi trước…”, ta vừa đặt một chân ra ngoài cửa, đột nhiên chợt nhận ra,
món ăn đó tuyệt đối không ngon miệng a a a.
Địch ý của ta đối với Độc Cô Bạch, dường như càng ngày càng
ít.
Khi hắn chớp mắt nhẹ nhàng nhìn ta, ta liền tự động quên mất,
hắn và Tiểu Hồng là đồng bọn.
Đây thật sự không phải là điềm tốt.
Đêm nay làm cái quái gì mà không thể ngủ ngon được.
Tám phần là do đói, hoặc là do toàn phải ăn đồ ăn chay rau
rác cây cỏ. Ta trằn trọc trở mình trên giường, nhưng trong lòng cũng biết rất
rõ, ta đang kiềm nén sự sợ hãi của mình.
Ta rõ ràng không phải là kẻ ác.
Kẻ mới thật sự là kẻ ác thì lại được mọi người xem là người
tốt.
Vừa nghĩ như vậy lại càng thêm tức giận, cho nên lúc rạng
sáng, ngày còn mới vừa tờ mờ, ta đã ngồi dậy.
Hạ nhân trong phòng chứa củi nhìn thấy ta, sợ đến mức quần
áo còn chưa kịp mặc vội vàng quỳ rạp xuống, “Quận chúa tha mạng, Quận chúa tha
mạng”.
Ta dở khóc dở cười, chẳng lẽ ở trong lòng bọn họ ta kinh khủng
đến như vậy sao. Đành đùa dai hù dọa một tên, “Muốn được tha mạng? Được, ngươi
có thang không?”.
“Có… Nhưng mà…”.
“Lấy ra đây”, vẻ mặt ta xấu xa, nói: “Mang đến nhà bếp cho
ta”.
Ta trộm từ trong nhà bếp… Ách, lấy từ trong nhà bếp một cái
nồi lớn, một cái muỗng sắt, một cái phễu lọc dầu cũng thuộc cỡ lớn. Sau đó dặn
người ở dưới đỡ lấy cái thang, ta cẩn thận bò lên trên nóc nhà bếp, gạch ngói
có chút lỏng lẻo. Người ở bên dưới tò mò nhìn ta, không rõ ta muốn làm cái gì.
A, có chút choáng váng, ta nhắm mắt lại không nhìn xuống dưới,
nhấc cái nồi lên, hướng về phía cái phễu, dùng cái muỗng lớn mãnh liệt gõ một
cái, lập tức tiếng ong ong vang vọng bao phủ cả khuôn viên Bạch phủ, thậm chí
ta còn nghe được tiếng bọn hạ nhân hít vào một hơi.
Đây chính điều ta muốn, ta hăng say gõ mấy cái, lúc này đã
nghe được tiếng người ta chửi rủa, cũng có người chụp quần áo vào rồi nhô đầu
ra xem chuyện gì.
Ta một bên vừa gõ, một bên vừa gào lên hát: “A… Hò… Mặt trời
vừa lên ta liền ca hát… Hò… Này la la này… Hát xong một bài ta còn hát tiếp…
Hò… Này la la này… Ai tới khuyên ta ta hát cho đến chết lỗ tai ngươi… Hò…”.
…
Cảnh tượng cụ thể thế nào xin quý vị tham khảo cảnh tượng Lý
Liên Kiệt và Lôi Lão Hổ sáng sớm có cảm hứng ca hát trong bộ phim Phương Thế Ngọc[1].
Cho nên, hiệu quả cực kỳ kinh người, bọn hạ nhân quần áo xốc
xếch bu lại càng nhiều, ánh mắt nhìn ta đều có vẻ hoảng sợ, ngay cả lão quản
gia cũng bị ép đến phải chui ra ngoài.
“Quận chúa… Sao người lại hát lúc này a…”, lão bịt lỗ tai
rên rỉ.
Ta cũng chẳng coi ai ra gì, ngồi hát hồi lâu, mãi cho đến
khi có người sắc mặt tái nhợt, gần như muốn té xỉu. Độc Cô Bạch cũng bị đánh thức,
mặc dù vẫn mỉm cười, nhưng sắc mặt rõ ràng có chút xanh xao, người vịn hắn đi
chính là Tiểu Hồng trên mặt có con rùa nhỏ. Lòng ta khó chịu, rốt cục im không
hát nữa.
“Các ngươi không phải là không phục ta sao?”, ta giơ cái phễu
lên, quát: “Bắt đầu từ hôm nay, người nào còn dám không phục, lão nương ta leo
lên nóc nhà hắn hát, một ngày hát ba lần, hát đến khi các ngươi phục mới
thôi!”.