Ta chậm rãi bước tới gần, “Ta còn mặc cung trang, làm sao mà
được phép ra khỏi phủ? Ngươi từ đầu đến cuối cũng không định dẫn ta đi thay quần
áo… Có lẽ là…”, ta cười lạnh, “Ngươi hoàn toàn không muốn dẫn ta ra khỏi phủ
chăng?”.
Đôi môi tỳ nữ run run, hiển nhiên hết sức sợ hãi. Ta đã không
còn cái vẻ cà lơ phất phơ nữa, lộ rõ sát ý trong mắt.
“Nô tỳ… Nô tỳ…”, nước mắt nàng trào ra nhanh như vỡ đê, đột
nhiên quỳ sụp xuống la lên: “Quận chúa tha mạng! Quận chúa tha mạng!”.
“Ai sai ngươi tới?”, giọng ta lạnh lẽo, không một chút
thương hại.
“Nô tỳ… Nô tỳ không biết…”, nàng khóc ròng, “Người nọ chỉ
nói muốn nô tỳ dẫn Quận chúa tới cửa sau… Nếu không, nếu không Đào Nhi và mẹ
nàng sẽ…”.
“Ngươi đừng có hòng gạt ta”, ta đặt con dao gần sát cổ nàng,
lưỡi dao sắc bén cứa lên da thịt thiếu nữ non mịn, nàng khóc đến mức co quắp
người, thật sự không giống như là đang nói dối, ta lại hỏi: “Vậy người đó vóc
dáng ra sao?”.
“Nô tỳ cũng không biết… Chỉ nhớ rõ hắn che mặt, rất cao rất
gầy… A, trên tay hắn có một vết sẹo rất dài!”.
Lộ Văn Phi!
Quả nhiên là Tiểu Hồng không kềm nén được a, nhưng bây giờ
nàng ta thích Độc Cô Bạch, Lộ Văn Phi cái hạt giống si tình đó có lẽ còn chưa
biết chuyện này, ta đây nhất định phải nói cho hắn biết, oa ha ha.
Nhưng mà tình huống bây giờ, lão Trương Tiểu Liên bọn họ đều
không ở bên cạnh ta, lại đang có người trăm phương ngàn kế muốn đưa ta vào chỗ
chết, tuyệt đối không thể không chút chuẩn bị mà đi đến cái bữa tiệc Hồng Môn
đó.
Cho nên, chỉ có người đó là giúp được ta.
Mặc dù ta không dám chắc, nhưng nhất định phải thử một lần.
Vừa nghĩ tới chuyện phải đối đầu với Lộ Văn Phi, sắc mặt của
ta rất là dọa người. Vì muốn làm cho mình cười tự nhiên một chút, khóe miệng của
ta căng hết gân ra.
Tỳ nữ nọ dẫn ta đi tới cửa sau, khoảng cách chỉ còn có mấy
bước, tim ta đập binh binh.
Thường ngày, cửa sau là nơi canh gác lơi lỏng, bây giờ lại
không có một ai. Mặc dù đã có chuẩn bị tinh thần, nhưng mà cảm giác biết rõ núi
có hổ vẫn đi vào núi quả là rất kinh hãi.
Quả nhiên, mới vừa đặt chân ra cửa sau một bước, một tia chớp
trắng lập tức đánh xuống, ta nghiêng người nhưng cũng không kịp né tránh, ai ngờ
đâu đường kiếm kia không phải là hướng về phía ta! Tỳ nữ dẫn đường hét nhỏ một
tiếng, lập tức ngã gục. Vết thương trên cổ ồ ồ chảy ra máu tươi, nhìn cũng biết
là không sống nổi.
Ta kinh hãi, xông lên đỡ lấy thân thể của nàng, “Này! Này!”.
Một người đang sống sờ sờ! Một người mới nãy còn quỳ gối trước
mặt ta khóc lóc, bây giờ đã chết.
Đã chết, một từ tuyệt vọng.
Ta run rẩy đứng lên, sớm biết như thế… Sớm biết như thế… Đã
không bảo nàng dẫn đường!
Một thanh kiếm lạnh lẽo từ phía sau vụt tới đặt lên vai ta,
giọng nói trong trẻo lạnh lùng, “Các chủ, đã lâu không gặp”.
Ta chậm rãi xoay người, Lộ Văn Phi mặc một bộ áo đen, mặt
mũi lạnh lùng, càng tàn bạo hơn so với người trong trí nhớ của ta. Ta lấy lại
bình tĩnh, đến khi ngẩng đầu đã có vẻ mặt trấn tĩnh, nở một nụ cười, “Tiểu Lộ Tử
a, đã lâu không gặp”.
Hắn kéo ta lại gần, cảnh giác nhìn bốn phía. Đây là lần đầu
tiên ta ở trong lồng ngực mỹ nam mà lại cảm thấy sống một ngày bằng cả một năm,
lo lắng không biết người đó có ở gần đây hay không, nếu như nhìn thấy cảnh này
thì ta chết chắc rồi.
“Nơi này gió lớn, mời Các chủ đến hàn xá một phen”.
(hàn xá: ngôi nhà nhỏ xoàng xĩnh – Hmm cái này bạn Ú vẫn thường
nghe trong phim kiếm hiệp, người ta vẫn nói là hàn xá, tệ xá, v.v… có ý khiêm tốn
về ngôi nhà của mình, mà nếu dịch luôn thành ngôi nhà nhỏ thì nghe nó mất phong
cách kiếm hiệp quá ạ… Ai có góp ý gì thì cứ nói nha!)
Đoạn đường này lại là bay tới bay lui trên nóc nhà, nếu
không phải một tay Lộ Văn Phi còn đang đặt trên tử mạch của ta, có thể cho ta
đi gặp Diêm vương bất cứ lúc nào, thì ta đã sớm ói khắp người hắn.
Trời ạ, đã thế lại còn bay đến hai canh giờ! Tiếp tục như thế
này, không biếtngười đó có tới kịp không a, trán ta rỉ ra mồ hôi lạnh, lựa lúc
đang bay ngang một rừng cây, ta nhỏ giọng đề nghị: “Ta, ta muốn đi tiểu”.
Lộ Văn Phi phát ra một tiếng thở kỳ quái phía sau tai ta, hư
hư thực thực giống như đang cười, nhưng chuyện này không có khả năng.
Thấy hắn không ngừng lại, giọng nói của ta hơi cao lên chút
xíu, “Ta còn muốn đại tiện! Này… Ta muốn lắm rồi không nhịn được?! Đã sắp… A…”.
Lộ Văn Phi quả nhiên vội vàng đáp xuống, sau đó nhanh chóng
đẩy ta ra, vẻ mặt hắn chán ghét ghê tởm. Ta cười, “Đại tiện đó nha… Ngươi đi xa
một chút có được không?”.
Hắn không động đậy, chỉ đứng nhìn ta. Cho nên ta cũng bất động.
Qua một lúc thật lâu, hắn rốt cuộc xoay người sang chỗ khác,
như vậy là được rồi sao? Phải câu giờ cho người đó tới a…
Lại qua một lúc thật lâu thật lâu, hắn khẽ nghiêng đầu, thấy
ta vẫn ngây ngốc đứng đó, trên trán lập tức giật giật mấy sợi gân xanh, xông lại
níu lấy cổ áo của ta, tức giận quát: “Cô rốt cuộc có đi…”.
“Không có”, ta cười híp mắt, nói: “Vừa bị táo bón”.
…
Hắn định vươn tay cho ta một cái tát, rồi lại ép mình thu
tay trở về, vẻ mặt cực kỳ cổ quái. Nhưng mà ta cũng không rảnh chú ý tới những
thứ này, giằng co nãy giờ cũng cả nửa canh giờ, như thế chắc cũng đủ rồi.
Cho nên, ta lại tiếp tục hành trình bay tới bay lui trên nóc
nhà, điều duy nhất khác với lúc nãy chính là: Ngón tay bấm trên mạch của ta,
hình như dùng lực mạnh hơn một chút.
Đến nơi, Lộ Văn Phi chậm rãi thay quần áo, ta thảnh thơi ngồi
một bên, châm chọc hỏi: “Tiểu Lộ tử a, hôm nay ngươi đã là Hải Quan Tướng quân,
tại sao trở về phòng ngủ của mình mà cũng phải nhảy trên nóc nhà xuống vậy, hử?”.
Hắn thay một bộ triều phục của Tướng quân, ánh mắt cũng
không dao động, “Các chủ không phải cũng trở thành Quận chúa Tây Trạch rồi sao?
Làm việc nói chuyện, vẫn không có khuôn phép không có quy tắc như vậy, mồm mép
không nhịn được”.
“Ta vẫn luôn hòa ái dễ gần như thế mà”, ta cười, có cảm giác
dường như chúng ta vẫn còn ở trong thôn, hắn đang cùng Diệp Vô Trần lao tâm lao
lực suy nghĩ kế đối địch, còn ta thì cực kỳ ăn không ngồi rồi ở bên cạnh ăn
nho, sung sướng không còn gì để nói.
Nhưng mà, thời gian đã thay đổi, cảnh vật cũng thay đổi, người
vẫn còn là người, nhưng chúng ta, không quay lại như lúc đó được nữa.
Trong mắt ta dâng lên sát khí, chỉ cảm thấy khi hắn quay
lưng về phía ta, có trăm phương nghìn cách có thể xử lý gọn hắn. Không biết kiểu
chết nào là chậm rãi nhất khổ sở nhất đây ta?
“Nếu không phải là Tiểu Hồng nói, ta thật sự không thể tin
được cô lại chạy đến Tây Trạch, còn lên làm Quận chúa”.
Ta quay đầu đi, trong bụng nhanh chóng suy nghĩ, hắn vẫn gọi
là Tiểu Hồng, không phải là Nguyệt Nhi sao?
“Ta thấy rất kỳ lạ nha, tại sao ngươi lại thả rông cho cô
gái mà mình ái mộ hết lòng, để nàng cả ngày ở bên cạnh một người đàn ông khác”,
ta cố ý nói.
“Bởi vì nàng ấy muốn như vậy”.
Giọng nói rất bình tĩnh, không có bất kỳ băn khoăn nào.
“Tình cảm không tốt cũng không nên cưỡng cầu… Cho nên…”, ta
treo đầu dê bán thịt chó, nhanh chóng đổi đề tài, “Không nên lợi dụng Đào Nhi,
chuyện này không có liên quan đến nàng…”.
“Lợi dụng?”, một bên lông mày anh tuấn của hắn nhướn lên,
“Nàng ta cam tâm tình nguyện làm con tin, bởi vì Tiểu Hồng đã cứu mạng mẹ nàng
ta”.
Ta ngẩn ra, trong lòng trống trải, không nói được đó là cảm
giác gì.
Hẳn là đã quen bị phản bội chăng.
“Thật là ngu ngốc, nàng ta không biết suy nghĩ, vì sao mẹ
nàng ta vẫn đang khỏe mạnh, Tiểu Hồng vừa tới liền bị bệnh, lại nhân lúc đó tốt
bụng cứu mạng mẹ con nàng ta?”, hắn giễu cợt, “Bởi vì trước đó Tiểu Hồng đã hạ
độc thôi”.
Lý trí của ta bị nhấn chìm trong nháy mắt.
“Các ngươi không nên ác độc quá mức, xem tất cả mọi người là
kẻ ngốc sao?!”, ta xông tới túm lấy cổ áo của hắn, nước bọt phun như mưa đầy đầu
hắn, “Trả Đào Nhi lại cho ta!”.
Nụ cười ngụy trang đã sớm mất tăm mất tích, toàn thân ta phừng
phừng ngọn lửa tức giận và căm hận.
“Trả lại cho cô? Nàng ta hình như cũng không phải là của
cô”, hắn hài hước cười lên, lại đột nhiên kinh ngạc trừng to mắt. Đó là bởi vì
ta len lén khởi động cơ quan ám khí, bao nhiêu ngân châm toàn bộ đều bay đến
ghim vào người hắn.
“Cảm thấy trêu ta rất vui sao?”, ta từ trên cao nhìn hắn quỳ
rạp trên mặt đất, “Cảm thấy ta giống như con chuột nhắt không biết gì sao, rất
dễ giết chết sao? Lộ Văn Phi a, ngươi có biết sai lầm lớn nhất của Tiểu Hồng là
gì không? Chính là hôm đó ở trong rừng không một đao giết chết ta, còn sai lầm
lớn nhất của ngươi, chính là hôm nay lúc bắt được ta cũng không một kiếm làm thịt
ta!”.
Môi hắn lộ ra màu độc xanh tím, “Cô… Quả nhiên…”.
“Ta là con chuột nhắt, ta nhát gan mà vô dụng”, ta nhìn hắn,
giống như là đang nhìn một con kiến hôi, “Nhưng ngươi đừng quên, con chuột nhắt
này từng giây từng phút đều muốn bò lên thân thể của ngươi, cắn đứt cổ họng của
ngươi!”.
Ta tức giận nói, trong lòng điên cuồng xao động, đại thù đã
báo được một nửa, chẳng lẽ dễ dàng như vậy sao? Nhưng rõ ràng là hắn đã trúng mấy
cây độc châm, hẳn là không sai.
Phía sau đột nhiên có cơn gió thổi qua, ta mạnh mẽ quay đầu
lại, xuất hiện hai gã dẫn theo một thiếu nữ, chính là Đào Nhi. Ánh mắt nàng trống
rỗng nhìn thẳng ta. Gã đang lôi kéo nàng nhìn thấy Lộ Văn Phi té trên mặt đất,
liền một kiếm đập vào khúc xương trên lưng ta, lập tức đau nhức truyền khắp
toàn thân, trong đầu một mảnh đen tối, ta cố gắng chống đỡ, đá chân lên, ám khí
Lăng Không Câu trên chân trong nháy mắt đá nát lồng ngực gã, máu tươi phun ra,
Đào Nhi sợ đến mức thét chói tai.
Thật ra thì ta đây chỉ biết đánh đấm mấy chiêu khó coi, chẳng
qua là do ám khí lợi hại, lại thêm sau lưng bị đánh trúng chỗ đau nên phát
khùng. Ánh mắt ta buông lỏng, nhưng dường như xuất hiện ảo giác: Hắc khí trên mặt
Lộ Văn Phi, đang chậm rãi tan mất? Hắn đứng lên!
“Cô vẫn giống như trước kia”, hắn nhẹ nhàng bước đến gần, “Tất
cả vì những chuyện liều mạng nhàm chán… Một Đào Nhi mà thôi, mạng của nàng ta
có quý bằng mạng của cô sao? Lừa gạt bọn tỳ nữ của cô, ta sớm đã đặt gian tế nằm
vùng trong Bạch phủ, ai vô dụng thì giết, cô đã đoán ra nàng ta, cần gì phải
bao che cho nàng ta nữa”.
“Các chủ”, gã còn lại đang giữ Đào Nhi kính cẩn nói: “Nha đầu
này ở bên ngoài nghe lén, xử trí như thế nào?”.
Các chủ? Trong khoảnh khắc đó, ta còn tưởng rằng gã đang gọi
ta.
“Nếu Quận chúa đã muốn…”, Lộ Văn Phi giễu cợt, “Vậy thì trả
nàng ta lại cho Quận chúa thôi. Các ngươi lui ra đi”.
Gã đẩy cửa đi ra. Ta nhìn chằm chằm Lộ Văn Phi, rốt cuộc
không chịu nổi đau đớn, vịn vách tường chậm rãi ngồi bệt xuống.
“Sao vậy? Nghe thấy hai chữ Các chủ, kinh ngạc à?”, hắn châm
chọc, “Thật thú vị, không phải sao? Các chủ thật đang ở chỗ này, nhưng bọn họ lại
không biết. Không cần nhìn ta như vậy, người muốn giết cô chính là Tiểu Hồng,
không phải là ta, cô đối với ta vẫn còn giá trị lợi dụng, ta sẽ không giết cô,
nói cho cô biết cũng không sao”.
Ta đau đến mức cả người run rẩy.
“Cô muốn biết làm sao ta trúng độc mà không chết? Rất đơn giản,
bởi vì ta giải được Phá Thiên Ấn, luyện được võ công đệ nhất thiên hạ, sau đó
chuyển giao nó cho Tư Mã Tướng quân. Bây giờ ta bách độc bất xâm, cũng không ai
có thể làm gì được ta nữa. Các chủ Thanh Phong Các chính là ta, Tiểu Hồng nhượng
lại, Kỷ gia của cô cũng thuộc về ta, nàng ấy chỉ muốn tìm Ngân Hàng của cô, tìm
được tiền rồi thì mỗi người một nửa. Các chủ a, lúc mới bắt đầu ta cũng rất sợ,
nằm mơ cũng thấy Túc Sát một kiếm đến giết ta, nhưng mà hôm nay, ta không còn
phải sợ nữa… Nói đến đây rồi…”, hắn dương dương đắc ý nói: “Ngân Hàng rốt cuộc ở
đâu?”.
Bà nội nó, tình huống thế này quả thực hỏng bét so với tưởng
tượng của ta. Lộ Văn Phi có phải là kẻ si tình gì đâu, nhìn dáng vẻ của hắn,
cùng với bộ dạng ngày hôm đó giải vây cho Tiểu Hồng ở Tĩnh Tâm Điện, quả thực
như là hai người khác nhau. Nếu sớm biết hắn không cần Tiểu Hồng chết sống thế
nào, khi đó ta đã một dao kết liễu Tiểu Hồng cho xong, hại ta còn tưởng rằng hắn
ở gần đó nên không cách nào dám ra tay.
“Ta không nói cho ngươi, không nói cho ngươi, không — nói —
cho — ngươi!!!”, ta nhịn cơn đau tối sầm mặt mũi, rống lên hát như Tiểu Long
Nhân.
Mắt hắn lạnh lẽo, “Ta không giết cô, cô không sợ ta sẽ hành
hạ cô sao?”.
“Hành hạ?”, ta cười lạnh, “Một người hai bàn tay trắng, có
cái gì để hành hạ? Hơn nữa… Ngươi cho rằng ta ngốc đến mức một người một ngựa
đi tìm cái chết sao?”.
Hắn đứng phắt dậy, một giọng nói vang lên ngoài cửa: “Tướng
quân, Nhị hoàng tử ở phòng khách chờ ngài”.
Lộ Văn Phi trừng mắt, ta cười đến gian trá. Độc Cô Bạch a a
a a, ngươi rốt cuộc đã tới, không uổng công lão nương khổ sở chống đỡ lâu như vậy.
Trong lòng nhẹ nhõm, cũng biết là không chịu đựng được nữa, ý thức của ta từ từ
mơ hồ, chậm rãi lạc vào trong bóng đêm.