Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Chương 68

Độc Cô Bạch hôn mê trên giường hai ngày, tuy là hơi thở mong manh, nhưng cái mạng thì vẫn còn giữ được.

Một mình ta ở trong phòng buồn bực chán chết đi được, lại ngại không dám chạy ra ngoài vì sợ bị người ta nói mình bạc tình bạc nghĩa, cuối cùng chịu không nổi sự ngược đãi của đồ ăn chay, ta đạp cửa xông ra: Bà nội nó chứ, Độc Cô Bạch đã bất tỉnh chỉ có thể uống thuốc, các người muốn dùng cái đống đồ ăn chay nhạt nhẽo này thuốc chết ta luôn sao?

Những người làm trong nhà bếp đều nhát gan, ta vừa hù dọa một chút, tất cả đều ngoan ngoãn đi giết gà đi làm thịt heo, có điều trên khóe mắt vẫn len lén toát ra tiếng lòng bất mãn. Ta nhìn mà thấy buồn cười, bộ dạng mọi người tâm không cam lòng không nguyện thế này, thật là quá đáng lắm, tốt xấu gì ta cũng lăn lộn một thời gian ngắn ở bên cạnh bà đầu bếp, có nhiều thứ vẫn còn rất quen tay nha.

Ta tỏ vẻ khinh thường hừ lạnh, thuận tay đoạt lấy một củ khoai tây trong tay tiểu nha đầu bên cạnh, hét lớn một tiếng, sau đó xoàn xoạt gọt vỏ khoai tây.

Mọi người trong nhà bếp, tất cả đều bị chấn động, mắt chữ O miệng chữ A nhìn chằm chằm khoai tây vàng tươi ngày càng chất nhiều trên cái thớt trước mặt ta. Tiểu nha đầu kia tỉnh lại trước, quệt mồm rồi bắt đầu cắt khoai tây, ta càng gọt càng quen tay, cứ như là vừa mới luyện được một tầng công lực.

Những người khác liếc ta qua khóe mắt, rồi lại bận rộn với công việc của mình. Dường như tất cả đều dứt khoát nhiệt tình hẳn lên, giống như là có một vị tướng chỉ huy, không khí trong nhà bếp lập tức trở nên sinh động tích cực, tất cả mọi người không nói lời nào, đều vùi đầu lo làm việc.

Rốt cuộc ta gọt xong núi khoai tây, hai tay tê rần, một mùi thơm uyển chuyển lượn lờ xông vào mũi. Ta cười gian trá dùng hai ngón tay nhón một miếng thịt bò, đưa vào trong miệng, vẻ mặt hạnh phúc. Đại thúc đang làm món thịt bò đột nhiên mở to mắt rồi chợt nhận ra ta đang ăn vụng.

Những người còn lại cũng có chút lúng túng, vừa tỉ mỉ nấu ăn, vừa ngại ngùng len lén nhìn ta, một lát cũng nấu xong. Ta nhìn trong phòng bếp, có chừng hơn ba mươi dĩa món ngon nóng hổi đang bốc hơi, nước miếng lập tức chảy ra ba nghìn thước. Yến tiệc của lão hoàng đế chắc cũng chả ngon hơn cái này đâu, ta thèm mà không ăn được, cuối cùng chịu không nổi giật lấy một dĩa rồi nhét lấy nhét để đồ ăn vào miệng, bọn hạ nhân đứng đó nhìn ta khoái chí ăn vụng, chỉ đành phải bốn mắt nhìn nhau.

Lau vệt nước miếng trên khóe miệng, đột nhiên cảm thấy hình như hơi bị mất hình tượng, cho nên ra vẻ khách khí, “À này, mọi người cũng ăn đi, một mình ta ăn cũng không hết”.

Tiểu nha đầu cắt khoai tây đồng tình nhìn ta, đột nhiên hỏi: “Quận chúa nương nương, người cũng biết gọt khoai tây?”.

Ta nghẹn. Một đại nương bên cạnh từ ái nói: “Đúng vậy a, mấy vị tiểu thư nhà quan gia ít khi động tay động chân, nhiều khi ngay cả khoai tây nhìn thế nào cũng không biết!”.

“Quận chúa là người Tây Trạch mà”.

“Món ăn ở Tây Trạch chắc là không dễ ăn rồi?”, đại thúc làm thịt bò thương cảm nói: “Nhìn xem Quận chúa đói đến mức nào kìa”.

Ta dở khóc dở cười, vừa nuốt đồ ăn trong miệng để nói chuyện, nhưng đại nương kia lại bới thêm một chén cơm trắng thật lớn, hai tay dâng cho ta, “Quận chúa tới Đông Lăng, một thân một mình như vậy… Cũng không dễ dàng gì”.

Lời nói này làm trong lòng ta ấm lên, mặc dù nghe là lạ, hơn nữa những người thuần phác này nói chuyện với ta không kiêng dè lễ phép, nếu là nói với những tiểu thư dòng họ hoàng thất khác thì đã sớm bị hạ lệnh ném ra ngoài chém bỏ rồi. Ách, nói chứ tiểu thư nhà người ta thì đâu có vào bếp ăn vụng đâu…

“Cám ơn”, ta nhận lấy chén cơm, chân thành nói.

Chuyện càng xảy ra thì càng quái dị đến mức buồn cười, bởi vì bọn họ không dám ngồi cùng bàn ăn cơm với ta, cho nên mỗi người cầm một chén cơm trắng, tùy tiện gắp chút thức ăn rồi ngồi chồm hổm trên mặt đất mà ăn, ta thấy như vậy cũng thú vị, thế là cũng bắt chước gắp mấy món ăn vào chén, cùng bọn họ ngồi xổm xuống thành một vòng tròn, bắt đầu ba hoa tán phét chuyện trời nam đất bắc. Người làm trong nhà bếp bình thường cũng không có chuyện gì vui, khó có khi được tụ lại náo nhiệt một chỗ như vậy, bọn họ hỏi rất nhiều chuyện phong tục tập quán cuộc sống cư dân Tây Trạch, thật ra ta cũng chẳng biết gì nhiều, chỉ toàn là bịa chuyện, cũng may là trong số bọn họ chưa có ai đi Tây Trạch bao giờ, thế cho nên mọi người nghe ta ba hoa đến sửng sốt, tất cả đều tin sái cổ.

Khi Đào Nhi đỡ Tiểu Hồng xuất hiện ở cửa phòng bếp, nhìn vào thấy ngay đại thúc thịt bò đang ôm chén cơm, dương dương đắc ý truyền cho ta bí quyết làm thịt bò. Hai mắt ta sáng lên, vẻ mặt vô cùng chăm chú lắng nghe, thỏa mãn lòng hư vinh của đại thúc.

Không khí trong phòng vốn đang hài hòa, Tiểu Hồng vừa xuất hiện, mọi người bỗng dưng cảm thấy họ đối xử thân thiết với ta, giống như là phản bội sau lưng Tiểu Hồng, cho nên tất cả đều lộ vẻ lúng túng. Ta đứng lên ra vẻ không sao cả, bộ mặt rất yêu nghiệt, “Ơ, đây không phải là Nguyệt cô nương sao? Sao vậy, hai mông đã lành lặn như cũ rồi sao?”.

Tiểu nha đầu kia lập tức xì cười, sau đó bị đại nương trừng mắt liếc, nàng vội vàng che miệng lại.

Ánh mắt Tiểu Hồng trống rỗng, vẻ mặt tái nhợt, dù bệnh yếu vẫn mỹ lệ như Tây Thi, con rùa nhỏ trên mặt đã không còn nữa. Nàng rất vâng lời cúi người, “Thỉnh an Quận chúa”.

Lúc nàng khuỵu gối đứng cũng không vững, Đào Nhi đỡ lấy nàng ta, xem ra vết thương vẫn chưa lành hẳn. Ta không cho nàng đứng dậy, hừ lạnh một tiếng, “Ngươi tới đây làm gì?”.

Hai bên thái dương Tiểu Hồng rỉ ra mồ hôi lạnh, nhìn là thấy được nàng ta đang rất đau nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại: “Điện hạ… Điện hạ đã tỉnh, ta… Nô tỳ muốn nấu chút cháo thuốc”.

Chuyện Độc Cô Bạch bị đâm, đêm đó Tiểu Hồng cũng biết, nhưng mà ta đã hạ lệnh trước khi hắn tỉnh lại bất kỳ ai cũng không được bước vào. Tiểu Hồng tuy đang bị thương vẫn cố gắng chờ hai ngày ngoài cửa, mãi mới được vào gặp, khóc lóc đến tan nát cõi lòng a, may là Độc Cô Bạch chỉ bất tỉnh, nếu không chắc cũng chết đuối.

“Được”, ta cười nói: “Ta cũng nấu”.

Nhà bếp lại náo nhiệt. Ta có thể nấu cơm, nhưng từ trước tới giờ chưa hề nấu cháo thuốc, mà chắc cũng không khác gì cháo bình thường. Ta một mặt căng thẳng liếc mắt nhìn Tiểu Hồng, một mặt đổ đủ thứ loại dược bồi bổ vào nồi cháo, nào là nhân sâm, lộc nhung, cẩu kỷ, tuyết liên, nhưng nghe sao cứ giống như thuốc tráng dương…

Tiểu Hồng mảnh mai bận rộn nấu nướng, quả là mỹ nhân làm cái gì cũng đều đẹp, ta lại đang nói nhảm.

Cuối cùng cũng xong, chén cháo thuốc Tiểu Hồng nấu trắng tinh ngon mắt, các loại rau cỏ thuốc xen lẫn kết hợp nhìn như ngọc phỉ thúy, mùi thơm nức mũi. Còn chén ta làm thì hết sức là… Ách, mọi người phải hiểu rằng, vẻ bề ngoài là không có giá trị, vào bụng thì cũng đều giống nhau thôi, chỉ có mùi vị mới là quan trọng.

Mà ta cũng không dám nếm thử, cầm lấy khay đặt hai chén cháo vào cùng một chỗ, cười nói: “Ta sẽ đích thân đút cho điện hạ, không biết… Ngài sẽ thích ăn chén nào ha?”.

Mọi người trong nhà bếp bày ra vẻ mặt khinh thường, ai có mắt đều sẽ chọn chén của Tiểu Hồng a.

Nhưng nụ cười của ta rõ ràng muốn nói “Ta nhất định sẽ đè bẹp ngươi”, Đào Nhi nhìn ta, ánh mắt nửa cười nửa không, ta cũng không thèm nhìn tới nàng, chỉ chăm chú vào ánh mắt đầy hận ý của Tiểu Hồng.

Đôi mắt nàng ta rất đẹp.

Tiểu Hồng luôn muốn đè nén tình cảm của chính mình, nhưng cái bản lĩnh chọc giận người khác của ta quá tốt, luôn có thể kích thích hận ý sâu sắc trong lòng nàng ta. Ta cười lạnh một tiếng, bưng khay rời đi không thèm quay đầu lại.

Độc Cô Bạch lẳng lặng nằm trên giường, phòng ngủ yên lặng đến đáng sợ. Chỉ có làn khói đàn hương tỏa ra từ lư hương, tựa hồ ngay cả sương khói mờ ảo cũng gây ra tiếng động.

Ta chỉ mới rời đi có ba canh giờ, không ngờ hắn lại tỉnh lại vào lúc này. Mở mắt ra không thấy ta trông chừng bên cạnh hắn, có khi nào hắn sẽ thất vọng không? Trong lòng ta có chút áy náy, ngồi bên thành giường, nhìn gương mặt thanh tú bây giờ tái nhợt, đôi môi không chút hồng hào, quầng thâm dưới mắt như một bóng ma, dường như vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.

Chắc là lại vừa ngủ thiếp đi rồi, ta thầm nghĩ, xoay người định đứng lên.

“Hòa Nhan”.

Thanh âm khàn khàn, thì ra là hắn vẫn tỉnh, nhưng không mở mắt. Ta có chút lúng túng cười cười, lại không muốn để cho hắn nói nhiều, tay chân vụng về đỡ hắn dậy, nhưng mà vừa ngồi dậy một chút, trán hắn đã toát mồ hôi, ta căng thẳng cực kỳ, xoay người lại bưng cháo thuốc đến.

Bộ dạng Độc Cô Bạch thế này, ta làm sao mà dám cho hắn ăn cái chén cháo ta nấu, nhỡ đâu tai nạn chết người thì sao, ta cũng chỉ muốn chọc tức Tiểu Hồng mà thôi. Bưng chén cháo nàng ta nấu lên, nóng đến mức làm ta giật mình.

Độc Cô Bạch cong khóe miệng, tựa hồ bất kỳ lúc nào, dù sắc mặt tái nhợt cỡ nào, chỉ cần hắn mỉm cười, cả người dường như tỏa ra tia sáng ấm áp, trong trẻo như ngọc.

“Nàng nấu sao?”, hắn nói nhỏ đến mức khó nghe.

“Ách… À? Ừ…”, lúc này mà nói là người khác nấu thì có vẻ vô lương tâm quá, ta đành ậm ừ cho có lệ, đưa muỗng lên bên miệng hắn.

Độc Cô Bạch yếu ớt ăn một ngụm, chân mày giãn ra, nhưng cái gì cũng không nói.

Ăn được vài muỗng, hắn đột nhiên nhìn thấy trên bàn còn có một chén khác, thế là ánh mắt chăm chú nhìn thẳng ta như muốn hỏi.

“Ách…”, ta đành cười nói: “Đó là phần của ta”.

“Nàng… Cũng ăn đi”.

Nhất định phải ăn cái này sao? Nước mắt ràn rụa trong lòng, quả là tự gây nghiệt thì không thể sống mà, ta cũng không dám cự tuyệt ánh mắt của Độc Cô Bạch, đành phải đáng thương bưng cái chén cháo ta nấu có đủ thứ hổ lốn nâu nâu vàng vàng kia lên, xoay lưng về phía Độc Cô Bạch, ráng húp một ngụm nho nhỏ.

Chà, mùi vị cũng không dở như ta tưởng tượng. Ta lại húp vài ngụm, không tệ thật mà, oa ha ha ha ha.

“Chén đó… Mới là nàng nấu sao”.

Ta cứng đờ, lúng túng xoay người lại.

Độc Cô Bạch khẽ mỉm cười, “Ta muốn nếm thử”.

“… Sẽ chết người đó”, ta kiên quyết lắc đầu.



“Hòa Nhan”.

“Sao?”.

“Nàng chảy máu mũi…”.

Dưới hai lỗ mũi của ta, dòng máu tươi đỏ thẫm chói mắt chảy ra.

Bà nội nó, quả nhiên là chết người mà…
Bình Luận (0)
Comment