Sáng sớm ở thành Tô Châu, hơi lạnh nhàn nhạt đầu xuân quét
qua, liễu nhú chồi non, Hàn Lộ ẩn sương[1], yên tĩnh lạ thường.
Trên đường có vài người bán hàng rong rối rít bày hàng quán
và gánh sạp, chuẩn bị một ngày làm lụng nuôi thân. Ánh mặt trời dần sáng rỡ, rọi
lên làn khói trắng thở ra từ miệng người khiến nó nhanh chóng tan mất, toát ra
vẻ ấm áp.
Nhưng cũng chính lúc này, lại là lúc nhàn nhã nhất của Vong
Ưu lâu.
Cánh tay ngọc nhẹ giơ lên, khoác một lớp áo mỏng. Cô gái
trong gương vẻ mặt mệt mỏi, nhưng không che được nét khuynh thành lệ sắc. Nàng
khẽ quay đầu đi, liếc nhìn giường đệm xốc xếch, những người đàn ông đó, lúc còn
bên gối thì nói lời ngọt ngào dễ nghe, đến khi trời sáng đều len lén trở về
nhà, một khắc trước còn thề non hẹn biển, một khắc sau đã vân đạm phong khinh.
Dung nhan như hoa như ngọc trong gương, có thể giữ được đến
bao giờ?
Nàng sờ lên khuôn mặt của mình, ngơ ngác lâm vào trầm tư.
Tiếng gõ cửa vang lên, không đợi nàng lên tiếng, cửa đã cọt
kẹt mở ra, ló đầu vào là một khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Yên Chi cô nương, Đào Nhi tới giúp cô dọn phòng đây”.
Cô gái tuyệt sắc gật đầu, chợt nghĩ ra điều gì đó, hỏi: “Tại
sao lại là ngươi tới quét dọn, Tiểu Kỷ đâu?”.
“… Tiểu Kỷ cô ấy…”, Đào Nhi nhếch môi, cười lúng túng, “Còn
đang ngủ”.
“À”, Yên Chi ngây người một lúc lâu, đột nhiên nhận ra, đứng
phắt dậy, “Nha đầu đó không biết quy củ hay sao, ngươi là nha hoàn của Đông Tuyết
tỷ tỷ, lại bảo ngươi tới dọn phòng cho ta, thật là không ra gì!”.
“Cô nương đừng giận, là Đào Nhi tự nguyện tới, huống chi
Đông Tuyết cô nương nhà ta cũng không biết”.
“Ta phải đi tìm nha đầu chết tiệt kia!”.
Mỹ nhân chỉ khoác lên một cái áo mỏng, hấp tấp bước ra cửa.
Để lại một mình Đào Nhi trong phòng, cầm chổi quét mấy cái, đột nhiên cười cười.
Tiểu Kỷ a… Cô lại có chuyện phiền phức rồi.
Vong Ưu lâu, vong ưu quên sầu, sao lại gọi là quên sầu?
Nơi này gọi là nơi đàn ông quên sầu, thật ra chính là một
cái lồng nước sôi lửa bỏng đối với các cô gái.
Tú bà đóng cửa tiền viện, ngáp ngắn ngáp dài, cả đêm chìm
trong lụa là son phấn, bây giờ buồn ngủ sắp mở mắt không lên, va phải bóng dáng
xinh đẹp đang bước xuống lầu.
“Aiz, ui da”, tú bà lập tức tỉnh ra vài phần, “Yên Chi nha,
muốn đụng chết má má sao…”.
“Má má, má có sao không?”, Yên Chi vội vã dùng sức đỡ tú bà
mập mạp đứng dậy.
“Con gái trước giờ đi đứng luôn nhã nhặn lịch sự, sao hôm
nay lại vội vàng nóng nảy thế này?”, tú bà lấy làm lạ.
“Má má, má xem giờ đã là lúc nào rồi? Mà Tiểu Kỷ vẫn còn
chưa rời giường… Còn đâu là quy củ của Vong Ưu lâu chúng ta! Ư…”, Yên Chi còn
chưa nói hết câu, ngón tay mập mạp của tú bà đã đặt lên miệng nàng. Bà len lén
nhìn quanh như tên trộm, hạ thấp giọng rỉ tai Yên Chi: “Bà nội nhỏ của ta ơi,
con có còn nhớ Lục công tử tới đây tháng trước không?”.
Trong lòng Yên Chi rung động, Lục công tử phong thần tuấn
lãng, khí độ hào hoa, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều bừng bừng khí phách,
các cô nương trong lầu đều tranh nhau muốn theo hầu chàng. Nhưng công tử lần
nào đến cũng chỉ gọi một mình nàng, làm cho nàng cảm thấy thật hãnh diện, thật
đắc ý.
“Con nhớ, ý của má má là?”.
Tú bà chép miệng, “Công tử đó vừa nhìn là biết có quyền có
thế, tới lầu chúng ta liền gọi mỗi mình con, cũng là chuyện đương nhiên vì tên
con đứng đầu bảng mà, nhưng công tử đó ngoại trừ việc uống rượu, cũng chỉ ngắm
nhìn Kỷ nha đầu, có phải vậy không?”.
Trên mặt Yên Chi lập tức có chút bất mãn, “Công tử đó chắc
là còn ngượng ngùng”.
Tú bà sửng sốt, cảm thấy lời Yên Chi nói cũng không sai. Quả
thật ở đây không thiếu những văn nhân công tử tự xem mình cao thượng, tìm đến
giai nhân cũng không trụy lạc, chẳng qua là muốn cùng giai nhân ngâm thơ đối chữ,
ra vẻ thanh cao. Hoặc cũng không ít người đến đây chỉ muốn nhìn ngắm mỹ nhân đầu
bảng một cái, nhưng loại người đến gặp giai nhân nhưng lại ngắm nha hoàn thì
không nhiều, huống chi nha hoàn họ Kỷ kia vẻ ngoài rất tầm thường, nhìn thoáng
qua một lần tuyệt đối không có hứng ngắm thêm lần thứ hai.
Nhưng tú bà kinh qua sóng gió bao nhiêu năm, hiểu rõ không
có việc gì là không có cái lý của nó, cho nên chỉ cười cười phong tình vạn chủng,
“Vậy má má đi theo con xem thế nào”.
Yên Chi chỉ khoác cái áo mỏng, lạnh đến nỗi sắp phát run, vừa
nhìn thấy căn phòng gỗ dành cho đám nha hoàn ở, lập tức bước vào tránh lạnh
không hề do dự.
Ngay lúc này, nàng và tú bà đều tưởng rằng trong phòng không
có ai.
Song, lẫn trong hơi ấm trong phòng là một tiếng ngáy rất nhỏ.
Tú bà bước tới vài bước, bên dưới lớp chăn giường chợt thò ra một cái chân. Dường
như cảm giác được hơi lạnh ùa đến từ ngoài cửa, ngón chân cái giật giật, rồi
ngay lập tức rụt vào trong chăn, động tác cực nhanh như ma quỷ.
Tú bà ngớ ra, Yên Chi yêu kiều hừ một tiếng, bước tới xốc
chăn lên.
Dưới chăn là một cô gái mặc chiếc áo đơn, mông vểnh lên, đầu
rúc vào góc giường. Có lẽ do bị xốc chăn lên nên cảm thấy lạnh, cô gái trực tiếp
kéo rách tấm màn bên cạnh đắp lên trên người, lại còn chép chép miệng, nước miếng
chảy ra, làm ướt một góc màn.
“Tiểu Kỷ!”, Yên Chi giật tấm màn trên người cô gái, “Tiểu Kỷ!”.
“Hả?”, cô gái trên giường dụi dụi hai con mắt đầy ghèn, “Ăn
cơm hả? Ta tới ngay”.
Tú bà lập tức nổi nóng, những lời vừa rồi bà giải thích cho
Yên Chi đều bay ra ngoài chín tầng mây. Từ trước đến nay các cô nương trong kỹ
viện chưa có ai được hưởng phúc bao giờ, nhưng mà cái cô Tiểu Kỷ này, nếu không
ngủ thì cũng ăn, quả thực sống còn thoải mái hơn mấy lão Hoàng Đế…
Lại nghĩ đến chuyện rượu và đồ ăn ngon thường xuyên mất tích
lúc nửa đêm, tú bà đột nhiên cảm thấy cái cô Tiểu Kỷ này cực kỳ khả nghi.
Trong lòng Yên Chi bực bội, vươn cổ tay trắng ngần nhéo lên
trên đùi Tiểu Kỷ một cái, rồi lại hung hăng cấu thêm một cái.
Sau khi tiếng kêu thảm thiết như giết heo vang lên, cửa
phòng gỗ mở ra. Tú bà lắc lư cái mông trở về phòng ngủ, Yên Chi vênh váo tự đắc
bước ra cửa, đi theo phía sau nàng là một cô gái mặt mũi xám xịt, mặc áo vải
thô, đầu tóc cẩu thả búi thành một búi bù xù. Yên Chi vừa quay đầu lại, đúng
lúc nhìn thấy cô gái đang ngoáy ngoáy mũi, sợ hãi vội vàng đứng cách xa cô gái
ra một chút.
“Đi đi, mua cho ta chút đồ ăn sáng”, nàng trở về phòng, rồi
lại không yên tâm dặn thêm một câu: “Nếu như ngươi còn dám lười biếng, đừng
trách ta bảo má má đánh gãy cái chân chó của ngươi!”.
Tiểu Kỷ ngơ ngác, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, nhưng rõ
ràng nghe thấy ba chữ “đồ ăn sáng”, ánh mắt lập tức sáng lên. Yên Chi trở về
phòng, bỗng dưng nhớ tới kinh nghiệm xương máu mấy tháng nay để cho Tiểu Kỷ hầu
hạ mình ăn cơm, nàng nuốt nuốt nước miếng.
Kỷ nha đầu đó, chắc chắn là kiếp trước chết vì đói!
Đầu tiên, cô ta có một loại trực giác nhạy cảm với mùi thịt
cứ như là chó đánh hơi.
Không thể so sánh kỹ viện với gia đình, đều là phụ nữ mệnh
khổ giống nhau, Yên Chi nàng cũng không phải là cái loại tiểu thư đanh đá, trước
kia cũng hay dùng bữa chung với nha hoàn, hơn nữa nàng cũng tự giác biết mình
không nên ăn nhiều. Đằng này Tiểu Kỷ hoàn toàn trái ngược, đôi đũa còn nhanh
hơn con mắt, bỏ qua hết mấy món rau xanh trên mâm, chỉ chăm chăm gắp hết mấy miếng
thịt ít ỏi của nàng.
Lại thêm, tài ăn nói của nha đầu này quá lợi hại.
Nha hoàn phải có bộ dạng của nha hoàn, chỉ nên đứng ở một
góc chờ rót rượu phục vụ tiểu thư. Cứ lấy cái hôm tiếp đãi Vương công tử mà
nói, đây là một gã công tử ăn chơi bậc nhất. Tiểu Kỷ vốn đang ôm bầu rượu buồn
ngủ đến nỗi gọi cách nào cũng không tỉnh, vừa nhìn thấy Vương công tử khen thưởng
mình hai lượng bạc, đột nhiên cứ như xác chết sống dậy, miệng mồm nhanh nhảu
tung hô Vương công tử lên tận mây xanh, thế mà cuối cùng lại được thưởng thêm
mười lượng bạc! Vong Ưu lâu có một quy tắc, bạc thưởng đều phải nộp lên, thế mà
cô ta nhất quyết không nộp, đánh chết cũng không nhả ra một đồng, quả là tham
tiền vô cùng.
Cuối cùng, lười biếng chính là vấn đề lớn nhất.
Dù biết Tiểu Kỷ thường xuyên đến phòng ăn của khách ăn vụng
mấy món điểm tâm, nàng cũng không tính, lại còn hay náo loạn nói thần nói phật
với tú bà, được rồi, nàng cũng nhịn. Nhưng vì sao Yên Chi nàng đường đường là mỹ
nhân đầu bảng Vong Ưu lâu vậy mà ngày ngày đều phải đứng ở ban công bán rẻ nụ
cười, trong khi Tiểu Kỷ kia nhàn nhã bắc ghế ngồi bên cạnh, lại còn nói hưu nói
vượn phá đám người ta làm ăn? Bản thân lôi thôi chưa tính, chỉ tội cho cái khăn
tay tơ lụa Tô Châu của nàng, lúc Tiểu Kỷ mắc bệnh phong hàn nàng đem cho mượn,
tới lúc được trả lại chẳng còn nhận ra đó là cái khăn tay của mình… Vậy mà lần
nào tú bà cũng dung túng cô ta, bản thân nàng từng gặp vô số loại người, không
thể nói Tiểu Kỷ này là người thường, mà phải nói, Tiểu Kỷ này chính là một nha
đầu vừa nghèo vừa xấu vừa lười vừa tham!
…
Cộc cộc, nha đầu lười gõ gõ cửa, đã quay về rồi.
“Choa, là bánh xèo Kỷ gia sao”, Yên Chi nở nụ cười, trong
lòng đột nhiên có linh cảm xấu.
Ngón tay thon dài trắng trẻo mở túi giấy, mùi thơm xông lên
mũi, bánh xèo thơm mùi bột ngô béo ngậy bày ra trước mặt. Thế nhưng sắc mặt Yên
Chi lập tức hóa xanh, ngồi ngây ra như hóa đá.
“Tiểu Kỷ…”.
“Tiểu thư, ta còn có việc phải đi trước”.
Nha đầu lười lập tức chạy biến ra khỏi phòng.
“Ngươi có việc cái rắm á! Nhân thịt trong bánh xèo đâu? Thịt
đâu thịt đâu thịt đâu???”.
Yên Chi bước ra cửa phòng rống giận, đúng lúc nhìn thấy các
cô nương khác trong Vong Ưu lầu đều ngó sang, vẻ mặt sùng bái tiếng rống kinh
thiên động địa quỷ thần khiếp sợ của mình.
Từ đó, Yên Chi cô nương nổi danh yêu thích bánh xèo nhân thịt,
các thư sinh công tử mến mộ muốn tới gặp nàng không còn đem theo bạc nữa, mà
thường đem theo bánh xèo nhân thịt thơm ngào ngạt nóng hôi hổi.