Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Chương 97

Đêm hôm đó, hai người ôm nhau ngủ. Đầu cô tựa vào lồng ngực Dạ Kiếm Ly, tóc hắn rũ xuống mặt cô ngưa ngứa. Cằm hắn tựa lên đỉnh đầu cô, yên lặng không nói chuyện, cảm thấy không thoải mái một chút.

Nhưng cũng không ai muốn buông ra.

Ban đêm rất ngắn nhưng cũng rất dài, cô không ngủ, cho dù hai mắt vẫn nhắm.

Bởi vì quá hạnh phúc.

“Nàng đang suy nghĩ gì vậy?”, Dạ Kiếm Ly đột nhiên hỏi, mặt trời đã nhô lên, hắn cũng không ngủ như cô sao?

“Ta đang nghĩ, chúng ta lãng phí tiền phòng hảo hạng rồi”, Tiểu Kỷ thật thà.

Khóe miệng Dạ Kiếm Ly run rẩy, có vẻ hắn rất muốn bổ bộ não của Tiểu Kỷ ra xem đầu óc cô rốt cuộc là chứa cái giống gì trong đó. Thế là, bầu không khí tình cảm lãng mạn sáng sớm, đã bị phá hỏng.

Tiểu Kỷ lại cải trang thành nam, Dạ Kiếm Ly cũng đổi bộ quần áo vải thô màu xám tro, nhìn cả hai bây giờ còn khó coi hơn những kẻ lấm lem bùn đất. Những địa phương không cách xa thành lắm như vùng này, họp chợ rất náo nhiệt đông đúc, thường thì trên đường sẽ có rất nhiều hàng quán bán đồ ăn vặt, Dạ Kiếm Ly thầm nghĩ không hay rồi, xoay người lại xem, quả nhiên không thấy bóng dáng Tiểu Kỷ đâu.

Cô nàng này… Hắn nhẫn nhịn, không còn cách nào khác, đành phải đánh hơi lần tìm theo mùi thơm của đồ ăn.

Tìm hết một vòng, những chỗ sực nức mùi thơm thì không thấy Tiểu Kỷ đâu, bỗng hắn bị một mùi hôi kỳ lạ hấp dẫn. Dạ Kiếm Ly che lỗ mũi, cẩn thận bước tới chỗ bốc mùi hôi, ngoài dự đoán lại nhìn thấy bóng Tiểu Kỷ.

Cô đứng xếp hàng, ánh mắt trông ngóng lướt nhìn qua vai một đoàn người đằng trước tới một cái nồi, ngón tay căng thẳng co lại, chỉ còn thiếu cảnh chảy nước miếng.

“Này”, Dạ Kiếm Ly giận dỗi bước tới, tâm tình phức tạp, cô vừa thấy đồ ăn là lập tức quên mất hắn, thế này không phải quá đáng lắm sao?

“A, huynh đây rồi”, Tiểu Kỷ cũng không hề liếc mắt sang, vẫn gắt gao nhìn cái nồi.

Trong bụng Dạ Kiếm Ly bắt đầu có vị chua, nhưng vẫn còn ráng giữ hình tượng, ra vẻ lạnh lùng, “Này!”.

Tiểu Kỷ không hề nể mặt hắn, cứ gật đầu qua loa cho xong.

Hắn nhíu mày, không thể làm gì khác hơn là đổi mục tiêu đả kích thành cái món ăn đang hút mất hồn Tiểu Kỷ, “Nàng đang làm cái gì vậy? Cái gì mà thúi thế?”.

“Đậu hũ thúi a”, cô rốt cuộc cũng chịu nhìn sang hắn, nhưng trong mắt vẫn lấp lánh hình ảnh đậu hủ thúi, “Đã lâu lắm rồi ta chưa được ăn đậu hủ thúi gia truyền chính gốc”.

“Nhưng mà thúi như vậy…”, hắn còn chưa nói hết câu, Tiểu Kỷ đã lập tức cắt ngang, “Đại ca, sắp tới lượt ta mua rồi”.



Dạ Kiếm Ly ráng nhẫn nại, “Ta nói…”.

“Thiếu gia ta thích ăn cay”.

“Kỷ Triển Nhan!!!”.

Mấy người xếp hàng chung quanh đều quay đầu lại nhìn, bao gồm cả người đang bán đậu hủ thúi. Nhưng cái người nên quay đầu lại nhìn nhất, vẫn đang nhìn cái nồi đậu hủ không chớp mắt.

Bốn phía râm ran tiếng xì xào, người bán đậu hũ thúi cau mày nói: “Vị tiểu ca này, không nên chen ngang”.



Cũng may là hắn đã cải trang, chứ không thì hình tượng công tử hào hoa phong nhã của hắn đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát ở cái nơi hỗn loạn này.

* * *

Trên một mảnh đất khô cằn hoang vu, đột nhiên xuất hiện mấy bóng người sừng sững.

Người áo đen đi đầu, rất có phong thái giống như nhân vật quan trọng của một tổ chức sát thủ, nhưng người này lại bế một đứa bé trong lòng, nhìn có vẻ không hòa hợp cho lắm. Đám sơn tặc đứng quan sát từ xa, ráng nuốt sự nghi ngờ xuống, đội mũ lên vội vàng bò về báo cáo với thủ lĩnh sơn tặc.

Thủ lĩnh sơn tặc tay trái xỉa răng, tay phải ôm một tiểu thiếp vừa mới cướp về, sung sướng vô cùng.

“Thủ lĩnh, có mấy người sắp tới gò núi bên, trông rất đáng sợ!”.

Thủ lĩnh sơn tặc tà ác nheo mắt lại, “Trông rất đáng sợ là chúng ta đây này, làm cái quái gì mà phải sợ mấy tên nhãi đó?”.

“Nhưng mà, thủ lĩnh…”.

“Mẹ kiếp, quan phủ chỉ mới tới lục soát vài lần, lá gan của bọn mày cũng bị bắt mất rồi hả?”, thủ lĩnh sơn tặc buông tiểu thiếp ra, ngoắc vài người, “Đi xem sao!”.

Dọc đường đi này, Diệp Ôn Đường cho lão Trương không ít thể diện.

Chẳng biết tại sao, thằng bé vốn đang vừa khóc vừa la hét, vậy mà chỉ cần lão Trương ôm một cái, lập tức im lặng ngủ khò, không biết có phải do khí tức của vị đại thúc sát thủ này tốt quá hay không.

Chỉ có Tiểu Liên là bực bội đến mức ngứa cả hàm răng.

Còn bốn người Hắc Đào vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt chờ xem náo nhiệt.

Cho nên, ngọn lửa của mỗ Liên rốt cuộc đã sắp bùng phát.

Tại sao lại phải ôm theo thằng nhóc con này tới nghiên cứu địa hình cơ chứ? Trước khi Lão Đại đi, rõ ràng đã gửi nó lại cho đám oanh oanh yến yến ở Vong Ưu Lâu chăm sóc, rồi còn khăng khăng đòi bốn người Hắc Đào phải che chở cho Diệp Ôn Đường an toàn. Ai mà ngờ tới cảnh, Diệp Ôn Đường bò lăn lê trên bàn ở phòng khách, bốn vị ôn thần Hắc Đào mặt lạnh như tiền ngồi trụ bốn góc bàn, thế là Vong Ưu Lâu có muốn làm ăn cũng không ai dám bước vào, tú bà kêu trời kêu đất van xin Tiểu Liên nhất định phải ôm Diệp Ôn Đường đi chỗ khác, nếu không bà ta sẽ đập đầu chết ngay cho hắn xem, rồi thêm lão Trương nghe nói thằng nhóc này là con của Diệp đại hiệp, lập tức muốn gặp cho biết, vừa nhìn thấy liền kết thằng nhóc ngay, mới dẫn tới tình huống hiện tại.

Ban đầu Tiểu Liên vừa nhìn thấy Diệp Ôn Đường xinh đẹp liền rất thích thằng bé, thế nhưng vừa định bế lên là tiểu tử này gào khóc om sòm… Thật là tổn thương trái tim bé nhỏ của hắn quá đi. Cũng may tình cảnh bốn người Hắc Đào cũng không khá khẩm gì hơn, suốt ngày bị mấy cô nương trong Vong Ưu Lâu nhét cho bánh trái với cả tã lót để lo cho Diệp Ôn Đường, vẻ mặt poker lãnh đạm của bốn người đã bắt đầu có nét sượng sùng.

Cho nên, lúc tên thủ lĩnh đám sơn tặc chạy tới nơi, trong lòng gã lập tức nghi ngờ: Đám người này nhìn từ xa rất giống sát thủ, thế nhưng khi nhìn gần thì lại giống mấy bà vú là sao?



“Đường này do ta mở, cây này do ta trồng…”, thủ lĩnh sơn tặc cực kỳ “bệnh nghề nghiệp” phun ra một đoạn dạo đầu.

“Làm gì có cái cây nào?”, Tiểu Liên bực dọc cướp lời.

Thủ lĩnh sơn tặc cứng họng, mấy năm này khô hạn, chẳng còn cái cây nào sống nổi, chứ có phải là tại sơn tặc bọn họ đâu?

“Bớt nói nhảm đi!”, gã tiếp tục đắc ý nói: “Nếu mà muốn qua lại…”

“Sự nghiệp trồng cây gây rừng của ngươi kém quá”, Tiểu Liên khó chịu cướp lời lần nữa, cái từ mới mẻ này hắn học từ Lão Đại, lão Trương nghe vậy cũng cau mày, nơi này quả thật quá khô cằn khó sống.

Cho nên, Túc Sát mở miệng: “Chúng ta tìm một ngọn núi khác thôi”.

Dứt lời, sáu người xoay mông rời đi, bỏ lại một đám sơn tặc đứng chưng hửng.



Muốn đến là đến muốn đi là đi sao? Thủ lĩnh sơn tặc tức giận rống lên: “Các huynh đệ, giết!”.



Có thể tưởng tượng ra, một đám sát thủ vú em tức giận thì sẽ như thế nào.

Tiểu Liên tức tối nói: “Các anh em, tiền đi đường của chúng ta sắp hết rồi phải không?”.

Bốn người Hắc Đào lạnh nhạt gật đầu.

Bọn họ cùng nhìn về phía lão Trương, Túc Sát lãnh khốc nói: “Một ngàn lượng bạc thôi, không được lấy nhiều hơn”.



Mấy vú em sau khi “làm việc” xong thì phủi mông bỏ đi, chỉ còn lại một đám sơn tặc nằm bẹp tại chỗ nước mắt ròng ròng, một lúc sau quan phủ đi tuần núi kinh ngạc nhìn thấy đám sơn tặc mặt mũi sưng vù, thủ lĩnh sơn tặc run rẩy nói: “Quan gia cứu mạng a, có cướp…”.

Quan phủ lại càng kinh ngạc hơn, chuyện đời thật kỳ lạ a, sơn tặc mà cũng bị cướp…

* * *

Tuyệt Địa cốc.

Giữa trưa nắng gắt, non xanh nước biếc, suối chảy róc rách, nơi này khí hậu bốn mùa kỳ dị không thể phân biệt được, trông hệt như thế ngoại đào nguyên[1]trong truyền thuyết.

Dưới tán cây, một cô gái cải nam trang xách cái túi giấy đựng đồ ăn, vì đi vừa nhóp nhép, hớn ha hớn hở, cách đó không xa là một chàng trai áo xám đang bịt mũi, vẻ mặt chán ghét.

Đậu hủ thúi vàng óng ánh, phía trên rưới tương mặn, bên ngoài còn rắc một lớp hành thái lốm đốm, cực kỳ mê người.

“Tiểu Dạ Tử, huynh chắc chắn là không muốn nếm thử hả?”.

Dạ Kiếm Ly bình tĩnh nhếch nhếc khóe miệng, “Chắc chắn”.

“Không ăn một lát đừng có hối hận nha”.

“Mau đi thôi, đã lâu lắm rồi ta mới quay về đây”.

Suốt quãng đường, không biết có phải do vấn đề đậu hủ thúi hay không, Dạ Kiếm Ly đi rất nhanh, cũng không thể trách hắn, dù sao đây cũng là nơi hắn lớn lên, đương nhiên hắn sẽ nóng lòng.

Chẳng lẽ sắp phải gặp Tuyệt Địa tiên nhân trong truyền thuyết sao? Tiểu Kỷ gãi gãi đầu, hai ba ngụm ăn xong đậu hủ thúi, vội vàng đuổi theo Dạ Kiếm Ly.

Chợt có một tiếng kêu khẽ, Tiểu Kỷ giật mình kinh hoảng ngã lăn bốn chân chổng lên trời.

“Kiếm Ly!”, tiếng kêu của một cô gái truyền đến từ đằng xa, “Kiếm Ly!”.

Dạ Kiếm Ly xoay người, cười híp mắt, đáp: “Sư tỷ!”.

Từ trên sườn núi, một cô gái diện váy màu vàng tơ, gương mặt trăng tròn, da trắng, tuy không hẳn là xinh đẹp, nhưng cũng không xấu, cũng không khó coi.

Tiểu Kỷ bò dậy, nhìn thấy cô gái dịu dàng vuốt mặt Dạ Kiếm Ly, tình ý nồng nàn, nói: “Đệ quay về rồi”.

Vẻ mặt Dạ Kiếm Ly bình yên chưa từng thấy, “Ừ, sư tỷ, tỷ có khỏe không?”.

“Đệ không có ở đây, tỷ làm sao mà khỏe được?”, vành mắt cô gái đỏ hoe, “Sư tỷ rất nhớ đệ!”.

Dạ Kiếm Ly ôm lấy cô gái, hai người ôm nhau quên hết trời đất, hoàn toàn cho Tiểu Kỷ ra rìa.

Gương mặt cô gái đong đầy nụ cười, nhẹ nhàng kiễng chân, đôi môi anh đào chạm lên mặt Dạ Kiếm Ly, nhẹ nhàng hôn.

Nụ hôn này tuyệt đối rất nhẹ nhàng, bởi vì ngay lúc cô gái đó muốn hôn sâu thêm một chút, đột nhiên bị ai đó túm lấy cổ áo, hung hăng ném ra ngoài.

Cô gái loạng choạng té ngã, sau đó nổi giận đùng đùng bò dậy, “Ai vậy?”.

Chỉ thấy Tiểu Kỷ cầm ống tay áo lau lau chà chà mặt Dạ Kiếm Ly, lau sạch xong còn ra vẻ thị uy hôn chụt lên đó một cái rõ to.

Dạ Kiếm Ly đỏ mặt, lúng túng nói: “Đây là sư tỷ của ta, Hà Tuyết Chiêu. Sư tỷ, đây là Tiểu Kỷ…”.

“Tiểu Kỷ?”, Tuyết Chiêu nghi ngờ nhìn cô, “Kiếm Ly à, sư phụ đã nói rồi cơ mà? Trong cốc này ta không thiếu nha hoàn”.



Tiểu Kỷ giãn đầu lông mày ra, Dạ Kiếm Ly chưa kịp ngăn cản, cô đã nũng nịu nói: “Chàng yêu à, ta cũng không cần nha hoàn hầu hạ”.

Hai cô gái, bốn mắt nhìn nhau, tia lửa điện đùng đùng xoẹt xoẹt.
Bình Luận (0)
Comment