Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Chương 99

Hình dạng vuông vắn, sắc trắng như tuyết, không hề có một vết xước nào.

Giơ lên trước ánh nắng mặt trời, tia sáng xuyên qua trong suốt, xem ra là một khối ngọc bội tốt, chỉ có mỗi sợi dây đeo màu đỏ nay đã biến thành màu đen, chắc là do tuổi đời của khối ngọc bội này đã cao, Tiểu Kỷ cảm thấy không thể nào do Tuyệt Địa tiên nhân đâu.

Phía bên kia, thầy trò hai người đuổi cô ra ngoài xong, không biết đang lén lén lút lút nói cái gì. Tiểu Kỷ núp phía sau cây đại thụ, dùng sức rướn cổ vểnh tai.

“Bọn họ đang nói gì thế?”, đột nhiên có tiếng người bên cạnh.

“Không biết nữa”, Tiểu Kỷ thuận miệng đáp.



Cô giật mình nghiêng người nhìn sang, dáng vẻ Hà Tuyết Chiêu cũng y hệt như cô, núp phía sau cây đại thụ, liều mạng rướn cổ.

Kẻ thù gặp mặt nhìn nhau “trìu mến”, tia lửa điện lại bắt đầu nổ đùng đùng, rồi cả hai hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, động tác khoa trương như thể hai kẻ bị bại liệt đang thi xem người ai vặn vẹo hơn.

“Này cô”, Hà Tuyết Chiêu đột nhiên mở miệng, “Quen sư đệ ta bao lâu rồi?”.

“Cô nói chàng yêu của ta hả?”, Tiểu Kỷ không thèm để ý gương mặt co giật của Hà Tuyết Chiêu, “Chắc là hai năm, sao?”.

“Mới có hai năm à?”, Hà Tuyết Chiêu cười vô sỉ, “Hai chúng ta đã quen nhau hai mươi năm rồi”.

Tiểu Kỷ ra vẻ bừng tỉnh ngộ, “Hai mươi năm cơ á, đây chẳng phải là thanh mai trúc mã, sớm tối sống chung, tình cảm sâu đậm không ai sánh bằng sao…”.

“Không sai”, Hà Tuyết Chiêu vui vẻ nói: “Cô biết vậy là tốt rồi”.

“Nhưng suốt hai mươi năm mà không xảy ra chuyện gì, chắc là sư tỷ cũng không xơ múi gì được…”.

“Cô!”.

“Ta thế nào?”.

Tia lửa điện lại vang lên đùng đùng.

Tuyệt Địa tiên nhân đột nhiên nhô đầu ra giữa hai người, “Hai đứa nhỏ, lại gây lộn nữa hả?”.

Dạ Kiếm Ly cười nói: “Tiểu Kỷ, không được bắt nạt sư tỷ”.

“Kiếm Ly!”, Hà Tuyết Chiêu thấy mình có hậu thuẫn, lập tức mắt nước mắt lưng tròng, ôm lấy Dạ Kiếm Ly.

Mắt thấy nàng kiễng chân sắp sửa hôn hít, Tiểu Kỷ chỉ nhìn Dạ Kiếm Ly chằm chằm, không hề nói gì. Người nào đó liền tự giác đẩy Hà Tuyết Chiêu ra, làm cho nàng bất mãn vô cùng.

Tuyệt Địa tiên nhân lại cười ha hả, “Tiểu tử này đi đến đâu cũng có con gái tranh giành, giống hệt như ta năm xưa a…”.

Ba người còn lại đen mặt khinh bỉ, lão già không vui sờ sờ miệng, nói: “Thế nào, không tin hả? Tuyết Chiêu, đi theo ta, về phòng sư phụ sẽ kể cho con nghe, năm đó ta mười tám…”.

“Sư phụ!”, Hà Tuyết Chiêu càng đen mặt, “Ngài đã kể rất nhiều lần rồi…”.



Hoàng hôn buông xuống, Dạ Kiếm Ly chậm rãi đến gần Tiểu Kỷ, lặng lẽ nói: “Ta và sư tỷ lớn lên cùng nhau, rất nhiều việc đã là thói quen từ nhỏ, nàng đừng trách…”.

“Ta dĩ nhiên là biết”, Tiểu Kỷ cười híp mắt, nói: “Huynh nghĩ rằng ta sẽ tức giận vì chuyện nhàm chán đó sao?”.

“Tiểu Kỷ của chúng ta từ lúc nào trở nên rộng rãi thế?”.

“Ta vẫn rộng rãi như thế mà”, Tiểu Kỷ cúi đầu, nụ cười biến mất, “Bởi vì ta không biết qua hôm nay, còn có thể sống đến ngày mai hay không… Ta làm gì có tâm tư tức giận?”.

Dạ Kiếm Ly ngẩn ra, gương mặt cô cúi gằm khiến ánh mặt trời không rọi tới được, mím môi quật cường, hắn vươn tay vòng qua eo cô, vẻ mặt thương tiếc.

Ngày nào cô cũng cười đùa vui vẻ, không để người ta nhận ra cô đang sợ hãi thế nào.

Nhưng hắn lại không có cách giúp được cô.

“Cảm giác, hạnh phúc đến như vậy, đến mức không chịu nổi…”, Tiểu Kỷ nhẹ giọng nói: “Thù lớn chưa trả, nhưng ta không thể ra tay… Rốt cuộc phải làm thế nào mới đúng? Có phải ta nên cùng chết với hắn, là có thể…”.

“Không cho phép”, Dạ Kiếm Ly tựa cằm vào vai Tiểu Kỷ, “Ta đã nói rồi, hắn còn lo sợ căng thẳng hơn nàng nhiều”.

“Tiểu Dạ Tử…”.

“Dù có chuyện gì xảy ra, ta đều ở bên cạnh nàng”.

Tiểu Kỷ nghiêng đầu, Dạ Kiếm Ly nhắm mắt lại, lông mi khẽ rung.

“Cho nên, nàng không cần sợ hãi…”, hắn mỉm cười, “Cho dù là chết, ta cũng sẽ đi chung với nàng…”.

Người này học được mấy câu ngọt ngào dễ nghe như vậy từ đâu thế? Mà Tiểu Kỷ cũng không cách nào suy nghĩ được nữa, bởi vì Dạ Kiếm Ly nhẹ nhàng hôn lên môi cô, hạnh phúc như bó hoa nở rộ trong lòng, bao phủ hết sự sợ hãi.

Xa xa bên kia, Tuyệt Địa tiên nhân và Hà Tuyết Chiêu hai người hai tư thế kỳ quái núp trên một chạc cây, nếu có một từ có thể miêu tả chính xác và sinh động việc bọn họ đang làm lúc này thì chỉ có thể là: rình xem.

“Ai thèm rình xem?”, Hà Tuyết Chiêu bất mãn lầm bầm.

Tuyệt Địa tiên nhân tháo cái hồ lô bên hông, nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Con có bao giờ nhìn thấy sư đệ tâm cao khí ngạo của con làm mấy việc buồn nôn như vậy chưa?”.

Hà Tuyết Chiêu sờ sờ miệng, nhưng không lên tiếng.

“Vậy nên, đừng có bắt nạt đứa nhỏ kia nữa”, Tuyệt Địa tiên nhân đột nhiên nghiêm túc nói: “Dù còn cũng chẳng bắt nạt nổi…”.

“Nhưng mà con không cam lòng”, Hà Tuyết Chiêu nhẹ nhàng nhảy xuống đất, “Kiếm Ly là một tay con nuôi lớn, vừa là mẹ vừa là chị… Tiểu sư đệ đáng yêu của con trước giờ chỉ biết chạy theo sau lưng con, bây giờ lại… Mà cô gái này tướng mạo có đẹp đẽ chỗ nào đâu, sao sư đệ lại thích cô ta?”.

“Bản thân ta cảm thấy con bé cũng không tệ lắm”, Tuyệt Địa tiên nhân cười ha hả, “Con có còn nhớ Hướng Vãn cô cô không?”.

“Ai mà nhớ được a, năm ấy con cũng mới năm tuổi mà…”, Hà Tuyết Chiêu nhìn Tuyệt Địa tiên nhân xiêu xiêu vẹo vẹo nhảy xuống đất, “Mẫu thân của sư đệ đương nhiên là xinh đẹp hơn cô gái này nhiều”.

“Cũng không hẳn vậy”, Tuyệt Địa tiên nhân đeo hồ lô lên hông, “Thức ăn hai người nấu có chung một loại mùi vị, năm đó cô cô con đánh mất khối ngọc bội bảo vệ tính mạng này, từng nói với ta, nếu cô ấy biến mất, nhất định phải chăm sóc con cô ấy… Nhưng mà Hoắc Thanh Phong kia… Aiz, chỉ khổ cho Niệm Vãn…”.

“Niệm Vãn…”, Hà Tuyết Chiêu trầm mặc, “Biết vậy mỗi lần y tới đây con sẽ không hóa trang y thành một cô bé, ai mà ngờ được y đối với sư đệ lại…”.

“Còn sư huynh con nữa, nếu không phải dã tâm quá lớn, chắc bây giờ hắn cũng đến lúc an nhàn hưởng thọ rồi…”, Tuyệt Địa tiên nhân lẩm bẩm, vẻ mặt thoáng u sầu, nhưng ngay sau đó lại trở lại bình thường.

Mỗi lần nhắc tới Niệm Vãn và Tiêu Kiến Nhân, lão đều lắc đầu bóp trán, bây giờ hai người đều đã chết, trở thành chuyện ăn năn hối hận nhất trong lòng lão. Hà Tuyết Chiêu suy nghĩ một lúc rồi nói sang chuyện khác: “Hướng Vãn cô cô biến mất như thế nào?”.

“Hắc hắc, đây đều là ý trời, nếu không thì ngọc bội mà cô cô con đánh mất cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ Vân Thượng…”.

“Nhưng không phải là tiên hoàng cũng biến mất theo sao?”, Hà Tuyết Chiêu ngạc nhiên nói: “Con thấy khối ngọc bội đó hắc ám như vậy, sư phụ lại đưa cho cô gái kia, có khi nào sẽ gặp chuyện không may không?”.

“Cái này gọi là quan tâm người ta đó nha, Tiểu Tuyết Chiêu của ta thật là lương thiện”.

“Hứ, ai thèm quan tâm”, Hà Tuyết Chiêu tức giận xoay người bỏ đi, “Dù sao đồ ăn con nấu cũng khó ăn, sư phụ cứ việc đi ăn đồ cô ta nấu đi”.

“Không phải con cũng ăn rất vui vẻ sao”, Tuyệt Địa tiên nhân cười nói: “Mà dù đồ ăn con nấu có khó ăn, ta và Tiểu Kiếm Ly mấy chục năm nay đều ăn, không phải sao… Một già một trẻ đều được con nuôi trắng trẻo tuấn tú thế này…”.

“Sư phụ già rồi mà không biết xấu hổ!”, Hà Tuyết Chiêu chịu không nổi liền ngắt lời lão, nhưng cũng bật cười.

* * *

Bên ngoài Tuyệt Địa cốc, trấn Viễn Kiều.

Sáu vú em áo đen đi lại trên đường phố, vô cùng “dễ coi”. Trong đó, lãnh khốc nhất là người ôm một đứa bé trong lòng, chính là lão Trương và Diệp Ôn Đường. Lúc này, cái miệng nhỏ của Diệp Ôn Đường méo xệch, đói bụng đến mức khóc oa oa.

Tiểu Liên xoa xoa trán rỉ mồ hôi, “Ta nói, sắp đến Tuyệt Địa cốc rồi”.

Hắc Đào lấy ra một tờ bản đồ nhăn nhúm kẹp trong đống tã lót, nghiên cứu một lúc lâu, sau đó gật đầu một cách không chắc chắn.

“Thằng nhóc này có thôi khóc lóc được không!”, Tiểu Liên bực bội nói.

Hóa ra mấy người này lên đường đi Tuyệt Địa cốc, trên đường đi, Diệp Ôn Đường đã ăn hết cháo, đói bụng khóc um sùm cả ngày, bọn họ không còn cách nào khác đành phải lê la trên đường cái tìm người cho nó ăn uống, nhưng mà thật không may, bọn họ đều là đàn ông còn chưa nói, vẻ mặt người nào cũng đằng đằng sát khí chẳng tốt lành gì, thế nên mấy bà vú vừa nhìn thấy bọn lão Trương đã hét lên một tiếng “Có cướp!” rồi bỏ chạy, quả thật là làm cho bọn họ nhụt chí.

Cuối cùng, bọn họ quyết định, để cho Tiểu Liên khả ái ra đánh trận đầu.

Tiểu Liên nghe vậy, nghiêm túc dặn dò mọi người, nhất định phải mỉm cười, không được bày ra bộ mặt quan tài lạnh lẽo, tóm lại cứ cười là tốt rồi.

Lão Trương và Hắc Đào đã quen quát ra lửa hét ra khói, một cái mỉm cười thì có khó gì?

Tiểu Liên chuẩn bị xong xuôi, hỏi thăm đến nhà một bà vú, cẩn thận gõ cửa.

“Ai vậy?”, bà vú mở cửa hỏi.

Tiểu Liên nở nụ cười tinh khiết sở trường, “Đại nương, xin bà giúp đỡ cho, đứa bé này đói bụng một ngày rồi, rất là đáng thương… Bọn ta đều là đàn ông không lo cho nó được, xin bà…”.

Bà vú vừa nghe đã hiểu, Tiểu Liên vừa khách khí vừa tuấn tú cũng khiến người ta yêu thích, bà cười nói: “Mấy người tìm đúng chỗ rồi, vào đi”.

Vừa nói vừa rướn người nhìn ra sau lưng Tiểu Liên.

Tiểu Liên quay đầu lại, nháy mắt với lão Trương.

Sau đó, một chuyện kinh khủng đã xảy ra, lão Trương đứng phía trước, bốn người Hắc Đào đứng phía sau, khuôn mặt lạnh lẽo của bọn họ đột nhiên giật giật, rồi đồng loạt nhếch môi cười, dùng ánh mắt tự cho là rất chân thành nhìn bà vú.

“Bớ người ta cướp…”.

Rầm, cánh cửa đóng sầm lại.



Diệp Ôn Đường còn đang gào khóc trong lòng lão Trương.

Tiểu Liên phát điên mất, bèn đề nghị: “Hay là chúng ta đi cướp thiệt đi?”.

Lão Trương buồn bực, nụ cười của bọn họ khủng bố đến vậy sao? Vừa quay đầu lại thì đúng lúc nhìn thấy bốn người Hắc Đào vẫn còn “cười mỉm” theo lệnh, lão cũng giật bắn mình lùi về phía sau một bước. (Ú: đấy, còn hỏi có khủng bố ko? =]] )

Lão trầm mặc, ôm lấy Diệp Ôn Đường khóc rống không ngừng nghỉ, nhếch miệng cười một cái.

Tiếng khóc lập tức im bặt.

Tiểu Liên bội phục sát đất, thế nào gọi là một kẻ nguy hiểm, chính là kẻ chỉ cần một nụ cười cũng có thể giết người…
Bình Luận (0)
Comment