Một khi Phượng Hoàng lửa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh đột nhiên cao lên, biển lửa ngập trời.
Không gian xung quanh giống như bị giam cầm lại, tất cả mọi người không cách nào động đậy
"A! Chết đi cho ta!"
Kiếm Ma phát ra một tiếng gào thét, ma khí dây sóng, chỉ có điều so với Phương Hoàng thì nó giống như ngọn nến và mặt trăng sáng.
Phượng Hoàng giương cánh, nhìn cũng không thèm nhìn Kiếm Ma, cái đuôi tùy ý quét tới, ngọn lửa ngập trời giống như một con rồng, bao phum Kiếm Ma lại và biến mất giữa thiên địa chỉ trong tích tắc
"Leng keng!"
Trụy Ma kiếm từ trên trời rơi xuống, Kiếm Ma đã biến thành hơi nước, phất tay áo không lấy một gợn mây.
Phượng Hoàng trở về ngọc bội, mọi thứ trở nên yên tĩnh giống như vừa rồi mới chỉ là một giấc mộng.
"Tê —— "
Ba người Bạch Vô Trần trợn mắt há hốc mồm, mồ hôi trên mặt không ngừng rơi xuống như nước, kinh hãi đến cực điểm.
"Kiếm Ma... Chết rồi?"
Phu nhân cung phục liếm đôi môi nứt nẻ của mình và lẩm bẩm một mình.
Ai có thể nghĩ tới, Kiếm Ma đồ sát vạn người không ai bì nổi thế mà cứ như vậy chết đi, chết ở khu rừng không có danh tiếng gì, vô thanh vô tức, ngay cả một cái rắm cũng không có để lại.
"Cao nhân, cao nhân tuyệt thế!"
Bạch Vô Trần giật mình một cái, giọng nói cũng có chút run rẩy.
"Sương nhi, ngươi nói không sai, có thể gặp được loại cao nhân này thì đây chính là cơ duyên to lớn của chúng ta! Đáng tiếc bức họa mà tiền bối đưa cho ngươi đã bị hủy, không biết có thể chọc tới làm cao nhân mất hứng hay không." Bạch Vô Trần lo lắng mà nói.
Loại cao nhân này một khi tức giận, tùy tiện thổi một hơi là toàn bộ Vạn Kiếm tiên tông lập tức biến mất.
Bạch Lạc Sương cũng từ trong khiếp sợ mà lấy lại tinh thần, nàng ta khó có thể tưởng tượng được trên thế giới này thế mà có thể tồn tại người lợi hại như vậy, đây đường đường chính là Kiếm Ma a, ngay cả mặt cao nhân cũng không thấy được, cứ như vậy bị một cái ngọc bội tiêu diệt.
Đáng sợ, đại lão chính là đại lão.
"Cha, ta cảm thấy sẽ không, bức họa đó chỉ là một cái bản nháp của cao nhân, đưa cho chúng ta một cách tùy tiện." Bạch Lạc Sương nói.
"Bản nháp?" Bạch Vô Trần hơi sững sờ, sau đó thì cười khổ nói: "Đúng, loại bức họa kia đối với chúng ta mà nói thì tuyệt đối là bảo vật vô giá, nhưng đối với loại cao nhân này thì lại tính là gì? Đoán chừng chỉ là thuận tay vẽ xấu thôi."
Mặc kệ là phu nhân cung trang hay là Bạch Vô Trần, trong lòng sự kính nể đối với vị cao nhân này đã cất cao vô hạn, vị cao nhân này chẳng lẽ là tiên nhân trên trời hạ phàm, hay là một vị đại năng nào đó chuyển thế.
Nói tóm lại, không thể đắc tội, nhất định phải cố gắng lấy lòng.
Bạch Lạc Sương hạ xuống đất, tò mò đánh giá Trụy Ma kiếm.
"Sương nhi, không được đụng vào thanh kiếm này!" Bạch Vô Trần vội vàng quát, "Bản thân Trụy Ma kiếm là ma kiếm, tuy rằng có thể tăng thực lực kẻ dùng lên rất nhanh, nhưng lại sẽ để cho kẻ dùng kiếm phát cuồng, trở thành quái vật chỉ biết giết chóc!"
Bạch Lạc Sương nghĩ tới dáng vẻ điên cuồng của Kiếm Ma, vội vàng thu tay về.
Phu nhân cung phục cũng nói: "Sương nhi, Kiếm Ma là bị tiền bối nơi này giết chết, thanh kiếm này chính là chiến lợi phẩm của tiền bối, chúng ta ngàn vạn không thể vọng động."
Bạch Vô Trần rất tán thành, "Đúng, không sai!"
"Lý công tử kia có bị thanh kiếm này làm ảnh hưởng không?" Bạch Lạc Sương lo lắng nói.
"Ha ha ha, vị tiền bối này là người thế nào, chỉ là Trụy Ma kiếm thì làm sao có thể ảnh hưởng tới hắn." Bạch Vô Trần cười ha ha một tiếng, "Chờ vị tiền bối này tới, chúng ta nhất định phải lên tiếng cảm tạ."
Phu nhân cung phục trầm ngâm một lát, nhỏ giọng nói: "Sư huynh, chúng ta không mời mà tới chỉ sợ đã chọc giận tiền bối, ở lại nơi này ngược lại là không được tốt lắm, không bằng chúng ta về trước đã, chuẩn bị kỹ càng tạ lễ thì lại tới cảm tạ."
"Sư muội nói có lý." Bạch Vô Trần gật đầu liên tục.
Nội tâm của bọn hắn đối với người nơi này tràn đầy tôn kính và e ngại, chuyện hơi có một chút có thể đắc tội vị cao nhân này cũng không thể làm, hôm nay bái phỏng quả thực không phải là lúc tốt.
Ba người không dám ở lâu, lập tức ngự kiếm bay lên không trung.
Một lát sau, Lý Niệm Phàm và Đại Hắc từ trong khu rừng chậm rãi đi ra, trong tay Lý Niệm Phàm còn mang theo một con thỏ hoang, ở sau lưng còn cõng một đống củi, bên trong miệng của Đại Hắc thì ngậm một con hươu sao, một người một chó thắng lợi trở về.
"A?
Lý Niệm Phàm nhìn thấy trước cửa nhà mình thế mà có một thanh kiếm màu đen, không thể không sửng sốt một chút.
Tại sao lại để thanh kiếm đen này ở nơi này?
Chẳng lẽ có người từng tới?
Lý Niệm Phàm nhặt lên, đặt ở trong tay quan sát cẩn thận.
Toàn thân thanh kiếm đen này đen nhánh, hình dáng thiên về thời trang, mang theo một loại khí tức phong cách cổ xưa.
"Kiếm tốt!" Lý Niệm Phàm hài lòng gật đầu, "Đủ sắc bén, sau này dùng nó để đốn củi!"
Cái rìu trước đó đã cùn rồi, hắn đang suy nghĩ muốn xuống núi một chuyến để mua một cái rìu khác, như vậy có cái kiếm này thì bớt việc."
Hắn cầm trường kiếm đi trở về phòng.
Nhưng không có để ý tới, trường kiếm trong tay của hắn đột nhiên tỏa ra một chùm sáng màu đen, một cỗ ma khí điên cuống tuôn hướng lòng bàn tay của hắn.
"Ừm?"
Lý Niệm Phàm kinh ngạc nhìn vào trường kiếm, cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay.
Binh khí còn biết phát nhiệt, chẳng lẽ thanh kiếm này chính là Linh Bảo mà thế giới tu tiên hay gọi?
Trong lòng Lý Niệm Phàm hơi vui mừng, nhặt được bảo.
Hắn không thấy được hắc khí ở ở trên thân Trụy Ma kiếm đang chậm rãi ngưng tụ lại, dần dần hình hài của một bộ xương xuất hiện.
Chỉ có điều lúc này bộ xương này một mặt mờ mịt, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Tình huống như thế nào, rõ ràng có người cầm chính mình, làm sao tuyệt không bị ma khí ảnh hưởng?
"Người thiếu niên, ngươi muốn vô địch thiên hạ, đứng ở đỉnh của thế giới không?"
"Người thiếu niên, ngươi muốn tài phú dùng không hết, muốn có được mỹ nữ trong thiên hạ không?"
"Người thiếu niên, ngươi muốn rửa sạch nhục nhã, giẫm từng người từng xem nhẹ ngươi dưới chân không?"
Ba câu hỏi trí mạng như vậy thế mà có thể có người thờ ơ?
Không khoa học a!
Hẳn đây là đầu cá ướp muối?
Bộ xương biểu hiện chính mình gặp phải khiêu chiến lớn nhất bên trong cuộc đời làm kiếm.
Sau một khắc, nó cũng cảm nhận mình được người giơ lên, thuận tay đặt ở trong một cái góc.
Ha ha, chỉ là phàm nhân thế mà dám can đảm đặt ta ở một nơi như thế này, không biết sống chết.
Bộ xương cười lạnh, dần dần huyễn hóa thành hình.
Bộ xương chuẩn bị thao túng Trụy Ma kiếm giáo huấn phàm nhân này một lần, để tên phàm nhân này được va chạm với xã hội, từ đó nâng lên cừu hận trong lòng tên phàm nhân này, sau đó tự nhiên sẽ đi vào con đường truy cầu lực lượng.
Chỉ có điều, không đợi hắn biến thành hành động, một luồng ánh sáng màu trắng kích xạ về phía nó.
"Phốc!"
Bộ xương lập tức bị đánh tan.
Thật lâu sau, nó mới ngưng tụ lại một lần nữa, chỉ có điều lần này mờ hơn rất nhiều.
"Vừa rồi là có chuyện gì xảy ra?"
Nó kinh ngạc không hiểu nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt như ngừng lại ở trên một cái bút lông ở trên bàn.
"Đây, đây là..."
Một cỗ run rẩy tới từ linh hồn đột nhiên lan tràn tới toàn thân, thân thể của nó không kìm nén được mà run lẩy bẩy.
Bút lông này thế mà cao hơn so với mình vô số đẳng cấp!
Điều này sao có thể?
Chẳng lẽ là Tiên Khí?
Cái chỗ chết tiệt này tại sao có thể có Tiên khí?
Hơn nữa còn là ở trong tay một tên phàm nhân?
Đầu óc bộ xương vang lên ông ông nhảy ra vô số nghi vấn, vô số dấu hỏi quấn quanh đầu nó.
Chỉ có điều, chẳng mấy chốc thì nó đã điều chỉnh tốt tâm tình, chuẩn bị tiếp tục bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.
"Chỉ cần mình lặng lẽ vòng qua cái bút lông này là được."
Bộ xương đã đặt quyết tâm, bắt đầu khống chế Trụy Ma kiếm nằm rạp xuống bò tiến lên.
"Ta là một thanh ma kiếm, ta thật là xúc động, ta không tin ta không thể khống chế được một tên phàm nhân."
Đúng lúc này lại là một luồng ánh sáng trắng bắn tới.
"Phốc!"
Bộ xương lại tán ra.
P/S: Ta thích nào ... chương 2.