Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão (Dịch)

Chương 20 - Thư Sinh Chủ Nghĩa Duy Tâm

Bốn người Bạch Vô Trần cảm giách chính mình giống như phát hiện bí mật động trời, đầu cũng có chút chóng mặt.

Tuy nhiên, nội tâm càng là tuôn ra một loại kích động trước nay chưa từng có.

Cái này chắc chắn là chuyện cũ của tiên nhân, hắn nói chính là thế giới tiên nhân sao?

Khó trách nghe xong mà cảm thấy có chút tiếng nói của đại đạo trong đó, nói không chừng bên trong thực sự có con đường trường sinh!

Vẻ mặt bọn họ rất tập trung, thở mạnh thôi cũng không dám.

Lý Niệm Phàm thì kể không nhanh cũng không chậm vừa đủ để mọi người đều có thể nghe, chẳng mấy chốc nói tới đoạn khỉ đá bái nhập Bồ Đề động để học nghệ.

Phàm là người qua đường đi qua Lạc Tiên thành, sau khi nghe được chuyện cũ mà Lý Niệm Phàm kể thì đều thi nhau bỏ công việc trong tay xuống, tham gia vào hàng ngũ lắng nghe.

Thế giới này vốn là thế giới mà cả tiên phàm cùng tồn tại, phàm nhân vô cùng tò mò đối với chuyện tiên nhân, huống chi Lý Niệm Phàm nói tới thế giới bất phàm như thế, xem như bọn họ là phàm nhân bọn họ vẫn cảm thấy người trong này còn lợi hại hơn so với tiên nhân nhiều.

Lúc này, ở cửa Lạc Tiên thành có một thư sinh mặc một bộ y phục màu xanh lam cũ nát đang chậm rãi đi vào.

Ánh mắt hắn đờ đẫn, giống như đã mất đi mục tiêu trong cuộc sống, lại giống như là đang suy nghĩ vấn đề khó nào đó, trong miệng thi thoảng còn lẩm bẩm lời nói không rõ ràng cho lắm.

Hắn bước vào Lạc Tiên thàn, xem như có bao nhiêu người tụ tập ở cổng thành cũng không thu hút được sự chú ý của của hắn, cứ thế chìm đắm trong thế giới của chính mình, dường như mọi thứ ở thế giới bên ngoài đều không liên quan đến hắn ta

Đúng lúc này, một giọng nói truyền vào trong tai của hắn.

Tổ sư nói: "Chữ 'Đạo' có ba trăm sáu mươi bàng môn, bàng môn đều có chính quả, không biết ngươi học môn nào?"

Ngộ Không nói: "Dựa vào ý kiến của tôn sư, đệ tử chân thành nghe theo."

Tổ sư nói: "Ta dạy cho ngươi Thuật môn chi đạo, sao nào?".

Ngộ Không nói: "Thuật môn chi đạo là như thế nào?"

Tổ sư nói: "Thuật môn này chính là biết trước mọi việc lành dữ, phước đức."

Ngô Không nói: "Học Thuật môn này thế nhưng có trường sinh không?"

Tổ sư nói: "Không thể! Không thể!"

Ngộ Không nói: "Không học! Không học!..."

Thư sinh với ánh mắt đờ đẫn dần dần khôi phục lại vẻ sáng ngời, bước chân dừng lại, đồng dạng xâm nhập vào trong đám người, vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe.

Sau đó, Bồ Đề tổ sư lại nói mấy loại đạo pháp để Tôn Ngộ Không chọn lựa, nhưng Tôn Ngộ Không nghe xong thấy không phải là con đường trường sinh vì vậy đều là lắc đầu từ chối.

Lý Niệm Phàm có thể cảm nhận được rõ ràng, hơi thở của người nghe ở xung quanh đều trở nên dồn dập lên, có ít người thậm chí mắt sắp đỏ lên.

Trong số đó, bốn người Bạch Vô Trần là đặc biệt nhất.

Trong lòng bọn họ đang la hét, "Đây đều là đại đạo vô thượng a! Con khỉ ngốc này thế mà đều cự tuyệt! Khỉ ngốc, khỉ ngốc a! Tùy tiện học được bản lĩnh vậy cũng có thể so với thủ đoạn của tiên nhân, không, là so tiên nhân còn muốn lợi hại hơn a!"

Đồng thời, bọn họ lại cực kỳ tò mò, Bồ Đề tổ sư này đến tột cùng là ai, thế mà có thể dạy nhiều đại đạo như vậy, quá kinh khủng!

Lý công tử ngay cả loại chuyện này cũng có thể nói tới rõ ràng như vậy, vậy hắn có cảnh giới gì?

Bạch Vô Trần không còn dám nghĩ tiếp nữa, trái tim yếu đuối của hắn không chịu nổi.

Khi Bồ Đề tổ sư không muốn dạy tức giận rời đi, lòng của mọi người vào lúc này đều nhấc lên theo, giống như chính mình bỏ lỡ đại đạo vô thượng vậy.

Tuy nhiên, khi nửa đêm canh ba Tôn Ngộ Không tìm tới tổ sư, hơi thở của tất cả mọi người lại dồn dập lên lần nữa.

Lý Niệm Phàm điều động toàn bộ hứng thú của mọi người, khẽ mỉm cười nói: "Được rồi, hôm nay trước hết kể tới đây thôi, hãy suy đoán trước điều gì sẽ xảy ra, lần sau lắng nghe được rõ ràng."

"Đừng a, Lý công tử van cầu công tử kể tiếp đi a."

"Ai nha, thế mà hơn một canh giờ rồi, nương tử của ta chỉ sợ muốn nổi bão!"

"Lý công tử, ngày mai còn kể không? Ta chắc chắn tới."

Tất cả mọi người mong đợi nhìn vào Lý Niệm Phàm, mà ngay cả ánh mắt Niếp Niếp cũng xuất hiện ba động.

Lý Niệm Phàm xoa đầu của Niếp Niếp nói: "Mọi người yên tâm, thời gian này vào ngày mai ta sẽ tới."

"Lý công tử, tạ ơn ngài, tạ ơn ngài!" Trương đại nương cũng chú ý tới biến hóa của Niếp Niếp, vui tới phát khóc, không ngừng cúi người nói lời cảm tạ với Lý Niệm Phàm.

"Trương đại nương, ngươi không cần như vậy, chờ Niếp Niếp hoàn toàn khỏi hẳn rồi lại cám ơn ta cũng không muộn." Lý Niệm Phàm mở miệng nói.

Bốn người Bạch Vô Trần đi tới trước mặt Lý Niệm Phàm, như là học sinh tiểu học gặp lão sư, quá câu nệ.

Nội tâm của bọn họ đều vô cùng tò mò, Tôn Ngộ Không thật học được con đường trường sinh sao? Con đường trường sinh chân chính đến tột cùng là cái gì?

Làm người tu tiên, đây là chấp niệm của bọn họ.

Tuy nhiên, trên mặt không dám có một chút ý tứ thúc giục nào.

Có thể được nghe Lý công tử kể lại chuyện cũ này, bản thân cũng đã có được cơ duyên to lớn.

Ai có thể nghĩ tới, Lý công tử kể ra câu chuyện này lại là vì cứu chữa một tiểu nữ hài phàm nhân, đây mới thật sự là đại lão a.

Bạch Vô Trần mong đợi nhìn vào Lý Niệm Phàm, thận trọng hỏi: "Lý công tử, ngày mai chúng ta còn có thể tới đây nghe kể chuyện không?"

Hắn có chút lo lắng, chuyện này rất có khả năng nói chính là chuyện cũ của một vị đại lão nào đó ở Tiên giới, hắn chỉ là một người tu tiên nho nhỏ có tư cách nghe hay sao?

"Một chuyện cũ mà thôi, có cái gì mà không thể." Lý Niệm Phàm cười nói.

Những người tu tiên này thực sự là có quá nhiều phép tắc, nghe chuyện cũ thôi cũng phải tới xin phép một cái, thân thiện, quá thân thiện a.

Bốn người Bạch Vô Trần mừng rỡ, có Lý công tử bảo đảm, trong lòng bọn họ lập tức nắm chắc.

Bạch Vô Trần khom người nói: "Lý công tử, hôm nay có nhiều quấy rầy, xin cáo từ."

Lâm Thanh Vân cũng thấp giọng nói: "Lý công tử, hôm nay xin từ biết, thiếp thân ngày mai lại tới lắng nghe chuyện của công tử."

"Ừm, bái bai." Lý Niệm Phầm thoải mái vẫy tay.

Hắn nhìn thoáng qua giờ, cất bước đi về.

Vừa mới đi tới cửa thành thì một vị thư sinh ngăn lại.

Thư sinh này có thư sinh khí rất nặng, thư sinh yếu đuối này dường như được thiết kế riêng cho hắn ta, hành lễ với Lý Niệm Phàm nói: "Tạ hạ Mạnh Quân Lương, bái kiến công tử."

"Mạnh công tử ngươi tốt, ta gọi Lý Niệm Phàm." Lý Niệm Phàm nghi hoặc nhìn hắn, "Không biết Mạnh công tử có chuyện gì không?"

Đôi mắt Mạnh Quân Lương sáng ngời nhìn vào Lý Niệm Phàm, "Ta muốn thỉnh giáo công tử, con đường trường sinh là có hay không có?"

Lý Niệm Phàm nhìn vào thư sinh trước mặt, lông mày hơi nhíu, làm sao cũng không nghĩ tới hắn sẽ tới hỏi loại vấn đề này.

Thư sinh này đầy người đều là thư sinh khí, khác hẳn với người tu tiên mà hắn gặp, có lẽ chỉ là phàm nhân.

Phàm nhân truy cầu trường sinh tuy rằng cũng có thể hiểu, nhưng hiển nhiên rất vô căn cứ.

Không nói gạt ngươi, chính ta đây cũng muốn trường sinh a!

Ý đồ của hắn là bỏ đi chấp niệm cho vị thư sinh này nên mở miệng khuyên nhủ: "Thiên đạo có luân hồi, con đường trường sinh không làm được."

"Thế nhưng là ta từ trong thư tịch nhìn thấy tiên nhân có thể trường sinh."

Thư sinh chấp nhất nói: "Tại sao tiên nhân có thể mà phàm nhân lại không? Ta tìm khắp tất cả thư tịch, đều không phát hiện con đường trường sinh, thẳng đến khi nghe được chuyện của công tử, công tử chắc chắn biết con đường trường sinh, cầu công tử dạy cho ta!"

Thư sinh này tám thành là đọc sách đọc tới choáng váng a, sống trong một trạng thái lý tưởng a.

Lý Niệm Phàm lắc đầu, mở miệng hỏi: "Tiên nhân có thể dựa vào tu tiên gìn giữ cơ năng của thân thể mình được ổn định nhưng phàm nhân thì không, ngươi hiểu phàm nhân không?"

Thư sinh ngây ngẩn cả người.

Chính hắn chính là phàm nhân, nhưng lại không hiểu một chút nào.

Một mực tới nay, hắn đều đắm chìm trong thế giới thư tịch, nhìn thấy đều là tri thức trong thư tịch, tất cả mọi thứ đều dừng lại ở phương diện lý luận, càng nhiều hơn chính là dựa vào suy nghĩ viển vông của chính mình!

Hắn biết rất nhiều thứ, nhưng đồng thời lại cái gì cũng không biết.

Dùng kiếp trước của Lý Niệm Phàm để mà nói, thư sinh này có phần nghiêng về chủ nghĩa duy tâm.

Chỉ cần ta không muốn chết thì ta sẽ không chết được.

P/S: Ta thích nào ... chương 1.

Bình Luận (0)
Comment