Nguyên Nhược Ngữ

Chương 15

Cấm kị? Hai từ này liên tục quay mòng mòng quanh đầu Nguyên Nhược Ngữ. Có lẽ nơi hoàng cung này thực sự giống như một cái hố không đáy. Vạn biến mưu mô, bí ẩn chồng chất tầng tầng lớp lớp lên nhau, đan xen vào nhau, vĩnh viễn chẳng bao giờ an lành.

Tiêu Nam không ở bên người, Nhược Ngữ ăn cũng không ngon, ngủ cũng không yên. Vốn quen được Tiêu Nam chăm sóc, hiện tại chỉ có một mình cảm giác thật khó chịu. Là bởi tâm bất an sao? Còn Hàn Tử Ngâm rốt cuộc đang ở đâu? Ta muốn gặp hắn…

Lệ phi thấy Nhược Ngữ rầu rĩ liền gọi một tiểu thái giám tới dẫn hắn đi dạo hoa viên, cho bớt phiền muộn.

Tiểu thái giám kia tuy tuổi tác không cách biệt mấy song vẫn là kẻ tiếp nhận sự giáo dục quy củ nên luôn miệng một dạ hai vâng. Nhược Ngữ chán nản cùng hắn đi dạo. Hoa trong cung cơ bản không khác gì bên ngoài, chỉ là hắn không có tâm trạng ngắm chúng. Dẫu đẹp đến mức nào, dẫu vẫn giữ được vẻ kiều diễm nhưng đã bị mắc kẹt lại đây thì chúng cũng không thể nào đưa hương tự nhiên như ở ngoài… Không đáng nhìn.

“Công tử, phía trước là tẩm cung của Thái hậu, hướng đó là cung điện của Hoàng hậu nương nương.” Tiểu thám giám thành thạo giải thích.

Thái hậu? Là mẫu hậu của Lý Hồng Huyên… Bất quá hình như chưa bao giờ nghe tới… “Thái hậu, nàng…”

“Thái hậu dốc tâm vào phật hiệu đã lâu, nhiều năm rồi không có thấy xuất môn.” Tiểu công công muốn dẫn Nhược Ngữ đi chỗ khác, “Lão nhân gia vốn thích thanh tĩnh, không thích bị ai quấy rầy. Thỉnh công tử chuyển hướng.”

… Thanh tĩnh? Nhiều năm rồi không thấy xuất môn, các đại lễ cũng không có mặt. Xem ra lời đồn đại có phần đúng, nói rằng Hoàng đế giam lỏng Thái hậu. Một Thái hậu hoàn toàn không có thế lực thì giam lỏng nàng làm cái gì? Thật nực cười… Cảm giác ở nơi đây quả nghẹt thở, khó trách Tiêu Nam không muốn đến.

Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hắn gọi tiểu thái giám lại, “Tiểu công công, ta muốn hỏi ngươi một việc được không?”

“Thỉnh công tử nói.” Vẫn là cung kính trả lời.

“Ân… Ngươi biết trong cung có bao nhiêu người mang họ Hàn không?”

“Trong cung có hơn vạn người, không biết công tử muốn tìm họ ‘Hàn’ nào?”

… Hắn nhất định phải tìm ra bằng bất cứ giá nào bởi buổi lễ sinh nhật Lệ phi chính là cơ hội cho hắn, nếu không nắm bắt e rằng khó có dịp khác tiếp cận… Chỉ muốn biết người ấy có ổn không thôi…

“Hắn kêu… Hàn Tử Ngâm.” Nguyên Nhược Ngữ khẩn trương nhìn kẻ đối diện, còn sợ hắn nói là điều cấm kỵ, sẽ không để mình biết.

“Hàn Tử Ngâm… Nga, ta nhớ rồi.” Tiểu thái giám lộ vẻ hiểu rõ, “Nếu người công tử hỏi là nam tử thì tiểu nhân biết. Không biết công tử hỏi làm gì?”

“Không có gì, hắn là người quen của ta, ta chỉ muốn hỏi chút ít tin tức của hắn.”

“… Không dám dối công tử, vị Hàn công tử này vốn là người được Thánh Thượng mang từ Giang Nam về gần đây, hiện giờ nhận được vô vàn sự sủng ái.

Quả nhiên… Nhưng tại sao Lý Nhứ Ca lại bảo ta không nên hỏi? Ngay cả một tiểu thái giám cũng biết thì đâu có phải điều cấm kỵ gì? Nhưng không có lý do nào hắn muốn gạt mình.

“Xin hỏi công công, Hàn Tử Ngâm là nam nhân ở bên ngoài… có điều gì đặc biệt mà tại sao không được nhắc đến không?” Nhược Ngữ cẩn thận dò xét. Tiểu thái giám nhìn hắn, “Chuyện trong cung, hạ nhân chúng ta không thể nói lung tung, thỉnh công tử thứ lỗi.”

Nguyên Nhược Ngữ mặt đỏ bừng, bị kẻ bằng tuổi mình [hiện tại] giáo huấn thật sự mất mặt a… Nhưng nếu không phải điều cấm kỵ, vậy Lý Nhứ Ca có ý tứ gì? … Ầy, không nghĩ nổi…

“Tiểu công công đừng hiểu lầm, ta không hề có suy nghĩ ấy, chỉ là ta muốn hỏi thăm tình hình của hắn thôi.”

Tiểu thái giám xoay người thấy gương mặt hơi hơi đỏ ửng cảm giác chính mình cũng có chút nóng mặt… Người trước mắt quả thực phiêu lượng, có thể sánh ngang với các nương nương, nam phi ở hậu cung a… “Công tử chớ khách khí. Vị Hàn công tử này nhận được sự sủng ái từ Thánh Thượng, tất nhiên phải hảo rồi.”

Nhận được sự sủng ái mới chết. Xem bộ dạng của Hàn Tử Ngâm ngày ấy chắc hẳn hắn không muốn hồi cung, vậy hảo chỗ nào? “Công công biết vị Hàn công tử này đang ở đâu không?”

“Biết, ngay bên kia. Bất quá ta khuyên công tử bỏ ngay ý định tìm gặp Hàn chủ tử đi, nơi đó bảo hộ vô cùng nghiêm ngặt, bọn hạ nhân cũng không dám tùy tiện vào.”

“Bên kia gọi là gì?” Nhược Ngữ bỏ ngoài tai lời khuyên của thái giám. Hắn rất muốn trông thấy Hàn Tử Ngâm, rất muốn biết người ấy sống có tốt không, vui hay buồn… Cảm giác trân trọng bảo vệ từ sau khi muội muội mất chưa từng trở lại, vậy mà giờ đây… Có lẽ khi vừa sinh ra ông trời đã trao ngay cho mình sứ mệnh bảo mẫu.

“Là Mặc Trúc đình. Công tử…” Tiểu thái giám còn định nói thêm nhưng bị hắn cắt ngang, “Thôi, ta mệt rồi. Chúng ta mau về.”

“Vâng” Tiểu thái giám vừa quay người định đưa khách về tiểu viện lại nhận thấy có một đám người chậm rãi tiến tới lập tức quỳ xuống.

“Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!!!”

Nguyên Nhược Ngữ ngẩn người, đợi nghe được thanh âm của tiểu nội quan thì đám người nọ đã đứng ngay gần đó.

“Lớn mật! Diện kiến Hoàng hậu nương nương còn không quỳ xuống thỉnh an?!” Một thái giám đứng tuổi đối hắn lớn tiếng quát. Nhược Ngữ phục hồi tinh thần, nhận ra trước mắt có rất nhiều nữ nhân [là thái giám em ạ!], dẫn đầu đoàn người chắc là Hoàng hậu.

Nghe đồn tuổi của Hoàng hậu hơn Hoàng đế một chút, Nhược Ngữ không ngờ thời đại này tỷ đệ luyến đã sớm phổ biến, hắn cảm thấy hơi buồn cười nhưng hiện tại tuyệt không phải là lúc muốn cười liền cười. Lễ nghi cung đình mình đâu hiểu rõ, phải hành lễ như thế nào a? Mà nếu không hành lễ sẽ gặp đại đại phiền toán.

“Làn càn! Còn không quỳ?!” Thanh âm thái giám đứng tuổi kia truyền đến lần nữa. Tiểu thái giám bên cạnh thay hắn giải vây, “Nương nương thứ tội! Công tử này là họ hàng của Lệ phi nương nương vừa vào cung chưa lâu, lễ nghi trong cung vẫn chưa thông thạo, thỉnh nương nương khai ân!”
Bình Luận (0)
Comment