Nguyên Nhược Ngữ

Chương 37

Tiêu Nam đã trở về.

Sáng sớm, Nhược Ngữ vừa mới mở cửa liền giật mình bởi một thân ảnh đã đứng trước cửa từ bao giờ. Tuy khuôn mặt có chút tiều tụy nhưng vẫn là vẻ ôn nhu bình thản.

Giống như sự xuất hiện của thần.

Nhược Ngữ bất giác tiến đến ôm chặt lấy Tiêu Nam, cố gắng rúc đầu thật sâu vào ***g ngực ấm áp, nghe tiếng tim đập trầm ổn quen thuộc, ngửi mùi hương quen thuộc.

Sẽ cảm thấy rất an tâm.

Khi gặp lại Nam Cung Li, Tiêu Nam cũng không quá ngạc nhiên, chỉ là hơi nghi hoặc. Tiếp theo, thấy Nam Cung Li thản nhiên tựa đầu vào vai Nhược Ngữ thì đôi mày kiếm bắt đầu nhíu lại trong tíc tắc rồi khôi phục biểu tình gió thổi không động pha vài phần ôn nhu đặc trưng.

Ngược lại, nhân vật chính của chúng ta đang lâm vào tình trạng vô cùng không thoải mái. Không dám nhìn Phi Lăng, không dám nhìn Tiêu Nam, thậm chí còn không dáng nhìn cả Nam Cung Li.

Ai…

Song những ngày kế tiếp lại không khổ sở như hắn tưởng tượng. Y như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Tiêu Nam vẫn quan tâm chăm sóc, Phi Lăng vẫn khoe nụ cười sáng lạn ngây ngô. Ngoại trừ Nam Cung Li, những hành vi phóng túng bắt đầu biến mất làm Nhược Ngữ không thể tin được.

“Là ta không ngờ hắn lại lợi hại thế…” Con hồ li không tình nguyện thừa nhận.

Lợi hại? Chỉ Tiêu Nam? Vì sao?

Một ngày nữa trôi qua, Nhược Ngữ cảm thấy đầu mình đau thêm. Cảm giác như muốn bất tỉnh luôn ra đây. Hắn đập đập ngực, cố gắng áp chế loại bất an này xuống.

Buổi sáng, Nam Cung Li không biết chạy đâu, Tiêu Nam đang làm bữa sáng còn Phi Lăng đang luyện kiếm trong sân. Hắn đi tới phòng bếp phụ giúp nhưng chân vừa định bước vào cảnh vật trước mặt bỗng quay cuồng rồi tối đen.

“Nhược Ngữ thiếu gia!!!”

“Tiểu Ngữ!!!”

……

… Kỳ quái… Cơ thể của ta… Không thể cử động được…

Dùng hết sức chống chọi với cơn mê màng, Nhược Ngữ choàng tỉnh lại, nhận ra mình đang ở trên lưng Tiêu Nam, bên cạnh là Phi Lăng. Cả hai đang bay rất nhanh, không, phải nói là chạy trốn rất nhanh. Hắn quay đầu lại, phía sau là một đám đông lớn đang đuổi theo họ.

“Đây là…”

“Là Ma giáo.” Tiêu Nam thở nhẹ nhõm khi thấy Nhược Ngữ đã tỉnh lại, “Ngay lúc ngươi ngất xỉu, bọn hắn liền vọt vào. Ta và Phi Lăng cho rằng sẽ rất đông nên đành chạy trốn trước.” Tuy đã mở miệng nói chuyện nhưng tốc độ vẫn không hề giảm.

“Vì sao?”

“Chắc có lẽ liên quan đến bí tịch.”

Bí tịch? Là Đại sư phụ đã truyền cho ta nửa bản bí tịch? Nhưng rốt cuộc là…

“Đúng rồi, Nam Cung Li đâu?!” Nhược Ngữ đột nhiên nhớ ra buổi sáng không thấy hắn đâu cả.

“Không biết…”

“Ở đó!” Phi Lăng nhìn thấy một thân ảnh trên đỉnh núi, tức khắc dùng khinh công bay lên.

“Chúng ta cũng đi!”

……

Một trận bất an khó hiểu bỗng xuất hiện.

Quả thực, Nam Cung Li đang đứng trên đỉnh núi. Hôm nay, hắn mặc một bộ y phục đỏ rực, đôi vạt áo dài phất phới giữa không trung rộng lớn hòa cùng mái tóc đen dài mê hoặc. Giống như túy giai nhân trong mộng.

Không chờ Nhược Ngữ lên tiếng, đám người phía sau đã đuổi kịp. Dẫn đầu là một thanh y nam tử, trong tay cầm một chiếc quạt kỳ quái, trên có gắn lưỡi đao sắc nhọn.

Đội quân của Ma giáo. Quả nhiên không phải ít.

“Rốt cuộc các ngươi muốn gì?!” Phi Lăng rút bội kiếm ra. Thân kiếm ánh lên tia hàn quang.

“A Hàn Lẫm kiếm… Thực là một chiếc kiếm tốt” Thanh y nam tử tán thưởng.

“Các hạ muốn gì?” Tiêu Nam đẩy Nhược Ngữ về phía sau đồng thời cũng rút kiếm của mình ra, cảnh giác quan sát tứ phía.

“Cả Nguyệt Ảnh kiếm cũng xuất hiện. Hai vị nhất định không phải hạng tầm thường!”

“Bớt sàm ngôn đi! Mục đích của ngươi là gì?” Phi Lăng tức giận nói.

“Mục đích của tại hạ đơn giản lắm. Chỉ lần nửa bản còn lại của Thần Long Cửu Thức.” Thanh y nam tử phe phẩy quạt, ung dung đáp.

“Tất cả giang hồ đều biết nửa bản ấy đã bị tiêu hủy từ vài năm trước, các hạ nên từ bỏ đi.” Tiêu Nam điềm đạm nói.

“A sao lại thế được?” Thanh y nam tử làm bộ kinh ngạc nhưng ý cười nơi khóe miệng lại hiện rõ khiến người ta nhận rõ rằng hắn đang đùa giỡn, “Ta quên chưa giới thiệu Tại hạ Tần Y, Hữu hộ pháp của Thánh Liên giáo, xin được chỉ giáo”

Thánh Liên giáo chính là Ma giáo. Thánh Liên là do bọn họ tự xưng còn Ma giáo là do người trong giang hồ đặt.

“Nếu Hữu hộ pháp biết vậy thì nên nhanh chóng xuống núi đi.”

“A như vậy thì… Ta còn chưa hoàn thành nhiệm vụ mà Một là lấy Thần Long Cửu Thức, hai là… giết các ngươi!”

Phi Lăng và Tiêu Nam lập tức chuẩn bị thế chiến đấu, đám Ma giáo bắt đầu tiến đến gần. Trận ác chiến sắp sửa bùng nổ.

Nhược Ngữ đứng ở phía sau cũng thập phần căng thẳng song trong lòng còn đang dấy lên một sự bất an mãnh liệt.

Giây tiếp theo, sự việc ba người không ngờ tới đột ngột xảy ra.

Giống như một thước phim quay chậm, Nhược Ngữ cúi xuống, nhìn thấy một mũi kiểm màu đen xuyên thẳng qua ngực mình… Máu tươi ồ ạt chảy… Là máu của mình…

Đỉnh Thanh Hải, gió bỗng nhiên thổi mạnh. Máu hòa vào gió khiêu vũ điên loạn. Tất cả mọi đều chấn động. Như bị vận mệnh trêu đùa, như bánh răng vấp phải vật cản lớn.

Trái tim bất thình lình nảy mạnh, hết thảy đều ngừng.

Nhược Ngữ từ từ quay đầu lại,

Là Nam Cung Li diện vô biểu tình.

Trong tay cầm chặt kiếm đen vô tình.

“Tiểu Ngữ!!!” Phi Lăng điên cuồng gọi tên ta.

Từ không trung, ta chậm rãi rơi xuống. Ta cố gắng tìm kiếm câu trả lời trong đôi mắt kia nhưng cái gì cũng không có.

Tiêu Nam đón được ta.

Ta dùng tay ấn ngực ngăn không cho máu chảy ra. Nơi ấy tim đập rất mạnh, mạnh đến nỗi muốn nhảy ra… Âm thanh… Âm thanh như được vặn bé dần, Tiêu Nam đang quát cái gì, Phi Lăng đang hét lại cái gì… Toàn bộ ta đều không nghe rõ. Trong mắt chỉ nhìn thấy bóng dáng rời đi của Nam Cung Li. Rất lạnh lùng, không hề lưỡng lự, không hề quay lại, cứ như vậy vô tình rời đi…

“Thuộc hạ bái kiến Thiếu chủ!” Tần y hướng Nam Cung Li hành lễ, đám đông đằng sau cũng đồng loạt quỳ xuống.

“Ừ.” Nam Cung Li thản nhiên nói.

Ta chưa từng nghe qua giọng điệu xa lạ này. Băng lãnh sắc nhọn muốn khắc sâu vào xương tủy.

“Nam Cung Li!!!” Phi Lăng gào to, điên cuồng hướng mũi kiếm về phía Nam Cung Li.

Tiếng kinh hô, tiếng rống, cảnh tàn sát khốc liệt, máu tươi nồng… Vì sao đôi mắt của ta luôn nhìn thấy ngươi đứng ở đó. Không có nụ cười thường trực trên môi, không dáng vẻ nũng nịu, hết thảy đều xa lạ, xa lạ khiến con người ta sợ hãi.

Nhược Ngữ ngồi bệt ở dưới đất, tay còn giữ trước ngực, nhìn chằm chằm vào thân ảnh bất động kia, mong chờ hắn có phản ứng nhưng dường như đối với hắn tất cả sự việc đang phát sinh chẳng hề liên quan tới mình. Từ đầu tới cuối ngoài thờ ơ vẫn chỉ là thờ ơ.

Phi Lăng và Tiêu Nam liều mình xông tới giết Nam Cung Li, Tần Y định ra tay song liền bị ngăn cản.

“Chịu chết đi!!!”

“……”
Bình Luận (0)
Comment