Nguyên Nhược Ngữ

Chương 53

Không khí ngưng đọng.

Hắn biết khi bản thân nói ra câu này sẽ làm Lý  Nhứ Ca bị thương một lần nữa nhưng hắn không hiểu, mọi việc biến thành như thế này chính là bởi những lời nói dối lòng ấy. Ngay cả câu thích cũng không thể nói nổi.

……

Lý Nhứ Ca nhìn ngọc bội trên tay, nở nụ cười chế giễu, “Nếu vậy ta còn giữ nó làm gì…”

Nhược Ngữ chưa kịp ngăn cản Lý Nhứ Ca đã nhanh tay ném miếng ngọc bội vào hồ nước gần đó.

Tõm! Miếng ngọc bội chạm làn nước lạnh giá, từ từ chìm xuống rồi biến mất.

Nhược Ngữ ngây người đứng nhìn. Hắn còn nhớ rõ Lý Nhứ Ca đã từng nói: “Ngọc bội này tượng trưng cho nửa sinh mệnh còn lại mà người hoàng thất tìm được. Suốt cuộc đời này, tuyệt không có người thứ hai.”

Ngọc bội này tượng trưng cho nửa sinh mệnh còn lại mà người hoàng thất tìm được. Suốt cuộc đời này, tuyệt không có người thứ hai.

……

Nhưng ta lại không phải là người đó.

Nhìn Lý Nhứ Ca rời đi, hắn chợt cảm thấy hụt hẫng. Hơi lạnh một lần nữa lại len lỏi vào trong. Lạnh đến thấu tim gan. Hắn quay lại, ngơ ngác nhìn hồ nước đen ngòm hồi lâu, mãi cho đến khi La Hằng tìm được rồi đưa về phòng.

Phải chăng giữa ta và hắn đã kết thúc?

Ánh trăng bên ngoài hắt vào ô cửa sổ. Một đêm không ngủ.

……

Trăng bị mây che khuất,

Không rõ ta đã đứng bên song cửa bao lâu? Cảnh tượng ấy cứ lặp đi lặp lại, quấy nhiễu tâm tưởng.

Cơn say đã qua, đầu cũng không còn nhức nữa nhưng sự nhức nhối sâu trong tim liệu bao giờ mới có thể tiêu tan.

Trong đầu không ngừng vang lên một tiếng nói, rằng ngươi thích Lý Nhứ Ca. Song tại sao không cho hắn biết?

Khi không thể nói nên lời, thật là khó chịu. Thấy hắn có nhiều thị thiếp nam sủng vậy, thật là khó chịu. Chứng kiến hắn cười đùa vui vẻ với Tiêu Mộc Dao, thật là khó chịu. Nhận ra khối ngọc bội vốn đưa cho ta lại ở trên tay Tiêu Mộc Dao, thật là khó chịu. Lúc ngọc bội bị ném đi, cũng thật là khó chịu.

Cảm giác khó chịu này giống như một cái cây đang lớn dần. Từng cành từng cành len lỏi vào trong, vươn tới nơi sâu thẳm nhất.

Thời điểm Lý Nhứ Ca nói có người để thích, tâm cơ hồ đã chết. Phải chăng từ nay về sau người bên cạnh hắn vĩnh viễn không phải là ta và ta sẽ không bao giờ được thấy hắn nữa. Vậy thâm tình trước kia là ảo giác, là giả ư? Hay đã bị ta phá hủy?

Tại sao ta lại trở nên kì quái vậy? Thực chán ghét bản thân…

Đều là bởi hắn sao?

Ta thích hắn nhưng lại khiến hắn chịu thương tổn, thương tổn rất nhiều so với ta phải chịu vì việc hắn cố tình đối xử lạnh nhạt, so với chuyện hồi ở trong cung.

Mau đi giải thích đi! Sau đó nói cho hắn biết, rằng ta thích ngươi. Cho dù hắn đã thích người khác thì hãy vẫn cho hắn biết,

Nguyên Nhược Ngữ thích Lý Nhứ Ca.

Cuối cùng, Nhược Ngữ cũng lên được tinh thần. Mặc kệ mặt trời chuẩn bị mọc hay bốn phía tối đen như mực hoặc bản thân mất ngủ cả đêm thì vẫn quyết tâm thổ lộ. Một giây cũng không chờ nổi, nếu không tim dường như sẽ nổ tung. (khiếp, so sánh ghê quá)

Ngay lúc hắn hùng dũng mở cửa thì bỗng nhiên bên ngoài có một thân ảnh cao lớn đổ ập về phía hắn.

Là người, hơn nữa toàn thân dính đầy nước, không những thế nền đất còn lưu một vũng nước to, chắc đã đứng đây khá lâu.

Nhược Ngữ kinh ngạc đỡ lấy Lý Nhứ Ca. Vì sao hắn lại xuất hiện tại đây?! Mà ướt đẫm như thế này, chẳng nhẽ…

Đối phương uể oải mở mắt, thì thầm vào tai Nhược Ngữ: “Loại chuyện ngốc nghếch này… ta làm lần thứ hai… Về sau sẽ không bao giờ làm nữa…”

Nhược Ngữ vòng tay ôm chặt Lý Nhứ Ca, vùi vào bờ vai ướt đẫm. Nước hồ hòa cùng nước mắt.

Vì sao lại có người… làm chuyện ngốc nghếch thế… Rõ ràng, ta mới phải chủ động đi… Rõ ràng, ta đã làm tổn thương hắn…

Đứa ngốc… Lý Nhứ Ca… Ngươi thật sự là một đứa ngốc…

Dìu Lý Nhứ Ca lên giường, Nhược Ngữ giúp hắn thay quần áo rồi sờ trán hắn kiểm tra, thấy hơi nóng.

Đứa ngốc này! Rốt cuộc đã đứng ở cửa bao lâu a!!

“Ta đi tìm đại phu!”

“…Không cần.” Lý Nhứ Ca vươn tay ngăn cản nhưng mắt vẫn nhắm, yếu ớt nói, “Ở lại… không cần đi…”

Thấy dáng vẻ tội nghiệp kia, Nhược Ngữ quyết định chiều ý. May mà đã theo Thất Dạ học chút y thuật cùng với những kiến thức từ kiếp trước nên Nhược Ngữ cũng chăm sóc khá tốt. Đợi đến lúc trời hửng sáng, bệnh nhân đã ngủ no mới đi tìm đại phu.

“Cái này cho ngươi.” Lý Nhứ Ca đưa tay phải đến trước mặt ái nhân, chậm rãi mở ra. Miếng ngọc bội quen thuộc tỏa ra thứ ánh sáng màu nhạt vẫn còn dính nước đang yên vị trong lòng bàn tay.

Làm bộ đánh Lý Nhứ Ca một cái, Nhược Ngữ hung hăng trách cứ, âm điệu nghe nghèn nghẹn, “Ngươi đúng là đứa ngốc!”. Dứt lời, hắn lập tức tựa mặt vào bộ ngực ấm áp, không rõ có khóc hay không. Sau hắn lại cầm chặt lấy áo đối phương, rầu rĩ lên tiếng: “Xin lỗi… những lời ấy… không phải là thật lòng…”

Lý Nhứ Ca mỉm cười xoa đầu hắn, nhẹ giọng nói: “Đứa ngốc, ta biết. Mà ta cũng quá hồ đồ… Những lời đó cũng không phải là thật. Mặc kệ ta là gì hay không là gì của ngươi thì ta vẫn sẽ không bao giờ buông tay.”

“Xin lỗi…”

“Thực sự, cho dù ngươi còn thích ai nữa hay còn nhiều người thích ngươi thì ta vẫn sẽ không bao giờ buông tay. Tuyệt đối không!”

Nhược Ngữ ngẩng đầu nhìn, cảm nhận được trong đôi mắt xinh đẹp này chất chứa bao nhiêu tình yêu, bao nhiêu si mê.

Mặt trời lên mang theo ánh nắng tươi sáng xóa tan hắc ám. Cảnh vật khắp nơi choàng tỉnh giấc. Sự giao hòa giữ bóng tối và ánh sáng dệt nên bức tranh thần thánh mỹ lệ.

Một chùm nắng tinh nghịch len lỏi vào căn phòng nhỏ, dừng lại trên đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, soi rõ từng nhịp đập và huyết mạch của cả hai.

Tơ dịch)

Hòa tan nơi khóe miệng rồi hóa thành thứ hơi thở vô cùng ấm áp.

“Ta thích ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment