Nguyên Nhược Ngữ

Chương 62

“Nguyên công tử, đây là tiểu tư mới đến, chuyên tới chăm sóc Nguyên công tử.” Quản gia cung kính cúi đầu nói, “Còn nữa, chủ nhân đã bố trí một nơi ở khác, thỉnh công tử mau chóng….”

“Ta biết rồi.” Nguyên Nhược Ngữ thản nhiên nói. Ngày thứ ba rồi. Những ngày không nhìn thấy Tiêu Nam. Những lời đồn đại bên ngoài luôn ‘vô ý’ truyền tới tai Nguyên Nhược Ngữ. Tiêu Nam mấy ngày nay thật sự bồi bên cạnh Mộc tiểu thư kia sao? Ánh mắt Nguyên Nhược Ngữ trở nên ảm đạm, lúc này, mình ngay cả ở đây cũng không được….. Tiêu Nam, vì sao không đến giải thích với ta? Hay là, ngươi cho rằng ta nhất định sẽ tin tưởng người?

Nguyên Nhược Ngữ vô thần nhanh chòng cùng quản gia rời khỏi phòng Tiêu Nam, đến một đình viện, Nhược Ngữ Các. Nguyên Nhược Ngữ nhìn hàng chữ trên đầu, nhịn không được mỉm cười, cư nhiên dùng cái tên nữ tính như vậy của mình đặt tên, thật sự là nơi của mình rồi.

“Nơi này trước đây rất lâu đã có tên.” Quản gia đứng sau lưng giải thích cho Nguyên Nhược Ngữ, “Kỳ thật tất cả đồ đạc trong này, đều do chủ nhân tự mình bố trí. Rất lâu rồi, vẫn luôn không có người đến ở.”

Nguyên Nhược Nhữ dừng bước nhìn đình viện trước mặt, thật là một nơi rất đặc biệt. Nên gọi là Đào Hoa Viện mới đúng? Nguyên Nhược Ngữ cười cười tiếp tục đi về phía trước. Đường nhỏ nở đầy hoa đào. Cùng với làn gió mát, những cánh hoa hồng phấn nhẹ nhàng tung bay, lơ lửng giữa không trung, cả không gian dường như đều biến thành màu hồng phấn….

Quá mức nữ tính rồi. Đây là cách nhìn của Nguyên Nhược Ngữ, thế nhưng, hắn thích.

Đi về trước một lúc, liền thấy một đình nghỉ chân u nhã. Giữa đình có một tấm thảm, trên chiếc bệ thấp đặt một chiếc đàn, một vài cánh hoa đào rơi lên phía trên, vẽ lên một bức tranh mỹ lệ vô cùng. Nguyên Nhược Ngữ không khỏi nghĩ, loại khung cảnh này thật giống trong phim…. Có điều, thật sự rất đẹp, còn có cảm giác rất thoải mái.

Lại đi về phía trước thì thấy một lầu gác, có điều xây trên một hồ nhỏ. Trong hồ nuôi đàn cá rực rỡ, nước hồ trong suốt, có thể nhìn thấy đám đá cuội ở đáy hồ, đều là đá cuội trắng ngần, thi thoảng có vài nhánh rêu xanh ẩn hiện. Thực rất đẹp…. Gian phòng mở rộng đón gió. Mấy tấm song sa xanh nhạt theo gió khẽ bay, có thể nhìn thấy gia cụ bài biện bên trong. Lầu hai là phòng ngủ của Nguyên Nhược Ngữ, hành lang hình tròn, treo đầy những dải lụa xanh. Tất cả của tất cả, đều giống như không lầu các giữa không trung.

Nguyên Nhược Ngữ rất thích nơi này, nhất là lúc biết tất cả mọi thứ trong đây đều do Tiêu Nam tự mình bố trí, trong lòng không khỏi cảm động… Nhưng, hiện tại nhìn lại cả tòa nhà, Nguyên Nhược Ngữ lại cảm thấy có chút trống rỗng, có cảm giác vắng vẻ….Là vì không có người đó bên cạnh sao?

“Công tử trước hết cứ ở đây đi, chủ nhân nói, tất cả ở đây đều là của công tử.” Quản gia trên mặt mang nụ cười nhẹ nhìn Nguyên Nhược Ngữ, “Chủ nhân nói, tối hôm nay sẽ tới tìm công tử.”

Hắn sẽ đến? Nguyên Nhược Ngữ kinh ngạc quay đầu lại, trong lòng vui vẻ là không thể lừa người. Tiễn quản gia đi, Nguyên Nhược Ngữ bắt đầy cẩn thận quan sát căn phòng này. Gia cụ đơn giản mà không thiếu phần tinh tế, ván gỗ dưới chân mát lạnh thoải mái, ngồi lên tấm thảm trải xù lông. Phía sau là một tường giá sách, bầy đầy thư tịch. Căn phòng thư hương thoải mái. Nguyên Nhược Ngữ bước lên đài nhỏ bên cạnh, ven lên tấm song sa xanh nhạt, nhìn đàn cá tự do trong hồ. Nguyên Nhược Ngữ phát hiện trong hồ có gì đó lóe sáng, muốn nhìn rõ thêm một chút, cả người liền vươn ra ngoài.

Đột nhiên, một đôi tay kéo lấy hắn, Nguyên Nhược Ngữ mới phát hiện, trong phòng còn một người khác.

“Công tử cẩn thận.” Người kia lại buông tay ra, hành lễ với Nguyên Nhược Ngữ một cái. Nguyên Nhược Ngữ mới nhớ ra, quản gia hình như đã tìm cho mình một người hạ nhân. Nhìn bộ dạng người kia cúi đầu hành lễ, Nguyên Nhược Ngữ không thích. Hắn đỡ người trông có vẻ gầy gò kia dậy, “Sau này không cần hành lễ với ta. Ta không thích việc đó.”

“…. Tiểu nhân không dám.” Giọng nói kia nghe qua vẫn là một đứa trẻ, mang theo sự sợ hãi. Khuôn mặt bình thường, trên mặt có vài nốt tàn nhang, mắt nho nhỏ, đầu nho nhỏ, gầy gò, hình như là đứa trẻ nhà nghèo.

“Không có gì không dám. Cứ làm theo lời ta nói là được.”

Đứa trẻ kia ngẩng đầu nhìn Nguyên Nhược Ngữ, trong mắt ánh lên một tia sáng, sau đó cúi đầu có vẻ cảm động nói, “Dạ.”

“Ngươi tên là gì?” Nguyên Nhược Ngữ ưa thích người giống như trẻ con này. “Tiểu nhân họ Lý, công tử có thể gọi ta là tiểu Lý.”

“Tiểu Lý sao? Vậy ta sẽ gọi ngươi là tiểu Lý.” Nguyên Nhược Ngữ cười cười nhìn tiểu Lý. Vẻ cười của Nguyên Nhược Ngữ, in đậm trong tim của thiếu niên gầy yếu kia, một người xinh đẹp như tiên tử.

……

Đợi đến tối, Tiêu Nam vẫn chưa đến. Tiểu Lý bắt đầu bận bịu thu dọn phòng ốc, còn Nguyên Nhược Ngữ lại xuất thần nhìn con đường nhỏ kia. Xa xa nhìn thấy một thân ảnh đi tới, Nguyên Nhược Ngữ mạnh ngẩng đầu, nhưng lại không phải Tiêu Nam, mà là…. Lý Nhứ Ca!

Lý Nhứ Ca tiêu sái đi tới trước mặt Nguyên Nhược Ngữ, ôm lấy Nguyên Nhược Ngữ nửa nẳm trên mặt đất. Hai người cứ dựa vào nhau như vậy ngắm cá trong hồ nước.

Hồ nước vào đêm ánh lên tia sáng nhàn nhạt. Lý Nhứ Ca nói đó là tinh thạch Tiêu Nam thiên tân vạn khổ tìm về, bên ngoài có thể bán với giá rất cao, nhưng lại đặt ở đây để chiếu sáng cho phòng của Nguyên Nhược Ngữ. Hoàng cung cũng không xa hoa đến vậy.

Nguyên Nhược Ngữ nhẹ nhàng cười, trong tay cầm thức ăn cho cá, buồn chán ném vài miếng xuống. Gió đêm thực dễ chịu, Nguyên Nhược Ngữ không kìm được dựa vào lan can muốn ngủ. Lý Nhứ Ca cầm chăn đắp lên người Nguyên Nhược Ngữ, chầm chậm nói, “Hắn bảo ta đến nói với ngươi, hôm nay hắn vẫn không đến được.”

“Vậy sao?” Nguyên Nhược Ngữ nhắm mắt nói.

“Hắn phải bồi tiểu thư Mộc gia.”

“…..” Nguyên Nhược Ngữ không có phản ứng gì. Lý Nhứ Ca vén lại sợi tóc bị gió thổi làm loạn của hắn, “Ngươi không trách hắn?”

“…. Ta tin hắn.” Nguyên Nhược Ngữ mở mắt quay người lại nhìn Lý Nhứ Ca. Lý Nhứ Ca ôm Nguyên Nhược Ngữ vào trong lòng, Nguyên Nhược Ngữ ngoan ngoãn cảm thụ cảm giác ấm áp cùng an toàn trong ***g ngực Lý Nhứ Ca. “Ta cũng tin ngươi.”

“Thật vui ngươi có thể nói như vậy. Nhưng vẫn phải kể mọi chuyện với ngươi. Bọn ta không muốn lừa gạt ngươi.”

Không muốn lừa ta thì đã không muộn thế này mới tới tìm ta. Nguyên Nhược Ngữ có chút hờn dỗi véo ngực Lý Nhứ Ca một cái, đổi lại tiếng kêu đau đớn cố tình của hắn.

“Ai u…. Ha ha, không đùa nữa. Vẫn là nói cho ngươi biết đi…..”

Hóa ra, tin Tiêu Nam muốn lấy tiểu thư Mộc gia không phải là giả.

Chỉ là, Lý Nhứ Ca cùng Tiêu Nam đều nghi ngờ, Mộc gia giàu nhất thiên hạ, có mối quan hệ mật thiết với Ma giáo. Mấy năm trước, Mộc gia sớm sắp sụp đổ, nhưng lại trong một đêm khởi tử hồi sinh. Tuy tình hình sau đó không có vững chắc như lúc trước nhưng vẫn bảo trì được địa vị thiên hạ đệ nhất. Lý Nhứ Ca cùng Tiêu Nam có bằng chứng về mọi mặt chứng minh mối liên hệ giữa Mộc gia và Ma giáo. Chỉ là không ngờ tới, chủ nhân Mộc gia lại chủ động tới muốn hợp lực với Tiêu phủ, muốn gả con gái cho Tiêu Nam.

Chỉ có hai khả năng, một là muốn thoát khỏi Ma giáo tìm chỗ dựa khác, hai là Ma giáo muốn dùng quan hệ thông gia giữa hai nhà mà thực hiện ý đồ khống chế Tiêu phủ.

Cho dù là cái nào, bọn họ đều cần biết rõ. Nếu có thể lợi dụng Mộc gia công kích Ma giáo, như vậy thế lực của Ma giáo sẽ giảm mạnh. Tiêu Nam mấy ngày này đều đang lôi kéo Mộc Kiều Dong, sau đó ám chỉ lão đầu kia của Mộc gia. Vì đều nhìn ra được, tên kia thật là một kẻ tầm thương, căn bản không phải là một thương nhân tài giỏi.

Vì sự mất tích của Phi Lăng, trên giang hồ cũng từ từ rối loạn, Ma giáo lại rục rịch định phát động chiến tranh lần nữa. Mấy thế lực của Thần Long giáo trong triều đình cũng bằt đầu nổi lên. Thật là khoảng thời gian bận rộn.

Nguyên Nhược Ngữ nghe xong, hỏi Lý Nhứ Ca. “Thật loạn như vậy, ngươi có thể không đi làm Vương gia của người sao?”

“Trong triều có mẫu thân và ngoại công chống đỡ rồi. Hơn nữa, không ở Vương phủ, ta liền không thể làm Vương gia sao?” Lý Nhứ Ca đột nhiên dựa vào gần Nguyên Nhược Ngữ, hơi thở không đứng đắn phả lên mặt Nguyên Nhược Ngữ, tay bắt đầu không an phận đặt lên eo Nguyên Nhược Ngữ.

“Lẽ nào mỗi ngày trong đầu ngươi đều là mấy chuyện này sao?” Nguyên Nhược Ngữ có chút buồn cười đẩy tay Lý Nhứ Ca ra, ai ngờ Lý Nhứ Ca lại dán cả người lên.

“Dù sao vẫn cho ta ăn một lần đi….” Khẽ hôn lên má Nguyên Nhược Ngữ, Nguyên Nhược Ngữ đẩy vai hắn không được, ngược lại còn bị hắn châm lửa. Ngăn cản không được cường thế, cùng với tia sáng tình thế bắt buộc trong mắt Lý Nhứ Ca. Nguyên Nhược Ngữ đành khuất phục.

“Ta ôm ngươi lên lầu….” Nói xong, Lý Nhứ Ca ôm lấy Nguyên Nhược Ngữ bước lên lầu. Trên đường gặp phải tiểu Lý đang quét dọn, tiểu Lý vội vàng thỉnh an Lý Nhứ Ca, chỉ là cái người đáng rất vội vã kia như hoàn toàn không nghe thấy, đi thẳng lên lầu. Nguyên Nhược Ngữ có chút buồn cười nhìn Lý Nhứ Ca sốt ruột.

Xuân phong một đêm. Hoa đào cả sảnh đường, bay vào lầu hai thần bí kia, lặng lẽ nghe tiếng động khiến người ta mặt đỏ tim đạp…..

…..

Mà ở nơi khác, Tiêu Nam cầm sổ kế toán, ngẩng đầu nhìn về hướng đình viện của Nguyên Nhược Ngữ, cười cười.

Coi như ngươi đáng thương đủ rồi.

……

Ngày hôm sau, Nguyên Nhược Ngữ tỉnh lại, phát hiện trên người không có cảm giác khó chịu có dịch thể trong người. Biết Lý Nhứ Ca giúp mình tắm rửa sạch sẽ mới đi ngủ, Nguyên Nhược Ngữ lại quay người ngủ tiếp.

Tối qua không ngừng giao hoan làm Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Thật là nghẹn quá lâu rồi sao? Có điều, may mà không bị thương. Lý Nhứ Ca vừa bắt đầu còn khống chế chính mình, sau đó có chút không khống chế được. Nhưng loại cảm giác kích thích đó, càng khiến người ta điên cuồng. Lúc buổi sáng, Lý Nhứ Ca nói với mình hắn có việc phải đi, muốn mình ngủ thêm một lúc. Nguyên Nhược Ngữ liền rất thoải mái mà thiếp đi.

Thẳng đến trưa mới xuống lầu ăn chút đồ. Chân không có sức, bước đi có phần khó chịu.

Đột nhiên thấy tiểu Lý, mặt Nguyên Nhược Ngữ xoát cái đỏ bừng. Phòng của tiểu Lý là gian phòng cách biệt nhỏ dưới lầu một, nhưng xem ra loại phòng đó cách âm không hề có hiệu quả. Nguyên Nhược Ngữ hoài nghi tiểu Lý đem qua nhất định đã nghe thấy gì đó. Mình có kêu to như vậy không…. Cái tên Lý Nhứ Ca hỗn đản….

“Cái đó…. Tiểu Lý….” Nguyên Nhược Ngữ vẫn làm không kìm được hỏi tiểu Lý đang chuẩn bị bữa trưa, “Ngươi hôm qua…. ngủ ngon không?”

“Tối qua? Rất tốt a!” Tiểu Lý nhìn Nguyên Nhược Ngữ một cái, rất vui vẻ chào hỏi. “Ta a, chỉ cần đặt lưng xuống, dù có sấm cũng không tỉnh!”

“Thật sao?… Như thế thì tốt….” Nguyên Nhược Ngữ có chút chột dạ nói, ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn món ăn thịnh soạn trên bàn, cảm kích nhìn tiểu Lý một cái. “Ngươi cũng ngồi xuống ăn đi.”

“Chi?! Như vậy sao được? Ta là hạ nhân…. “ Tiểu Lý sợ hãi khua khua tay.

“Không sao, ngồi xuống đi. Không muốn ta giận thì ngồi xuống.” Nguyên Nhược Ngữ kéo mạnh tiểu Lý ngồi xuống, bới một chén cơm cho hắn, còn giúp hắn chuẩn bị đũa.

“Ăn đi. Một mình ta ăn cũng không ăn được nhiều như vậy. Sau này, ngươi đều phải ăn cùng ta.”

“Nhưng….”

“Không nhưng nhị gì cả. Đến, ăn cơm.”

Nói xong, Nguyên Nhược Ngữ ép buộc đút cơm cho nam hài gầy yếu kia, vừa nhìn là biết thiếu dinh dưỡng một thời gian dài. Tiểu Lý không lay chuyển được Nguyên Nhược Ngữ, đành phải ngoan ngoãn há miệng, sau đó vội nói có thể tự mình ăn.

“Ngươi thật là một người kỳ quặc.” Tiểu Lý nhỏ giọng nói thầm.

“Ngươi nói gì?” Nguyên Nhược Ngữ lại gắp một miếng thịt gà cho vào bát tiểu Lý, cười cười hỏi hắn.

“Không nói gì. Vẫn là ăn cơm trước đi.”

……

Không biết vì sao, đối mặt với hài tử này, trong lòng Nguyên Nhược Ngữ lại chống cự, nhưng cũng muốn tiếp cận. Đột nhiên giống như có một người đệ đệ thế này, sau đó nuôi nó thành mập mạp trắng trẻo.

Nói đến đệ đệ… Không biết Phi Lăng thế nào…..
Bình Luận (0)
Comment