Nguyên Nhược Ngữ

Chương 68

Kết quả là Nguyên Nhược Ngữ nghĩ quá nhiều. Nam Cung Li về điểm này vẫn là… rất không có phong độ. Nguyên Nhược Ngữ nhìn chiếc chăn trong tay, cùng trường kỉ phía ngoài, khóe miệng co rút. “Nếu không, ngươi cho ta một căn phòng khác cũng được.”

Nam Cung Li nằm trên giường hắn giống như đã ngủ rồi, không hề để ý tới Nguyên Nhược Ngữ. Đợi một lúc, thấy không có phản ứng gì, Nguyên Nhược Ngữ chuẩn bị đi tới trường kỉ hoàn thành giấc ngủ của mình. Thế này, kỳ thực cũng tốt.

Nam Cung Li mở miệng phun ra hai chữ. “Không được.”

Nguyên Nhược Ngữ rất muốn nói, ngươi chậm nửa nhịp là muốn chọc tức ta sao??…. Thôi đi, ngủ trường kỉ thì ngủ trưởng kỉ.

Nhưng vào hôm sau lúc Nguyên Nhược Ngữ tỉnh lại, phát hiện mình cư nhiên nằm trên giường lớn có sa trướng đỏ đen. Khẳng định lúc sáng sớm bị ặm qua, vì cảm thấy cổ và lưng vẫn là không thoải mái. Nam Cung Li đã đi rồi, nhưng phải làm thế nào lấy chìa khóa mới cứu thoát Phi Lăng đây?

Đau đầu…..

Nguyên Nhược Ngữ mấy ngày nay đều tận lực ở bên cạnh Nam Cung Li. Tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng Nam Cung Li vẫn rất vui mừng nhìn thấy Nguyên Nhược Ngữ. Cho dù Nguyên Nhược Ngữ vẫn một vẻ lạnh lùng, cũng không nói gì với mình.

Nguyên Nhược Ngữ đang nghĩ, hạ dược được không? Hay là chuốc say mới tốt?

Chỉ là, lúc thấy những cách mình nghĩ đều bị người ta thử qua, phát hiện Nam Cung Li không có bị làm sao, Nguyên Nhược Ngữ liền cảm thấy thế gian thực u ám. Người hạ độc không biết là thích khách ở đâu, hình như là gian tế. Mà chuốc say, chính là thủ đoạn của đám nữ nhân kia. Thôi đi, đánh hắn? Cưỡng bức?… Mấy cái này không thể thực hiện được đi?

Làm sao giờ? Bản thân cư nhiên còn ở đây bồi hắn xem kịch? Có lẽ nếu không, trực tiếp vươn tay lấy đi… Ta không hề cho rằng việc đó sẽ thành công.

“Giáo chủ, tiểu Điệp nghe nói lần trước người của Thần Long giáo làm bị thương Giáo chủ. Tiểu Điệp rất lo lắng….”

Nhìn ‘bản thân’ đang làm nũng với Nam Cung Li, Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy trong lòng nổi da gà. Nhưng Nam Cung Li không hề nghĩ thế, xem ra, hắn rất sủng nữ nhân này. Nghe nói Nam Cung Li từ mấy tháng trước tìm thấy nữ tử cực giống Nguyên Nhược Ngữ này, liền không nap thiếp nữa. Từ ánh mắt của tiểu Điệp kia cũng có thể nhìn ra, nàng rất thích Nam Cung Li. Loại ái ý kia, trông thực khiến người ta khó chịu.

Vì khuôn mặt rất giống mình sao?

“Không sao.”

“Vậy thì tốt rồi Tiểu Điệp gần đây học vũ đạo, ta nhảy cho Giáo chủ xem có được không?” Tiểu Điệp vui vẻ nói. Chờ Nam Cung Li gật đầu, liền gọi nhạc sự đã sớm chuẩn bị tốt tấu nhạc, nhẹ nhàng múa.

Nhớ tới kinh nghiệm biểu diễn duy nhất lần đó của mình, so với vũ đạo tiểu Điệp tỉ mỉ chuẩn bị, có vẻ ấu trĩ hơn một chút. Khi thì nhanh nhẹ, khi thì chậm rãi. Một nhịp trống vang lên, cởi xuống xiêm y bên ngoài, lộ ra thân hình kiều mỹ, cùng chút y đoạn đỏ như bao bọc kia, không ngờ một người nhìn có vẻ nhỏ bé, cũng có thể trông nóng bỏng. Nhưng nếu có thể đổi khuôn mặt khác thì càng hay.

Nguyên Nhược Ngữ một mặt muốn chăm chú xem biểu diễn, một mặt lại cảm thấy đứng ngồi không yên. Đám oanh oanh yến yến ngồi phía dưới, trông thì như đang nhìn tiểu Điệp, kỳ thực đang không ngừng quan sát mình. Quan trọng nhất là, người ngồi bên cạnh kia, người ta đang chuyên tâm múa cho hắn xem, hắn lại không phải nhắm mắt thì là chuyên tâm nhìn Nguyên Nhược Ngữ. Bầu không khí cổ quái này làm Nguyên Nhược Ngữ nghĩ có nên tìm một cái cớ gì đó, sớm rời khỏi nơi này.

Kỳ thực còn có một người từ đầu tới cuối không để ý mình, đó là Lưu Tô. Luôn ngồi bên phải Nam Cung Li (Tiểu Ngữ ngồi bên trái), còn một vẻ Thái Sơn bất động.

Nguyên Nhược Ngữ đột nhiên cảm thấy tò mò về nữ nhân kia, nhìn qua thì không tranh sủng, cũng không có hiếu kỳ gì. Rốt cuộc là đoan trang rộng lượng hay là lạnh lùng vô tình đây?

Có điều, Nguyên Nhược Ngữ không hề ghét nữ tử như thế.

Tiểu Điệp cuối cùng cũng múa xong, nhưng ở đây có được mấy người chăm chú xem chứ? Người quan trọng nhất không có chút ý, một màn vũ đạo kia có ý nghĩ gì đây? Nhưng tiểu Điệp không có tức giận, nàng bước nhanh đến trước Nam Cung Li, thoáng cái ngồi lên đùi hắn. Việc làm không chút phép tắc này lại thành thạo như thế, quan trọng là, Nam Cung Li cũng không đẩy nàng ra.

“Tiểu Điệp múa có đẹp không?” Tiểu Điệp vui vẻ cười với Nam Cung Li. Người phía dưới truyền tới một tia bất mãn cùng đố kị.

“Đẹp, ngươi thực sự chăm chỉ học tập.” Nam Cung Li cười cười ôm eo tiểu Điệp, nhưng mắt vẫn dán chặt trên người Nguyên Nhược Ngữ. Đương nhiên, tiểu Điệp cũng phát hiện ra. Nhưng nàng không nói gì. Vẫn giữ nguyên bộ dạng vui tươi. “Vậy Giáo chủ thường gì cho tiểu Điệp?”

“Sao? Muốn ta thưởng sao?…. Nói đi, muốn gì.” Lực chú ý của Nam Cung Li vẫn là bị tiểu Điệp kéo qua. Trên mặt tiểu Điệp là một mảnh xán lạn, không thể phủ nhận, nàng là một mỹ nhân, đặc biệt là lúc cười.

“…..” Tiểu Điệp ở bên tai Nam Cung Li thầm thì nói gì đó, sau đó xấu hổ đỏ mặt, càng thêm diễm lệ. Biểu tình của Nam Cung Li cũng vậy, khóe môi cong lên một góc mị nhân, tay vuốt ve khuôn mặt của tiểu Điệp, cũng ở bên tai nàng nói gì đó. Hai người lại bắt đầu như ở chốn không người mà ve vãn tán tỉnh. Nguyên Nhược Ngữ cùng Lưu Tô không tỏ vẻ gì, bộ dạng không sao cả. Ngược lại với đám người ở dưới, cùng đám nha hoàn đỏ mặt.

Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy buồn chán, đứng dậy muốn rời đi. Nam Cung Li cũng không ngăn cản. Nguyên Nhược Ngữ bước đi thực nhanh.

Lúc đi ra, Nguyên Nhược Ngữ không biết muốn đi nơi nào. Hay là nghiên cứu mấy trận pháp kia đi? Cứ đi cứ đi, càng đi càng vắng vẻ. Lúc muốn trở về, đã quên mất con đường lúc nãy mình đi tới.

Nhìn sắc trời dần dần tối, Nguyên Nhược Ngữ bất đắc dĩ nghĩ, hôm nay mình không về được rồi đi? Ở đây sao cả một bóng người cũng không có?!

“Ai đó?!” Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Một người từ chỗ không xa gọi Nguyên Nhược Ngữ. Nguyên Nhược Ngữ vội vàng đi về phía trước phát hiện là một tráng hán, trên mặt có vết sẹo rất sâu, một khuôn mặt dương cương khí tràn đầy. Có điều Nguyên Nhược Ngữ vẫn ngửi thấy mùi của lão sư tử, khí thế còn đó, nhưng lực sát thương không còn.

Còn một mùi thuốc đông y nhàn nhạt.

“Ta chỉ là…. “ Nguyên Nhược Ngữ muốn nói, nhưng lại bị cản lại.

“Chỗ này không hoan nghênh ngươi. Đi.”

Nói xong, nam tử kia liền đi vào gian phòng ở sâu trong. Ánh mắt lúc rời đi mang theo ý cảnh cáo mạnh mẽ.

Xem ra, phải dựa vào chính mình a….

Ngay lúc Nguyên Nhược Ngữ nản lòng xoay người lại, nhìn thấy trước mặt cư nhiên có một người đang bước tới! Nhanh chân đi lại, kết quả kinh ngạc phát hiện, người đến, là một trong những phu nhân của Nam Cung Li!

Lưu Tô.
Bình Luận (0)
Comment