Nguyên Nhược Ngữ

Chương 7

Nghe đồn khách quý ở lại đông viện, phụ thân mấy ngày nay phải tiếp nên mẫu thân rảnh rỗi đành phải “chăm lo” [tra tấn?] hai nhi tử của nàng.

“Nương! Đừng làm náo loạn! Buông Tiểu Ngữ ra!

“Sao? Không được a?…. Đến Tiểu Ngữ Bay nha ” Liễu Nhi Mi vui vẻ chơi đùa cùng tiểu nhi tử. Phi Lăng không đủ cao, buộc lòng chạy xung quanh nương.

“Cẩn thận! Cẩn thân!….. Nương! ”

“Nam nhân mà lại biến thành kê bà vậy hả? Tiểu Ngữ của ta còn chưa kêu than, ngươi gấp cái gì?” Liễu Như Mi trừng mắt nhìn đứa con cả rồi lại quay mặt đối diện với oa oa nhi không tia cười.

Ta có thể nói được ư?

“Nương! Ta xem ngươi chắc hẳn tủi thân lắm ấy! Từ lúc trở về, cha không mấy khi quan tâm đến ngươi a, cả ngày bận rộn buôn bán, hiện tại lại mải tiếp đón khách quý, nói không chừng có đại tỷ tỷ xinh đẹp đến câu dẫn cha cũng nên ” Phi Lăng ngừng chạy, khoanh tay, trông bộ dạng không khác gì tiểu đại nhân, “Ngươi phải làm sao bây giờ?”

“Hỗn tiểu tử! Những lời này là ai dạy ngươi?! Nói!” Liễu Như Nhi ngay tức khắc quăng tiểu bảo bối của nàng sang một bên….. Hãn tiểu bảo bối liền tiến vào ***g ngực kẻ nào đó [tất nhiên là hướng kẻ đó là ném con nàng chứ….]

“Tiểu thiếu gia, ngươi ổn chứ?”

“Không việc gì, Tiêu Nam, chỉ hơi chóng mặt….. Chúng ta mau rời chỗ này đi.” Nhược Ngữ hai tay kéo kéo y phục Tiêu Nam, lặng lẽ thong thả bước ra cửa.

Trong phòng, Phi Lăng đang bị mẫu thẫn độc nhất vô nhị giơ lang trảo, dùng sức bấu mạnh hai má hắn.

“Nói! Ai dạy ngươi?!

“Ư….. Ư uynh [vâng, sư huynh]… A! Đau!”

……………….

“Thiếu gia, ngươi muốn đi đâu?” Tiêu Nam vẫn ôm Nhược Ngữ tiến tới phòng khách. Đi thêm chút nữa là tới đông viện.

“Trước hết để ta xuống….. Ân, ta đói bụng, giúp ta tìm ở trù phòng còn thứ gì ăn được.”

“Hảo, thiếu gia chờ tại đây, Tiêu Nam lập tức trở về.”

Nói xong Tiêu Nam xoay người hướng đến trù phòng. Nguyên Nhược Ngữ nhàn hạ lại gần bãi cỏ ở cạnh, bóng đại thụ đem dáng người nhỏ bé che khuất hoàn toàn. Gió thu thổi dịu dàng, những chiếc lá vàng rong ruổi theo điệu, yên bình quá, hai mắt hắn díp lại.

Nhược Ngữ mơ màng thấy có một đôi tay bé nhỏ bế mình dậy, chung quanh ban đầu ồn ào sau lại thập phần tĩnh lặng khiến hắn càng muốn ngủ. Vòng tay ôm ấp này không hơn không kém so với Tiêu Nam, không có hương vị của Tiêu Nam song có loại cảm giác khác, cảm giác yêu thương luyến tiếc.

“Điện hạ, hãy giao cho thảo dân. Tiểu khuyển không hiểu chuyện nhiễu điện hạ rồi.” Là âm thanh của cha, chẳng phải hắn đang đón tiếp khách quý sao?

“Không cần. Phòng hắn đâu?” Ai vậy? Quen quá….. đã từng nghe quá…..

“Để thảo dân đưa ngài đi.”

Đây là giường của ta, có người đắp chăn cho ta, là Tiêu Nam? Hắn luôn nói ta thích đạp chăn……. Ta nào thế……

Tay của ai vậy? Lạnh quá…. Không phải là Tiêu Nam, tay của hắn ấm cơ, tay của Phi Lăng cũng nóng như lửa cơ. Hai tay…… lạnh quá nhưng thật dễ chịu.

“Các ngươi đều lui xuống cả đi, ta sẽ ở đây một lúc.”

“Dạ.”

Ai? Rốt cuộc là ai?…. Mí mắt nặng quá, không mở nổi ….

“Tiểu tử, sao lại ngủ dưới tàng cây? Ta đã nói chúng ta còn gặp nhau nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy.” Lý Nhứ Ca đưa mắt nhìn, thấy cách đó không xa, dưới bóng đại thụ có một thân ảnh màu trắng trông quen thuộc. Hắn đến gần, đôi chút kinh ngạc, là tiểu hài tử hôm đó đứng chặn đội nhân mã. Giờ hắn xuất hiện tại đây, còn ngủ say sưa nữa? Hệt như tiểu tiên tử không thuộc về hồng trần.

Nhờ Nguyên Kiệt Minh [lão cha của Tiểu Ngữ] cũng đang ngạc nhiên Lý Nhứ Ca mới biết tiểu tiên tử này là biểu đệ của mình.

“Tiểu tử, ngươi thực sự chỉ có ba tuổi?” Ngày ấy, trong ánh mắt trong veo kia ẩn chứa sự phức tạp, tựa hồ tồn tại rất nhiều phiền não, tựa hồ thật sự là một tiểu đại nhân, không giống hài tử bình thường tranh cãi ầm ĩ. Hắn im lặng thậm chí còn hơi lạnh lùng. Song ánh mắt như thế thực xinh đẹp, luôn luôn thu hút mọi sự chú ý khiến người khác, một khi đã vướng vào thì không thể rời đi được.

Trông hắn ngủ khá ngon giấc, bộ dạng quả hảo đáng yêu. Bất giác, Lý Nhứ Ca hướng khuôn mặt non tơ đến gần một ít…. Lông mi thực dài, thực không phải là nữ hài tử?…. Đến gần thêm một ít…. Cái miệng nhỏ xinh, muốn ăn cái gì sao?

Phi lăng vất vả lắm mới thoát khỏi móng vuốt của mẫu thân, vừa đi vào phòng Nguyên Nhược Ngữ tìm hắn chơi liền bắt gặp một con sắc lang đang đè lên người bảo bối, chuẩn bị ăn đậu phụ.

“Dừng tay! Ngươi là ai?!” Phi Lăng xông tới đẩy Lý Nhứ Ca ra che chắn trước tiểu đệ đệ, quan sát kỹ, chính là kẻ hôm nọ Nhược Ngữ. “Hỗn đản! Ngươi muốn gì?” Như thế nào đấy? Ôm một lần chưa đủ, lại mò đến nhà ta ôm lần thứ hai a?!

“Hiểu lầm…” Lý Nhứ Ca cũng nhận ra kẻ nẫng tay trên, hùng hổ ôm oa nhi đi. Hình như là ca ca, vậy là biểu đệ của mình.

“Lầm cái gì? Xem đây!” Kỳ thật mấy ngày nay cùng Tiêu Nam nghiên cứu quyền pháp, vốn định tìm một người luyện quyền cước vừa hay trước mặt có một, vừa tức hắn dám thâu thân Tiểu Ngữ.

“Từ từ!…… Ngươi…… Ân…..” Lý Nhứ Ca tránh được đòn tay phải của đối thủ. Phi Lăng ngay tức khắc ra đòn vào giữa cẳng chân của hắn.

Lý Nhứ Ca trong cung có học võ song dù sao hắn không mạnh tay với bọn nô tài cũng không kẻ nào có gan đánh thật nên nhất thời luống cuống, đã trúng mấy chiêu. Sau đó từ từ tìm được cảm giác, đột ngột liều lĩnh đại triển thủ cước, một quyền đem Phi Lăng đánh hướng về phía cửa. Hai người đều thở hồng hộc. Lúc này nam hài tử đối diện không để ý đến cái gọi là rằng buộc, tự động đi theo bản năng giống Phi Lăng, một hầu tử hoang dã…. Đương nhiên một con hầu tử này vô cùng anh tuấn. Cho dù là biết lễ nghi quy củ như Lý Nhứ Ca song nhìn Phi Lăng thống khoái cũng muốn thả lỏng bản thân, hảo hảo đánh nhau một trận đã đời…. Không tồi, lần đầu tiên Nhứ Ca có cảm giác vậy.

Ồn quá! Cuối cùng Nhược Ngữ cũng bị tiếng động lạ lùng đánh thức, hắn dụi dụi mắt, nhận ra tiếng động không phải tại trong phòng mà là ở bên ngoài. Hắn tiến tới cửa phòng, mới lướt qua liền thấy con khỉ Phi Lăng ngu ngốc đang giao đấu với ai đó, không biết đã trải qua bao nhiêu chiêu, theo bản tính ra đòn hết sức. Hai người đánh nhau ác liệt song nam hài tử kia lại dường như chơi đùa rất vui vẻ.

Nguyên Nhược Ngữ định chỉ ngồi quan sát nhưng khi trông rõ đối thủ của con khỉ thì hắn bỗng giật mình….. Người kia! Trời ơi, ta nhớ hắn là hoằng tử gì đó?! Con khỉ ngu ngốc Phi Lăng! Cư nhiên dám khiêu chiến với nhi tử của lão thiên hoàng.

“Dừng tay…… Các ngươi dừng tay!” Nguyên Nhược Ngữ đến gần khuyên can, không nghĩ hai người nọ hăng máu không nghe thấy tiếng mình, hắn từng bước tiến lên…. Bi kịch liền xảy ra.

Nguyên bản Lý Nhứ Ca hướng một cước hướng phía đối thủ, hắn lại tránh được, song đằng sau lưng là Nguyên Nhược Ngữ [em Ngữ quá nhỏ, hoàn toàn bị Phi Lăng che lấp], tam hoàng tử không kịp thu chân. Hoàn hảo Nhược Ngữ phản ứng nhanh, vội lui về sau nhưng vẫn không kịp…. Xem ra Nhược Ngữ sắp bị Nhứ Ca đá bay.

May mắn lúc Nhược Ngữ chuẩn bị ăn đạp thì Tiêu Nam xuất hiện, bởi thế liền biến thành tam nhân hỗn chiến.

“Tiêu ca? Ngươi tới? Hảo, chúng ta cùng lên….. Hả?…. Đừng đùa nữa…… A! Ngươi đánh ta!!!” Thật chẳng hiểu gì cả, đáng lẽ Tiêu Nam là tới giúp Phi Lăng hắn, sau phát hiện là Tiêu Nam ra chiêu thực, mỗi đòn đều xuất toàn lực, có mấy lượt đánh trúng mình…. Một hồi loạn xạ, rốt cuộc hóa thành Phi Lăng cùng Lý Nhứ Ca tấn công Tiêu Nam.

Bên cạnh Nhược Ngữ vỗ vỗ thân thể, thấy mình không bị làm sao, nguyên lai ban nãy được cứu nhưng giờ ba người kia…

“Các ngươi đang làm cái gì vây?

Thảm…….. Mấy người cùng chung ý nghĩ.

“Hai ngươi mau đến tiền thính quỳ cho ta.” Nguyên Kiệt Minh thật sự phát nộ. Đánh nhau với hoàng tử, con ơi là con, ngươi có muốn sống không đấy?!

“Tưởng quỳ là có thể xong chuyện? Điện hạ thân thể ngàn vàng vạn ngọc a! Nguyên Kiệt Minh, ta nói cho ngươi hay, nếu điện hạ xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ không để ngươi yên đâu!!!” Thái giám ở gần đó lập tức nâng Lý Nhứ Ca bị ngã dậy, “Thiên a, xem bộ dạng này, phải bẩm báo hướng Hoàng thượng và nương nương như thế nào bây giờ?! …… Ô….. Các ngươi dám đả thương hoàng tử?! Hẳn nên mang tất cả ra ngoài chém đầu!!! Nói xong lão nội quan làm ra vẻ chấm chấm vài giọt nước mắt, cúi xuống….. bắn tia ác hàn về phía Phi Lăng.

“Công công bớt giận, tiểu khuyển tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, thỉnh công công giơ cao đánh khẽ.”

“Ngươi…….” Lão thái giám trong ánh mắt bốc hỏa, còn định nói thêm nhưng bị Lý Nhứ Ca một tay ngăn lại, “Quên đi Nguyên lão gia, ta cùng biểu đệ đùa giỡn, không có gì đáng ngại.”
Bình Luận (0)
Comment