Nguyên Phối Của Hầu Gia

Chương 18

Nàng cười với bé con một cái, ôm chặt bé con.

“Cữu mẫu không sao, chúng ta quay về đi.”

Bé con gật gật đầu, tựa vào nàng. Nàng ôm bé con về tới phòng của mình, nghĩ đến bé con vẫn chưa ăn sáng, vội bảo Thải Thanh đến phòng bếp làm chút đồ ăn, phải dễ tiêu hóa.

Đôi bàn tay nhỏ kia vẫn gắt gao nắm chặt y phục nàng, không dám buông ra.

“Nào, đừng sợ… Cẩm Nhi, sau này con theo cữu mẫu, cữu mẫu sẽ bảo vệ con.”

Nàng dỗ dành bé con, bé con lúc này mới buông tay ra, để tùy nàng buông mình ra, sắp xếp ổn định trên ghế. Truyện Họa lấy nước tới, nàng cẩn thận lau chùi cho bé con. Tay nhỏ chân nhỏ này, sờ vào liền làm cho người ta trong lòng như nhũn ra.

Truyện Họa mặc dù lời nói không lưu loát nhưng người lại thông minh. Vừa rồi trên đường trở về, Úc Vân Từ liền lệnh cho nàng ấy đến viện tử lúc trước của Đàn Cẩm, lấy y phục và giày sạch sẽ đến.

Sau khi thay y phục cho bé con, Thải Thanh đúng lúc bưng điểm tâm đi vào.

Có cháo có điểm thâm, còn có đồ ăn kèm và thịt băm.

Người nhỏ chắc chắn là đói bụng rồi, nhìn đồ ăn mà mắt cũng không xoay vòng. Úc Vân Từ ôm bé con đến trước bàn, tự mình đút cho bé con ăn. Trong cháo gạo tẻ cho thêm thịt băm, bé con rất thích ăn.

Nếu là hiện đại, đứa trẻ lớn như vậy có thể tự ăn cơm rồi. Nhưng thiếu gia cổ đại bình thường đều là hạ nhân hầu hạ. Bé con vừa ăn vừa nhìn nàng. Mãi đến khi ăn cháo xong, lại ăn thêm ba miếng điểm tâm, thấy gần đủ rồi, nàng không dám để bé con ăn nhiều.

Ăn no rồi, bé con vẫn gắt gao dựa vào bên cạnh nàng, không chịu dời đi. Cái miệng nhỏ mở ra, ngáp một cái, lại cố gắng trợn tròn mắt, không dám ngủ.

Nàng khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của bé con, nói nhỏ: “Cẩm Nhi, muốn ngủ thì ngủ đi. Sau này con ở chỗ này của cữu mẫu… ngoan…”

“Cữu mẫu…”

Bé con giống như là thả lỏng, mí mắt bắt đầu đánh nhau. Nàng nhìn, nhẹ nhàng ôm lấy bé con, vỗ lưng của bé con. Không lâu sau, mắt của bé con nhắm lại, lông mi thật dài phủ xuống, ngủ thiếp đi.

Thải Thanh muốn đưa tay qua đón, nàng lắc đầu.

Ôm bé con đến trên giường của mình, dùng chăn mỏng đắp cho bé con.

Nhìn khuôn mặt ngủ say của bé con, nàng đột nhiên cảm thấy cuộc sống có một tia sáng. Ở thời không xa lạ, có một người có thể làm bạn, có lẽ nàng sau này cũng sẽ không cảm thấy cô đơn lạnh lẽo.

Chuyện hôm nay xảy ra gấp rút, bây giờ suy nghĩ một chút, mọi thứ đều quá trùng hợp.

Ánh mắt của nàng nhìn về phía Thải Thanh ở một bên thu dọn đồ đạc, tràn đầy sự tìm tòi nghiên cứu. Thải Thanh giống như cảm nhận được ánh mắt của nàng, ngừng động tác lại. Ngược lại cúi đầu đi tới, quỳ trước mặt nàng.

“Phu nhân, nô tỳ hôm nay là cố ý dẫn người đi con đường đó.”

“Vì sao?”

“Hồi phu nhân, nô tỳ và Truyện Họa trước đó đều ở điền trang. Nhưng mẫu thân nô tỳ trước kia làm người hầu trong phủ, đã từng hầu hạ đại cô nãi nãi còn nhỏ. Mẫu thân nô tỳ nói, đại cô nãi nãi mặc dù không thể nói chuyện, nhưng người lại rất hiền lành, từng cứu mạng mẫu thân của nô tỳ. Mẫu thân của nô tỳ đắc tội nhị lão phu nhân, mạng thì giữ được, cũng bởi vậy bị giáng chức đi đến điền trang.”

Úc Vân Từ nhíu chặt lông mày, trong sách gốc cũng không nhắc đến phụ mẫu của Đàn Cẩm, nhưng không nghĩ tới mẫu thân của bé con lại là người câm. Vậy phụ thân của bé con đâu, lại là hạng người gì?

Cổ đại đều bàn về gia tộc, cho dù phụ mẫu của bé con không còn thì dù sao vẫn có người trong gia tộc.

“Phụ nhân của Cẩm Nhi không có gia tộc sao?”

Thải Thanh nghe giọng điệu của nàng, không giống như là dáng vẻ trách cứ, trong lòng thở phào.

“Đại cô gia là đích tử của Đàn gia ở Thượng Dương, Đàn gia trăm năm trước còn là nhà có danh vọng, sau đó dần dần xuống dốc. Nếu không phải cơ thể đại cô nãi có bệnh tật, cũng sẽ không gả xa đến Thượng Dương. Vả lại đại cô gia khi còn bé bị chứng tê chân, chân tàn phế, bình thường thoạt nhìn còn tốt, đi trên đường hơi khập khiễng… Đại phòng của Đàn gia nghe nói là bị người ta chiếm rồi, biểu thiếu gia mới có thể bị người ta đưa đến Hầu phủ.”

Nói cách khác, gia sản của phụ thân Đàn Cẩm đều bị người ta chiếm rồi. Hơn nữa Hầu gia thân là cữu cữu nhà mẹ đẻ cũng không đi đòi lẽ phải cho Cẩm Nhi, có thể thấy được thật sự là lạnh bạc thiếu tình người.

Nàng cau mày, đôi phu thê kia rất khiến cho người ta đồng cảm. Phụ thân Cẩm Nhi bởi vì chân tàn phế cho nên mới lấy thứ nữ Hầu phủ câm điếc. Chẳng trách Đỗ thị dám ngược đãi Cẩm Nhi như vậy, cũng bởi vì phụ thân của bé con đều là người tàn tật, lại đều không còn trên đời, mà gia tộc thì không trợ giúp.

“Phu nhân, mẫu thân nô tỳ nhận ơn của đại cô nãi nãi. Sau khi nô tỳ được chọn vào phủ, bà ấy dặn đi dặn lại, bảo nô tỳ cố gắng trả ơn, tìm cơ hội báo đáp cho biểu thiếu gia. Thế nhưng nô tỳ chỉ là hạ nhân… cho nên… nô tỳ nguyện ý chịu phạt!”

Nói rồi, nàng ấy dập đầu liên tiếp ba cái.

Úc Vân Từ mặc cho nàng ấy dập đầu xong mới nói: “Ngươi có lòng tốt, việc này cũng không tính là sai lầm lớn. Nhưng hiện tại bên cạnh ta, người có thể tín nhiệm chính là ngươi và Truyện Họa, ta chỉ cầu các ngươi trung thành. Sau này phàm là có việc, các ngươi phải nói trước cho ta, không cần thiết phải tự mình quyết định.”

“Phu nhân… nô tỳ ghi nhớ lời của phu nhân, tạ ơn phu nhân!”

“Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi. Phái người nhìn chằm chằm Đỗ thị bên kia, đừng để Lục tiểu thư thừa cơ tiếp cận Hầu gia. Vừa có tình hình gì, ngươi đến báo cho ta biết.”

“Vâng, phu nhân.”

Sau khi Thải Thanh rời khỏi đây, nàng nhìn chằm chằm dung mạo khi ngủ của bé con một lúc, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc này, mấy người do Đỗ thị mua vào đều đã đến trong viện. Vừa nhìn bà tử và nha đầu bị trói quỳ trên mặt đất, từng người một trong lòng đều dâng lên dự cảm không tốt.

Truyện Họa đặt ghế ở cửa, nàng ngồi lên.

Ở cửa không thể so với bên ngoài, còn có hơi lạnh trong phòng kéo tới, cũng không quá nóng.

Sau khi Úc Vân Từ lên tiếng hỏi về công việc của mấy người kia liền có chút muốn cười. Hóa ra cách làm của Đỗ thị vô cùng đơn giản lỗ mãng, những người bà ta mua vào phủ, gần như đã bao hàm hết tất cả công việc trong phủ.

Từ người gác cổng đến nhà bếp đều có người của bà ta. Mặc dù đều không không phải là việc gì quan trọng, nhưng khắp nơi đều có tai mắt của bà ta, bà ta đây là tiết tấu muốn khống chế Hầu phủ mà!

“Bán hết đi!”

“Phu nhân…”

“Phu nhân… nô tỳ cũng không làm gì cả!”

Có người bắt đầu kêu oan, Úc Vân Từ lạnh lùng cười. Đỗ thị có thể để cho Thẩm Thiệu Lăng vào phủ, những người này đều phát ra tác dụng quan trọng, sao có thể nói là oan uổng chứ?

Không lâu sau, có hạ nhân dẫn người môi giới vào viện. Người môi giới kia nhìn thấy nàng thì lập tức hành lễ, trong miệng gọi phu nhân.

Mặt của mấy người Đỗ thị mua vào phủ cũng thay đổi, nhất là nhìn thấy khế ước bán thân trong tay Úc Vân Từ càng cảm thấy không thể cứu vãn nữa. Sớm biết sẽ có hôm nay, lúc phu nhân vào cửa, bọn họ nến đến bày tỏ lòng trung thành, nào có thể nghe lời một di phu nhân sống nhờ.

Người môi giới là người thành tinh, chỉ chọn lời dễ nghe.

Úc Vân Từ cười, đưa khế ước bán thân cho nàng ta: “Những người này ngươi dẫn đi đi, ta không cần bạc. Nhưng ta có một điều kiện, ngươi đổi cho ta hai người trung thực có thể tin tưởng được. Không cần nam, cần nữ, tốt nhất là từng sinh con.”

Bảy tám người đổi lấy hai người, mua bán như vậy không lỗ, người môi giới cười đến mức thấy răng mà không thấy mắt: “Phu nhân, người yên tâm, tiểu phụ thân nhất định sẽ thay phu nhân làm thỏa đáng. Đợi lát nữa liền đưa người vào để phu nhân lựa chọn.”

Chuyện thế gian, chỉ có lợi ích là làm động lòng người nhất.

Người môi giới có được lợi ích, có lòng muốn bán người tốt cho Úc Vân Từ, thế là nhân tiện nói: “Hôm nay gặp phu nhân mới biết được là người nhanh nhẹn cỡ nào. Có điều có người không biết đúng sai, nói phu nhân tướng quân bởi vì phu nhân có dính líu với người ta nên giận đến ngất đi, vừa về phủ liền ngã bệnh rồi.”

Úc Vân Từ tỉnh ngộ ra, chẳng trách nàng luôn cảm thấy có chuyện gì đó không nghĩ tới, hóa ra là mẫu nữ Phương thị. Với tính tình của Phương thị, nhất định sẽ bỏ gánh giữa đường.

Cho nên, đối phương đánh đòn phủ đầu, ở bên ngoài tạo lời đồn cho nàng trước. Miệng nhiều người xói chảy vàng*, nói nhiều rồi, không thể khống chế người khác có tin hay không.

Người môi giới nói chuyện uyển chuyển, lời đồn nhất định là khó nghe hơn cái này nhiều.

Nàng nhận ân tình này của người môi giới, rút trâm vàng trên đầu ra. Ai bảo của hồi môn của nguyên chủ không có ngân lượng, ngoại trừ những đồ trang sức này, nàng thật đúng là không có đồ gì có thể dùng để khen thưởng cho người khác.

Một cái trâm vàng, đổi ra bạc chính là hơn mấy chục lượng. Người môi giới cười đến mức càng thêm chân thành, thầm nghĩ Hầu phu nhân này là người sáng suốt, không có khả năng làm ra chuyện tự hủy đi thanh danh.

Lại nói nếu thật sự là Hầu phu nhân có tằng tịu với người ta, Cảnh An hầu có thể chứa chấp được nàng?

Phu nhân tướng quân lại là kế mẫu, kế mẫu thì có thể có được mấy người tốt?

“Ta cũng không biết là mẫu thân bị bệnh, còn vất vả cho ngươi bẩm báo. Thật ra trong phủ quả thật có việc, không gạt ngươi, người hôm nay bán đi đều là người của di phu nhân trong phủ. Bởi vì ta gả vào Hầu phủ, biểu cô nương trong phủ kết giao với biểu ca Thẩm phủ kia của ta. Hai người lén lút gặp gỡ, bị Hầu gia bắt được chân tướng. Tưởng rằng kẻ trộm vào phủ, còn đâm biểu ca Thẩm gia bị thương. Mẫu thân của ta biết được việc này mới có thể tức đến ngất đi. Ta hoàn toàn không biết, bên ngoài lại nói như vậy…”

Nói xong, nàng nhìn người môi giới.

Người môi giới là ai chứ, đây chính là người chuyên giao thiệp với người ta, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ cũng có thể khoe khoang ba câu. Đâu phải không rõ ý tứ của vị Hầu phu nhân này, nể mặt trâm vàng, chỉ là mấy câu, nàng ta vẫn dám nói.

Vả lại, một di phu nhân sống nhờ ở Hầu phủ, tất nhiên là không có chỗ dựa gì. Người không quyền không thế, nàng ta vẫn không sợ đắc tội.

“Ôi, hóa ra là có chuyện như vậy. Cái đám miệng lưỡi lung tung kia, sao có thể làm bậy kéo tới trên đầu của phu nhân người. Phu nhân người yên tâm, nếu tiểu phu nhân nghe thấy có người nói như vậy nữa thì nhất định sẽ thật lòng nói lại.”

“Làm phiền ngươi rồi.”

Sau khi người môi giới mang theo những người kia rời đi, Úc Vân Từ liền dẫn Thải Thanh bắt đầu kiểm tra toàn bộ. Lấy ra của hồi môn của mình, lúc này mới phát hiện ra nguyên chủ còn nghe lời Phương thị hơn mình tưởng tượng.

Bản thân mình ngoại trừ mấy hộp đồ trang sức chất lượng không tốt lắm lúc trước biết đến, còn có mười mấy rương vải sợi tổng hợp và đồ sứ nhìn không ra giá trị, nguyên chủ gần như không có bất kỳ thứ gì đáng giá.

Không tính đồ dùng trong nhà cùng với tầm mười rương quần áo khi gả đi mang theo.

Thải Thanh và Truyện Họa cũng có chút bất ngờ, bọn họ không biết phu nhân lại nghèo như vậy, lục khắp rương hòm cũng không tìm thấy một thỏi bạc, đừng nói đến cái gì mà ngân phiếu giấy tờ đất.

Úc Vân Từ nhìn chằm chằm đồ trang sức thu dọn để chung với nhau, trầm giọng nói: “Đợi lát nữa cầm một chút đi ra ngoài đổi thành bạc.”

“Phu nhân… chúng ta còn có tiền tiêu hàng tháng…”

Thải Thanh chần chờ, phu nhân gả vào vừa mới hai tháng liền đi cầm của hồi môn. Lan truyền ra ngoài thì cũng không dễ nghe.

“Tiền tiêu hàng tháng của ta là bao nhiêu?”

“Nô tỳ đến chỗ đại tổng quản.” Thải Thanh nói, vội vàng ra cửa.

Chờ đến khi nàng ấy quay lại, trong tay cầm hai mươi lượng bạc giao cho Úc Vân từ. Một thỏi bạc là năm lượng, tổng cộng ba thỏi, cộng với năm lượng bạc vụn.

Úc Vân Từ mặc dù chưa quen với chi phí của cổ đại, nhưng nàng nghĩ, hai mươi lượng bạc này đối với nhà bình thường hẳn là khoản tiền lớn, nhưng đối với một phu nhân Hầu phủ thì chỉ sợ là sắm sửa cũng không đủ.

Thân mẫu của nguyên chủ là cô nương Quốc công phủ cao quý, lúc xuất giá của hồi môn chắc chắn rất phong phú. Cho dù ở trong phủ tướng quân dùng hết một ít thì cũng không đến nỗi chỉ còn ngần ấy.

Nàng thuận tay đẩy hai cái, bới ra một đống trang sức chất lượng kém nhất.

“Thải Thanh, ngươi cầm những thứ này tới hiệu cầm đồ lớn nhất trong kinh hỏi, hỏi nhiều nơi, đồng thời không cần trốn, cuối cùng bất kể là giá trị bao nhiêu bạc đều đổi ở nơi có giá trị lớn nhất.”

Thải Thanh thoạt đầu không hiểu ý của của nàng, suy nghĩ sâu hơn liền đoán được mưu tính của nàng. Vội vàng dùng cái hộp nhỏ để những đồ trang sức kia vào, ôm vào trong ngực liền ra cửa.
Bình Luận (0)
Comment