*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày kế, thời tiết sáng sủa, nàng dẫn theo Thải Thanh đến Khuông phủ làm khách.
Bởi vì là lần đầu tiên đi ra ngoài, nàng vẫn còn có chút hưng phấn nho nhỏ. Đáng tiếc suốt quãng đường đều ngồi kiệu, không thể nào dạo chơi phố xá cổ đại. Nhưng vẫn có thể cách màn kiệu nghe thấy tiếng ồn ào của chợ búa bên ngoài, loại cảm giác đặt mình vào thời không khác vẫn khiến nàng cảm thấy ngạc nhiên.
Khuông gia không giống trong tưởng tượng của nàng, nàng tưởng võ học thế gia phải là sư tử đá ngồi xổm trước cổng, khí thế uy vũ. Mà cảm giác Khuông gia cho người khác, giống như là thư hương thế gia ẩn mình giữa thành thị náo nhiệt, trên tấm biển ngoài cửa viết vẻn vẹn hai chữ Khuông phủ, cũng không trang trí thêm gì khác.
Tiến vào trong đình viện, cổ thụ cao ngất, tĩnh mịch bình yên. Cũng vì quá yên tĩnh, nên cho người khác một loại cảm giác ngột ngạt.
Khuông đại phu nhân cũng không giống tưởng tượng của nàng, vốn nghĩ người mình gặp chắc là một phụ nhân cởi mở. Trong ấn tượng của nàng, phu nhân võ tướng đều là bậc cân quắc không thua đấng mày râu[1], nào ngờ Khuông đại phu nhân là một nữ nhân đầy mùi thư hương.
[1] Bậc cân quắc không thua đấng mày râu: ý nói là nữ nhân cũng có khí phách, phong độ không thua nam nhân.
Trong lúc giơ tay nhấc chân, đều là khí phách của chủ mẫu một gia đình lớn.
Váy áo trang nhã, lời nói nhẹ nhàng, đưa nàng vào nội viện.
Trong phòng bố trí đơn giản, lấy đơn giản và thanh lịch làm chủ. Chính giữa có một vị lão phụ nhân đang ngồi, mặc bối tử[2] màu xanh đậm, trên đầu đội mạt ngạch[3] cùng màu, trong tay cầm một chuỗi phật châu.
[2]Bối tử: là một loại y phục truyền thống, bắt đầu từ thời nhà Tùy. Cổ áo thẳng ngực, phần nách sổ xuống không may lại, nhiều lớp áo ngoài. Phổ biến trong các triều đại Tống và Minh.
[3]Mạt ngạch hay còn gọi là đai trán.
Lúc Úc Vân Từ đi vào, lão phụ nhân chỉ hơi nâng mí mắt rồi nhanh chóng rủ xuống, chuyển động phật châu trong tay. Bên cạnh lão phụ nhân còn có một vị phụ nhân trông có vẻ chưa đến ba mươi, váy áo mộc mạc, ngoại trừ trâm cài tóc vòng tai ra thì không có trang sức nào khác.
Khuông đại phu nhân giới thiệu từng người, lão phụ nhân là Khuông lão phu nhân, phụ nhân là Khuông nhị phu nhân. Hai thiếu nữ đều do Đại phu nhân sinh ra, cũng là tỷ tỷ của Khuông Đình Sinh.
Trưởng nữ Khuông Như Nguyệt năm nay đã mười sáu, chải thiếu nữ đơn kế[4], sợi tóc rủ xuống cho thấy là người chưa gả. Thứ nữ Khuông Như Ca chải song kế[5], đi qua cập kê lễ về sau, thì có thể cải thành đơn búi tóc.
[4]Đơn kế:
[5]Song kế:
Khuông lão phu nhân tinh thần vẫn khá tốt, thân thể coi như khỏe mạnh. Nhưng tâm sinh tướng, từ tướng mạo của bà ấy có thể thấy được bình thường ít khi vui cười. Vị Khuông nhị phu nhân kia càng hơn nữa, hai má xệ xuống, mặt có tướng khổ.
Ngày vui như thế này cũng không vui vẻ cho lắm.
Úc Vân Từ lại cảm thấy ngột ngạt, loại cảm giác lúc mới vừa đi vào kia càng thêm mãnh liệt.
Nàng còn tưởng, Khuông Như Ca cử hành lễ cập kê, chắc sẽ mời không ít khách khứa, nào ngờ chỉ có một mình nàng. Có lẽ chính vì quan hệ thân thiết giữa Hầu gia và Khuông gia, cho nên bản thân mới được mời làm khách chính.
Tất cả đều tiến hành theo trật tự, lúc đến lượt Úc Vân Từ, nàng lấy ra trâm ngọc đã chuẩn bị sẵn, cắm lên búi tóc của Khuông Như Ca. Sau đó nàng liền lùi sang một bên, nhìn Khuông đại phu nhân thêm trang phục cho con gái.
Sau khi kết thúc buổi lễ, Khuông Như Ca hành lễ.
Đợi lát nữa mọi người đến thu dọn, Khuông lão phu nhân đã được mọi người đỡ về. Ngay cả Nhị phu nhân Khuông gia từ nãy không nói gì kia cũng cáo từ theo.
Khuông phu nhân dẫn Úc Vân Từ đến phòng khách.
"Hôm nay đa tạ Cảnh phu nhân, ta vốn chỉ muốn người trong nhà dự lễ là được. Không ngờ hôm đó Đình Sinh trở về nói, kiến thức của Cảnh phu nhân khác với người bình thường, nên ta sinh lòng muốn kết giao. Không dối gạt Cảnh phu nhân, Khuông gia ta nhiều năm không quan tâm chuyện đời, rất ít tiếp xúc với người ta. Trong phủ chỉ còn lại đàn bà trẻ em và người già, đóng cửa sống qua ngày. Nếu không phải Cảnh Hầu gia nhận Đình Sinh làm đồ đệ, e rằng người đời đã sớm quên Khuông gia ta rồi."
Tiếng nói của Khuông đại phu nhân không lớn, nhưng Úc Vân Từ nghe hiểu được bất đắc dĩ trong lời nói của bà. Đây chính là bi ai của con cháu anh hùng, lừng lẫy qua đi, để cho người nhà chỉ có đau xót.
Lúc này, Khuông Như Ca và Khuông Như Nguyệt đã thay y phụ xong cùng nhau đi vào. Khuông Như Nguyệt giống Khuông phu nhân hơn một chút, nhã nhặn dịu dàng. Mà Khuông Như Ca trông có vẻ sáng sủa hơn, hoạt bát hơn.
Hai tỷ muội cung kính hành lễ với Úc Vân Từ.
"Bọn nó bị ta trói buộc đã quen, nhiều năm trước, Khuông gia ta không có nam nhân gánh vác công việc. Trước kia bà mẫu[6] để tang chồng, về sau mất con, một lòng đi theo Phật Tổ. Nếu không phải có Đình Sinh, chỉ sợ bà đã quy y cửa phật. Đệ muội ở goá nhiều năm, không có con cái, sớm đã đoạn tuyệt tâm tư với trần thế. Trình gia đại nghĩa cũng không đề nghị ly hôn, đệ muội cũng si mê nhị đệ, không có ý định tái giá."
[6]Bà mẫu: mẹ chồng.
Nghe thấy họ Trình, Úc Vân Từ liền đoán rằng, có phải Khuông nhị phu nhân là cô nương nhà Đại Tư Mã hay không? Nhưng nàng không hỏi ra.
Khuông đại phu nhân thầm than một tiếng, "Nếu không phải ta còn có ba đứa con, chỉ sợ cũng sẽ giống bọn họ, dứt khoát làm bạn với Phật Tổ. Một nhà nữ nhân chúng ta thật sự không tiện xuất đầu lộ diện."
Úc Vân Từ không biết nói gì cho phải, thời đại này nỗi khổ trong nhà không nam đinh nàng cũng chưa trải nghiệm. Nhưng theo suy nghĩ của bản thân, cả phủ toàn nữ nhân, già già, nhỏ nhỏ. Ngay cả nam đinh duy nhất cũng còn nhỏ, ở trong mắt người ngoài đúng là thế gia suy tàn.
Khó trách trong sách Khuông gia là võ gia ẩn thế, rất ít nhắc đến.
"Nương, nữ tử thì sao? Không có nữ tử ở đâu ra nam tử?"
"Như Ca!" Vẻ mặt Khuông đại phu nhân trầm xuống, lại áy náy nhìn về phía Úc Vân Từ: "Đứa nhỏ này bị ta làm hư, không biết trời cao đất rộng. Nó ăn nói vô tâm, mong Cảnh phu nhân đừng để ý."
Úc Vân Từ lại thích tính tình của Khuông Như Ca, cô nương này suy nghĩ đi trước thời đại, nếu ở hiện đại sẽ không quá bình thường.
"Khuông nhị tiểu thư nói không sai, thật ra rất nhiều chuyện nữ tử cũng rất giỏi. Sở dĩ bị người khác lên án, bị người khác chỉ trích, đó là vì nàng đứng chưa đủ cao. Nếu như nàng đứng ở vị trí cực cao, có được quyền lực tối cao, ai còn để ý nàng là nữ tử hay nam tử."
Khuông đại phu nhân lộ vẻ mặt kinh ngạc, giống như không ngờ nàng sẽ nói những câu như vậy.
"Trách không được Đình Sinh nói sư mẫu nó kiến thức hơn người, quả là thế." Khuông Như Ca vui vẻ nói, ánh mắt nhìn về phía Úc Vân Từ có thêm một phần thân thiết.
Lúc này, bóng dáng giống như trúc ngọc của Khuông Đình Sinh xuất hiện ở cửa ra vào.
Phía sau hắn là ánh sáng rực rỡ, nhưng lu mờ dưới dung nhan của hắn. Khí chất thuần khiết đặc thù của thiếu niên cùng với ngũ quan tuyệt thế trời sinh chiếu sáng cả căn phòng.
Nếu nói Khuông Như Ca là sức sống của Khuông gia, vậy Khuông Đình Sinh chính là ánh sáng hy vọng của Khuông gia.
Ánh sáng này quá chói lọi, một ngày nào đó, sẽ chọc thủng ngôi nhà tĩnh mịch Khuông gia, xuất hiện trước mặt người khác, chiếu sáng người đời.
"Lời sư mẫu mới nói, Đình Sinh chưa từng nghe thấy. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, cảm giác rất có lý."
"Ta cảm thấy Cảnh phu nhân nói rất đúng, nếu là..." Lời nói còn lại của Khuông Như Ca bị Khuông đại phu nhân nhìn một cái, liền nuốt xuống.
Úc Vân Từ không muốn người khác cảm thấy lời nói của mình khiến họ kinh hãi, bèn nói: "Đạo lý thì không sai, nhưng nữ tử muốn nổi bật hơn mọi người là chuyện khó khăn cỡ nào, thế gian quá nhiều chỉ trích nặng nề đối với nữ tử. Hễ không cẩn thận một chút là sẽ bị ngàn người chỉ trỏ. Chuyện giống vậy, đối với nam tử mà nói thì dễ như trở bàn tay, nhưng đối với nữ tử thì gập ghềnh khúc khuỷu. Muốn làm người hơn người khác, nhất định phải trả một cái giá mà người thường khó tưởng tượng được."
Khuông Đình Sinh cụp mắt, như đang suy nghĩ.
Khuông đại phu nhân vội vàng mời Úc Vân Từ dùng trà, nước trà là người Khuông gia chế biến đặc biệt, mang theo hương hoa và hương lá trúc xanh. Vào cổ họng cực kỳ ẩm ướt, đi qua miệng để lại vị ngọt.
Thấy nàng thích, trước khi đi Khuông đại phu nhân sai người đưa một bình.
Úc Vân Từ không từ chối, người tao nhã làm chuyện tao nhã, một bình trà chế biến tinh tế, đủ thấy ấn tượng của người Khuông gia đối với nàng vẫn không tệ.
Cỗ kiệu dừng ở cửa Hầu phủ, Thải Thanh dìu nàng xuống kiệu, không ngờ có một người từ trong xó đi ra, thì ra chính là nha đầu Như Tình.
Trong tay Như Tình cầm một vật, dùng vải gói lại.
"Nhị tiểu thư, đây là đồ phu nhân giao cho người. Phu nhân có lời gửi Nhị tiểu thư, nói Nhị tiểu thư là người thông minh, nhìn đồ vật sẽ biết làm thế nào. Phu nhân còn nói, vật như vậy bà ấy có rất nhiều, nếu Nhị tiểu thư không hiếu thuận, bà ấy không dám đảm bảo thứ này sẽ tới tay người nào nữa."
Thải Thanh nhận lấy đồ vật, Như Tình lập tức rời đi.
Không cần mở ra, Úc Vân Từ cũng biết không phải là thứ gì tốt.
Quả nhiên, về đến phòng mở ra, bên trong là một cái yếm màu hồng đào, bên trên thêu hoa, vừa nhìn là biết kiểu dáng của thiếu nữ. Không cần nghĩ cũng biết là của nguyên chủ.
Phương thị là đang uy hiếp nàng!
Nàng cuộn đồ vật rồi nhét vào trong ngực, bước nhanh đi ra ngoài.
Đi thẳng một đường đến viện tử của Hầu gia, sau khi thị vệ canh giữ thông báo liền mời nàng đi vào. Nàng hít sâu một hơi, đẩy cửa thư phòng ra.
Nam tử mặc cẩm bào màu tím đậm sau sách ngước mắt, nhìn về phía nàng. Dũng khí nàng vừa mới kéo lên lập tức xẹp xuống, nhưng nghĩ đến chuyện liên quan đến sống chết của mình, lại thổi bùng lên ngọn lửa chiến đấu.
Cảnh Tu Huyền nhìn tay nàng đưa vào trong ngực moi móc, sắc mặt lạnh một phần, lại nhìn nàng lấy ra một cái yếm màu hồng phấn để lên bàn, sắc mặt càng đen và lạnh.
Bông hoa đỏ chói cái yếm vừa vặn lộ ra, ở giữa thêu nhị hoa màu vàng. Sợi dây mảnh dẻ rũ xuống bên cạnh bàn, đung đưa mấy lần.
"Ý gì?"
"Hầu gia, đây là vật trong người ta... Nhưng lại là đồ mặc lúc ở nhà mẹ đẻ lúc trước. Vừa nãy kế mẫu ta phái người đưa tới, nói vật này ở chỗ bà ta còn nhiều, nếu ta không nghe lời bà ta, bà ta không dám đảm bảo sẽ đưa đồ đến tay người nào..."
Hắn ném sách trong tay xuống, quyển sách rơi trên mặt bàn phát ra tiếng vang trầm đục.
Nàng rụt cổ lại, cảm thấy cỗ lửa giận mãnh liệt kia. Thật ra hành động này của nàng là đang đánh cược, cược hắn sẽ không ngồi yên không quan tâm. Nếu hắn coi trọng thanh danh của Hầu phủ, vậy làm phu nhân của hắn, hắn cũng không muốn người khác tha hồ chửi bới.
Đồng thời nàng cũng sợ, sợ nam nhân tâm tư khó dò, bởi vì chuyện như vậy mà chê bai mà vứt bỏ nàng. Nếu nàng bị bỏ thật, vậy đúng là kêu trời trời không lên tiếng, gọi đất cũng không linh, chỉ có nước đợi Phương thị tùy ý vân vê chà đạp nàng.
"Nàng có kế sách gì?"
Hắn vừa hỏi, tinh thần của nàng lập tức ổn định, liếm môi, hắng giọng nói: "Lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt."
Hăn thờ ơ "uhm" một tiếng, thân thể ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế. Ánh mắt u ám, sâu không thấy đáy, giống như không xem nàng ra gì.
Loại cảm giác áp bách vô hình kia làm nàng tê cả da đầu.
Phương thị đang uy hiếp nàng để đạt được mục đích của mình. Nàng thỏa hiệp một lần thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, cho đến bị Phương thị vét sạch tất cả giá trị. Kết quả cuối cùng của nàng tất nhiên sẽ không tốt, nói không chừng không khác gì kiếp trước.
Cho nên, vì mạng sống, nàng nhất định phải hành động trước để kiềm chế đối phương.
Nàng không dám trốn tránh, nhìn lại hắn.
"Nàng bất nhân ta bất nghĩa! Xin Hầu gia tìm giúp ta mười tên ăn mày, toàn bộ đều là nam tử, càng hèn mọn càng tốt!"