Nguyên Phối Của Hầu Gia

Chương 5

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, hình như là có người chạy về phía bên này.

Sắc mặt hắn thay đổi: “Tả Tam, không có phép bất kỳ kẻ nào tiến vào.”

“Vâng, hầu gia.”

“Hầu gia, xảy ra chuyện gì vậy? Sao ta lại nghe nói trong phủ có kẻ trộm vào?”

Người tra hỏi chính là Đỗ thị, bà ta dẫn theo Lục Hoàn Bội vội vàng chạy đến. Sau lưng bọn họ còn có một số người đi theo. Lại là nhị lão phu nhân nhị phòng và nữ nhi của bà ta, Cảnh Tương.

Tả Tam ngăn bọn họ lại: “Nhị lão phu nhân, tam tiểu thư, di phu nhân, biểu tiểu thư, hầu gia có lệnh, bất kỳ ai cũng không được vào trong.”

Đỗ thị dậm chân một cái, không để người ta đi vào thì làm sao còn có thể vạch trần chuyện nữ nhân kia vụng trộm với người ta. Bà ta và nữ nhi của mình nhìn nhau một cái, suy nghĩ của Lục Hoàn Bội cũng giống như bà ta.

Nhị lão phu nhân qua nét mặt của bọn họ đã đoán ra được hôm nay có chuyện lớn. Bà ta đã nói di phu nhân này vẫn luôn mắt cao hơn đầu, không thích đoái hoài tới nhị phòng bọn họ. Hôm nay sao có thể có lòng rảnh rỗi mời mình đi nói chuyện, hóa ra là muốn cho mình xem một trò hay.

Cánh cửa kia hình như là bị người ta đạp đổ, nghĩ đến hầu gia đã tới trước một bước, trò hay sợ là không xem được rồi.

“Vì sao không được vào, thật sự là việc khẩn chết người? Là hầu phu nhân có chuyện gì sao?” Đỗ thị mặt mũi tràn đầy lo lắng, càng không ngừng đi tới đi lui ở cửa ra vào, rướn cổ lên muốn nhìn rõ tình cảnh bên trong.

Dáng người Tả Tam lớn, vừa vặn ngăn ở cửa: “Thuộc hạ không biết, di phu nhân mời quay về đi.”

Đỗ thị nào có thể đi, bà ta kéo tay nhị lão phu nhân, vẻ mặt lo lắng: “Người nói xem, có chuyện gì cũng không có ai ra nói, đây không phải là làm cho người ta sốt ruột sao. Chúng ta liền canh giữ ở đây, lỡ như có gì cần giúp đỡ thì còn có thể phụ một tay.”

Nhị lão phu nhân đâu phải không muốn, bà ta đang mong đợi xem trò cười của đại phòng.

Mà trong phòng, Thẩm Thiệu Lăng vẫn quỳ dưới đất, Như Tình và Như Thúy cũng quỳ. Chỉ có hai người Cảnh Tu Huyền và Úc Vân Từ là đứng đối mặt nhau. Giờ khắc này, sự trầm mặc không có ích lợi gì.

Mắt Úc Vân Từ nhìn chằm chằm Thẩm Thiệu Lăng: “Biểu ca, ngươi không dám sao? Ngươi sợ cái gì? Sợ mình liên lụy người trong họ, làm hại cả họ cũng bị trời phạt theo ngươi sao?”

Thẩm Thiệu Lăng một lần nữa ngẩng đầu, vẻ mặt đau thương: “Biểu muội, sao muội lại biến thành như vậy? Muội lúc trước thiện lương dịu dàng, thương cảm cho người khác. Mà muội nhìn muội bây giờ xem, chanh chua cay nghiệt. Muội không tin ta, vậy thì ta thề có ích lợi gì?”

“Thật là thông minh, thật là giỏi ăn nói. Phần tâm kế này, làm cho người ta bội phục.” Nàng nói, thật sự vỗ tay cổ vũ.

Lấy lui làm tiến, da mặt dày đầu óc đen tối, nam nhân này là một nhân vật hung ác.

“Trừ phi chột dạ, nếu không thì sẽ không sợ báo ứng. Hầu gia, hắn một mực nói có tư tình với ta, ta hết đường chối cãi. Người đời đều cho rằng đao kiếm không có mắt, giết người sắc bén nhất, lại không biết lời đồn giết lòng mới là giết người vô hình chân chính. Người tinh thông đạo lý này, mọi việc đều thuận lợi, có thể đạt được bất cứ thứ gì mình muốn. Kế mẫu của ta và biểu ca trước mặt đều là cao thủ trong đó, thua trên tay bọn họ, ta cũng không tính là oan uổng.”

Vẻ mặt của nàng mang theo sự dứt khoát và bất đắc dĩ. Nếu như hầu gia không tin nàng, vậy thì nàng cho dù liều chết cũng sẽ không rời đi cùng tên họ Thẩm. Bởi vì với cách làm người của tên họ Thẩm, chỉ sợ thứ chờ đợi nàng chính là sống không bằng chết.

“Biểu muội…” Thẩm Thiệu Lăng thống khổ cười: “Muội nói cái gì chính là cái đó đi. Ta sẽ vĩnh viễn nhớ rõ điểm tốt của biểu muội, nhớ rõ mọi thứ của biểu muội…”

Biểu hiện của hắn vừa đúng, giọng điệu và dáng vẻ không có chỗ nào không phải là dáng vẻ của nam nhân si tình, một bộ bất đắc dĩ và thống khổ bị người trong lòng làm tổn thương trái tim

Nam nhân như vậy, thử hỏi nàng sao có thể trốn thoát?

Điều càng làm cho nàng tuyệt vọng là lời kế tiếp của hắn, hắn nói: “Biểu muội, người khác thường nói một đêm phu thê tình nghĩa trăm năm. Thế nhưng vì sao muội lại đối xử với ta như thế… ta bằng lòng gánh vác trách nhiệm của nam nhân, chịu trách nhiệm tới cùng với muội, vì sao muội lại vì vinh hoa phú quý mà phủ nhận mọi thứ của chúng ta?”

Úc Vân Từ chỉ cảm thấy khí lạnh từ lòng bàn chân xông tới, nàng không biết, nguyên chủ đã từng tằng tịu với nam nhân này. Như vậy, mặc cho nàng có giải thích thế nào đi chăng nữa thì cũng là tốn công vô ích.

Không, không đúng.

Nếu thật sự bọn họ từng tiếp xúc da thịt, vì sao vừa bắt đầu hắn ta lại không nhắc đến?

“Hầu gia, hắn ta bói bậy, chúng ta không có!”

“Biểu muội, là muội buộc ta không thể không nói ra. Muội đừng trách ta, ta chỉ muốn cùng muội ở bên nhau.” Thẩm Thiệu Lăng giống như là hạ quyết tâm cực lớn, nói với Cảnh Tu Huyền: “Hầu gia, chính giữa phía sau lưng biểu muội có một cái bớt hình tròn, ngài phái người kiểm tra thực hư là biết.”

Cảnh Tu Huyền không hề nhúc nhích, ánh mắt hắn nhìn về phía Úc Vân Từ, trong ánh mắt không có bất kỳ cảm xúc gì. Nhưng khí lạnh tràn ra quanh thân đã nói rõ tất cả.

Ở cổ đại, chỉ sợ không có nam nhân nào có thể tha thứ cho việc thê tử của mình mất trinh trước khi cưới. Bất kỳ nam nhân nào cũng không thể chịu được được việc thê tử của mình gian díu với người khác trước khi cưới, lại còn giấu giếm gả cho mình.

Thẩm Thiệu Lăng lời vừa ra khỏi miệng, Úc Vân Từ ngược lại tỉnh táo một chút. Điều nàng vẫn luôn lo lắng chính là cái này, lo lắng nguyên chủ lúc ở phủ tướng quân đã bị người ta làm xong việc rồi. Hiện tại câu nói này của họ Thẩm cũng làm cho nàng có một chút hy vọng, nàng cảm thấy bọn họ vốn dĩ chưa từng có chuyện phu thê, nếu không thân mật giữa nam nữ thứ có thể nói không chỉ là một vết bớt.

“Hầu gia, chuyện trên người ta có bớt, có rất nhiều người biết. Kế mẫu kế tỷ, còn có hai nha đầu phản chủ. Bất kể là ai cũng có thể nói cho Thầm biểu ca biết bí mật này. Nhưng chỉ bằng điểm ấy thì không đủ chứng minh ta và hắn ta có tư tình.”

“Biểu muội, muội chớ có ngụy biện nữa. Thế gian này ngoại trừ ta thì sẽ không có ai muốn muội nữa. Muội đã là người của ta rồi vậy thì đi theo ta đi. Ta cam đoan sau này sẽ để muội được sống tốt, không kém hơn ở hầu phủ. Lời muội vừa nói… ta sẽ không so đo, ta chỉ coi như muội chưa từng nói…”

Lời nói thâm tình, rộng lượng không tính toán hiềm khích lúc trước. Nghe vào trong tai nàng giống như lời chú đoạt mạng, câu nào cũng đều đòi mạng nàng. Từ ngữ trong mối câu chân thành tình thâm kia, tựa như từng nhánh mũi tên, ghim nàng trên khung sống chết, mặc cho bọn họ chiên dầu thiêu lửa, rút gân lột da.

Sự phẫn nộ của nàng đã tới cực điểm, hai mắt bắn ra ánh sáng căm hận.

Thẩm Thiệu Lăng lại là vẻ mặt bao dung, ngược lại cầu xin Cảnh Tu Huyền: “Hầu gia, đều là lỗi của tiểu sinh… là tiểu sinh khó kìm lòng nổi, không liên quan gì đến biểu muội. Ngài đại nhân đại lượng, tác thành cho ta và biểu muội đi.”

“Họ Thẩm!” Nàng nghiêm nghị quát: “Ngươi lòng dạ hiểm độc thối rữa như thế, không sợ có ngày gặp báo ứng? Ngươi tốt nhất là có thể đảm bảo bản thân hôm nay có thể giết chết ta, nếu không một ngày nào đó ta sẽ đích thân giết ngươi, bởi vì ngươi thật sự là vô sỉ tới cực điểm.”

Đúng vậy, giờ khắc này, nàng đúng là tức giận đến mức muốn giết người. Người khác một lòng muốn mạng của nàng, mà nàng, ngoại trừ yếu ớt giải thích thì không có bất kỳ biện pháp nào có thể nghĩ đến.

Bởi vì nàng đột nhiên hiểu ra vì sao họ Thẩm lại không lo ngại gì, nàng cho rằng mất trinh là chuyện giữa phu thê thực sự. Mà ở cổ đại, mất trinh có thể là bất cứ hình thứ gì, ví dụ như chỉ là bị người ta thấy hết thân thể.

Cho nên hiện tại hắn ta từng bước ép sát, đã dồn nàng đến bước ngoặc sống chết rồi. Hiện tại hy vọng duy nhất của nàng chính là hầu gia, nếu không thì chỉ có một con đường chết.

Nàng không biết, dáng vẻ của mình bây giờ giống như một con thú non bị vây nhốt, đối mặt với lồng giam không có cách nào mở ra, trong mắt hiện lên sự tuyệt vọng và bi ai. Cùng với sự khát vọng và quyết tâm liều mạng một lần muốn xông ra khỏi lồng giam, khiến Cảnh Tu Huyền có chút lộ vẻ xúc động.

Từng có lúc, hắn cũng từng tuyệt vọng như vậy.

Con ngươi giống như băng lạnh của hắn co lại, quát to: “Tả Tam, đưa một thanh kiếm vào đây.”

Người trong phòng toàn bộ trợn to mắt, bao gồm của Úc Vân Từ.

Người bên ngoài nghe thấy giọng của hắn, trong lòng Đỗ thị vui mừng, cũng phải kêu đánh kêu giết rồi, chắc là việc đã thành. Bà ta vội vàng xông lên trước: “Hầu gia, ngài tuyệt đối đừng nổi giận, có chuyện gì từ từ nói. Nàng dâu phạm lỗi cũng không thể cứ như vậy mà giết được.”

Úc Vân Từ nghe thấy tiếng của Đỗ thị, sắc mặt lạnh hơn. Đỗ thị ngược lại tới nhanh, bà ta làm sao lại biết là mình phạm lỗi? Phải rồi, bà ta hiện tại trông coi hầu phủ, chuyện trong hầu phủ sao có thể giấu giếm được mắt của bà ta. Nói như vậy, họ Thẩm có thể trà trộn vào còn có bút tích của Đỗ thị.

Người muốn nàng chết thật đúng là nhiều.

Tả Tam ngăn cản của Đỗ thị: “Di phu nhân, hầu gia ra lệnh, không ai có thể chống lại.”

“Ôi, ngươi tên mắt toét này. Bên trong cũng muốn chết người rồi, ta không đi vào mà được sao? Ngươi mau tránh ra, nếu không phu nhân của các ngươi liền bị hầu gia giết đấy.”

“Ai nói hầu gia của chúng ta muốn giết phu nhân?”

Đỗ thị sững sờ, chẳng lẽ không phải là Úc Vân Từ và công tử Thẩm gia gặp mặt riêng tư, bị hầu gia bắt được chân tướng. Hầu gia dưới cơn thịnh vượng muốn giết chết đôi cẩu nam nữ kia?

“Ngươi mau tránh ra, ngươi một hạ nhân thì biết cái gì…”

“Tả Tam, ngươi lề mề cái gì vậy?”

“Hầu gia, di phu nhân muốn xông vào, thuộc hạ sắp cản không được rồi.”

“Bảo bà ta cút đi!”

Khuôn mặt Đỗ thị tái đi, hầu gia bảo bà ta cút? Nhị lão phu nhân cố nén cười, tiến lên kéo bà ta: “Di phu nhân, hầu gia đang nổi nóng, ngươi tội gì va vào cơn giận của nó chứ. Chúng ta trước tiên cứ chờ đi, hầu gia là người có chừng mực, đâu có thật sự có thể giết phu nhân.”

“Ngươi nói không sai… nó nhất định là giận nên hồ đồ rồi.”

Đỗ thị tìm cho mình một bậc thang, mặt đen lại lui ra phía sau.

Tả Tam liếc nhìn bà ta một cái, lúc này mới rút kiếm đi vào.

Úc Vân Từ nhìn thấy Cảnh Tu Huyền nhận lấy kiếm, sau đó đưa cho nàng. Nàng nhìn chằm chằm thanh kiếm đen đưa tới trước mặt nàng kia, nhận lấy, tay theo kiếm mà ghìm xuống.

Thân kiếm so với nàng tưởng tượng nặng hơn rất nhiều, vỏ kiếm đen nhánh, điêu khắc một vài hình nhìn không hiểu. Nàng ổn định tâm trạng, một tay đè chuôi kiếm, dùng sức rút ra, kiếm ra khỏi vỏ.

Hàn quang lập lòe, giống như sao băng xẹt qua.

Con ngươi Thẩm Thiểu Lăng phóng đại, nhìn chằm chằm động tác của nàng: “Vân Từ biểu muội, kiếm không phải là đồ chơi, muội sẽ làm bản thân bị thương, còn không nhanh chóng bỏ xuống.”

Chuyện cho tới nước này mà còn diễn kịch.

Nàng hai tay nâng kiếm, bỗng nhiên đâm về phía trước.
Bình Luận (0)
Comment