Nguyên Phối Của Hầu Gia

Chương 64

Còn chưa đến gần, Úc Vân Từ đã nhìn thấy ánh lửa, nàng sửng sốt trong chốc lát, sau đó bật cười, bản thân mình chỉ một lòng nghĩ đến chuyện kiếm gì đó để ăn mà quên mất rằng ngay cả khi có cả, nếu không có lửa thì cũng không thể nấu chín.

Hình như người xưa mỗi lần đi ra ngoài đều mang theo cây châm lửa trong người, cũng may hắn mang theo cây châm lửa, chỉ cần có lửa thì có thể nấu chín thức ăn.

Đáng tiếc không có mấy thứ như nồi gì đó, nếu không còn có thể nấu chút rau dại và nấu nước uống, mặc dù nước trong khe suối trong vắt nhưng nàng vẫn không dám uống.

Cũng may nàng vẫn luôn ăn rau dại quả dại nên sẽ có một lượng nước nhất định.

Cảnh Tu Huyền nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi mở mắt ra, khi nhìn thấy số ca trong tay nàng, hắn thực sự cảm thấy bất ngờ. Cá trong nước rất khó bắt, nếu không phải là một cao thủ có kinh nghiệm lâu năm thì không thể nào xiên được bọn chúng trong nước được.

Rốt cuộc nàng còn biết thứ gì khác nữa?

Trước đây nàng là người như thế nào?

Một khi suy nghĩ này vừa loé lên thì sẽ không thể kìm xuống được nữa, hắn cảm thấy mình cần phải biết rõ lai lịch của nàng, không phải bởi vì hiếu kỳ mà là vì suy nghĩ mãnh liệt ở sâu trong lòng.

“Hầu gia, ngài nhìn xem này.”

Nàng giơ xiên cá lên, lắc lư vài lần, sắc mặt hơi đắc ý.

Đợi đến khi nhìn thấy con thỏ rừng bên chân hắn, nàng vui vẻ thốt lên một tiếng. Trước đó nàng còn lo lắng số lượng cá không đủ cá, có con thỏ rừng này, cho dù như thế nào đi nữa cũng đủ.

Nàng tiện tay treo xâu cá ở trên cành thập, nhấc con thỏ kia lên, rồi đưa tay về phía hắn: “Hầu gia, mượn thanh chủy thủ của ngài dùng một chút.”

Cảnh Tu Huyền rũ mắt xuống: “Chủy thủ bẩn.”

Nàng lập tức hiểu rõ, thanh chủy thủ kia được dùng để giết người, nếu dùng nó để xử lý đồ ăn thì quả thực hơi ghê tởm. Ngay khi nàng đang nghĩ xem nên phải xử lý con thỏ này như thế nào thì đã thấy hắn đưa cho một con dao mỏng.

Lưỡi dao cực mỏng, nhỏ dài, thoạt nhìn vô cùng sắc bén.

Nàng cẩn thận cầm lấy, xách theo con thỏ đi đến bên khe suối nhỏ, lột da loại bỏ nội tạng. Thực ra nàng chưa bao giờ làm những việc như thế này, mua gà mua vịt gì cũng đều đã được làm sạch.

Cũng may con dao rất sắc, không hề tốn sức xử lý.

Sau khi rửa sạch sẽ, nàng trở về, tiện đường còn bứt một nắm ngải cứu.

Cảnh Tu Huyền đã làm xong giá nướng, thậm chí còn xử lý các nhánh cây để nướng cá nướng thỏ, thấy nàng trở về, hắn liền đưa cho nàng, Úc Vân Từ lập tức hiểu ý, xâu cá lên giá nướng được dựng bằng những nhánh cây, đồng thời chuyển đống lửa xuống dưới giá.

Con thỏ khó xử lý hơn một chút, sau khi xuyên qua người nó, nàng đặt sang một bên, để dành sau cùng.

Trong lúc nàng đang làm việc, hắn cũng ngồi bên cạnh quan sát cẩn thận.

“Lúc trước nàng thường xuyên ngủ ngoài trời sao?”

“Không, nhưng thấy nhiều nên biết một chút.”

Nàng tuỳ tiện trả lời, đồng thời trong lòng cũng tự nhủ rằng nếu bây giờ hắn hỏi về quá khứ trước kia của nàng, nàng sẽ kể lại đúng sự thật. Lược bỏ những thứ kỳ quái không nói, cuộc sống sinh hoạt bình thường có thể nói được, mấy thứ công nghệ cao kia, không phải nàng không muốn nói mà là sợ hắn không hiểu.

“Thấy ở đâu?”

“Trong sách, chỗ ta sống, cho dù là nam hay nữ đều được đi học như nhau.”

Trong mắt hắn loé lên sự kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại.

“Nữ tử cũng có thể đi học, học thứ gì?”

Nàng đã chuẩn bị lửa than xong, tiện thể ngồi xuống bên cạnh, thỉnh thoảng lại lật qua lại lật xiên nướng cá, mùi thơm của cá nướng nhanh chóng xộc vào sống mũi, đáng tiếc không có gia vị, nếu không sẽ càng thơm hơn nữa.

“Nam tử học cái gì thì nữ tử sẽ học cái đó, ví dụ như y thuật, xây nhà, thậm chí là hành quân đánh trận, nam tử và nữ tử đều có thể học được. Chỉ cần ngài muốn học thì có thể học được những thứ mình muốn biết.”

Hành quân đánh trận?

Hắn nhíu mày, chẳng trách nàng lại tỏ vẻ bình thản trước chuyện của Đình Sinh như vậy, hoá ra tận sâu trong xương cốt nàng chưa bao giờ cho rằng nữ tử phải thấp kém hơn nam tử.

Vậy nàng đã học được những gì?

“Nàng học cái gì?”

Nói đến đến, Úc Vân Từ cảm thấy hơi xấu hổ. Trước đây mỗi lần đi phỏng vấn xin việc, khi được hỏi về nguyên ngành đã học, nàng đều cảm thấy hơi thiếu tự tin. Nhưng bây giờ, nàng lại rất biết ơn chuyên ngành của mình, nếu không hai này nay nàng thực sự không thể trụ được.

“Ta ư, học về thực vật… Chính là tìm hiểu đặc tính của một số loài hoa cây cỏ.”

Không biết hắn có nghe hiểu hay không, dù sao nàng cũng thấy hắn đang ngẫm nghĩ gì đó, chắc là hiểu được.

Cá đã được nướng chín, trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì thịt cá đã bắt đầu toả ra mùi khét, nàng lấy xiên cá đã được nướng xong xuống, đưa đến trước mặt Cảnh Tu Huyền, hắn đưa tay ra nhận lấy, sau đó nàng cầm lấy một xiên khác từ trên giá nướng xuống.

Hắn nhìn chằm chằm vào xiên cá trong tay, mặc dù có vài chỗ khi cháy xém nhưng tổng thể cũng không tệ.

Ngửi thấy mùi thơm của cá, lúc này hắn mới cảm thấy bụng đói cồn cào, nữ tử kia vẫn còn đang chăm chú lật xiên cá trong tay, ánh lửa phản chiếu lên khuôn mặt nàng.

Những nốt mẩn đỏ trên mặt đã phai nhạt đi rất nhiều, búi tóc rối bù toàn bộ trước đó đã được chỉnh sửa lại một lần nữa, chỉ hờ hững buộc ra sau đầu, để lộ vầng trán trơn bóng.

Hai hàng lông mi dài của nàng không ngừng nhấp nháy, hắn thậm chí còn có thể thấy rõ lông tơ li ti trên mặt nàng.

Không hiểu tại sao trái tim hắn lại bị cuốn vào trong đó, giống như ngã xuống vực sâu vạn trượng, ấm áp tươi sáng khiến người ta cam tâm tình nguyện bị cầm tù trong đó. Loại tình cảm này đến quá bất ngờ và mãnh liệt, thậm chí còn bắt đầu gào thét phi nhanh.

“Hầu gia, sao ngài còn chưa ăn cá?”

Nàng nghiêng đầu nghi hoặc hỏi, hình như xiên cá trong tay cũng nướng xong rồi, nàng nhẹ nhàng gỡ xuống, đưa đến bên lỗ mũi, hít mùi thơm một hơi thật sâu.

Đôi môi đỏ mọng khẽ chu ra, không ngừng thổi nguội.

Cảnh Tu Huyền nhìn thấy động tác này của nàng, không hiểu tại sao yết hầu lại hơi chuyển động lên xuống một chút, một khát vọng xa lạ dâng lên từ bụng dưới, hắn vội vàng kìm nén xuống, giả vờ như không có việc gì ăn cá.

Thấy hắn bắt đầu ăn cá, Úc Vân Từ đặt con thỏ đã xiên sẵn lên giá nướng, còn bản thân mình cầm xiên cá nướng ngồi sang một bên. Nàng đói bụng dữ dội đến mức ngoại trừ mùi thơm của thịt cá non mềm ra thì không còn ngửi thấy bất cứ mùi vị nào khác, bây giờ ăn vào lại ngon miệng lạ thường, ăn sạch bốn con cá, bụng cũng đã no được bốn phần.

Sau khi ăn xong, nàng nhìn chằm chằm vào số rau dại vừa hái, cảm thấy hơi sầu não.

Không có đồ nấu, chỉ có thể ăn sống.

“Nếu có một chiếc nồi sắt, chút muối và gia vị thì thật tốt biết bao.”

Nàng cảm thán một tiếng, tiện tay cầm lấy một quả dại rồi đưa đến trước mặt hắn: “Hầu gia, ngài ăn không?”

Cảnh Tu Huyền có vẻ ngơ ngác trong chốc lát, sau đó đưa tay ra cầm lấy, thấy nàng chậm rãi ăn, hắn cũng học theo dáng vẻ của nàng ăn từng chút từng chút một. Quả dại dù tươi đến đâu đi nữa vẫn quá chua.

Hai người im lặng ăn quả dại, mỗi người một quả.

Con thỏ bị nướng đến mức không ngừng bốc lên dầu mỡ và phát ra âm thanh xèo xèo, nàng lại đổi một mặt khác, để nó chín từ từ, nếu có gia vị hay gì đó đi cùng, con thỏ này chắc chắn sẽ rất thơm ngon.

Nghĩ đến đây, nàng nuốt một ngụm nước bọt.

Ánh mắt của hắn loé lên, ngửa đầu tựa vào gốc cây nhìn đôi tay mảnh khảnh thỉnh thoảng lật qua lật lại con thỏ, trái tim chậm rãi lắng xuống.

Đối với hắn mà nói việc qua đêm nơi hoang dã đã là chuyện thường tình.

Nhưng lại chưa bao giờ khiến hắn cảm thấy ấm áp và vui mừng giống như bây giờ.

Mùi thơm thịt thỏ càng lúc càng nồng đậm, bắt đầu toả ra mùi dầu cháy xem, nàng gỡ con thỏ xuống, nhẹ nhàng thổi vào một chỗ rồi xé một miếng, bỏ vào trong miệng nhai nuốt.

Rất thơm.

Và đã chín rồi.

“Hầu gia, đã nướng xong.”

Nàng đặt con thỏ trên lên phiến lá, đặt trước mặt hắn.

Cảnh Tu Huyền lại rút con dao mỏng kia ra một lần nữa, chậm rãi cắt thịt nhỏ, ngón tay hắn thon dài rắn rỏi, đốt ngón tay rõ ràng, cắt thành từng miếng từng miếng.

Xem ra hắn đã làm những chuyện như thế này rất nhiều lần, nàng nghĩ, bởi vì động tác của hắn cực kỳ thành thục.

Sau khi cắt thịt xong, hai người bắt đầu lặng lẽ ăn, thịt thỏ dù thơm đi nữa nhưng vẫn có chút khiếm khuyết, trong lòng nàng lại cảm thán một lần nữa, nếu có muối và gia vị thì tốt rồi.

Rừng sâu yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng kêu của những loài chim và thú không biết tên, Úc Vân Từ hơi lo lắng, nhưng nghĩ đến chuyện có Cảnh Tu Huyền bên cạnh mình, hơn nữa còn có lửa, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Đên nay trời vẫn không trăng không sao, không thể nào phân biệt được canh giờ hiện tại.

Sau khi ăn xong, nàng dọn dẹp một chút rồi chôn xương cá và xương thỏ ở một nơi cách xa bọn họ.

Một ngày một đêm mệt nhọc cuối cùng cũng đã kết thúc, đến bây giờ nàng mới cảm thấy nhẹ nhõm thư thả, Úc Vân Từ không nhịn được che mặt ngáp một tiếng, nhìn giường cây đã được rải lá sẵn, rất muốn nằm lên đó.

“Hầu gia, hay là… Chúng ta đi ngủ sớm đi?”

Nàng vừa mới dứt lời đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm, sao nghe như một nữ tử đang cầu hoan vậy?

“Ý của ta là, chúng ta đã mệt mỏi cả ngày rồi, đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Hắn không trả lời, không biết là vì ánh lửa quá sáng hay chỉ là ảo giác của nàng, nàng vẫn luôn cảm thấy trong đôi mắt tĩnh mịch của hắn lại không ngừng tỏa ra ánh sáng rực rỡ của những vì sao.

“Ừ.”

Một lúc lâu nhau, hắn mới nhả ra một chữ, nhắm mắt dựa vào gốc cây.

Úc Vân Từ thầm nghĩ chắc hẳn mình bị hoa mắt, nàng gạt bỏ một phần trong đống lửa, sau đó bỏ lá ngải cứu đã hái trước đó lên trên, lá ngải cứu ẩm ướt không thể cháy được, nếu đặt trên đống lửa hun, dần dần sẽ toả ra mùi hương.

Trên núi có rất nhiều muỗi, mặc dù bây giờ trời đã lạnh dần nhưng vẫn có không ít côn trùng bay xung quanh đống lửa.

Sau khi làm xong những chuyện này, nàng cảm thấy cũng không còn gì nữa, thế là thuần thục leo lên giường cây, nằm ở trên đó, mặc dù đã được phủ một lớp cỏ dại cực dày nhưng vẫn không thể coi là thoải mái dễ chịu được.

Nhưng thế này vẫn tốt hơn rất nhiều so với việc ngủ trên mặt đất. Hương thơm của cỏ xanh nhanh cây không ngừng quanh quẩn quanh người, cộng thêm mùi hương của lá ngải cứu, nàng còn treo cỏ phượng hoàng xung quanh giường lá để phòng ngừa rắn bò lên.

Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Cảnh Tu Huyền vẫn còn dựa nằm trên mặt đất. Sắc mặt hắn trông có vẻ rất bình thản, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ, cho dù thoạt nhìn hơi nhếch nhác nhưng khí chất bá đạo trong xương cốt vẫn còn đó, thậm chí còn mang theo chút vô lại lưu manh.

Hắn vẫn đang bị thương trên đùi, vết thương nặng như vậy, nếu cả đêm phải ngủ trên mặt đất, e là sẽ bị lạnh.

“Hầu gia… Hay là… Ngài cũng lên đây ngủ đi?”

Hắn mở mắt ra, nhìn thẳng về phía này.

Nàng biết một nữ tử nói ra những lời này thì sẽ như thế nào không?”

“Hầu gia, ta không có ý khác, lúc ở bên ngoài, đôi khi đừng quá quan tâm đến cấp bậc lễ nghĩa, trên người ngài đang bị thương, nếu ngủ trên mặt đất sẽ bị nhiễm lạnh, cơ thể ngài sẽ không thể chịu nổi.”

“Vậy thì… Đắc tội rồi.”

Cảnh Tu Huyền chống đỡ người đứng dậy, mặc dù trên đùi bị thương nhưng bản lĩnh vẫn còn đó, nhìn dáng vẻ dễ dàng leo lên của hắn, nếu không phải cái chân kia từ đầu đến cuối vẫn luôn bông lõng thì e rằng đến cả nàng cũng không nhìn ra được vết thương của hắn.

Chiếc giường lá không được coi là lớn nhưng vẫn đủ để chứa hai người.

Nàng nằm nghiêng lại, nhường vị trí bên ngoài cho Cảnh Tu Huyền. Khi cơ thể cao lớn của hắn nằm xuống, nàng có thể cảm nhận rõ ràng chiếc giường lá lún xuống, đồng thời hơi thở của nàng cũng bắt đầu trở nên ngừng tệ, trái tim không tự chủ được đập loạn nhịp.

Chết mất thôi!

Bản thân mình mặt đỏ tim đập, rõ ràng là người thiếu nữ rung động xuân tình.

Được rồi, nàng thừa nhận, Hầu gia thực sự rất xuất sắc, có đủ lý do để nàng động lòng. Nhất là khi nàng cảm thấy bất lực nhất lại gặp được hắn như một điều kỳ diệu, trong khoảnh khắc đó, nàng kích động đến mức nước mắt lưng tròng.

Nhưng nàng không phải là người cổ đại thực thụ, nàng thà làm một Hầu phu nhân hữu danh vô thực còn hơn là giống như những vị phu nhân danh môn thế gia khác, phải trơ mắt nhìn phu quân mình nạp thiếp sinh con lại còn phải miễn cưỡng gượng cười.

Nàng không có được sự rộng lượng đó, cho nên dứt khoát trở thành quần chúng, chỉ lo cho bản thân mình.

Nhưng…

Cuối cùng vẫn cảm thấy hơi cô đơn, nghĩ đến đây, nàng yếu ớt thở dài một hơi.

“Tại sao lại thở dài?”

“Không có chuyện gì cả, chỉ là cảm thấy hơi mệt mỏi khi phải đối mặt với những chuyện xảy ra liên tục như vậy.”

Nếu nàng có người nào đó có thể dựa vào, có phải sẽ không cần mệt mỏi như vậy không?

Nghĩ đến chuyện này, người đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng chính là Hầu gia. Hầu gia đã hơn hai mươi mấy tuổi nhưng bên cạnh không có nữ nhân nào, đừng nói đến thiếp thất di nương mà ngay cả nha đầu thông phòng cũng không có. Một nam nhân như vậy liệu có thể một mực chung thuỷ với một nữ nhân và không hai lòng hay không?

Nàng cảm thấy cần phải để hắn hiểu rõ về khái niệm này một chút, nếu hắn đồng ý, vậy có phải nàng có thể…

“Hầu gia, trong những ngày này ta vẫn luôn cảm nhận được sự săn sóc quân tâm của ngài, nguyện khắc sâu trong lòng. Nếu mai sau ngài có người trong lòng, ta sẵn sàng thoái vị nhường ngôi, chỉ mong đến lúc đó Hầu gia có thể niệm chút tình cũ, bảo vệ ta chu toàn.”

Nghe thấy những lời tâm sự thành thật như vậy, không hiểu tại sao Cảnh Tu Huyền lại cảm thấy hơi tức giận.

Nàng có ý gì?

Chẳng lẽ nàng vẫn có ý định rời khỏi Hầu phủ, tự lập môn hộ?

“Đây không phải là quê hương của nàng, nữ tử muốn tự lực cánh sinh là một chuyện vô cùng khó khăn. Nàng yên tâm, chỉ cần ta còn ở đây một ngày thì ngày đó sẽ bảo vệ nàng. Về phần những chuyện khác, nàng không nên suy nghĩ bậy bạ.”

Trong lòng nàng vui mừng khôn xiết, ý của hắn là cho dù hai người bọn họ có phải là phu thê thực sự hay không thì hắn cũng sẽ che chở nàng sao?

“Đại ân của Hầu gia ta không dám nói lời cảm tạ, chỉ là nơi ta sống trước kia đều là một phu một thê, không có thêm người nào khác. Vì thế, ta không dám gật bừa, cũng không quen với việc việc nam nhân tam thê tứ thiếp. Hầu gia có ân với ta, ta không thể chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mà chiếm lấy vị trí chính thê của ngài, ảnh hưởng đến cuộc sống của ngài…”

Sắc mặt hắn trầm xuống, không hiểu tại sao khi nghe thấy những lời này, hắn lại cảm thấy khó chịu thế này, cái gì gọi là ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn?

“Một phu một thê? Vậy nàng…”

Có phải trước đó nàng đã có trượng phu, cho nên mới cố gắng vạch rõ ranh giới với hắn hết lần này đến lần khác? Nếu thực sự là như vậy… Nghĩ đến cảnh tượng nàng cũng sẽ cùng giường chung gối với nam nhân khác, hắn không thể kìm nén được sự phẫn nộ trong lòng.

Dáng vẻ của nam nhân đó sẽ như thế nào đây?

Nàng cũng sửng sốt, một lúc lâu sau mới hiểu ra rằng hắn đang hỏi đến quá khứ của mình, nàng không nhịn được bật cười thành tiếng, thực ra nàng cũng rất muốn có một người đầu ấp tay gối, chỉ tiếc trong cuộc sống bộn bề này, làm sao có thời gian nghĩ đến chuyện đó?

Hơn nữa không chỉ có phụ nữ thực dụng mà đàn ông cũng vậy, ở thời hiện đại, ngoài trừ ngoại hình của nàng khá nổi bật ra thì nàng thực sự không có gì nữa cả.

Không công việc, không gia thế.

Nếu thực sự nói đến chuyện cưới gả thì chỉ có người khác chọn phần của nàng, nàng không muốn tình yêu bị thói đời vấy bẩn, cũng chưa gặp được người có thể khiến mình rung động nhưng chưa từng nghĩ đến những chuyện đó.

Bây giờ lại đột nhiên bị hỏi đến vấn đề này, hơn nữa còn là một nam tử cổ đại, cảm thấy hơi vi diệu.

“Không có, ta chưa từng thành thân.”

Nghe thấy câu trả lời của nàng, lửa giận chồng chất trong lồng ngực Cảnh Tu Huyền lập tức tan biến, kéo theo đó là một cảm giác mừng thầm.

“Nếu đã như vậy, chỉ cần nàng nguyện ý, nàng sẽ luôn là phu nhân chính thất của Hầu phủ.”

Giọng điệu của hắn có vẻ nhàn nhạt nhưng thực ra trong lòng đang bùng lên từng ngọn lửa, ngọn lửa ấy càng ngày càng mạnh, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh lách tách, các tia lửa nổ tung, tại lại thành những chùm pháo hoa rực rỡ.

Úc Từ Vân nghiêng người đưa lưng về phía hắn, một tay đặt lên ngực, trong đầu không ngừng suy nghĩ về câu nói của hắn. Có phải cũng giống như những gì nàng đang nghĩ không? Nam nhân này sẽ không có nữ nhân khác, nếu nàng vẫn luôn là hầu phủ phu nhân thì bên cạnh hắn cũng chỉ có một mình nàng?

Trái tim đập loạn xạ, xen lẫn chút ngọt ngào nhè nhẹ.

Điều này có nghĩa là gì?

Hai người đồng thời im lặng, không mở miệng nói chuyện nữa.

Nàng vẫn đang đắm chìm trong những suy nghĩ của mình, âm thầm cảm thán thiên thời địa lợi, giữa trời đất bao la không một bóng người, nếu diễn một màn phong hoa tuyết nguyệt thì sẽ sao nhỉ? Đáng tiếc, trên người nàng đang nổi phát ban khắp người, Hầu gia cũng bị thương.

Đừng suy nghĩ đến chuyện này thì hơn.

Đêm dài người tĩnh, những con cú đêm cũng đã trở về tổ của chúng, núi rừng yên lặng, khi hơi thở của người bên cạnh dần dần trở nên đều đặn, Cảnh Tu Huyền nhẹ nhàng ngồi dậy, liếc mắt nhìn nàng một cái.

Sau đó hắn lấy từ trong ngực ra một thứ gì đó, ngay sau đó, một chùm pháo sáng nổ tung trên bầu trời.

Chưa đầy một khắc đồng hồ sau, nơi vách núi, hai bóng đen từ từ leo xuống vách đá dựng đứng dọc theo chiếc dây leo đã được quấn sẵn, đợi đến khi xuống đáy vực, bọn họ phát ra một tiếng huýt sáo.

Cảnh Tu Huyền đáp lại, người đã leo xuống chiếc giường lá.

Tả Tam và một người thị vệ khác quỳ trên mặt đất: “Hầu gia, chúng thuộc hạ đến chậm.”

‘Hổ Nhị đã chết, ở trong sơn động dưới đáy vực.”

Tả tam vui mừng khôn xiết: “Vậy thì tốt qua, đám râu ria còn lại dễ dàng xử lý rồi, Hầu gia…”

Hắn ta nhanh chóng dừng lại, bởi vì hắn ta nhìn thấy vết thương nơi chân của Cảnh Tu Huyền: “Hầu gia, ngài bị thường rồi? Để thuộc hạ cõng ngài.”

Cảnh Tu Huyền xua tay một cái, ánh mắt nhìn thoáng qua chiếc giường lá: “Tạm thời không cần vội, ngươi lập tức trở về kinh một chuyến, thông báo cho hạ nhân trong phủ, nhân tiện lấy một ít quần áo và các vật dụng thường ngày của phu nhân đến đây.”

Phu nhân?

Đầu óc Tả Tam choáng váng, chẳng phải bọn họ đang đi đối phó với thổ phỉ sao? Tại sao lại liên quan đến phu nhân? Hơn nữa tại sao hắn ta lại không biết chuyện phu nhân đã đến trấn Thạch Môn?”

Ánh mắt hắn ta vô thức liếc nhìn về phía chiếc giường lá cổ quái kia, hình như có người trên đó.

Chẳng lẽ là phu nhân đang ngủ ở đó sao? Phu nhân đến đây từ lúc nào vậy? Tại sao lại ở đây?

Tả Tam chỉ cảm thấy trong đầu mình tràn ngập sự tò mò và nghi ngờ, nhưng cũng không dám hé răng hỏi một chữ, cúi đầu nhận lệnh rời đi.

Đợi đến khi đám thuộc hạ rời đi, Cảnh Tu Huyền lại leo lên chiếc giường lá một lần nữa, nhìn nữ nhân đang ngủ say sưa, ánh mắt dịu dàng. Hắn chậm rãi nắm xuống, vô thức dịch chuyển đến gần nàng hơn nữa.

Nghe thấy hơi thở của nàng, hắn nhắm mắt lại thả lỏng.

“A… A…”

Nàng đột nhiên hét lên một tiếng rồi ngồi bật dậy, không ngừng thở hổn hển.

Trái tim Cảnh Tu Huyền thắt lại, vô thức ngồi dậy ôm lấy nàng: “Có chuyện gì vậy, gặp ác mộng rồi sao?”

Không sai, đúng là nàng đã gặp ác mộng, ban ngày né tránh không muốn nghĩ đến, nhưng đêm về không tránh khỏi mơ thấy cái chết của Hổ Nhị gia, rõ mồn một ngay trước mắt, vô cùng thê thảm.

“Hầu gia… Ta mơ thấy mình giết người… Dáng vẻ của người kia rất đáng sợ.”

“Đừng nghĩ nữa, nàng phải biết rằng nếu không phải nàng quyết định dứt khoát, chỉ e người chết thảm sẽ là ta và nàng, trong cuộc chiến sinh tử, không thể phân biệt đúng sai.”

Giọng nói hắn khàn khàn, nhưng lại mang theo sức mạnh trấn an lòng người.

Nàng ổn định tinh thần lại, Hầu gia nói không sai, hoặc là đối phương chết, hoặc là bọn họ chết. Sống chết chỉ xảy ra trong tích tắc, nếu nàng không giết chết người ta thì ngay lập tức sẽ biến thành vong hồn dưới lưỡi dao của bọn họ.

“Nhưng, ta vẫn sợ…”

“Nàng thử ngẫm lại xem, nếu quay trở lại một lần nữa, nàng sẽ làm gì?”

Nàng ngẫm nghĩ một chút, nếu nam tử kia chiếm thế thượng phong, chỉ e người chết sẽ là Hầu gia và mình, nếu làm lại một lần nữa, nàng vẫn sẽ lựa chọn như vậy.

“Ta… Vẫn sẽ làm như vậy.”

“Không sai, nếu đã không còn sự lựa chọn nào khác thì cần gì phải sợ hãi. Hơn nữa, nàng chỉ đánh ngất hắn ta, người giết chết hắn ta là ta, không phải là nàng.”

Thật sao?

Người giết chết nam nhân kia là Hầu gia, không phải là nàng? Quả thực nàng nhớ rõ Hầu gia đã đâm người kia mấy nhát, nghĩ đến đây, cảm giác tội lỗi trong lòng nàng vơi đi một chút.

Nàng không phải là người cổ đại thực sự, ngay cả khi nam nhân kia tội ác tày trời, nàng cũng không thể yên tâm thoải mái, trong lòng không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào sau khi giết một người như vậy.

“Ngủ đi, đừng nghĩ ngợi lung tung.”

Hắn an ủi nàng, nhìn nàng nằm xuống một lần nữa.

“Hầu gia, ta sợ… Ngài có thể ôm ta được không?”

Nàng lôi kéo quần áo của hắn, dáng vẻ đáng thương, nước mắt lưng tròng động lòng người.

Cái gì là dè dặt? Cái gì là cấp bậc lễ nghĩa? Tất cả đều hãy đi gặp quỷ đi! Nàng chỉ biết, bây giờ mình đang rất cần một vòng tay mạnh mẽ và đáng tin cậy, có thể xoa dịu nỗi sợ hãi của nàng, có thể mang đến cho nàng cảm giác an toàn.

Hắn hơi do dự, sau đó nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

Úc Vân Từ ngửi thấy mùi hương trên người hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trầm ổn của hắn, cho dù trên quần áo còn lưu lại mùi máu tươi nhưng nàng vẫn cảm thấy rất yên tâm.

Cảm nhận được cánh tay rắn chắc của hắn và bàn tay rộng lớn đang vỗ nhẹ vào phần lưng của nàng, trong lúc mơ mơ màng màng, nàng dường như đã đưa ra một quyết định.

Vòng tay ấm áp và vững chãi như vậy, nàng sẽ không bao giờ buông ra nữa!
Bình Luận (0)
Comment