Nguyên Phối Của Hầu Gia

Chương 90

Đúng giờ Thìn ngày tiếp theo, tất cả các phu nhân lại bị triệu tập đến giáo trường. Nhìn thấy hàng rào đã được vây sẵn trong giáo trường, Úc Vân Từ hiểu. Có lẽ đây chính là đấu thú mà Hầu gia nói.

Từ xưa hoàng gia đã thích đấu thú, đó là sở thích khát máu của kẻ bề trên.

Nàng ngước mắt nhìn lên, các nam nhân vô cùng hào hứng, hình như rất mong chờ tiết mục tiếp theo. Còn các phu nhân thì sắc mặt hơi khó tả, như là muốn nhìn, nhưng lại sợ.

Không có nữ nhân nào thích cảnh tượng máu me cả.

Chính Khang đế và Trình Hoàng hậu ngồi trên ghế, đế hậu đều mặc trang phục lộng lẫy, long bào mũ phượng, hoa lệ uy nghiêm.

Còn An phi ngồi thấp hơn một bậc, cung trang tím đậm, trang sức đội đầu phức tạp. Nếu nói hoàng hậu là mẫu đơn đoan trang khí khái thì nàng là một đóa u lan đẹp đẽ hiếm có.

Khí chất điềm tĩnh, vẻ đẹp hiếm thấy, giơ tay nhấc chân đều tao nhã như tranh vẽ. Úc Vân Từ đột nhiên hiểu ra vì sao Hoàng đế vẫn muốn nạp nàng vào hậu cung mà không ghét bỏ vì nàng từng là phụ nhân.

Nữ tử như vậy là mẫu thân ruột của mình.

Lòng nàng chẳng hề dậy sóng, thứ nhất, nàng không phải nguyên chủ, thứ hai, nàng chẳng thể có nổi cảm giác thân thiết với An phi. Vứt phu quân bỏ nữ nhi, dù cho nguyên nhân là gì thì đều coi như người nhẫn tâm.

Trong sách, nguyên chủ đã chết, hành động của An phi không đáng được tha thứ.

Ngồi dưới An phi là San quý nhân và Tiết quý nhân mới được sắc phong. San quý nhân mặc cả bộ màu đỏ, tôn lên vẻ ảm đạm nhạt nhòa của Tiết quý nhân vốn có diện mạo không xuất chúng bên cạnh.

Tầm mắt nàng lại hướng về phía An phi, muốn nhìn ra điều gì đó trên gương mặt hoàn mỹ không tì vết của đối phương. Nhưng chẳng có gì trên đó cả, có điều nàng biết chắc chắn nội tâm của An phi không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Nhìn Hoàng đế sủng hạnh hết nữ tử này đến nữ tử khác, không biết An phi vì yêu mà bất chấp mọi thứ có từng hối hận không?

“Xem ra đêm qua ngươi ngủ rất ngon, e là không nghĩ kỹ lại về lời ta nói.” Một giọng nói được đè thấp vang lên bên tai, không biết Thành Băng Lan đã bước đến bên cạnh nàng từ lúc nào.

Nàng quay đầu, vẻ mặt mù mờ, “Đêm qua Tống phu nhân uống nhiều quá, có nói mê vài câu, ta không nghe rõ thật hay giả.”

Thành Băng Lan nhìn chằm chằm vào mắt nàng, thấy mắt nàng trong veo, không hề giống giả bộ chút nào, bèn châm biếm một tiếng, “Quả nhiên là mẹ con, trời sinh đã biết giả vờ vô tội, lừa gạt người đời. Ta muốn nhìn xem các ngươi còn có thể giấu được bao lâu?”

“Tống phu nhân, người chết là tôn quý nhất. Nương ta đã chết nhiều năm rồi, người ấy là đích trưởng tỷ của ngươi đấy, ngươi bất kính với người chết như vậy, không sợ gặp nạn từ miệng sao?”

“Nạn gì có thể so sánh được với cảnh ngộ của ta chứ, ta còn cái gì để sợ đâu.” Thành Băng Lan châm chọc, mắt liếc An phi một cái, “Nếu nàng ta thật sự đã chết thì đúng là tốt biết bao!”

Đã có người chú ý đến bọn họ, Úc Vân Từ quay đầu lại, không quan tâm đến Thành Băng Lan nữa.

Thành Băng Lan hừ một tiếng, quay đầu đi, sau đó nhìn thấy ánh mắt không tán đồng của Thành Thuấn Hoa. Ả ta dịch sang bên cạnh vài bước, đến gần Thành Thuấn Hoa, Thành Thuấn Hoa thấp giọng dạy bảo ả ta.

Mặt ả ta trầm xuống, “Quản chính huynh cho tốt đi, chuyện của ta không cần huynh quản.”

Thành Thuấn Hoa tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nhưng ngại vì đang ở ngoài nên không thể răn dạy ả ta nữa.

Ả ta ngẩng đầu, chen lên phía trước.

Tiếng trống nổi lên, mười mấy tên thị vệ mặc đồ đen khiêng một cái lồng sắt lớn vào trong hàng rào. Một con hổ to sặc sỡ đang nằm trong lồng sắt.

Lồng sắt được đặt xuống, hổ lớn đứng dậy, ngửa mặt lên trời, gầm một tiếng dài.

Tất cả mệnh phụ đều hận không thể che tai lại, Úc Vân Từ cũng không ngoại lệ. Nhưng không có ai làm vậy, ai cũng cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể, nhìn con hổ đang rũ lông trong lồng sắt mà không chớp mắt.

Lâm Uyển nuôi rất nhiều thú dữ, đó là những thú hoang săn được hôm qua, đa số là nuôi nhốt rồi thả về núi rừng. Nếu không thì trong phạm vi hơn mười dặm làm gì có nhiều thú hoang như vậy để người ta săn giết chứ.

Khóa trên lồng sắt đã mở, con hổ lắc mình, rũ lông, ưu nhã đi ra.

Tiếng trống nhanh chóng nổi lên xung quanh, vừa nhanh vừa dồn dập.

Có người đứng bên cạnh hàng rào ném đá vào người con hổ. Con hổ gầm lên, sự hung ác đã bị kích thích ra hoàn toàn.

Lúc này, bốn nam tử mặc đồ đen nhảy vào trong hàng rào, đứng song song với con hổ. Con hổ trừng đôi mắt to như chuông đồng, đối diện với ánh mắt khiêu khích của nam tử, nó phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc.

Sắp có một trận chém giết, các nam nhân đều hưng phấn mở to mắt.

Úc Vân Từ không dám nhìn, chắc chắn mấy nam tử này đã không chỉ đấu với hổ một lần. Bọn họ có thân hình to lớn, lưng hổ vai gấu. Nhưng dù có cường tráng thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một cơ thể từ máu thịt thôi, sao có thể chống lại được móng vuốt sắc bén của hổ dữ cơ chứ?

Chắc chắn trước bọn họ đã có không biết bao nhiêu người chết trong miệng hổ. Chỉ vì đam mê khát máu của kẻ bề trên mà bao nhiêu người đã phải uổng mạng.

“Bệ hạ, thần nghe nói Cẩm An Hầu dũng mãnh, rất giống Trung Nghĩa Công. Tháng trước thần tỷ thí với Cẩm An Hầu mới biết lời đồn là thật. Trung Nghĩa Công kiên cường dũng cảm, năm đó từng tay không giết hổ. Thần cho rằng võ học truyền thừa, nên noi theo công trạng của tổ tiên.”

Trung Nghĩa Công là danh hiệu sau khi chết của Khuông Trường Phong.

Người nói lời này là Đại tư mã Trình Thế Vạn.

Trình Thế Vạn đưa ra yêu cầu này, mọi người không hề cảm thấy quá đáng. Thứ nhất, ông ta là gia tướng của Khuông gia, tưởng nhớ chủ cũ, hợp tình hợp lý. Thứ hai, Cảnh Hầu gia từng đánh bại ông ta, ông ta muốn biết đối phương và chủ tử đã mất của mình ai lợi hại hơn, cũng hợp tình hợp lý.

Chính Khang đế vung tay lên, tiếng trống lập tức ngừng lại.

Con hổ trong hàng rào nheo mắt, chậm rãi nằm sạp xuống đất.

Úc Vân Từ cảm thấy như bị sét đánh, mấy tên nam tử kia cũng đã khiến cho mình thương hại cảm thông, huống chi chuyện này còn liên quan đến nam nhân của mình.

Đại tư mã có ý gì?

Tự nhiên đề nghị với bệ hạ để Hầu gia đấu hổ một mình.

Nàng thấp tha thấp thỏm, lo lắng nhìn nam tử nổi bật giữa đám đông. Cảnh Tu Huyền cũng đang nhìn qua đây, hắn khẽ lắc đầu, ý bảo nàng đừng lo lắng.

Sao có thể không lo lắng cơ chứ?

Đó là một con hổ tráng niên đấy, hơn nữa rõ ràng là đang đói.

Các đại thần đều đang chờ đợi quyết định của Chính Khang đế, có người lo lắng, có người vui sướng khi người khác gặp nạn. Toàn bộ đều nhìn về phía Cảnh Tu Huyền với vẻ mặt phức tạp. Sắc mặt Cảnh Tu Huyền rất bình tĩnh, tư thế đứng cung kính, dáng vẻ thong dong.

Một lúc lâu sau, mọi người nghe thấy Chính Khang đế trầm giọng nhả ra một chữ, “Chuẩn.”

Sau đó hắn nhìn Cảnh Tu Huyền, nói: “Từ khi sinh ra tới nay, trẫm thường được nghe kể về sự tích anh dũng của Trung Nghĩa Công, ngưỡng mộ đã lâu. Cảnh khanh là người thừa kế kiếm pháp của Khuông gia, trẫm tin tưởng, chắc chắn ngươi sẽ không làm mọi người thất vọng.”

Đế vương đã lên tiếng thì dù có bỏ mạng cũng phải đâm đầu tiến lên.

Trái tim treo cao của Úc Vân Từ rơi xuống vực thẳm, nàng muốn chỉ vào đế vương cao cao tại thượng kia mà mắng một trận. Nhưng nàng không thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân của mình bước đến hàng rào.

Dáng người hắn thẳng tắp, bước chân thong dong, nhưng mỗi bước lại tựa ngàn quân(1). Tấm lưng vững chắc, lạnh lùng hờ hững. Mũi nàng cay cay, dường như hắn không chỉ một lần mang theo quyết tâm thấy chết không sờn mà lao vào cảnh ngộ nguy hiểm như thế này. 30 cân là 1 quân.

Cơ thể Trình Thế Vạn chấn động, xuyên qua bóng hình kia, hình như ông ta thấy được một người khác.

Ông ta lắc đầu, nghĩ có lẽ là mình nhiều tuổi thật rồi, già nên sinh ra ảo giác. Thậm chí ban đêm còn bắt đầu mơ ác mộng, luôn mơ thấy cảnh tượng nhiều năm trước.

Như có tâm ma, ông ta phát hiện tất cả những điều không thích hợp của mình đều bắt đầu từ khoảng thời gian trước, sau khi ông ta và Cẩm An Hầu so tài ở Võ Thần Từ.

Cho nên, người quấy nhiễu tâm trí của ông ta cần phải chết!

Theo ánh mắt của mọi người, Cảnh Tu Huyền đã bước vào trong hàng rào.

Đôi mắt vốn híp lại của con hổ chợt mở ra nhìn hắn. Đúng lúc này, tiếng trống nổi lên, con hổ chậm rãi đứng dậy rũ lông.

Một người một hổ đứng đối diện nhau, nhìn nhau khoảng nửa khắc, ánh mắt con hổ nhìn hắn từ miệt thị cho đến giận dữ, cuối cùng nó gầm to một tiếng, lao đến chỗ Cảnh Tu Huyền.

Tay Úc Vân Từ nắm chặt thành quyền, lòng bàn tay đã mướt mồ hôi.

Chuyện không liên quan đến mình thì mình mặc kệ. So với tâm trạng xem diễn đó của người khác, nàng hận không thể vọt vào trong hàng rào đưa nam nhân của mình ra. Nhưng nàng biết rõ, điều đó không có khả năng.

Nàng có thể cảm nhận được có vài tầm mắt hướng qua đây, trong những ánh mắt đó mang theo sự đồng tình. Có lẽ theo người khác thấy, dù thân thủ của nam nhân mình có tốt thế nào đi chăng nữa thì một mình đấu hổ, dù có thắng cũng sẽ bị thương nặng.

Lúc này, một người một hổ trong hàng rào bắt đầu xuất chiêu. Con hổ kia bỗng nhiên trở nên nóng nảy hung dữ, vừa nhào vừa kéo, chỉ muốn nuốt sạch người trước mặt vào bụng.

Trong tay Cảnh Tu Huyền không có binh khí, từ xưa đến nay, người đấu thú toàn tay trần.

Nhận ra con hổ không được bình thường, hắn hiểu rõ.

Xem ra có người muốn lấy mạng mình.

Nhưng mạng của hắn là ông trời cho, ai cũng không lấy được! Những người đó muốn xem màn náo nhiệt của hắn, vậy hắn sẽ dứt khoát tạo ra một màn náo nhiệt lớn làm cho mọi người thoả mãn.

Hắn chậm rãi lùi lại gần hàng rào, giả vờ kiệt sức. Con hổ kia gầm rú lao nhanh đến, không ngờ hắn lại cúi người như sắp ngã xuống đất. Con hổ không kịp thu thế, bèn bổ nhào ra ngoài hàng rào.

Con hổ vừa ra khỏi hàng rào đột nhiên phát hiện bên ngoài có rất nhiều con mồi.

Nó đã đói đến mức bụng kêu ùng ục, bèn nhào vào trong đám người.

Các đại thần thất thanh kêu lên, thấy nó đã lao đến chỗ Trình Thế Vạn ở gần nhất.

“Hộ giá!”

Các thái giám cung nữ che chắn phía trước Chính Khang đế, bị Chính Khang đế khiển trách, toàn bộ tản ra.

Một con súc sinh thôi mà thần tử của mình đã sợ chết khiếp. Chính Khang đế hơi khó chịu, nhìn các đại thần đang la hét chạy tán loạn, hắn vô cùng thất vọng.

Trình Thế Vạn không thể so với người bình thường, ông ta ra sức quật con hổ xuống đất. Con cháu Trình gia nhanh chóng tiến lên đỡ lấy ông ta, vội vàng trốn đi thật xa.

Quần áo ông ta đã bị xé rách, cũng may mà da thịt không bị thương.

Con hổ kia nổi giận gầm lên một tiếng, từng bước ép sát các nam nhân đang lui về phía sau, không biết thế nào mà mắt nó lại quét qua các nữ quyến đang ngây ra như phỗng ở một phía khác. Mắt hổ nheo lại một cách nguy hiểm, trông da thịt của những con mồi đó rất non mịn, hình như còn ngon hơn bên này. Nó xoay người, gầm rú lao sang bên đó.

Các nữ nhân hét lên, trong lúc hoảng loạn, Úc Vân Từ bị người ta đẩy ngã xuống đất.

Vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với đôi mắt to như chuông đồng của con hổ.

Mặt nàng trắng bệch, cơ thể cứng đờ, ngay cả việc trốn cũng đã quên mất.

Lúc nàng phản ứng lại thì con hổ đã há to mồm nhào đến chỗ nàng. Đến bước đường cùng, bản năng cầu sự sống của con người sẽ bị kích thích, nàng ra sức đá con hổ thật mạnh.

Con hổ kia gào lên rồi ngã gục.

Nàng lợi hại như vậy sao?

Nàng choáng váng ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt của nam nhân mình. Trán hắn chảy mồ hôi, ánh mắt căng thẳng chưa từng có. Bàn tay thon dài duỗi đến trước mặt nàng, kéo nàng dậy.

“Ta không sao.”

Nàng hoạt động cơ thể, chứng minh cho hắn thấy mình hoàn toàn bình an.

Hắn gật đầu, bỗng thấy con hổ vừa ngã xuống đất đang bò dậy. Hắn xoay người, đưa nàng ra ngoài vài bước, “Nàng tìm một chỗ trốn đi.”

Nàng hiểu, đứng bên cạnh những nữ quyến đó.

Vừa rồi người đẩy nàng là ai? Mắt nàng lướt qua, cố định trên người Thành Băng Lan. Ngoài nữ nhân điên này thì nàng không nghĩ ra còn có ai vào đây muốn lấy mạng nàng nữa.

Thành Băng Lan cũng không tránh, đáy mắt tràn ngập vẻ khiêu khích.

Được lắm, quả thật là ả ta!

“Cảnh phu nhân, ngài không sao chứ?”

Một phu nhân quan tâm hỏi, sau đó những phu nhân khác cũng bước đến.

“Không sao.”

Nàng vừa nói vừa đứng cách thật xa Thành Băng Lan.

Hoàng đế không đi, mọi người dù có sợ cũng không thể đi.

Chính Khang đế nheo mắt lại, nhìn chằm chằm giáo trường. Hắn thu hết sắc mặt của mọi người vào trong mắt, nói với Trình Hoàng hậu bên cạnh: “Cảnh phu nhân gan dạ sáng suốt hơn người, rất xứng đôi với Cảnh khanh.”

Mặt Trình Hoàng hậu hơi trắng, nghe vậy nàng ta nặn ra một nụ cười, “Bệ hạ nói đúng, nghe nói tính Cảnh phu nhân rất mạnh mẽ, từng làm loạn ở phủ tướng quân để đòi lại của hồi môn của mẫu thân.”

“Còn có việc này sao?”

“Bệ hạ trăm công ngàn việc, tất nhiên sẽ không để ý đến những việc vặt trong nhà.”

Chính Khang đế gật đầu, “Nói vậy thì nàng ta đúng là người mạnh mẽ.”

Lúc đế hậu nói chuyện, lại có thêm một người gia nhập cuộc đấu hổ, đó là Khuông Đình Sinh. Thân thủ thiếu niên không tồi, hắn phối hợp chặt chẽ với Cảnh Tu Huyền, khoảng nửa canh giờ sau, cuối cùng hai người họ cũng đánh con hổ tê liệt ngã xuống đất.

Con hổ đã kiệt sức, đang sùi bọt mép.

Có thị vệ nhanh chóng đi lên kéo nó xuống.

Nguy cơ đã được hóa giải, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt nhìn thầy trò Cảnh Tu Huyền đều thay đổi.

“Tốt, quả nhiên Cảnh khanh không khiến trẫm thất vọng.” Chính Khang đế cao giọng nói, hắn nhìn Khuông Đình Sinh bên cạnh Cảnh Tu Huyền, “Hậu sinh khả uý, trẫm có thưởng lớn.”

Hai người mỗi người được thưởng một áo Mãng Bào thêu rồng bốn móng vuốt, hoa văn mạ vàng, các đại thần khác nhìn mà nóng mắt.

Úc Vân Từ nghĩ, có lẽ Mãng Bào giống Mã Quái vàng trong kịch Nam, không biết liệu có thể dùng như kim bài miễn tử hay không?

“Cảnh phu nhân gan dạ sáng suốt hơn người, trẫm cũng có thưởng.”

Nghe thấy Hoàng đế nhắc đến tên mình, nàng đi ra, quỳ dưới bậc thang.

Đột nhiên, một mũi tên nhọn bắn tới, hướng thẳng đến Chính Khang đế. Nàng không kịp nghĩ gì mà nhào thẳng về phía trước, che chắn trước mặt Chính Khang đế.

Cơn đau đớn trong tưởng tượng không đến, vừa quay đầu lại, nàng thấy Cảnh Tu Huyền che chở phía sau nàng, mũi tên kia bị hắn cầm chặt trong tay. Mũi tên phiếm ánh sáng lục nhạt dưới ánh mặt trời.

Mũi tên này bị nhúng độc?

“Hộ giá!”

Tiếng hộ giá này có vẻ thảm thiết hơn tiếng trước rất nhiều, chỉ trong chốc lát, những cung thủ đã vào chỗ, Chính Khang đế được vây quanh, bảo vệ bên trong.

Giáo trường trống trải, mũi tên đó bắn đến từ đâu?

Không chỉ có nàng nghi hoặc, tất cả các đại thần đều nghi hoặc.

Người kinh hãi nhất là Chính Khang đế, Chính Khang đế là nhi tử duy nhất của tiên đế, hắn không phải trải qua cuộc đấu tranh đoạt đích tàn khốc. Bởi vì không có huynh đệ cho nên không có bất cứ một ai có thể uy hiếp đến ngôi vị Hoàng đế của hắn sau khi hắn kế vị.

Nhưng bây giờ, lúc các hoàng tử của hắn bộc lộ ra tài năng, hắn lại bị ám sát.

Một dấu chân dẫm đạp của con người được phát hiện trên một thân cây ngoài giáo trường, ngoài ra thì không tìm được kết quả gì. Người này có thể bắn ra một mũi tên từ khoảng cách xa như vậy, tài bắn cung này thật sự khiến người ta sợ hãi.

Đế vương giận dữ, mọi người quỳ xuống. Mũi tên đã được trình đến trước mặt hắn, Cảnh Tu Huyền nhắc nhở, Trương Đông Hải nói nhỏ vài câu bên tai hắn.

“Tra, điều tra kỹ vào cho trẫm!”

Chính Khang đế tức giận trầm mặt, thật to gan, dám hành thích giữa ban ngày ban mặt, còn bôi độc trên mũi tên. Xem ra có người muốn cướp ngôi?

Là ai chứ?

Hắn nhìn các hoàng tử quỳ thành một hàng, rồi lại nhìn nữ tử đang quỳ phía trước.

Úc Vân Từ nghĩ cộng thêm cả đời trước của nàng cũng không chấn động lòng người như ngày hôm nay. Nàng chỉ mong bệ hạ nể tình phu thê bọn họ chắn tên, đừng hắt lửa giận xuống đầu bọn họ.

Chính Khang đế dời tầm mắt, chậm rãi ngồi xuống.

Ánh mắt hắn lướt qua phía trước, rồi nhìn quét qua nhóm thần tử phía sau. Hắn nhìn từng người một, nhìn rất kỹ. Dừng lại một lát trên người Trình Thế Vạn, sau đó chuyển tới người Quảng Xương Hầu.

Tất cả đại thần đều cúi đầu, dán hẳn xuống đất.

“Hôm qua trẫm mơ một giấc mơ.”

Cái gì?

Mọi người đều cho rằng tai mình có vấn đề, mọi người đều đang chờ cơn giận lôi đình của đế vương, sao tự nhiên bệ hạ lại nói về giấc mơ?

“Trong mơ có hổ dữ lao đến chỗ trẫm, người trẫm cứng lại, không thể nhúc nhích. Đột nhiên một nữ tử bay vút đến, đánh lui hổ dữ. Nữ tử đó quỳ gối trước mặt trẫm, gọi trẫm là phụ hoàng. Trẫm muốn nhìn rõ diện mạo của nàng ta, nhưng mãi không nhìn thấy rõ.”

Mặt Trình Hoàng hậu cứng đờ, “Bệ hạ nhớ đại công chúa rồi ạ?”

Đại công chúa do Đức phi sinh ra, vẫn được coi là đắc sủng.

Chính Khang đế không nói gì, liếc xéo nàng ta một cái.

Phía dưới có một quan viên đứng lên bước ra khỏi hàng, khom mình hành lễ: “Thần chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ. Giấc mơ này là điềm lành, ngụ ý trong số mệnh của bệ hạ vẫn còn một nữ nhi nữa.”

“Vẫn còn một nữ nhi nữa?” Chính Khang đế lẩm bẩm, như là nhớ đến cái gì đó, “Ái khanh nói không sai, trẫm nhớ ra rồi. Không biết Hoàng hậu có nhớ rõ không, rằng chúng ta còn có một nữ nhi?”

Sao Trình Hoàng hậu lại không nhớ rõ cơ chứ, trước khi sinh Thái tử, nàng ta từng có một cái thai. Đó là thai đầu của nàng ta, thật ra là nam hay là nữ cũng chẳng sao cả.

Khi đó nàng ta đã sớm biết cái thai trong bụng mình là nữ nhi, lúc đó bệ hạ vẫn là Thái tử Đông Cung.

Trong Đông Cung có hai trắc phi, một người chính là Đức phi bây giờ, còn có một trắc phi họ Quan, Quan trắc phi rất được sủng ái, được sủng ái đến mức có thể uy hiếp đến địa vị Thái tử phi của nàng ta.

Sau đó, nàng ta nhịn đau hy sinh cốt nhục sáu tháng trong bụng, Quan trắc phi bị ban rượu độc.

Nhiều năm trôi qua, nàng ta còn không dám nhớ lại về nữ nhi đẻ non vẫn sống được một lúc đó, không ngờ hôm nay bệ hạ lại nhắc đến trước mặt quần thần.

“Trẫm nhớ rõ, đó là đứa con đầu tiên của trẫm, trẫm vô cùng chờ mong sự ra đời của con bé. Vì thế, trẫm hân hoan vui mừng như tất cả phụ thân trong thiên hạ. Còn lén xuất cung mua một cái trống lắc tay…”

Ánh mắt Chính Khang đế trống rỗng, nhìn về phía trước xa xăm, dường như đang chìm vào trong nỗi nhớ sâu thẳm.

Các thần tử càng mù mờ, chẳng phải bệ hạ nên mượn chuyện ám sát để quét sạch tai họa ngầm trong triều sao? Sao lại bình tĩnh như vậy chứ, còn kể chuyện hậu cung với bọn họ.

Hơn nữa còn là một nữ nhi chết yểu?

Đại công chúa chết yểu kia thì liên quan gì đến chuyện hôm nay?

Tất cả mọi người đều đang thầm phỏng đoán suy nghĩ của đế vương.

An phi nghĩ ra gì đó, thương cảm nói: “Có lẽ là bệ hạ quá nhớ công chúa, trời đất cảm động, mới để công chúa đi vào giấc mơ gặp phụ hoàng của mình.”

Nàng vừa dứt lời, Trình Hoàng hậu lo sợ nhìn nàng.

“Không sai, nhất định là vậy…”

Chính Khang đế nỉ non, đại thần bước ra khỏi hàng kia lại nói tiếp: “Trong giấc mơ của bệ hạ là một thiếu nữ, chứng tỏ công chúa đã lớn, có lẽ là đã đầu thai.”

Đang nói cái gì vậy?

Mọi người nghi hoặc, cảm thấy khá là quái dị, nhưng lại không biết quái dị ở chỗ nào.

“Thật sao?” Gương mặt Chính Khang đế lộ vẻ vui mừng, hắn hỏi: “Theo như lời ái khanh thì công chúa của trẫm thật sự đã đầu thai trưởng thành rồi sao?”

“Bệ hạ, thần nghĩ chắc hẳn là vậy. Tuy rằng công chúa đã đầu thai chuyển thế, nhưng vẫn cảm nhận được sự nhớ mong của bệ hạ.”

Trình Hoàng hậu thấy không bình thường, loáng thoáng cảm thấy có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra. Nhưng ngoài việc cầm khăn lau khóe mắt làm ra vẻ thương tâm thì hình như chẳng có cách gì hay.

Nàng ta nghĩ mãi vẫn không biết bệ hạ đột nhiên nhắc lại chuyện cũ năm xưa là có dụng ý gì?

“Bệ hạ, nhiều năm qua, ngài vẫn luôn bảo lão nô giữ chiếc trống lắc tay này…”

Nói rồi Trương Đông Hải lấy ra một cái trống lắc tay.

Mọi người càng chẳng hiểu gì.

Rốt cuộc bệ hạ muốn làm gì?

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Chính Khang đế lắc vang trống cầm tay, “Vừa rồi lúc Cảnh phu nhân lấy thân chắn mũi tên, dường như trẫm nhìn thấy nữ tử trong giấc mơ.”

Hắn vừa nói xong, chúng thần ồ lên.

Úc Vân Từ cúi đầu, vẻ mặt ngưng trọng.

Hoàng đế đang làm gì vậy? Sao mình lại là nữ nhi chuyển thế của hắn và Trình Hoàng hậu? Nếu lời Thành Băng Lan nói là thật, vậy nàng là nữ nhi của Úc Lượng và An phi mới phải.

Theo như tính đế vương, nếu mình là đứa con do nữ nhân của hắn và một nam nhân khác sinh ra, vậy chẳng phải hắn nên coi mình là cái đinh trong mắt, phải diệt trừ cho sảng khoái sao?

Chính Khang đế đã nói đến đây, thân là thần tử, nếu còn không nhìn ra thì lăn lộn ở quan trường vô ích rồi. Quan viên bước ra khỏi hàng đầu tiên lập tức hô to chúc mừng bệ hạ.

Sau đó toàn bộ quan viên đứng ra, quỳ xuống chúc mừng bệ hạ nhận lại ái nữ.

Đầu Úc Vân Từ trống rỗng, việc này cũng quá hoang đường rồi? Vì sao chuyện hoang đường này lại xảy ra với nàng? Rốt cuộc bệ hạ có ý gì?

Nàng nghe thấy giọng nói chói tai của Trương Đông Hải, nghe thấy tiếng chúc mừng của rất nhiều người.

Thánh chỉ hạ xuống, nàng đã trở thành một công chúa hoàng gia, ban phong hào là Vân Hiếu. Phong hào lấy một chữ trong tên của nàng, thêm sự hiếu nghĩa khi bảo vệ Hoàng đế, vô cùng thỏa đáng.

Trên ghế cao, Trình Hoàng hậu bật khóc vì vui mừng, hai mắt đẫm lệ mông lung.

Chính Khang đế nghiêng đầu, yên lặng nhìn nàng ta.

“Công chúa của chúng ta mất mà tìm lại được, Hoàng hậu có vui không?”
Bình Luận (0)
Comment