Nguyên Phối Nghịch Tập

Chương 15

Nhìn hai người trong phòng ăn, Tiêm Vũ nhếch môi: "Thật thú vị."

Cố sự lần này, vai chính là người đàn ông mềm lòng và cô gái tâm cơ, mà thân phận của cô chính là bạn gái của nam chủ Âu Dương Khải, cô và nữ chủ Lục Mỹ là bạn tốt, mà Lục Mỹ lại thầm mến Âu Dương Khải. Mộ Tiêm Vũ là thiên kim tập đoàn, xí nghiệp gia tộc ở Mĩ, vì hiếu kỳ tổ quốc của mình nên cô mới trở về đây học đại học, trong trường, cô và Âu Dương Khải nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu), rất nhanh liền xác định quan hệ yêu đương, mà Lục Mỹ là vì tiếp cận người trong lòng mà cố ý làm quen Mộ Tiêm Vũ. Lục Mỹ mỗi ngày nhìn thấy Âu Dương Khải và Mộ Tiêm Vũ các loại tú ân ái, nội tâm bởi vì ghen tị mà không ngừng hắc hóa.

Đảo mắt ba người liền phải tốt nghiệp đại học, Âu Dương Khải chính thức cầu hôn Tiêm Vũ, Mộ Tiêm Vũ tuy rằng nhận lời nhưng vẫn tâm sự tầng tầng, cô và Âu Dương Khải cùng một chỗ lâu như thế nhưng vẫn chưa từng đề cập qua thân phận của mình, cô sợ anh biết gia thế của mình sẽ tiếp thu không nổi, hơn nữa, trước đó không lâu mẹ gọi điện thoại cho cô, trong giọng nói lộ ra ý muốn cô trở về làm đám hỏi. Dưới cơn buồn bã, cô tìm Lục Mỹ nói hết tất cả, Lục Mỹ mặt ngoài an ủi cô, sau lưng lại liên lạc với cha mẹ Mộ Tiêm Vũ, báo cho bọn họ Mộ Tiêm Vũ thích phải một tên nghèo hơn nữa rất nhanh sẽ cùng anh ta kết hôn. Vẫn luôn coi trọng con gái, ba Mộ rất sinh khí, lập tức sai người đem con gái bắt về Mĩ. Mộ Tiêm Vũ phản kháng không được, thậm chí không kịp cùng Âu Dương Khải tạm biệt, chỉ có thể để Lục Mỹ chuyển cáo cho anh rằng cô rất nhanh sẽ trở về. Lục Mỹ đáp ứng, nhưng cô ta lại nói cho Âu Dương Khải rằng Mộ Tiêm Vũ là thiên kim của một tập đoàn lớn, cùng anh chỉ là chơi đùa nên hiện tại cô (Mộ Tiêm Vũ) muốn về nước Mĩ đính hôn.

Âu Dương Khải không tin, anh trực tiếp đi nước Mĩ tìm kiếm, ba Mộ đã sớm được Lục Mỹ thông báo tự nhiên sẽ không để anh nhìn thấy con gái mình, thậm chí châm chọc khiêu khích anh, còn khiến anh tận mắt nhìn thấy hình ảnh Mộ Tiêm Vũ cùng một thanh niên khác thân mật. Âu Dương Khải thương tâm rời đi, mà Tiêm Vũ đang làm nũng với anh trai mình để tìm kiếm sự trợ giúp lại đối với toàn bộ chuyện này hoàn toàn không biết gì cả. Âu Dương Khải sau khi trở về buồn bực không vui, Lục Mỹ mỗi ngày ở bên cạnh anh, khai đạo cho anh, cũng hướng anh tỏ tình. Âu Dương Khải với Mộ Tiêm Vũ là tuyệt đối cuồng dại, anh rất kiên định tỏ vẻ tuy rằng Tiêm Vũ từ bỏ anh, nhưng anh quên không được cô. Lục Mỹ cắn răng, thật vất vả mới đem Mộ Tiêm Vũ đẩy đi, cô nhất định phải có được Âu Dương Khải!

Âu Dương Khải tuy rằng đối Mộ Tiêm Vũ là một mảnh cuồng dại, thế nhưng anh là người mềm lòng, Lục Mỹ bị cự tuyệt liền mỗi ngày mượn rượu tiêu sầu, một bộ không có anh liền sống không nổi, thành công gợi ra Âu Dương Khải áy náy, mỗi lần Lục Mỹ say khướt gọi điện thoại cho anh, anh sẽ lo lắng chạy qua chiếu cố cô, sau đó trong một lần cướp bóc, Lục Mỹ xả thân thay anh đỡ một đao, thành công đả động đến anh, anh tuy rằng không yêu cô, nhưng cũng nguyện ý thử xem, hai người rốt cuộc bên nhau. Mà một tháng sau, Mộ Tiêm Vũ dưới sự trợ giúp của anh trai thành công trở về Trung Quốc tìm Âu Dương Khải, lại nhìn thấy người đàn ông mình yêu cùng bạn tốt của mình cử chỉ thân mật cùng một chỗ, chịu đả kích lớn hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại bị cho biết là đã sẩy thai, nguyên lai cô mang thai đứa con của Âu Dương Khải, nhớ đến hình ảnh mình nhìn thấy, tâm như tro tàn, cô trở lại nước Mĩ tiếp nhận an bài của ba ba - gả cho công tử một tập đoàn khác.

~

Thời điểm cô đến chính là thời điểm mà Mộ Tiêm Vũ trở về tìm Âu Dương Khải, cô đẩy cửa ra, hướng về phía phòng ăn đi tới, nguyên thân Mộ Tiêm Vũ thật đúng là yếu đuối, thấy được hình ảnh thương tâm thì chỉ muốn trốn tránh, căn bản là không nghĩ qua nên tiến lên hỏi một câu.

Lúc này trong phòng ăn, Âu Dương Khải nhìn Lục Mỹ đối với anh quan tâm đầy đủ, trong lòng làm ra quyết định: "Lục Mỹ, cảm tạ em nhiều ngày qua đã làm bạn cùng anh như thế, nếu em nguyện ý......"

"Hai người đang làm cái gì?" Một thanh âm đánh gãy anh.

Âu Dương Khải quay đầu, thấy được người mình mong nhớ ngày đêm, lập tức quên mất lời muốn nói, cao hứng nghênh đón: "Tiểu Vũ, em trở lại?"

"Đúng vậy." Tiêm Vũ trào phúng nói: "Nếu không trở lại, tôi làm sao sẽ thấy một màn này."

Âu Dương Khải sửng sốt một chút, phản ứng qua tới lập tức giải thích: "Tiểu Vũ, chuyện không phải như em nghĩ."

"Tôi đều tận mắt chứng kiến, anh còn muốn nói xạo." Tiêm Vũ tăng lớn thanh âm: "Âu Dương Khải, tôi không phải nói anh chờ tôi sao, đúng rồi." cô nhìn Lục Mỹ một cái: "Nghĩ lại, tôi muốn cô giúp tôi chuyển lời, cô nhất định đã không nói cho anh ta đi?". Truyện Tiên Hiệp

"Nói cái gì?" Âu Dương Khải hồ nghi nhìn về phía Lục Mỹ: "Lục Mỹ, vì sao em không nói gì với anh?"

"Em......" Lục Mỹ mắt bên trong tràn ngập nước mắt, một mặt ủy khuất nói: "Tiểu Vũ, cậu khi nào thì muốn mình truyền lời giúp, lúc ấy cậu đi không từ biệt, mình ngay cả cậu một mặt cuối cùng đều không nhìn thấy." Móng tay cô ghim vào lòng bàn tay, Mộ Tiêm Vũ, cô vì sao lại trở về, chỉ kém một chút nữa, Âu Dương Khải liền thuộc về cô.

Nghe được Lục Mỹ nói, Âu Dương Khải nhớ tới ở nước Mĩ nhìn thấy hình ảnh, không khỏi trong lòng đau xót, cầm tay cô cũng buông lỏng ra: "Tiểu Vũ, vì sao em phải về Mĩ, còn có, em thật sự có để Lục Mỹ truyền lời sao?"

"Anh không tin tôi?" Mộ Tiêm Vũ nheo lại mắt.

"Không phải, Tiểu Vũ, anh......" Nhìn vẻ mặt của Tiêm Vũ, Âu Dương Khải hoảng hốt, muốn giải thích, lại bị Tiêm Vũ đẩy ra.

"Đủ rồi! Anh thích cô ta rồi có phải hay không?" Tiêm Vũ chỉ vào Lục Mỹ hỏi, thanh âm không cao, thế nhưng bởi vì trong phòng ăn rất im lặng, cho nên toàn bộ thực khách đều có thể nghe được, lập tức, người trong phòng ăn rất nhanh liền đoán được chân tướng, bắt đầu chỉ trỏ Lục Mỹ.

Lục Mỹ trong mắt nhanh chóng chợt lóe hận ý, sau đó đau khổ nói: "Tiểu Vũ cậu thật sự đã hiểu lầm, mình thừa nhận mình yêu Khải, thế nhưng trong lòng Khải chỉ có một người là cậu, giữa hai người chúng mình căn bản không phải giống như cậu nghĩ."

"Cho nên, lúc trước cô chủ động tiếp cận tôi, trở thành bạn tôi cũng là vì anh ta?" Tiêm Vũ lạnh lùng cười: "Khải? Gọi thật thân thiết."

"Không phải, không phải, mình không có." Lục Mỹ kinh hoảng nói, đáng thương hề hề nhìn Âu Dương Khải một cái.

Âu Dương Khải không đành lòng, nhịn không được nói: "Tiểu Vũ, em thật sự hiểu lầm rồi, Lục Mỹ cô ấy......" Câu nói kế tiếp dưới ánh mắt băng lãnh của Tiêm Vũ, anh như thế nào cũng nói không nên lời.

"Âu Dương Khải, chuyện tới như vậy anh cư nhiên còn nói giúp cho cô ta, thật sự quá khiến tôi thất vọng, vừa rồi nếu tôi không xuất hiện anh muốn nói gì với cô ta?"

Nghĩ đến hành vi vừa rồi của mình, Âu Dương Khải triệt để thanh tỉnh, anh hoảng sợ nhìn Tiêm Vũ, cô đều biết.

Tiêm Vũ không để ý tới Âu Dương Khải, nhìn Lục Mỹ: "Không cần lại làm ra một bộ vẻ mặt bị khi dễ này, cô biết rõ tôi và Âu Dương Khải là người yêu, cô còn trăm phương ngàn kế tiếp cận anh ta, vì anh ta thậm chí ủy khuất mình cùng tình địch là tôi làm bạn, còn có, thân phận của tôi chỉ có một người là cô biết, là cô thông báo cho ba tôi đem tôi bắt về đi? Đáng cười là tôi cư nhiên còn muốn cô nói cho Âu Dương Khải khiến anh ta chờ tôi." Nói tới đây, Tiêm Vũ cúi đầu, làm ra một bộ thương tâm.

"Tiểu Vũ, anh không biết, thực xin lỗi, anh không biết những thứ này." Âu Dương Khải cũng không ngốc, Tiêm Vũ thoáng nhắc tới một chút anh liền rõ ràng, giờ phút này anh vạn phần hối hận mình không nên hoài nghi Tiêm Vũ, "Người anh thích chỉ có một mình em."

"Phải không?" Tiêm Vũ chán ghét nói: "Nếu không nhờ những thứ này, tôi thiếu chút nữa liền tin anh." Nói xong, cô từ trong túi xách cầm ra một xấp ảnh chụp ném vào trên người anh.

Trên ảnh chụp, hai người tư thế thân mật, cử chỉ ái muội, không chỉ ba người bọn họ thấy được, mà người khác cũng thấy được, phòng ăn lập tức náo nhiệt lên. Những người vừa rồi còn có chút hoài nghi, hiện tại hoàn toàn tin, nhìn Lục Mỹ và Âu Dương Khải, vẻ mặt vạn phần khinh thường.

Thấy thời gian chênh lệch không nhiều, Tiêm Vũ cao lãnh nhìn Âu Dương Khải: "Âu Dương Khải, xem như tôi có mắt không tròng, nhìn sai người, từ nay về sau, chúng ta hoàn toàn kết thúc." Nói xong xoay người rời khỏi, mới vừa đi một bước liền thân thể mềm nhũn ngã xuống, đương nhiên, cô bị Âu Dương Khải tiếp được.

"Tiểu Vũ, em thế nào rồi?" Âu Dương Khải thất kinh, còn là thực khách bên cạnh tốt tâm nhắc nhở anh nhanh chóng đưa người đi bệnh viện, anh mới hoang mang rối loạn ôm Tiêm Vũ chạy vội đi. Lưu lại Lục Mỹ đối mặt mọi người khinh thường cùng chán ghét.

"Bác sĩ, anh, anh nói cô ấy mang thai?"

Tiêm Vũ nhắm mắt, nghe Âu Dương Khải ngạc nhiên vui mừng hướng bác sĩ xác nhận lại.

"Không sai, cô ấy mang thai sáu tuần." Bác sĩ bất mãn nói: "Cô ấy lần này bởi vì cảm xúc dao động quá lớn nên mới có thể té xỉu, may mà đứa nhỏ không có việc gì, anh làm chồng nhất định phải thật tốt chiếu cố cảm xúc của vợ mình, không thì lần sau cũng sẽ không có vận khí tốt như vậy."

"Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chú ý." Âu Dương Khải nghiêm túc bảo đảm, sau đó khẩn trương hỏi: "Bác sĩ, tôi là lần đầu tiên làm ba ba, tôi nên làm thế nào? Có cái gì cần chú ý sao?"

Nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh, vẻ mặt của bác sĩ mới dịu đi một ít: "Không cần quá khẩn trương, đợi một hồi tôi sẽ nói cho anh thai phụ có hạng mục nào cấm kỵ, anh trở về thật tốt xem một chút, kỳ thật quan trọng nhất vẫn là phải để cho thai phụ bảo trì tâm tình." Nhìn anh còn là một mặt vô thố, bác sĩ thở dài, "Tính, tôi lại đề cử cho anh hai quyển sách đi."

"Cám ơn bác sĩ!" Âu Dương Khải cao hứng nói.

Nghe đến đó, Tiêm Vũ biết mình cũng nên tỉnh, vì vậy cô mở to mắt, ngữ khí băng lãnh nói: "Không cần phiền toái như vậy, bác sĩ, đứa nhỏ này tôi không muốn giữ."

Âu Dương Khải nhìn thấy cô tỉnh lại thật cao hứng, vừa định chạy qua liền nghe cô băng lãnh nói như thế, cả người ngây dại, anh nhìn chằm chằm vào cô, giọng sáp lại hỏi: "Tiểu Vũ, em thật sự không muốn bảo bảo sao? Nó là kết tinh tình yêu của hai người chúng ta."

Tiêm Vũ lạnh lùng nhìn anh: "Tôi ngay cả anh đều không cần, còn cần con của anh làm cái gì?"

Bác sĩ nhìn dáng vẻ của hai người, thức thời rời đi, còn săn sóc đóng cửa lại.

Âu Dương Khải lúc này mới từ trong việc Tiêm Vũ mang thai con anh mà hưng phấn phục hồi lại tinh thần, nhớ tới trong phòng ăn xảy ra chuyện đó, còn có những ảnh chụp đầy cử chỉ ái muội kia, trong lòng anh căng thẳng, kéo tay Tiêm Vũ: "Tiểu Vũ, anh biết sai, anh không nên mềm lòng với Lục Mỹ, thế nhưng anh chỉ thích một mình em. Kỳ thật sau khi em về nước Mĩ anh liền đi tìm em, ba em thấy anh, ông ấy nói em đã có hôn phu, hơn nữa tình cảm của hai người còn rất tốt, rất nhanh sẽ đính hôn, vì khiến anh tin, ông ấy còn mang anh đi nhìn."

"Ồ?" Tiêm Vũ nghiêng đầu nhìn anh: "Anh nhìn thấy cái gì?"

Âu Dương Khải cẩn thận nhìn Tiêm Vũ một cái: "Anh nhìn thấy em cùng với một người đàn ông anh tuấn rất thân mật tựa vào cùng nhau."

"Cho nên anh liền tin tưởng tôi di tình biệt luyến (đem tình yêu chuyển qua đối tượng khác)?" Tiêm Vũ mặt không chút thay đổi nói: "Âu Dương Khải, nhìn thấy tôi cùng người khác ở một chỗ, vì sao anh không tiến lên hỏi rõ ràng?" Trong nguyên văn, Mộ Tiêm Vũ cũng là nhìn thấy người yêu cùng người khác ở một chỗ liền lập tức chạy đi, cho nên nói bọn họ không hổ là người yêu sao?

"Anh......" Âu Dương Khải áy náy cúi đầu, tới hôm nay, anh còn phát hiện chuyện không thích hợp liền quá ngu ngốc.

"Tôi trở về nước Mĩ, ba ba tôi quả thật có để tôi đi em mắt, thế nhưng đều bị tôi cự tuyệt, lâu như vậy tôi vẫn cùng người khác giữ khoảng cách, người đàn ông thân mật duy nhất cũng chỉ có anh trai tôi." Tiêm Vũ chậm rãi rút tay về, "Tôi vẫn cho rằng chúng ta đang cố gắng vì hạnh phúc của mình, nhưng anh thì sao, chẳng những không tin tôi, còn cùng cô gái khác tình chàng ý thiếp (trai gái có tình cảm với nhau)."

Lời Tiêm Vũ nói khiến sắc mặt Âu Dương Khải càng ngày càng tái nhợt, anh muốn mở miệng khiến cô đừng nói nữa, nhưng lại một thanh âm đều phát không được, anh nghe đối phương băng lãnh nói: "Nếu tôi không trở về, anh và Lục Mỹ hiện tại hẳn đã ở bên nhau rồi nhỉ?"

Đúng vậy, nếu Tiêm Vũ không xuất hiện, anh thật sẽ cùng Lục Mỹ thử xem, nhớ đến những tấm ảnh kia, anh đau lòng không cách hô hấp, Tiêm Vũ thật vất vả trở về tìm anh, lại thấy được những tấm ảnh kia, cô sẽ có bao nhiêu thương tâm khổ sở? Rốt cuộc, anh không chịu nổi hôn mê bất tỉnh.
Bình Luận (0)
Comment