Nguyên Phối Nghịch Tập

Chương 36

"Lưu thiếu kia là người thừa kế của Gia Hoa, làm người rất hoa tâm."

Hạng Hạo mang theo Tiêm Vũ đi ra, bỗng nhiên nói một câu như vậy, ý là em đừng bị tiểu tử kia lừa.

"Em biết." Thì ra tên kia là người thừa kế của Gia Hoa, xem dáng vẻ của hai người, anh ta hẳn là núi dựa mà Vương Khả Nhân tìm được.

Trong nguyên văn, Vương Khả Nhân thành công giành được nhân vật nữ số hai, sau đó lại bị Hạng Hạo cố ý vô tình chăm sóc, tự nhiên xuôi gió xuôi nước, nhưng hiện tại chẳng những cô không thể thử vai còn để bị thương, những ngày này ở Gia Hoa chỉ sợ cũng không dễ chịu gì, cho nên cô ta mới có thể đáp lên thuyền của Lưu thiếu, bất quá nhìn dáng vẻ của Lưu thiếu kia, núi dựa này cũng không quá tin cậy.

"Em và nữ nghệ sĩ kia biết nhau hả?"

Nghe được câu trả lời của Tiêm Vũ, Hạng Hạo nhẹ nhàng thở ra, hỏi ngược lại, địch ý của cô gái kia với cô rất nặng.

Tiêm Vũ cười tủm tỉm nhìn anh: "Cô ta chính là cô gái trèo cửa sổ ngày hôm đó."

Vẻ mặt Hạng Hạo cứng lại, anh bất đắc dĩ nói: "Tiêm Vũ, chúng ta không nói tới chuyện này nữa được không?"

"Lúc còn nhỏ bọn em sinh hoạt trong cùng một cô nhi viện."

"Thực xin lỗi, anh không biết." Hạng Hạo hối hận sự lỗ mãng của mình, anh không nghĩ rằng Tiêm Vũ là cô nhi.

"Không có gì." Tiêm Vũ không để ý nói: "Lúc em mới sinh ra đã bị ném tới cô nhi viện, là Viện trưởng mụ mụ đã cứu em, nếu cha mẹ em không cần em vậy em cũng không cần thiết thương tâm vì họ, hơn nữa Viện trưởng mụ mụ đối xử với em rất tốt, em rất hạnh phúc."

Nhìn Tiêm Vũ một mặt không để ý, Hạng Hạo cảm thấy đau lòng, anh không ngờ rằng cô bé thông minh xinh đẹp mang chút ngạo kiều này cư nhiên là cô nhi, anh nhẹ nhàng ôm lấy Tiêm Vũ: "Em vĩ đại như vậy, vứt bỏ em là tổn thất của bọn họ, anh nghĩ, nhất định bọn họ đã hối hận."

Trong lòng Tiêm Vũ ấm áp, lời Hạng Hạo nói khiến cô xúc động. Bản thân cô cũng là cô nhi, cô từng ảo tưởng qua có một ngày ba ba mụ mụ sẽ đến tìm cô, mang cô về nhà, nhưng sau đó chậm rãi lớn lên, cô bắt đầu hiểu rõ bọn họ sẽ không đến, cho nên cô bắt đầu học được cách buông bỏ, nếu các người không cần tôi, vậy tôi còn nhớ các người làm gì? Sau này cô gặp được Thiên Vũ và Linh, sau đó trở thành người nhà quan trọng của nhau.

Có lẽ là mang chút đồng cảm, cô còn có người làm bạn, nhưng Mạc Tiêm Vũ này lại là một người cô đơn, thậm chí bởi vì tư tâm của Vương Khả Nhân mà tuổi nhỏ như vậy đã phải rời đi nhân thế, ngay cả quyền lợi được sống cũng bị cướp đi. Cho nên cô mới có thể trả thù Vương Khả Nhân tàn nhẫn như thế.

Yếu đuối chỉ là nhất thời, rất nhanh Tiêm Vũ liền khôi phục lại, nghĩ lại đây là một cơ hội tốt để gia tăng tình cảm, cô không lập tức đẩy Hạng Hạo ra, mà đem mặt chôn vào lòng anh, rầu rĩ nói: "Em nói thật, em không có để ý họ."

Trong mắt Hạng Hạo chợt lóe đau lòng, tăng thêm lực ôm cô, nhẹ giọng nói: "Anh biết."

Qua một lúc lâu, Tiêm Vũ mới giống như kịp phản ứng lại mình làm cái gì, cổ đẩy mạnh Hạng Hạo ra: "Đừng có nhân cơ hội chiếm tiện nghi của em!"

"Dạ, anh sai rồi."

Hạng Hạo sửng sốt một chút, sau đó cười lên.

"Hừ!"

Tiêm Vũ hừ lạnh một tiếng, sau đó đi về phía trước, phát hiện Hạng Hạo chưa đi lên, không được tự nhiên nói: "Còn không nhanh một chút!"

Hạng Hạo lắc đầu, xem nhẹ cảm giác thất lạc sau khi bị đẩy ra, chạy vội lên.

Trên đường trở về, Hạng Hạo nhìn Tiêm Vũ một cái, nhớ lại ánh mắt thù hận của Vương Khả Nhân, nhịn không được hỏi: "Em với Vương Khả Nhân kia có mâu thuẫn hả? Ánh mắt cô ta nhìn em không được bình thường."

"Cô ta đoạt đồ của em, còn thiếu chút hại chết em. Bị Viện trưởng mụ mụ phát hiện còn không chịu nhận sai, Viện trưởng mụ mụ là người mềm lòng, quản giáo không được, nên đưa cô ta đến cô nhi viện khác."

Tiêm Vũ chỉ nói đại khái một chút, bây giờ còn không phải là thời cơ tốt để nhận nhau.

"Cho nên em mới ngăn cản cô ta đi thử vai?"

"Đúng vậy." Tiêm Vũ giơ lên nắm tay, huơ huơ, "Cô ta thiếu chút nữa hại chết em, sao em có thể để cô ta được như nguyện."

Thật sự là một vật nhỏ thích mang thù, nghĩ đến thân thể mình bây giờ còn có chút đau mỏi, anh cảm thấy buồn cười, đồng thời đối với Vương Khả Nhân kia vốn không có ấn tượng tốt gì nay càng tệ thêm, tuổi còn nhỏ đã biết hại người, hơn nữa nhìn dáng vẻ của cô ta thì biết đến bây giờ còn chưa nhận thức được sai lầm của mình, vừa nghĩ đến việc cô ta thiếu chút nữa hại chết Tiêm Vũ, ánh mắt anh tối sầm lại, chỉ khiến cô ta mất đi cơ hội thử vai thật sự quá nhân từ rồi, lấy tính cách của cô ta, nếu thành danh, nhất định sẽ tìm gây phiền toái cho Tiêm Vũ.

Nhận thấy được cảm xúc của anh không đúng, Tiêm Vũ kỳ quái hỏi: "Anh sao vậy?"

Hạng Hạo hồi thần, thuận miệng nói: "Anh chỉ đang nghĩ ngày hôm đó em đã dùng cái gì để cắt đứt dây thừng." Lập tức nghĩ đến thân thủ lưu loát của cô, không khỏi khen ngợi: "Em rất lợi hại."

"Là thiết phiến." Trong lòng Tiêm Vũ động động, không dấu vết giải thích nói: "Lúc còn tiểu học, các học sinh biết em là cô nhi liền cùng nhau khi dễ em, khi đó em còn nhỏ lực lại yếu, đánh không lại bọn họ, lại không muốn nói cho Viện trưởng mụ mụ biết khiến bà lo lắng, chỉ có thể trốn đi vụng trộm khóc, sau này bị một lão gia gia phát hiện, ông ấy biết nguyên do thì bắt đầu dạy công phu cho em, từ đầu em chỉ là vì không để bị người khác khi dễ, sau này là thật sự thích tập võ. Cho nên sau khi lão gia gia rời khỏi em cũng không có ngừng lại." Nói đây, cô nở nụ cười: "Không ngờ rằng sẽ có một ngày em có thể dùng nó để báo thù, chỉ là đáng tiếc em không còn gặp lại gia gia kia nữa."

Đây là cái cớ cô đã sớm nghĩ ra, khác biệt duy nhất của cái thế giới này và thế giới hiện thực chính là võ thuật, trong thế giới hiện thực, trừ nhân viên công tác đặc biệt, người bình thường đều không biết võ công, nhưng thế giới này không giống như vậy, đến bây giờ còn có rất nhiều võ thuật thế gia, tuy rằng bọn họ không thể đạp tuyết vô ngân (đi trên tuyết mà không để lại một dấu vết gì?), thế nhưng nhảy tường hoặc là đánh ngã mười mấy người thì không thành vấn đề. Đây cũng là nguyên nhân cô không che dấu thực lực của mình.

Quả nhiên, Hạng Hạo không hoài nghi gì, bởi vì anh cũng nhận biết vài tiền bối trong võ thuật thế gia, vì quay phim còn từng hướng bọn họ học hỏi.

Anh an ủi cô: "Nếu có duyên, hai người nhất định sẽ gặp lại." Ông lão kia có thể là truyền nhân của võ thuật thế gia nào đó, vì thấy Tiêm Vũ đáng thương nên dạy mấy chiêu.

Khi nói chuyện, xe đã đến trước nhà Tiêm Vũ.

Hạng Hạo ôn nhu nhìn cô: "Trở về nghỉ ngơi sớm một chút."

Tiêm Vũ cởi bỏ dây an toàn, do dự một chút, bỗng nhiên đến gần Hạng Hạo hôn anh một cái, "Cám ơn anh!" Sau đó chạy nhanh vào tòa nhà.

Hạng Hạo sờ bên má bị hôn mà sững sờ, một lát lâu sau đó mới lái xe rời khỏi, khóe miệng mang nụ cười biểu hiện tâm tình đang rất tốt của anh.

Tiêm Vũ trốn bên cửa sổ, nhìn thấy xe Hạng Hạo rời khỏi mới bắt đầu tắm rửa, những thế giới trước, nguyên chủ nếu không phải là vị hôn phu thê của nam chủ thì chính là đã có tình cảm với nam chủ, loại bắt đầu từ đầu với nam chủ này còn là lần đầu tiên, khiến cô có cảm giác mới mẻ. Nhìn biểu hiện của Hạng Hạo hẳn là đã có hảo cảm với cô rồi, chỉ là anh còn chưa phát hiện mà thôi, điều cô cần làm chính là khiến loại hảo cảm này chuyển hóa thành tình yêu. Còn có Vương Khả Nhân, nếu cô ta đã quyết định dựa vào người khác, vậy không lâu nữa sẽ nhận được kịch bản tốt, vì áp chế cô ta, xem ra cô cần phải cố gắng hơn.

- --- Tiến hành quay phim ----

"Điện hạ, hiện tại Nhị hoàng tử càng ngày càng kiêu ngạo, mà Hoàng Thượng lại thiên sủng hắn, cứ như vậy đi xuống, ngài đến một nơi sống yên ổn cũng sẽ không có."Thái giám tổng quản một mặt nôn nóng nói.

Long Ngạo thất lạc nói: "Ta có năng lực làm cái gì, huống chi Nhị đệ quả thật so với ta còn có thể khiến phụ hoàng vui vẻ hơn."

"Điện hạ!" Thái giám tổng quản chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Chuyện tới hôm nay ngài còn thương tâm thất lạc thì làm được gì, phải nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết mới phải."

"Ta thì có thể có biện pháp gì." Long Ngạo cười khổ.

Thái giám tổng quản ánh mắt thâm sâu, sau đó lại là một bộ trung thành tận tâm: "Nghe nói thủ hạ của tổ phụ ngài có một đội tinh binh, năm đó sau khi đại tướng quân bị hãm hại chém đầu, Hoàng Thượng truy tra thật lâu cũng vẫn không tìm thấy, nếu điện hạ có được đội binh tinh nhuệ kia là có thể đối kháng với Nhị hoàng tử." Nói tới đây hắn lại ghé sát vào một chút: "Coi như tương lai Hoàng Thượng thật sự lập lại Thái tử, ngài cũng có năng lực chống lại."

"Im miệng!" Long Ngạo quát to, sau đó kinh hãi nói: "Án của tổ phụ là phụ hoàng đích thân thẩm vấn, sao có thể là do hãm hại? Còn có cái gì mà đội binh tinh nhuệ, căn bản là lời nói bậy của một phía! Nếu không phải niệm tình ngươi hầu hạ ta nhiều năm coi như tận tâm, thì dám nói ra loại đại nghịch bất đạo này ta đã sớm chém ngươi! Lui ra!"

"Điện hạ!" Thái giám tổng quản không cam tâm kêu một tiếng.

"Cút ra đi!" Long Ngạo sợ hắn lại nói ra những lời kinh người gì, cầm lấy một chén trà ném qua.

Thái giám tổng quản không dấu vết né tránh, kinh sợ nói: "Nô tài cáo lui." Sau khi xoay người lại là một mặt khinh thường, Quý phi nương nương không yên lòng còn khiến hắn tới thử, vị Thái tử này căn bản chính là một phế vật không nên thân, chỉ sợ truyền thuyết về đội tinh binh kia cũng là đồn đãi? Hiện tại hắn vạn phần may mắn mình đã sớm thấy rõ tình thế mà đầu phục Quý phi nương nương.

Đợi người đi mất, Long Ngạo thu liễm cảm xúc, mặt không chút thay đổi ngồi xuống, thì ra ngay cả thái giám tổng quản của hắn cũng đều đã làm phản. Hắn nhìn bầu trời đêm bên ngoài, lúc trước tuy rằng tổ phụ dần dần thả lỏng cảnh giác với phụ hoàng, nhưng vẫn lưu lại một đoàn tinh binh để phòng ngừa vạn nhất. Hiện tại hắn đã tiếp quản đoàn tinh binh kia, thế nhưng thực lực của hắn vẫn còn quá yếu, hắn còn cần nhẫn nại.

Lúc này, ánh nến trong phòng bỗng nhiên tắt. Sau đó một đạo hàn quang đánh tới, Long Ngạo dùng chân đạp văng cái bàn, tránh thoát tập kích, sau đó đứng dậy đến sát tường cầm lấy bảo kiếm. Nương theo ánh sáng của mặt trăng, phát hiện một hắc y nhân đang cầm trường kiếm đứng cách đó không xa.

"Di, cư nhiên tránh thoát, không phải nói thái tử là bao cỏ sao?" Một giọng nữ thanh thúy truyền đến, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ta biết, thì ra là ngươi ngụy trang."

Vẻ mặt Long Ngạo cứng đờ, tuy rằng bị đâm xuyên ngụy trang, nhưng hắn lại lên không nổi một chút sát ý: "Vì sao cô nương phải giết ta?"

"Có người mua đầu ngươi." Hắc y nhân nói.

Vẻ mặt Long Ngạo phức tạp nói: "Có thể nói cho ta biết người mua là ai không?"

Hắn muốn biết đến cùng là ai kì ba như vậy, mời một sát thủ kỳ quái như thế.

"Không thể nói." Hắc y nhân lắc đầu, sau đó nói: "Tóm lại hôm nay ta muốn giết ngươi." Nói xong liền lấy kiếm đâm tới. Long Ngạo nhanh chóng lấy kiếm ngăn trở, võ công hắc y nhân không sai, nhưng Long Ngạo cũng không yếu, nhất thời trong phòng đều là đao quang kiếm ảnh (ánh sáng của đao, thân ảnh của kiếm), cuối cùng, kiếm của Long Ngạo trước một bước đặt lên cổ hắc y nhân.

"Ngươi thắng, ra tay đi." Hắc y nhân nhắm hai mắt lại.

Long Ngạo nhìn sát thủ trước mắt, có điểm không xuống tay được, chỉ đơn giản điểm huyệt đạo của nàng, châm lại ánh nến.

Trong phòng khôi phục ánh sáng, hắn đi tới chỗ hắc y nhân. Tháo xuống khăn che mặt của nàng, một khuôn mặt tinh xảo xuất hiện trước mắt, hắn thở dài, quả nhiên còn là một tiểu cô nương. Giờ phút này đối phương đang trừng lớn ánh mắt nhìn hắn, ai, hắn càng không xuống tay được.

Đưa tay giải huyệt đạo của nàng: "Ngươi đi đi."

Tiểu cô nương sửng sốt: "Ngươi không giết ta?"

"Ngươi hi vọng ta giết ngươi?" Long Ngạo hỏi lại.

Tiểu cô nương rối rắm.

"Ngươi là lần đầu tiên tiếp nhiệm vụ?"

"Làm sao ngươi biết?" Tiểu cô nương còn đang rối rắm liền trả lời theo bản năng.

Quả nhiên, nhìn thấy nàng phản ứng lại sau đó ảo não, hắn nói: "Ngươi không thích hợp làm sát thủ."

Người có tính cách đơn thuần như thế không nên sinh hoạt trong bóng đêm.

Tiểu cô nương mặc kệ, nàng tức hổn hển nói: "Coi như ngươi thắng ta, cũng không thể nghi ngờ năng lực của ta, ta nhất định sẽ giết ngươi." Sau đó kích động thả người hòa vào bóng đêm.

Long Ngạo lắc đầu, mở cửa, quả nhiên nhìn thấy thị vệ ở cửa chỉ bị điểm huyệt đạo, nhìn ánh mắt hoảng sợ của đối phương, nói, "Quả nhiên các ngươi đều nghe được." Hắn không chút do dự vung kiếm chém giết, hai thị vệ này là người của phụ hoàng, bí mật của hắn tuyệt đối không thể để phụ hoàng biết!

"Cắt!" Đạo diễn quát to một tiếng, mọi người mới hồi phục tinh thần lại, đạo diễn vừa lòng nói: "Rất tốt, hôm nay đến đây, ngày mai tiếp tục!"

"Tiêm Vũ, em diễn quá tốt!" Ngọc tỷ nhảy qua nói, nữ sát thủ cô diễn thật sự quá đáng yêu!

Hạng Hạo đi tới, "Vất vả, có muốn đi ăn khuya không?"

"Được, anh cũng nhanh đi thay quần áo đi." Tiêm Vũ đáp một câu.

Nhìn hai người một trái một phải đi vào phòng thay quần áo, Ngọc tỷ mở to hai mắt nhìn, quan hệ của Tiêm Vũ và Hạng Hạo lúc nào trở nên tốt như vậy, ngày hôm qua sau khi cô rời khỏi đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Bình Luận (0)
Comment