Nguyên Phối Nghịch Tập

Chương 52

Rất nhanh liền đến ngày gặp gỡ với Bạch gia.

Ngón tay Tiêm Vũ xẹt qua một đống quần áo, cuối cùng cầm lấy một kiện màu trắng mặc vào người.

"Tiêm Vũ, chuẩn bị xong chưa?" Mẹ Mộ gõ cửa: "Chúng ta nên xuất phát."

"Con lập tức đến đây." Tiêm Vũ lên tiếng, thu dọn đơn giản một chút, sau đó cầm lấy túi xách đi xuống lâu.

Lúc bọn họ đến khách sạn, Bạch gia đã đến.

"Đợi rất lâu đi?" Ba Mộ xin lỗi nói: "Ngượng ngùng, chúng tôi đã tới chậm."

"Chúng tôi cũng mới vừa đến." Ba Bạch cười nói.

Bạch Cẩn Lê lễ phép kêu một tiếng: "Chú Mộ, dì Mộ." Từ đầu đến cuối đều không có nhìn Tiêm Vũ một cái, Tiêm Vũ bĩu môi, cũng đồng dạng không nhìn anh.

Ba Mộ đáp nhẹ một tiếng, sau đó vỗ vỗ vai Tiêm Vũ: "Đây chính là chú Bạch và dì Bạch, còn đây là Bạch Cẩn Lê con trai bọn họ, con chào hỏi đi."

"Chú Bạch, dì Bạch, xin chào mọi người, con là Mộ Tiêm Vũ." Tiêm Vũ đầu tiên là hướng về ba mẹ Bạch Bạch ân cần thăm hỏi một tiếng, sau đó chuyển hướng Bạch Cẩn Lê, phảng phất như anh là một người xa lạ, lãnh đạm nói một câu: "Chào anh."

Cư nhiên giả vờ không biết anh? Ánh mắt Bạch Cẩn Lê híp lại, gắt gao nhìn chằm chằm cô: "Chào cô." Nhưng đối phương chỉ là lễ phép nhìn anh một cái sau đó chuyển tầm mắt qua nơi khác, không cho anh có cơ hội làm gì. Tâm trạng anh lại càng không tốt, vốn dĩ lúc cha mẹ thông báo anh tới gặp đối tượng đám hỏi của mình anh còn không mốn đến, dù sao anh sẽ không đồng ý, họ cũng không làm gì được. Sau này mẹ Bạch vẫn luôn khen đối phương tốt, trong lúc vô tình lộ ra họ của cô, trong lòng anh động một cái, hỏi tên đối phương, kết quả thật sự là Mộ Tiêm Vũ. Anh đang muốn gặp cô gái vong ân phụ nghĩa này một lần, vì vậy liền thay đổi chủ ý đáp ứng đi.

Ba mẹ Bạch thấy Tiêm Vũ vui vẻ hào phóng thì vừa lòng gật đầu, cô bé này chẳng những xinh đẹp, khí chất tốt, mà còn tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, mấu chốt là thấy con trai họ cư nhiên còn có thể tự nhiên như vậy, không hoa si, xem ra lần này không chọn sai người.

Mẹ Bạch kéo lấy tay cô: "Tiêm Vũ lớn lên thật xinh đẹp, nghe nói con vẫn luôn đi học ở nước ngoài?"

"Dạ." Tiêm Vũ gật đầu: "Đây là lần đầu tiên con về nước sau khi lớn lên."

Mẹ Bạch vỗ vỗ tay cô: "Địa điểm đi chơi trong nước có rất nhiều, sau này có thể để Cẩn Lê đưa con đi xem xem." Thuận tiện bồi dưỡng tình cảm một chút.

Tiêm Vũ hiểu ý bà nhưng không trả lời, chỉ là mỉm cười.

Bạch Cẩn Lê nhíu nhíu mày, nghiễm nhiên cũng là dáng vẻ không tình nguyện, nhưng cũng không phản bác.

Ba Mộ thấy vậy, ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: "Lão Bạch a, kỳ thật lần này chúng tôi tới là muốn thương lượng chuyện của hai đứa nhỏ với anh một chút, lúc trước vội vàng định hôn sự cho hai đứa thật sự đã quá lỗ mãng, may là chuyện này còn chưa có công khai, chúng ta cân nhắc lại một chút đi?"

"Chuyện này......" Đối phương nói uyển chuyển, thế nhưng ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn hủy hôn. Ba mẹ Bạch trợn tròn mắt, lần tụ hội này chẳng lẽ không phải là cho hai đứa nhỏ thấy mặt nhau, sau đó thương lượng chuyện đính hôn sao?

Tay Bạch Cẩn Lê đang cầm cái chén khựng lại, anh nhìn thoáng qua Tiêm Vũ, đối phương cúi đầu, thấy không rõ vẻ mặt, môi mỏng của anh khẽ nhếch, bắt đầu phóng lãnh khí.

"Lão Mộ, anh có gì bất mãn với Cẩn Lê nhà tôi sao?" Ba Bạch thử thăm dò hỏi, chẳng lẽ bọn họ biết lúc Mộ Tiêm Vũ hôn mê nhà ông có ý định hủy bỏ việc hôn nhân này, hay là chê lúc đối phương nằm viện Cẩn Lê không có đi thăm con bé?

"Anh đừng hiểu lầm, Cẩn Lê rất vĩ đại, lần này là vấn đề của chúng tôi." Ba Mộ thở dài: "Anh cũng biết, lúc Tiêm Vũ về nước bị tai nạn xe cộ, mới tỉnh lại không lâu. Thông qua chuyện này tôi mới biết những chuyện mình làm cho con gái quá ít, cho nên tôi muốn để nó ở bên cạnh chúng tôi thêm một thời gian, về phần hôn sự, chúng tôi định để qua một hai năm lại nói sau."

"Tiêm Vũ thì sao?" Mẹ Mộ nhìn về phía Tiêm Vũ: "Con cũng nghĩ như thế hả?" Hiện tại bà ngược lại hi vọng cô bé này có thể bị con trai bà mê hoặc, chỉ cần cô nguyện ý, tin tưởng lão Mộ cũng không thể nói gì.

"Ý của con cũng giống với ba ba." Tiêm Vũ xin lỗi nói: "Bỗng nhiên có quyết định này thật rất có lỗi, thế nhưng con nghĩ chú và dì nhất định có thể thông cảm cho gia đình con, đúng không ạ?"

"...... Đúng vậy." Ba mẹ Bạch miễn cưỡng nói, nói cũng đã nói đến mức này rồi, bọn họ còn có thể làm gì được?

"Không làm được thân gia nhưng chúng ta vẫn có thể làm bạn bè mà." Ba Mộ thấy chuyện đã được giải quyết, tâm tình tốt lên, làm ra bảo đảm, tuy rằng không thể làm đám hỏi, thế nhưng hợp tác vẫn có thể tiếp tục. Đồng thời cũng không để ý khen đối phương một chút: "Nói đi cũng phải nói lại, Cẩn Lê nhà anh chị vĩ đại như vậy, nhất định sẽ tìm được một người tốt."

Nghe như thế, sắc mặt ba mẹ Bạch cũng tốt lên rất nhiều, đúng vậy, con trai họ vĩ đại như vậy, còn lo không tìm thấy cô gái tốt nào sao, hơn nữa bọn họ tính toán làm đám hỏi với Mộ gia không phải vì nhìn trúng thực lực công ty đối phương nên muốn hợp tác sao, nếu hiện tại hợp tác không thay đổi, bọn họ còn so đo làm gì nữa. Vì vậy không khí khẩn trương trên bàn cơm quét sạch, cha mẹ hai bên tránh đi chuyện đám hỏi này, ba Bạch ba Mộ nói chuyện công việc, còn hai người mẹ thì trao đổi về thời trang và cách làm đẹp, trong lúc nhất thời căn phòng tràn đầy tiếng nói cười, vô cùng náo nhiệt.

Tiêm Vũ nói chuyện với hai người mẹ một lát, phát hiện sắc mặt Bạch Cẩn Lê càng ngày càng khó coi, biết anh cũng nhẫn không được bao lâu nữa, liền lấy cớ ra hít thở không khí để rời phòng.

Lúc đến cô đã phát hiện phía sau khách sạn này có một hoa viên, sau khi đi ra cô liền đi thẳng về phía hoa viên. Quả nhiên, cô vừa ngồi lên xích đu một lát thì có tiếng bước chân truyền đến, Tiêm Vũ quay đầu, nhìn thấy Bạch Cẩn Lê đang đứng không xa phía sau cô, lạnh lùng nhìn cô.

Cô giả bộ sửng sốt, sau đó gật gật đầu với đối phương: "Bạch tiên sinh cũng ra hít thở không khí hả?"

Bạch Cẩn Lê bất mãn nói: "Sao nào, đến giờ cô còn muốn làm bộ không quen biết tôi?"

Tiêm Vũ nghi hoặc mở to hai mắt: "Bạch tiên sinh đang nói gì vậy, sao tôi nghe không hiểu? Chúng ta đã từng quen biết sao?"

"Mộ Tiêm Vũ!" Bạch Cẩn Lê nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô đối xử với ân nhân cứu mạng đồng thời từng là chủ nhân của mình như vậy sao?"

"Bạch tiên sinh!" Tiêm Vũ đứng lên, phẫn nộ nói: "Bỗng nhiên từ hôn là Mộ gia chúng tôi không đúng trước nhưng chúng tôi cũng đã xin lỗi, chú Bạch bì Bạch cũng thông cảm cho chúng tôi rồi, làm một người đàn ông, hi vọng anh có thể rộng lượng một chút!"

"Cô nói những lời này là có ý gì?" Bạch Cẩn Lê mở to hai mắt nhìn: "Cô nghĩ rằng tôi vì cô từ hôn nên mới tức giận? Cô cũng quá tự cho là đúng rồi đó, coi như cô đồng ý chuyện hôn sự này thì tôi cũng sẽ không đồng ý."

"Vậy sao?" Tiêm Vũ khoanh hai tay trước ngực: "Nếu vậy thì quá tốt, nếu đã thế chúng ta cũng không có chuyện gì để nói, gặp lại sau!"

"Trước khi chưa nói rõ ràng tôi không cho cô đi!" Bạch Cẩn Lê giữ lại cánh tay cô: "Người phụ nữ vong ân phụ nghĩa này, đừng quên ai đã giúp cô tỉnh lại."

"Vong ân phụ nghĩa? Bạch Cẩn Lê tiên sinh, những lời này của anh đã quá nghiêm trọng rồi, tôi tỉnh lại hoàn toàn là công lao của bác sĩ, không có quan hệ gì đến anh nha?" Tiêm Vũ tránh thoát tay anh, khinh bỉ nhìn anh: "Tôi có nghe nói lúc tôi hôn mê, một lần anh cũng không có tới thăm đâu."

"Cô!" Bạch Cẩn Lê ngây ngẩn cả người, anh kinh ngạc nhìn cô: "Cô......" Chẳng lẽ cô không nhớ gì cả?

"Cẩn Lê ca ca, sao anh ở trong này?" Đột nhiên toát ra một âm thanh đánh gãy lời anh chưa nói xong.

Tiêm Vũ nhướn mày, cái giọng này rất quen tai, nghiêng người, quả nhiên nhìn thấy Lâm Văn Văn đang bước nhanh về phía bọn họ, cô buồn bực bĩu môi, đến thật nhanh, cô còn chưa diễn đã nghiền. Bạch Cẩn Lê nhìn đối phương nhíu mày: "Cô ở đây làm gì?" Trong khoảng thời gian này, tỉ suất cô ta xuất hiện bên người anh còn rất cao.

Lâm Văn Văn đầu tiên là không dấu vết đánh giá hai người một cái, phát hiện không khí giữa họ cũng không tốt, lúc này mới thở ra một hơi, cười nói: "Em đến đây với bạn." Cô chỉ chỉ mấy nữ sinh phía sau, "Không ngờ có thể gặp được anh, thật sự quá trùng hợp."

Trùng hợp cái gì, Tiêm Vũ oán thầm, nhất định là cô ta biết được hôm nay Bạch gia và nhà cô gặp mặt mới vội vã chạy tới.

Cô đoán không sai, Lâm Văn Văn là vì chuyện này mới đuổi tới, cô ta không ngờ hai nhà sẽ gặp mặt nhanh như thế, gần đây cô ta đều đang suy nghĩ cách hấp dẫn lực chú ý của Cẩn Lê ca ca, cơ hồ quên mất hai nhà còn có hôn ước.

Nghe được địa điểm bọn họ gặp mặt, cô lập tức lấy cớ mời khách ăn cơm kéo vài người bạn chạy tới vì sợ Cẩn Lê ca ca sẽ sinh ra cảm giác quen thuộc gì với Mộ Tiêm Vũ, hiện tại xem ra, cô đến còn chưa muộn?

"Cẩn Lê ca ca, vị tiểu thư này là?" Lâm Văn Văn hiếu kỳ nhìn Tiêm Vũ.

"Xin chào, tôi là Mộ Tiêm Vũ, cũng không thân thiết với vị Bạch tiên sinh này." Vừa nói vừa tức giận trừng mắt nhìn Bạch Cẩn Lê một cái: "Nếu hai người biết nhau vậy tôi cũng không quấy rầy nữa." Nói xong, cô tiêu sái rời khỏi.

"Cẩn Lê ca ca, có phải em đã quấy rầy hai người rồi không?" Xem ra Mộ Tiêm Vũ chẳng những không có hảo cảm với Cẩn Lê ca ca, mà hình như còn rất chán ghét, ánh mắt Lâm Văn Văn chợt lóe, bắt đầu giả vờ ủ rủ: "Em thấy hình như Mộ tiểu thư có vẻ không cao hứng, có phải em không nên qua đây hay không?"

"Chuyện này không liên quan đến cô." Bạch Cẩn Lê nhìn chằm chằm thân ảnh Tiêm Vũ đi xa, có chút đăm chiêu.

"Vậy thì tốt." Lâm Văn Văn giả bộ nhẹ nhàng thở ra, sau đó cao hứng nói: "Cẩn Lê ca ca, nếu đã gặp vậy anh đi ăn cơm với bọn em luôn đi?"

"Không cần, tôi đã ăn xong rồi, gặp lại sau." Sau đó đi theo phương hướng Tiêm Vũ vừa rời đi.

"Aiz, Cẩn Lê ca ca......" Lâm Văn Văn muốn đuổi theo, lại bị những người bạn cô đưa đến ngăn lại: "Văn văn, không phải cậu nói muốn mời chúng tôi ăn cơm sao, sao đây, nhìn thấy soái ca nên không muốn để ý tới chúng tôi?"

"Đúng vậy, có phải chúng tôi chỉ là cái cớ còn mục đích thật sự cô tới nơi này mới là Bạch Cẩn Lê không?" Một đại tiểu thư khác bất mãn nói.

"Sao lại vậy được, chỉ là trùng hợp thôi." Lâm Văn Văn nhanh chóng trấn an bọn họ, những người cô đưa đến đều là các đại tiểu thư có gia thế tương đương nhau, người nào cũng kiêu ngạo, nếu như bị họ biết cô chỉ lợi dụng họ, nhất định sẽ không để yên.

"Chúng ta đi thôi." Lâm Văn Văn lại nhìn thoáng qua phương hướng hai người rời đi, thái độ của Mộ Tiêm Vũ với Cẩn Lê ca ca kém như vậy, cho dù cô không đuổi theo hẳn cũng sẽ không có chuyện gì?

Cô không biết rằng, bởi vì cô không đuổi theo nên đã bỏ lỡ một tin tức quan trọng cỡ nào.
Bình Luận (0)
Comment