Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 101

Sau khi chưởng môn và các trưởng lão vào trong kết giới, nhìn thấy cây cối bên trong đã phát triển thành những cây đại thụ cao như núi, che khuất cả bầu trời, hoa cỏ phải cao đến ba thước. Ngay cả những loài động vật đều trở nên to lớn hơn, vốn dĩ ban đầu chúng chỉ là những loài thú có linh tính, nhưng hiện tại đều hình thành được ý thức, về sau có thể tự mình tu luyện. Trừ những điều kể trên, đất đai, sông ngòi cùng với không khí ở đây đều tràn đầy linh khí, thậm chí còn dồi dào hơn so với linh mạch. Trong một đêm, đỉnh An Thuỷ trở thành thánh địa lý tưởng cho việc tu luyện. Chỉ có thần tiên mới có bản lĩnh để khiến cả một ngọn núi thay đổi trong một đêm ngắn ngủi như vậy. Sau chuyện này, bọn họ càng tin tưởng thần tiên vẫn tồn tại.

Đại trưởng lão truyền âm cho chưởng môn: “Vận may của Tiểu An tốt thật, gặp được thần tiên hai lần liên tiếp. Lúc nào ta mới có thể may mắn giống hắn, gặp được thần tiên và được ngài ấy chỉ điểm cho ta cách tấn thăng.”

Khóe miệng của Chưởng môn không nén được ý cười: “Vận may của tên tiểu tử thối này từ bé đã tốt rồi.”

Đại trưởng lão nhìn bộ mặt kiêu ngạo của ông, vừa buồn cười vừa tức giận: “Có con trai đúng là tốt thật.”

Không sao, Phương An chính là con trai ruột của chưởng môn.

Chưởng môn ngoài mặt thì nghiêm túc, trong lòng lại vui đến nở hoa.

Khi bọn họ đang truyền âm nói chuyện với nhau, Đổng Dịch lại nơm nớp lo sợ, cúi đầu vội vã đi về phía trước. Bởi vì sau lưng đều là những bậc lão làng nên hắn không dám nhìn ngó xung quanh, chờ đến khi lên được đỉnh núi mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Phương An nhìn thấy các chưởng môn cũng tới liền hừ một tiếng: “Tại sao mấy người cũng vào đây?.”

Chưởng môn tức giận đập một phát vào gáy của hắn “Tiểu tử thối này. Đúng là xấc láo, nhìn thấy chúng ta mà không biết xưng hô lớn nhỏ à.”

Phương An: “……”

“Cha, tại sao cha lại tới đây?” Can Thu cười khanh khách đi tới: “Các trưởng lão cũng tới sao? Hôm nay cơn gió nào thổi qua mà đưa mọi người đến đỉnh An Thuỷ của chúng ta thế này?”

Chưởng môn làm bộ không vui vẻ nói: “Hai tiểu bối các ngươi chẳng hiếu thuận gì cả, lại còn dám nhốt những trưởng bối chúng ta ở ngoài núi nữa.”

Những trưởng lão khác cùng với các đường chủ lén lút quan sát khắp nơi xem thần tiên ở chỗ nào, muốn nhìn thấy diện mạo của thánh thần trong truyền thuyết.

Nụ cười trên mặt Can Thu không thay đổi: “Có sao? Chuyện xảy ra khi nào vậy?”

“……” Chưởng môn cảm thấy con trai của mình hư hỏng chắc chắn do vợ nó dạy.

Phương An nói với Can Thu: “Nàng đưa Đổng Dịch đi tìm A Dạ đi.”

“Được.” Can Thu đưa Đổng Dịch đang rúc mình vào một góc nhỏ rời đi.

Chưởng môn nói với Phương An: “Tối qua chúng ta nhìn thấy có mấy đệ tử ở chỗ con đều độ kiếp bằng thiên lôi.”

Phương An cứ nghe người nào nhắc đến việc này là lại thấy vô cùng vui vẻ: “Cơ duyên của bọn hắn tới, muốn ngăn cũng không ngăn được. Chờ đến khi tu vi của các đệ tử được củng cố cũng là lúc tổ chức thi đấu trong môn phái. Đến lúc đó cho bọn hắn lên đài để nở mày nở mặt.”

Khóe miệng mọi người giật giật. Hắn sợ người khác không biết bản thân đang khoe mẽ sao.

Chưởng môn dùng truyền âm hỏi Phương An: “Thần tiên đâu? Thần tiên ở nơi nào?”

Phương An vô tội nhìn ông, dùng truyền âm hỏi: “Thần tiên gì cơ?”

Chưởng môn tức muốn chết. Nếu đối phương không phải là con ruột của ông, chắc chắn ông sẽ tát cho hắn một cái bay xa mười mét.

Ở hậu viện, Can Thu đưa Đổng Dịch tới khoảng sân Bạch Dạ đang ở.

Bạch Dạ lúc đó cũng vừa ăn sáng xong, nhìn thấy Đổng Dịch tới thì vô cùng vui vẻ: “Đổng Dịch, anh đến rồi đấy à. Mau ngồi, mau ngồi đi.”

Đổng Dịch nhìn Can Thu.

Can Thu biết mình ở đây sẽ khiến Đổng Dịch không được tự nhiên. Nàng lấy ra một đống đồ ăn vặt cùng với nước trà đặt lên bàn rồi nói: “Mọi người cứ nói chuyện từ từ, ta không ở đây quấy rầy nữa. A Dạ, nếu như có việc gì thì cứ gọi ta một tiếng.”

“Được.” Bạch Dạ rót một chén trà cho Đổng Dịch: “Đổng Dịch, mau ngồi xuống uống chén trà đi.”

Đổng Dịch không biết thân phận của Bạch Dạ, vậy nên không còn sợ hãi như vừa nãy, nhanh chóng ngồi xuống uống một ngụm trà.

Nước trong ấm là linh trà, uống vào người không chỉ loại bỏ hết mệt mỏi mà còn khiến cơ thể tràn đầy sức lực, giải tỏa cơn khát trong nháy mắt. Hắn tán thưởng: “Trà ngon.”

Bạch Dạ cầm đồ tráng miệng đặt đến trước mặt hắn rồi mới hỏi: “Có phải anh nghe được tin tức gì không?”

“Ừ ừ.” Đổng Dịch bỏ một miếng bánh vào miệng rồi nhanh chóng uống thêm một ngụm trà, chờ tới khi nuốt đồ ăn xong mới nói: “Tra ra rồi. Có một người tên là Bạch Cạnh, có điều hắn ta nợ sòng bạc một đống linh thạch.”

Bạch Dạ sớm đoán được sẽ như thế. Cậu vội vàng hỏi: “Vậy anh có nghe được người đó đang ở nơi nào không?”

“Không.” Đổng Dịch vừa ăn thêm đồ tráng miệng, vừa lấy ra một tờ giấy đưa cho cậu: “Tự ngươi xem đi.”

Bạch Dạ mở ra đọc, không thể tin trước mắt mình lại là một tờ truy nã, bên trên miêu tả tất cả những đặc điểm của Bạch Cạnh, bên cạnh còn có một bức vẽ minh họa cụ thể. Có điều thật sự không dám khen người vẽ nên bức tranh này, không nói đến việc tranh vẽ cũng chẳng đẹp, đường nét của bức tranh thậm chí còn không giống với những đặc điểm được nói bên cạnh. Chỉ nhìn bức vẽ này thôi chắc chắn không ai tìm được người trong lệnh truy nã là ai: “Bên trên không có địa chỉ.”

Đổng Dịch nói: “Ý của ta là nếu như ngươi thật sự muốn tìm thì có thể phát lệnh truy nã hắn, chỉ cần một khối linh thạch thượng phẩm thôi, chắc chắn sẽ có không ít người tu vi thấp như ta tranh nhau giúp ngươi tìm hắn.”

Bạch Dạ có thể lấy ra bốn khối linh thạch thượng phẩm đưa cho hắn, chắc chắn không thiếu một khối linh thạch thượng phẩm.

Bạch Dạ nhìn thấy trong tờ truy nã chỉ ghi giải thưởng là mười khối linh thạch trung phẩm, cười cười rồi vỗ vai Đổng Dịch: “Ý tưởng này không tồi. Bây giờ tôi sẽ bảo hai vợ chồng Phương An giúp tôi tìm người viết lệnh truy nã.”

Giờ cậu chỉ cần phát lệnh truy nã đối với tất cả mọi người trong nhà là sẽ tìm ra được hết.

“Can Thu ——” Cậu nói vọng ra bên ngoài.

Can Thu nhanh chóng đi vào: “A Dạ, chuyện gì vậy?”

Bạch Dạ nói suy nghĩ của mình cho nàng rồi cầm điện thoại lên hỏi: “Có thể vẽ những khuôn mặt trong tấm ảnh này lên trên lệnh truy nã không?”

“Tất nhiên là có thể. Bây giờ ta sẽ đi làm luôn.” Can Thu cầm lấy điện thoại và tờ truy nã rời đi.

Đổng Dịch lại nói: “Ta còn nghe được một tin tức nữa, đó là người này cứ mỗi nửa tháng sẽ xuất hiện tại sòng bạc. Nếu chuyện đó là sự thật, ba ngày sau có khả năng hắn sẽ xuất hiện. Có điều hiện tại ở sòng bạc đang dán lệnh truy nã hắn, hắn nhất định sẽ không ngu ngốc chui đầu vô lưới đâu.”

“Cho dù anh ấy có đến đó hay không, tôi cũng phải cảm ơn anh vì đã thông báo tin tức cho tôi.” Bạch Dạ chờ Đổng Dịch ăn no rồi tự mình tiễn hắn đến cổng vào đỉnh An Thuỷ. Chờ đến khi trở vào trong thì thấy Phương An dẫn theo một đám người đi ra từ trong đại điện.

Đám người đó nhìn thấy cậu nhưng cũng chỉ coi là đệ tử mới tới, chỉ có đại trưởng lão nhíu mày nói: “Là ngươi à? Tại sao ngươi lại ở đây?”

Bạch Dạ nghi hoặc: “Ông quen tôi sao?”

Phương An sửng sốt: “Đại trưởng lão, ngài quen A Dạ hả?”

Đại trưởng lão nói: “Hôm qua người này bị đuổi giết nên rơi vào phi thuyền của ta, là ta đưa hắn về ngoại môn núi Dược Linh. Nhưng không hiểu sao hắn ta còn chưa rời đi mà lại tới động phủ của ngươi?”

Bạch Dạ cả kinh trong lòng: “Ngày hôm qua, người đó muốn đuổi giết tôi ư?”

Cậu còn tưởng rằng mục tiêu của người đó là Thành Trấn chứ không phải mình.

Nhưng đây là lần đầu tiên cậu tới giới Tu chân, tại sao lại có kẻ thù ở đây?

“Sau khi ta mang ngươi rời đi thì tên đó cũng thu lại bảo khí chạy mất, không phải đuổi giết ngươi thì đuổi giết ai?”

“Cảm ơn ông đã cứu tôi.” Bạch Dạ nói lời cảm ơn chân thành: “Có điều ngày hôm qua tôi đeo mặt nạ dịch dung, tại sao ông lại nhận ra tôi?”

Đại trưởng lão hừ lạnh: “Trò cỏn con như vậy làm sao qua được đôi mắt của ta?”

Phương An giải thích: “A Dạ. Mặt nạ mà ngài đeo ngày hôm qua chỉ có thể giấu được tu sĩ kỳ Kim Đan trở xuống thôi. Những người có tu vi cao hơn có thể dùng thần thức để vạch trần khuôn mặt thật đằng sau.”

“Thì ra là thế.” Bạch Dạ nhìn mặt đại trưởng lão, lấy ra một tấm bùa may mắn từ trong túi gió rồi cọ cọ vào người búp bê tặng con, sau đó đưa cho ông: “Để cảm ơn đại trưởng lão đã cứu mạng, tôi tặng cho ngài một tấm bùa may mắn. Chỉ cần đặt nó dưới gối, đảm bảo phu nhân của ngài sẽ mang thai trong vòng một tháng.”

Đại trưởng lão nhìn thấy lá bùa may mắn trong tay cậu là cấp thấp nhất, buồn cười nói: “Lá bùa của ngươi không có tác dụng với ta. Ý tốt ta xin nhận……”

“Ta thay đại trưởng lão nhận lấy.” Phương An nhanh chóng đi tới nhận lấy lá bùa: “Cảm ơn A Dạ.”

Đại trưởng lão: “……”

Bạch Dạ lấy ra một tờ giấy viết lúc ăn sáng đưa cho Phương An: “Nếu mọi người đều đang ở đây, anh tiện thể đọc nội dung trong tờ giấy cho mọi người nghe đi.”

“Được.”

Bạch Dạ vẫy vẫy tay với bọn họ: “Tôi về phòng đây,hẹn gặp lại mọi người.”

Phương An đưa lá bùa may mắn cho đại trưởng lão: “Đại trưởng lão, lá bùa này ngài nhất định phải đặt dưới gối. Ta đảm bảo với ngài chắc chắn sẽ linh nghiệm.”

Đại trưởng lão cầm lấy lá bùa nhìn lại: “Thứ này chỉ là một lá bùa bình thường thôi mà? Có gì đặc biệt chứ.”

Chưởng môn buồn bực nói: “Tiểu An, người vừa rồi là ai? Ta thấy hắn chỉ có Luyện Khí tầng ba, tại sao con lại tỏ vẻ cung kính với hắn như vậy?”

Phương An hơi do dự nói: “Vốn dĩ con cũng không muốn nói, nhưng vừa rồi nghe thấy đại trưởng lão đã cứu ngài ấy một mạng, vậy con cũng không giấu mọi người nữa. Có điều việc này con chỉ nói với cha và đại trưởng lão thôi.”

Mọi người không cảm thấy hứng thú với Bạch Dạ, vậy nên có biết thân phận thật sự của cậu hay không đối với họ không quan trọng. Nhị trưởng lão nói: “Chúng ta về trước đây.”

“Đợi đã.” Phương An gọi bọn họ lại: “Trước tiên mọi người cứ nghe qua một lượt xem A Dạ viết gì đã, sau đó rời đi cũng được.”

Nếu như hắn không phải là con của chưởng môn thì bọn họ cũng chẳng thèm để ý tới. Nhị trưởng lão thúc giục: “Mau đọc đi. Chờ ngươi đọc xong ta còn phải về xử lý công việc.”

Phương An hắng giọng rồi bắt đầu đọc: “Cầu vận may: Mười vạn khối linh thạch thượng phẩm một lần. Cầu con cái: Một trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm một lần. Cầu độ kiếp tấn chức cảnh giới: một ngàn vạn khối linh thạch thượng phẩm một lần……”

Mọi người trừng mắt nói: “Hắn muốn tiền đến phát điên rồi sao.”

Bọn họ tấn chức cảnh giới cũng chỉ cần mấy trăm vạn khối linh thạch một lần, thế mà tên này lại đòi một ngàn vạn khối linh thạch. Hắn coi bọn họ là tên ngốc sao?

Nhị trưởng lão tức giận nói: “Ngươi nói với bằng hữu của mình rằng, bùa may mắn của ta chỉ bán năm nghìn khối linh thạch thượng phẩm, ngươi hỏi hắn có cần không?”

Phương An: “……”

“Tiểu An, ngươi kết giao với loại người gì thế này?” Ngũ trưởng lão tức giận phất tay áo quay người rời đi: “Đi thôi.”

Dù sao về sau người hối hận chính là bọn họ, vậy nên phương An cũng không ngăn cản họ rời đi.

Chưởng môn có ấn tượng vô cùng xấu đối với Bạch Dạ: “Tiểu An. Người này không xứng đáng để con kết giao cùng, vẫn nên nhanh chóng đưa hắn xuống núi thì hơn..”

Phương An vô tội nhìn ông: “Nhưng ngài ấy chính là người mà mọi người muốn gặp mà.”

Chưởng môn và đại trưởng lão quay sang nhìn nhau: “Chúng ta muốn gặp tên trẻ tuổi này khi nào?”

“Chẳng phải mục đích của mọi người khi tới đây là muốn nhìn thấy ngài ấy sao?”

Chưởng môn và đại trưởng lão ngẩn người ra. Bọn họ muốn gặp thần tiên, chứ không phải là……

Bọn họ ngẫm nghĩ một chút rồi đột nhiên sững lại, khiếp sợ chỉ vào hướng mà Bạch Dạ rời đi rồi nói: “Ngươi nói hắn chính là, chính là…… Thần, thần tiên?”

Phương An nghiêm túc gật đầu.

Chưởng môn và đại trưởng lão trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía trước: “Tiểu An, ngươi không gạt chúng ta chứ?”

Phương An trợn trắng mắt: “Ai lại lấy chuyện này ra để trêu đùa chứ.”

Đại trưởng lão lấy lại tinh thần, run run rẩy rẩy cẩn thận cất giữ lá bùa: “Sau, sau khi trở về, chút nữa ta sẽ đặt nó dưới gối.”

Chưởng môn đặt tay lên vai đại trưởng lão: “Vận may của ông tốt thật, cứu được thần tiên cơ mà.”

Đại trưởng lão: “……”

Phương An: “……”
Bình Luận (0)
Comment