Thành Tây Thanh nổi tiếng nhất không phải là Tây Hồ, cũng không phải là những cây liễu mọc khắp thành, mà là cái tên Hạ Trang. Hạ Trang nghe thì có vẻ là một cửa hàng bình thường, nhưng ở đây kinh doanh đủ mọi thứ, từ những món đồ của phàm nhân cho đến những vật dụng của ngươi tu chân, độ phủ sóng thuộc hạng nhất nhì ở nơi đây, tiền không để đâu cho hết. Hạ Trang còn là một thế gia tu chân, là lãnh địa của rất nhiều bậc thầy ở thế giới này. Nghe nói trước khi thần tiên mất tích, có không ít người nhà họ Hạ đã thăng lên thần tiên, vậy nên những người đến đây bái sư cực kỳ nhiều, thế lực của gia tộc cũng càng ngày càng hưng thịnh, nhảy vọt thành một trong những gia tộc quyền lực nhất ở giới Tu chân.
Bạch Cạnh mang theo Bạch Dạ đi theo trận pháp dịch chuyển đến Thành Tây Thanh: “Tiểu Dạ, chú còn chưa kể với anh những việc đã xảy ra sau khi các bản thể hợp lại làm một. Chú có biết là ai đã giúp chú khôi phục lại cơ thể hoàn chỉnh không?”
Bạch Dạ tóm tắt đơn giản những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này cho anh trai, trừ việc cậu đang mang thai: “Em cảm thấy chính Hạ Sâm là người làm chuyện đó. Bởi vì hắn không hề ngạc nhiên khi thấy em có thần khí, hơn nữa cũng không thắc mắc chút nào về việc tính khí bạn đời của hắn hoàn toàn thay đổi. Ngoại trừ việc đó ra, em thật sự không nghĩ ra được ai khác. Đúng rồi, hắn còn nói thích em của trước đây, chính là Bạch Dạ ở cửa tiệm đồ cổ.”
“Ha ha ——” Bạch Cạnh cười to không ngớt: “Hắn thật sự nói vậy sao?”
Bạch Dạ bị anh trai cười vào mặt nên khá ngượng ngùng: “Anh cũng không tin đúng không? Em không tin hắn. Trước kia hai người đấu đá nhau gay gắt như vậy, thực sự không nhìn ra được hắn thích em ở điểm nào.”
“Không.” Bạch Cạnh xua xua tay: “Anh tin lời hắn nói.”
Bạch Dạ khinh bỉ: “Nhìn có vẻ như đang muốn cười vào mặt người khác thì đúng hơn.”
“Anh nói thật.” Bạch Cạnh không cười nữa, đặt tay lên vai em trai: “Bởi vì hiện tại chú không còn ký ức nên cũng không thể trách được. Trước kia hai người từng quen biết nhau một khoảng thời gian rất lâu, mối quan hệ giữa cả hai rất mâu thuẫn, vừa là địch cũng vừa là bạn. Hắn ta nói thích chú cũng không phải không có khả năng.”
Bạch Dạ nghi hoặc: “Ý của anh là hắn cũng là thần tiên?”
Bạch Cạnh không thốt lên lời: “Có phải chú mày quan tâm nhầm chỗ rồi không?”
“Vậy sao? Chẳng lẽ em hỏi không đúng à?”
“Bây giờ chẳng phải chú mày nên hỏi tại sao hắn lại thích mình chứ?”
“Nhưng em không cảm giác được hắn thích em. Giờ anh có thể nói thân phận của hắn chưa?”
“Được.” Bạch Cạnh buông tay: “Không sai, hắn chính là thần, hơn nữa thân phận còn vô cùng cao quý, là con trai của thần vương, những vị thần khác đều phải nghe theo mệnh lệnh của hắn. Nhưng hắn vô cùng khinh thường chú.”
Sau khi Bạch Dạ nghe được những lời này, trong lòng cậu cứ có thứ gì lấn cấn ở trong. Cậu rầu rĩ nói: “Nếu như đã khinh thường thì tại sao hắn còn nói thích em?”
“Anh cũng không chắc rằng cảm giác của mình là đúng. Nói tóm lại là mỗi lần anh đều thấy thái độ đối xử của hắn đối với chú không giống nhau.” Khi vẫn là thần tiên, mỗi lần Hạ Sâm nhìn thấy Bạch Dạ đều tỏ thái độ rất khó chịu. Rõ ràng hắn muốn lại gần nhưng lại bày ra bộ dáng không thèm để ý tới cậu. Thẳng cho đến khi bọn họ xuyên qua thời không đến thời hiện đại, thái độ của hắn mới trở nên tự nhiên hơn. Có lẽ vì không còn thân phận thần tiên trói buộc nên hắn sống tự do tự tại hơn trước nhiều.
Bạch Dạ không muốn tiếp tục chủ đề này nữa nên cậu chuyển sang chuyện khác: “Vừa rồi anh nói Hạ Sâm là con trai của thần vương, cũng là một vị thần nữa. Nhưng chẳng phải chúng thần đều rơi xuống hết rồi sao? Chuyện của Hạ Sâm là như thế nào?”
Bạch Cạnh lắc đầu: “Thật ra anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Hắn luôn khiến cho người ta có cảm giác mình không giống như những vị thần tiên khác. Còn về lý do tại sao lại như thế, anh cũng không rõ lắm.”
Bạch Dạ kinh ngạc: “Vậy chẳng phải thần lực của hắn sẽ rất khủng khiếp sao?”
“Cũng chưa chắc. Rất có khả năng hắn cũng giống với chúng ta, thần lực dần dần suy yếu theo từng ngày. Nhưng tình hình cụ thể như thế nào thật sự rất khó đoán định..” Bạch Cạnh đưa Bạch Dạ tới nhà trọ rồi thuê một phòng: “Tiểu Dạ, chú cứ ở đây đợi anh. Anh đi tìm một người bạn rồi sẽ trở về ngay.”
Bạch Dạ liếc hắn một cái: “Anh không định bỏ chạy đấy chứ?”
Bạch Cạnh cười: “Chú nói xem, tại sao anh lại phải chạy?”
“Em cứ có cảm giác anh đang chuẩn bị làm chuyện xấu sau lưng em.”
Bạch Cạnh buồn cười, xoa xoa đầu Bạch Dạ: “Chú nói xem, trừ việc ham mê bài bạc ra thì anh đây đã từng làm chuyện gì xấu xa chưa?”
Bạch Dạ ngẫm lại, đúng là không có thật: “Vậy anh mau trở về nhé.”
“Khoảng nửa tiếng nữa anh sẽ về.” Bạch Cạnh đi đến cạnh cửa sổ, nhảy lên rồi bay ra ngoài.
Bạch Dạ nhướng mày nhìn bóng dáng đang rời đi của anh mình. Cậu tới giới Tu chân mấy ngày, từng gặp những tu sĩ ngự kiếm phi hành, cũng gặp những người tu chân cưỡi thú bay lượn, cũng có người lại dùng pháp khí để đi lại. Nhưng cậu chưa từng thấy ai có thể bay mà không dùng pháp khí hay bất kỳ sự trợ giúp bên ngoài nào cả, có thể thấy được pháp lực của anh ba cực kỳ cao.
Sau khi Bạch Cạnh rời khỏi nhà trọ, trực tiếp tới khu vực khá kín đáo gần Hạ Trang, sử dụng truyền âm nói vọng vào trong: “Hạ Sâm, ra đi.”
Không lâu sau, một cái bóng bay ra với tốc độ như chớp, nhanh đến mức không ai nhận ra vừa mới có người lướt qua. Sau đó, cái bóng dừng trước mặt Bạch Cạnh
Hạ Sâm lãnh đạm hỏi: “Tại sao anh lại biết tôi đến giới Tu chân?”
Bạch Cạnh đốt điếu thuốc, hít một hơi rồi nói: “Lúc trước tôi đã gặp Tiểu Dạ, nghe nó kể lại những chuyện đã xảy ra rồi. Nói đi, anh tiếp cận nó vì mục đích gì?”
“Cậu ấy ở đâu?”Trong giọng nói của Hạ Sâm mang theo chút sốt ruột khó nhận ra. Khi hắn nhận được điện thoại của em trai mình nói rằng cậu đã mất tích, phản ứng đầu tiên của hăn là cậu trốn đi nhờ sức mạnh của thần khí. Nếu thật sự như vậy, có khả năng rằng hắn sẽ không thể tìm được cậu, vậy nên hắn thật sự rất nóng ruột.
Sau khi Giáp kiểm tra lại camera theo dõi mới biết được cậu đi cùng Thành Trấn đến giới Tu chân. Nhưng khi tìm được Thành Trấn, cậu ta lại nói rằng Bạch Dạ đã biến mất, còn nói có người đuổi giết cậu. Chuyện này thật sự khiến hắn lo lắng đến mức không ngủ được.
Bạch Cạnh thở ra một ngụm khói: “Anh trả lời tôi trước, tôi sẽ trả lời lại anh sau.”
Hạ Sâm cũng không gạt hắn: “Tôi tiếp cận với Bạch Dạ là vì suy đoán cậu ấy có liên quan đến việc thần tiên trở lại.”
“Vậy anh đoán trúng rồi?”
“Ừ.”
Bạch Cạnh ngẩn ra. Tàn thuốc rơi xuống tay nhưng hắn lại chẳng có cảm giác gì: “Thật sao?”
Hạ Sâm hỏi hắn: “Khi anh thấy cậu ấy có chú ý tới phần bụng không?”
“Thấy rồi. Còn nhìn được trong bụng nó có bốn đứa trẻ.” Bạch Cạnh khó hiểu: “Việc thần tiên có liên quan gì tới chuyện anh làm nó to bụng?”
Hạ Sâm hơi giật mình, sau đó bật cười thành tiếng.
Bạch Cạnh tức giận ném điếu thuốc xuống đất, sau đó lấy chân dẫm lên: “Anh cười cái gì?”
Hắn nghiêm túc nói chuyện với đối phương, nhưng lại bị cười vào mặt. Việc này khiến hắn thấy cực kỳ tức giận.
Hạ Sâm nén cười rồi hỏi: “Nếu anh đã nhìn thấy bốn đứa trẻ đó rồi, chắc hẳn anh cũng chú ý tới bốn đứa chúng nó lần lượt là Lôi Công, Điện Mẫu, Phong Bá cùng thuỷ thần đúng không.”
Bạch Cạnh giật mình: “Tại sao bọn họ lại chui vào bụng của nó?”
“Năm đó các vị thần bị trời phạt, tuy rằng cơ thể đã bị hủy nhưng thần hồn vẫn bám vào các thần khí. Vậy nên chỉ cần Bạch Dạ sử dụng thần khí càng nhiều, thần lực của chúng sẽ càng khôi phục nhanh. Khi các vị thần được mọi người tin tưởng nhiều hơn, cơ hội trọng sinh cũng càng lớn. Lúc trước do cậu ấy thường xuyên sử dụng búa Lôi Công, gương Can Nguyên, túi gió cùng với thuỷ long nên chủ nhân của bốn món thần khí đó mới mượn bụng của Bạch Dạ để hình thành lại cơ thể.”
Bạch Cạnh: “……”
Hạ Sâm hỏi: “Giờ anh có thể nói cho tôi biết cậu ấy đang ở đâu chưa?”
Bạch Cạnh hung dữ trừng mắt với hắn: “Tốt nhất là đừng có gạt tôi.”
“Nếu như anh không tin có thể nhìn lại bụng của cậu ấy một lần nữa.”
Bạch Cạnh đưa tay về phía hắn.
Hạ Sâm nhướng mày nhìn bàn tay đang đưa về phía mình: “Anh có ý gì?”
“Trong lệnh truy nã nói rằng, chỉ cần tìm được vị trí của Bạch Dạ, anh sẽ thưởng cho người đó một trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm.”
Hạ Sâm khinh bỉ: “Bán đứng cả em trai của mình, anh cũng được đấy.”
Bạch Cạnh cử động mấy ngón tay: “Đừng nói nhiều như vậy, mau đưa tiền đây.”
Hạ Sâm lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ rồi ném cho hắn: “Bên trong có hai trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm.”
“Anh đúng là hào phóng.” Bạch Cạnh cầm chiếc nhẫn đeo lên ngón tay mình: “Đợi lát nữa nhìn thấy em trai của tôi, anh cứ nói chuyện cùng nó. Chờ đến khi nó hết giận thì tôi sẽ trở về sau.”
Hạ Sâm nhìn hắn bay đi, trầm giọng nói: “Anh còn chưa nói với tôi cậu ấy đang ở chỗ nào.”
Bạch Cạnh đã bay ra xa truyền âm nói: “Nhà trọ Tây Phong, phòng số một ở tầng trệt.”
Hạ Sâm xoay người bay về hướng nhà trọ Tây Phong.
Bạch Dạ lúc đó đang ở trong phòng chờ nhân viên bê đồ ăn lên, cậu đứng bên cửa sổ nhìn đường phố náo nhiệt bên dưới. Tiếp theo, một cái bóng phủ lên đầu cậu.
Cậu tưởng rằng anh trai mình đã trở về, ngẩng đầu lên quan sát thì lại nhìn thấy một gương mặt tuấn tú. Cậu không khỏi sửng sốt, tên này tại sao lại tìm đến đây nhanh như vậy?
Ý thức được điều đó, cậu xoay người định bỏ chạy.
Hạ Sâm nhìn cậu vừa ôm bụng vừa chạy, hắn vừa tức vừa buồn cười, nhanh chóng bay tới bắt lấy cánh tay của cậu: “A Dạ, đừng náo loạn nữa.”
“Tôi náo loạn ư?” Bạch Dạ tức giận quay người lại đấm vào ngực hắn: “Nếu như tôi không chạy trốn, chắc chắn anh sẽ bắt tôi sinh những đứa trẻ ra. Hạ Sâm, tôi là đàn ông. Anh khiến cho tôi to bụng mà cũng dám giở giọng điệu đó ra nói với tôi sao? Nếu đổi lại là anh, anh có muốn sinh con giống như một người phụ nữ không?”
“Tôi lo lắng cậu không chấp nhận được việc này nên mới không nói ra.” Hạ Sâm bắt lấy cánh tay đang đấm vào ngực hắn: “Nếu như cậu thật sự không thích, chúng ta có thể bỏ chúng ngay bây giờ.”
Bạch Dạ sửng sốt: “Anh đồng ý cho tôi phá thai sao?”
“Nếu như cậu không muốn sinh con, bây giờ tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện hoặc cho cậu uống thuốc phá thai.” Hạ Sâm lấy ra một viên đan dược đưa cho Bạch Dạ: “Đây là thuốc phá thai do tôi luyện chế ra, cậu muốn ăn hay không thì tùy.”
Bạch Dạ do dự cầm lấy viên thuốc: “Thật sự có thể phá thai sao?”
Mấy ngày nay cậu luôn suy nghĩ về việc này. Búp bê tặng con từng nói rằng, bụng của cậu khi mang thai không khác gì so với việc béo ra, sự thay đổi là không nhiều. Sự thật đúng là như vậy. Vậy nên dù cho cậu có bỏ đứa bé hay không thì cũng không có gì khác nhau.
“Để tôi đút cho cậu.” Hạ Sâm lấy lại viên thuốc rồi nhét vào miệng Bạch Dạ: “Qua ngày hôm nay, bụng của cậu sẽ trở về hình dạng ban đầu.”
Viên thuốc vào miệng gặp nước miếng thì biến đổi ngay lập tức, Bạch Dạ còn chưa kịp nhổ ra ngoài, nó đã biến mất không thấy tăm hơi.
Cậu ngẩn người, sau đó tức hộc máu nói: “Tôi còn chưa nói là muốn uống, tại sao anh đã tự tiện đút vào miệng tôi? Anh là tên khốn nạn. Khiến cho tôi mang thai cũng là anh, tự ý phá thai cũng là anh. Anh có bao giờ nghĩ đến việc tôi cũng là một con người, làm việc gì cũng phải hỏi qua ý kiến của tôi chưa?”
Đáy mắt Hạ Sâm hiện lên ý cười: “Chẳng phải cậu nói không muốn những đứa trẻ trong bụng sao?”
“Không phải là tôi không cần chúng. Chỉ là tôi ……” Bạch Dạ cảm thấy hiện tại giải thích những việc này đã không còn ý nghĩa gì nữa: “Tôi không muốn nói về chuyện này nữa, anh mau nghĩ cách lấy viên thuốc ra đi. Nếu không cứ chờ xem tôi xử lý anh thế nào.”
“Tôi không thể lấy viên thuốc ra được, nhưng thái tổ phụ thì có thể. Cậu đi gặp ngài ấy với tôi, chắc chắn ngài ấy sẽ giúp cậu lấy viên thuốc ra.” Hạ Sâm kéo tay cậu, mang theo người rời khỏi nhà trọ.
Bạch Cạnh vẫn luôn đứng ở xa nhìn bọn họ: “Tiểu Dạ, anh ba chỉ có thể giúp chú đến bước này thôi.”