Đệ tử cho rằng đại thái thượng trưởng lão muốn xử phạt hắn, vội vàng quỳ xuống nhận sai: “Đại thái thượng trưởng lão, đệ tử cũng không biết sao lại thế này. Sau khi nhận lấy thì lá bùa tự động bốc cháy, đệ tử thật sự không động tay động chân với lá bùa này. Mong đại thái thượng trưởng lão hiểu cho.”
Đại thái thượng trưởng lão và ngũ thái thượng trưởng lão quay sang nhìn nhau, sau đó cười lớn: “Bổn tọa chỉ kiểm tra cơ thể của ngươi xem đã khôi phục nguyên dạng hay chưa thôi, ngươi đừng lo lắng.”
Đệ tử ngẩn người.
Ngũ thái thượng trưởng lão nói với hắn: “Ngươi còn không mau lại đây để thái thượng trưởng lão kiểm tra.”
“À, vâng ạ.” Đệ tử nhanh chóng đứng dậy đi đến trước mặt đại thái thượng trưởng lão, quỳ xuống giơ tay ra.
Đầu ngón tay của đại thái thượng trưởng lão đặt lên trên mạch tự của đệ tử, đồng thời xem xét bên trong cơ thể hắn. Khi thấy cơ thể của đệ tử đã hoàn toàn khôi phục, không có bất kỳ thương tích nào, đáy mắt ông hiện lên sự kinh ngạc: “Nội thương đều chữa khỏi rồi? Tốc độ thật sự quá nhanh rồ iđấy?”
Ngũ thái thượng trưởng lão uống một hớp trà, cười nói: “Giờ thì ông biết là tôi không lừa ông rồi chứ.”
Đại thái thượng trưởng lão vẫy vẫy tay, ý bảo đệ tử lui xuống.
Ngũ thái thượng trưởng lão nói: “Thuật luyện bùa chú của Bạch Dạ chính là thứ đan dược kỳ diệu nhất để nâng cao sức mạnh của đệ tử Hạ Trang, chúng ta phải giữ hắn ta ở lại.”
Tuy rằng trước mắt không biết bùa chú của Bạch Dạ có thể chữa khỏi thương tích trong nháy mắt cho những người tu chân ở cảnh giới nào, nhưng ở Hạ Trang của bọn họ có không ít đệ tử cấp thấp bị thương mãi không khỏi khi rèn luyện, bế quan, tu luyện, tấn chức cảnh giới,… dẫn tới quá trình tu luyện sau này gặp nhiều cản trở, khó có thể tăng tu vi. Nhưng nếu có thể dùng bùa chú của Bạch Dạ để hồi phục cơ thể, đối với đệ tử ở Hạ Trang nói riêng và với toàn bộ Hạ Trang nói chung đều là một chuyện cực kỳ tốt.
Đại thái thượng trưởng lão biết ý của ông: “Trước tiên hãy gọi những thái thượng trưởng lão khác tới đây rồi dùng thử bùa chú của Bạch Dạ để kiểm tra thêm vài lần. Sau đó tính toán bước tiếp theo cũng không muộn. ”
May mà lần đầu tiên bọn họ gặp Bạch Dạ, họ đã không tỏ thái độ quá đáng ghét khiến rạn nứt mối quan hệ giữa hai bên. Nếu không sau này muốn dùng bùa chú do Bạch Dạ luyện ra cũng khó.
“Được.”
Khi các thái thượng trưởng lão dùng bùa của Bạch Dạ để trị thương cho những đệ tử khác, mấy anh em Bạch Dạ đã đến Hạ Viên của Hạ Sâm.
Ở trong Hạ Viên có mười người giúp việc trông coi, vậy nên ngày thường khi chủ nhân không ở đây, bọn họ luôn quét tước nhà cửa sạch sẽ, không còn một cọng rác.
Bạch Dạ cực kỳ thích trang viên của Hạ Sâm, bởi vì Diệp Sắc Viện được sắp xếp cho cậu vừa to vừa đẹp, trước đại sảnh là một khu vườn, phía sau là một hồ nước trong veo, hai bên được bao phủ bởi vườn hoa rực rỡ, có thể dùng để gieo trồng thảo dược. Ngày đầu tiên ở Diệp Sắc Viện, cậu gieo hết hạt giống ra vườn hoa rồi tưới linh thuỷ cho chúng, sau đó lấy roi liễu để gia tăng tốc độ trưởng thành.
Không tới năm giây, hạt giống đã nảy mầm, dần dần lớn lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Bạch Dạ hài lòng đứng lên, chỉ vào gian nhà nằm bên trái đại sảnh, nói với Hạ Sâm: “Tôi muốn sửa căn phòng bên trái thành phòng luyện đan, bên phải sắp xếp làm phòng đọc sách.”
Hạ Sâm đồng ý: “Được, về sau chúng ta sẽ ở tầng hai tại nhà chính.”
“Chúng ta?” Bạch Dạ nghi hoặc: “Anh muốn ở của tôi sao?”
Hạ Sâm nói một cách rất tự nhiên: “Chúng ta là chồng chồng với nhau, tất nhiên phải ở cùng một chỗ rồi.”
Bạch Dạ lãnh đạm nói: “Anh tôi nói rằng chúng ta chưa tổ chức đại hôn cũng chẳng bái thiên địa, lại còn không được cha mẹ anh đồng ý, vậy nên cuộc hôn nhân này không tính.”
Hạ Sâm nói với thái độ hối lỗi: “Không cho cậu một hôn lễ hoàn chỉnh là tôi suy sét không chu đáo. Nhưng tôi sẽ đền bù cho cậu. Tam thư, lục lễ, tứ sính, ngũ kim không thiếu một bước nào. Nhất định tôi sẽ trả lại cho cậu một lễ cưới cực kỳ long trọng để cho tất cả mọi người biết cậu là bạn đời của tôi.”
Bạch Dạ xấu hổ: “Không cần đâu.”
Hạ Sâm nheo mắt nhìn cậu: “Cậu định ăn sạch người ta xong rồi không trả tiền à?”
Bạch Dạ tức giận trừng hắn một cái: “Rốt cuộc là ai ăn ai?”
Hạ Sâm biết chỉ có lạt mềm buộc chặt mới thích hợp với cậu. Hắn đi đến trước mặt Bạch Dạ, nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cậu rồi dịu dàng nói: “Những chuyện khác không nói tới, nhưng cậu cũng phải nghĩ cho đứa trẻ trong bụng chứ. Giờ cậu đang vác cái bụng to, nếu như không có ai ở bên cạnh chăm sóc, đến lúc đó xảy ra chuyện thì cậu phải kêu ai? Chỗ ở của mọi người cách xa nhau như vậy, chưa chắc đã nghe thấy tiếng của cậu. Mà cho dù có nghe được tiếng kêu cứu, chúng tôi chạy tới đó cũng phải mất thời gian. Cậu phải biết rằng khi tính mạng gặp nguy hiểm, một phút một giây thôi cũng cực kỳ quan trọng. Cậu thấy tôi nói đúng chứ?”
Hắn nói rất có lý, Bạch Dạ không có cách nào phản bác được. Cậu cũng chẳng thể bảo anh cả đang có bệnh về mắt và ông nội mắc chứng suy giảm trí nhớ đến chăm sóc mình được.
Hạ Sâm nhìn ra đối phương đã bị mình thuyết phục, nhân lúc cậu chưa phản đối nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi. Mấy đứa trẻ có thể ra đời bất cứ lúc nào, cậu đã nghĩ ra cái tên hay nào cho nó chưa?”
Cứ nhắc đến cái thai trong bụng là nụ cười trên mặt Bạch Dạ lại tươi rói: “Sớm đã nghĩ ra rồi. Về sau cứ gọi là Bạch Nhất, Bạch Nhị, Bạch Tam, Bạch Tứ. Hiện tại vẫn chưa biết giới tính của chúng, chờ sau này chúng nó sinh ra thì cứ dùng những từ đồng âm để thay thế các số một hai ba bốn là được.”
Hạ Sâm không có ý kiến gì.
Bạch Dạ thấy hắn không lên tiếng, nghi ngờ hỏi: “Anh không có ý kiến gì?”
Những đứa trẻ này đâu phải con ruột của hắn, tất nhiên Hạ Sâm sẽ không có ý kiến gì rồi: “Không có.”
Bạch Dạ nheo mắt: “Anh không có ý kiến gì khiến tôi cảm thấy cực kỳ nghi ngờ. Suy cho cùng thì những đứa bé trong bụng cũng có một phần của anh, anh không muốn chúng theo họ mình sao?”
Hạ Sâm: “……”
Bạch Dạ bước lên trước một bước, nhìn chăm chăm vào hắn: “Chắc chắn trong lòng anh có quỷ.”
Hạ Sâm bật cười: “Trên mạng đều nói người mang thai dễ sợ bóng sợ gió, nghi ngờ đủ điều. Đúng là chẳng sai bao giờ.”
Bạch Dạ tức giận lườm hắn: “Anh còn không biết xấu hổ mà nói như thế à? Còn không nghĩ lại xem là ai khiến tôi trở nên đa nghi như Tào Tháo như vậy.”
Hạ Sâm ôm cậu vào trong ngực: “Cái thai là của hai người chúng ta. Sau này hai đứa theo họ của tôi, hai đứa còn lại theo họ cậu.”
“Anh đừng có tưởng bở. Tôi mang thai cực khổ vất vả như vậy, dựa vào cái gì mà đứa bé theo họ anh?”
Hạ Sâm bất đắc dĩ nhìn cậu: “Vậy cậu muốn thế nào?”
Bạch Dạ đẩy hắn ra: “Tôi vẫn luôn cảm thấy anh còn rất nhiều chuyện gạt tôi, khiến tôi không thể nào tin lời anh nói được. Vậy nên hôn lễ của chúng ta vẫn nên bỏ qua thì hơ.”
Hạ Sâm ngẩn ra, vội vàng giữ chặt tay cậu: “Chờ thêm một thời gian, tôi sẽ nói cho cậu hết đầu đuôi câu chuyện, tuyệt đối không gạt cậu nữa.”
Bạch Dạ gần như đã mất hết sự tin tưởng vào hắn: “Thật sao?”
Hạ Sâm gật đầu: “Thật.”
Hiện tại Bạch Dạ đã biết rất nhiều chuyện, không nên tiếp tục lừa gạt cậu nữa, nếu không quan hệ giữa hai người sẽ càng ngày càng đi xuống. Vậy nên hắn định chờ đến khi Bạch Dạ sinh đứa bé ra đời xong sẽ nói hết tất cả mọi chuyện.
“Được rồi, tôi sẽ tin tưởng anh một lần cuối. Nếu như anh còn tiếp tục lừa tôi……” Bạch Dạ lườm hắn một cái: “Mối quan hệ này coi như chưa từng tồn tại.”
Bây giờ cậu có thực lực để ly hôn với Hạ Sâm rồi. Mà cho dù không ly hôn được cũng chẳng sao, dù gì thì giấy đăng ký kết hôn ở phàm giới cũng không có hiệu lực pháp lý ở giới Tu chân.
Hạ Sâm: “……”
“Tôi đi ngủ trưa đây.” Bạch Dạ xoay người rời đi.
Hạ Sâm muốn tiến lên trước dìu cậu, nhưng vừa mới bước được một bước liền cảm giác được có người tiếp cận. Hắn dừng lại rồi nói: “Ra đi.”
Tiếp theo, một cái bóng màu đen xuất hiện bên cạnh Hạ Sâm.
Hạ Sâm nhìn thấy là Giáp thì nhướng mày: “Sao ngươi lại tới đây?”
Giáp thấp giọng nói: “Chủ nhân, Hạ gia ở phàm giới càng ngày càng rối loạn.”
Hạ Sâm không thèm để ý: “Loạn thì loạn, dù sao Hạ gia ở phàm giới sớm hay muộn cũng tan thôi.”
Giáp đã sớm đoán được hắn sẽ trả lời như vậy, lại nói tiếp: “Chủ nhân, những cử chỉ thân mật của ngài với Bạch tiên sinh càng ngày càng thành thạo.”
Hạ Sâm: “……”
Giáp không sợ chết thêm một câu: “Ngài không còn bài xích Bạch tiên sinh nữa.”
Khi vừa đăng ký kết hôn với Bạch Dạ, tuy chủ nhân của hắn thường ra ngoài hẹn hò với đối phương, nhưng chưa từng làm những cử chỉ quá mức thân mật. Có đôi khi vô ý chạm phải đầu ngón tay đối phương thôi cũng lén lút nhân lúc người ta không để ý mà dùng thuật thanh khiết để tẩy trần cơ thể từ trên xuống dưới một lượt, giống như Bạch Dạ là một thứ gì đó không sạch sẽ vậy. Sau này khi hai bản thể của Bạch Dạ hợp lại làm một, chủ nhân của hắn mới chậm rãi sửa lại những tật xấu của mình, ít ra cũng không lén dùng thuật thanh khiết để tẩy rửa nữa.
Hạ Sâm chau mày.
Giáp nhìn sắc mặt hắn không tốt, vội vàng nói: “Là tiểu nhân nhiều lời rồi.”
Hạ Sâm quay đầu nhìn theo Bạch Dạ đang đi lên lầu: “Ngươi đi theo bên cạnh ta nhiều năm, biết không ít chuyện giữa ta và Bạch Dạ. Ngươi thử nói xem ngươi nhìn nhận như thế nào về mối quan hệ giữa ta và Bạch Dạ? Ngươi cảm thấy ở trong mắt ta, Bạch Dạ là một người như thế nào?”
Hắn hỏi như vậy là bởi vì chính hắn cũng không hiểu rõ mình có suy nghĩ như thế nào đối với Bạch Dạ. Nếu như nói đến việc chán ghét cậu ấy, hắn lại không thể nào làm được. Nhưng nếu nhắc đến chữ thích, hắn lại phủ định hết tất cả những gì liên quan đến Bạch Dạ. Nếu như không thích, tại sao hắn lại thấy cực kỳ khó chịu khi nhìn cậu thân mật gắn bó với người khác, trong lòng có cảm giác như món đồ yêu thích của mình bị người khác cướp đi, khiến hắn vô cùng ê ẩm rầu rĩ, khó chịu đến mức không chịu được. Có đôi khi hắn nghĩ rằng, liệu có phải bản thân mình diễn sâu quá nên hắn đã coi tất cả trở thành sự thật, thật sự thích Bạch Dạ rồi không.
Hắn là người trong cuộc, chỉ có người đứng ngoài mới có thể nhìn thấu thôi.
Giáp vô cùng khó xử: “Chủ nhân, ta làm sao biết được trong đầu ngài đang nghĩ cái gì.”
Hạ Sâm nói: “Ngươi cứ nói hết những gì mình thấy và những điều suy nghĩ trong lòng ra đi. Yên tâm, ta sẽ không tức giận đâu.”
Giáp thử hỏi: “Thật sự phải nói ra sao?”
“Nói đi.”
Giáp do dự nói: “Từ khi ngài mới quen biết với Bạch tiên sinh, ngài thật sự chán ghét ngài ấy bởi vì huyết thống đặc biệt đang chảy trong dòng máu của Bạch tiên sinh. Ngay cả người đứng ngoài cuộc đi ngang qua cũng có thể cảm thấy sự chán ghét đó. Bạch tiên sinh cũng biết ngài ghét mình, nhưng ngài ấy ỷ vào tu vi cao hơn so với ngài ……”
Hạ Sâm liếc hắn một cái.
Chênh lệch giữa tuổi của hắn và Bạch Dạ không lớn lắm, nhưng….
Giáp nhanh chóng sửa lại: “Bạch tiên sinh cậy vào việc ăn rễ uống máu của nhân sâm vương nên cho rằng tu vi của mình cao hơn ngài, vậy nên cứ hết lần này đến lần khác khiêu khích giới hạn của ngài. Chuyện giữa hai người có một số điểm ta cũng không hiểu lắm. Nhưng nếu bỏ vấn đề huyết thống của Bạch tiên sinh sang một bên thì ngài ấy có thể coi là một người không tồi. Có khi cũng vì vậy mà cái nhìn của ngài cũng dần dần thay đổi, không giống như ngày đầu nữa. Ít ra thì người ngoài cuộc như chúng ta cũng không cảm nhận được sự chán ghét hiển hiện rõ ràng, thậm chí có đôi khi ……”
Hạ Sâm nhìn thấy hắn ấp a ấp úng, nhíu mày hỏi: “Có đôi khi thế nào?”
Giáp nhỏ giọng nói: “Có đôi khi cảm giác được ngài cố ý tìm lý do để gặp Bạch tiên sinh. Nói tóm lại, địa vị của Bạch tiên sinh càng ngày càng trở nên đặc biệt ở trong lòng ngài. Bên ngoài tuy ngài tỏ vẻ rất chán ghét, nhưng lại không cho phép bất cứ ai nói những điều không hay về ngài ấy. Người ta cứ có cảm giác ngài không chỉ coi Bạch tiên sinh là bạn bè.”
Nếu như ở quá khứ, chắc chắn hắn sẽ không dám nói những điều này. Nhưng bây giờ chủ nhân đã không còn bảo thủ tuân thủ các quy tắc một cách cứng nhắc như trước, vậy nên hắn mới dám nói ra những suy nghĩ trong lòng.
“……” Hạ Sâm nhớ lại những chuyện trước kia, hình như thật sự có chuyện như vậy xảy ra.
Những ngày trước, thỉnh thoảng hắn sẽ nhớ tới Bạch Dạ, sau đó theo bản năng tìm lý do đi gặp cậu. Nếu như bây giờ vẫn là mấy nghìn năm trước, chắc chắn hắn sẽ không thừa nhận việc này.
Hắn nhăn nhó quay mặt đi: “Được rồi, nếu không có việc gì nữa thì lui ra đi.”
Hắn cảm thấy nếu còn tiếp tục nghe nữa sẽ không còn mặt mũi để gặp thuộc hạ của mình.
“Vâng.” Giáp xoay người rời đi.