Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 146

Bà nội Hạ mặt tươi như hoa nhìn về phía hai đứa chắt trong ngực: “Bọn nhóc là con của Tiểu Dạ và A Sâm.”

Hiện tại có Bạch Dạ ở đây, bọn nhỏ không dám nghịch ngợm. Ở trong mắt của di tổ, chúng giống như những tiên đồng nhỏ xinh đáng yêu khiến bà không nhịn được muốn hôn mấy cái vào khuôn mặt núng nính mềm mại.

“Con của hai đứa sao!?” Di tổ ngây ngẩn cả người. Ngày trước bà tới nhà họ Hạ, chưa nghe thấy ai nhắc đến chuyện mang thai. Hiện tại mới chỉ trôi qua vài tháng mà Bạch Dạ đã sinh được nhiều đứa trẻ lớn như vậy. Có điều Tiểu Dạ đủ năng lực giúp đệ tử của bà có thai cùng một lúc, chắc chắn cũng có thể khiến bản thân mình thụ thai mười sáu đứa trẻ, suy nghĩ kỹ thì đây cũng chẳng phải là chuyện gì quá khó khăn. Bà cười nói: “Tiểu Dạ khéo sinh thật.”

Bà nội Hạ lại nói: “Hiện tại Tiểu Dạ lại có rồi.”

Di tổ kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao?”

Bạch Dạ đã nghĩ ra lý do che đậy từ trước: “Mục tiêu của cháu là sinh hai ngàn đứa con, thậm chí nhiều hơn càng tốt.”

Chắc chắn sẽ có rất nhiều thần tiên mượn bụng của cậu để khôi phục lại cơ thể. Về sau liên tiếp mang thai cũng không có gì bất ngờ.

Hạ Sâm nhoẻn miệng cười: “Cháu cũng sẽ nỗ lực.”

Mọi người: “……”

Di tổ cười khẽ: “Hiện tại giới Tu chân đang thiếu trẻ con, hai đứa có thể sinh được nhiều như vậy cũng là chuyện tốt, chắc chắn ta sẽ ủng hộ hết mình. Đúng rồi, hai đứa có thể tới miếu nương nương ngoài thành để cúng bái, có khi xác suất thành công sẽ tăng thêm nhiều đấy.”

Mẹ Hạ thắc mắc: “Miếu nương nương sao?”

“Chính là miếu thần của Tống Tử nương nương mà ta phái người tu sửa mấy ngày trước.”

Bà nội Hạ nhớ tới những người thợ đang tu sửa miếu thần tài trên đường bọn họ tới đây, tò mò hỏi một câu: “Người bắt đầu tin thần phật sao?”

Di tổ khẽ thu lại ý cười: “Chắc hẳn mấy đứa cũng nghe nói gần đây ở giới Tu chân phát sinh ra rất nhiều chuyện. Ta có dự cảm rất mãnh liệt rằng các thần tiên sắp trở về, cho nên bày tỏ sự cung kính trước cũng chẳng thiệt ai. Những việc gia đình mấy đứa làm thay cho thần tiên cũng nên rút dần thôi. Nếu còn cố chấp tiếp tục chen chân vào, đến cuối cùng không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”

Hạ lão gia cảm thấy bà nói rất có lý. Ông nhìn về phía Hạ Sâm: “A Sâm, cháu thấy thế nào?”

Hạ Sâm nói: “Cháu đã nói chuyện này với thái tổ phụ rồi. Ngài ấy nói rằng đến năm sau sẽ phái người khác tới tiếp nhận chuyện của Hạ gia.”

Hạ lão gia từ trước đến nay vẫn luôn tin tưởng vào cách làm việc của cháu mình, vậy nên cũng không hỏi thêm gì.

Di tổ lại nói: “Trùng hợp năm sau chính là thời điểm đại hội trăm năm giữa các lục địa. Giai Mẫn, nếu con rảnh rỗi thì tới phụ trách những đệ tử kỳ Kim Đan trong môn phái tham gia tỷ thí nhé.”

Bà nội Hạ kinh ngạc nói: “Con sao? Nhưng đã nhiều năm rồi con không lo liệu chuyện trong phái Thiên Âm. Con sợ sẽ làm không tốt.”

“Con cũng thấy rồi đấy. Hiện tại phần lớn những đệ tử trong môn phái của chúng ta đều đang mang thai. Nếu như không có người tham gia, chỉ sợ rằng thành tích năm nay sẽ bị nhà họ Khuất gia đoạt mất.”

Môn phái của Khuất gia nằm ở thành bên cạnh. Gia tộc này từ trước đến nay vẫn luôn đối đầu với Hạ gia, vậy nên mối quan hệ giữa họ và phái Thiên Âm, thông gia nhà họ Hạ cũng trở nên xấu hơn. Gia tộc này thường xuyên tìm cơ hội để tranh giành thanh danh với phái Thiên Âm, mục đích giúp cho Khuất gia phổng mũi với thiên hạ. Nhưng phái Thiên Âm có nhường cũng nhường cho người khác chứ không bao giờ cho nhà họ Khuất.

Hạ Quân vừa nghe đến Khuất gia liền tức giận: “Cái gia tộc đó đúng là không biết xấu hổ, không thể nhường cho bọn được.”

Bà nội Hạ sớm đã thấy ngứa mắt với thái độ của Khuất gia khi cười nhạo Hạ Quân. Bà lập tức đồng ý: “Được. Con sẽ dẫn dắt các đệ tử của môn phái.”

Hạ Quân nhìn về phía di tổ với ánh mắt trông chờ: “Di tổ, môn phái chúng ta còn thừa chỗ nào cháu có thể tham gia được không ”

Di tổ nghi hoặc: “Nhà họ Hạ không sắp xếp cho con lên đài sao?”

“Không ạ.” Hạ Quân có chút mất mát: “Trong gia tộc nhân tài đông đúc, làm gì đến lượt cháu. Hơn nữa cháu cũng không có kinh nghiệm thực chiến, vậy nên mọi người không nhớ đến cũng là phải.”

Mẹ Hạ dở khóc dở cười: “Tiểu Quân, phái Thiên Âm đều là nữ đệ tử. Một nam giới như con sao có thể lên võ đài tỷ thí được.”

Hạ Quân: “……”

Di tổ cười: “Quy tắc của đại hội tỷ thí không nghiêm khắc đến mức vậy đâu, có thể tìm người đại diện cho môn phải lên thi đấu. Nếu không tại sao Khuất gia lại muốn đoạt suất tranh đấu của phái Thiên Âm chúng ta.”

Mắt Hạ Quân sáng lên: “Nói như vậy cháu cũng có thể tham gia tỷ thí đúng không?”

“Đương nhiên là có thể. Còn rất nhiều suất thi đấu của phái Thiên Âm vấn trống. Nếu như mấy đứa muốn thì có thể tham gia, chỉ là không biết mấy đứa có hứng thú không thôi?”

Hạ lão gia không giấu được sự vui vẻ: “Đã nhiều năm trôi qua con không tham gia tỷ thí giữa các môn phái lớn với nhau. Nếu như có thể, con cũng muốn lên sân khấu xem thử thân thủ thế nào rồi. Có điều các phương diện của con đều bình thường không có gì vượt trội, chắc chắn không thắng được cao thủ.”

“Có tinh thần tham gia là tốt rồi. Nếu như mấy đứa muốn, ta sẽ cho người đi sắp xếp.” Thực ra trong lòng Di tổ không hề trông cậy bọn họ có thể thắng, cũng không nghĩ tới việc phái Thiên Âm có thể đoạt giải quán quân. Suy cho cùng thì lão tổ của đại lục Tây mới giải trừ được phong ấn, có khi giải thưởng cao nhất sẽ rơi vào tay bọn họ.

“Ta cũng muốn tham gia để xem xem trình độ năng lực của mình đến mức nào. Vả lại về sau chúng ta sẽ ở giới Tu chân một thời gian rất lâu, nhân tiện tìm hiểu thêm một chút về tình hình gần đây cũng tốt.” Hạ lão gia nhìn về phía con trai: “Phong Hàn, Tinh Đồng. Hai đứa có muốn tham gia không?”

Hai vợ chồng nhà họ Hạ quay sang nhìn nhau, khi thấy ánh mắt nóng rực của đối phương thì đồng thanh lên tiếng: “Muốn ạ.”

Di tổ nhìn về phía Bạch Dạ và Hạ Sâm: “Hai đứa thì sao?”

Bạch Dạ nói giỡ: “Nếu như chúng cháu tham gia, những người khác đừng nghĩ đến việc sẽ đoạt được giải cao nhất. A Sâm, tôi nói có đúng không?”

Hạ Sâm nhịn cười trả lời: “Ừ.”

Mọi người đều bị Bạch Dạ chọc cho cười.

“Nếu như con có thể thắng với tu vi kỳ luyện……” Di tổ nhìn kỹ lại thì phát hiện Bạch Dạ đã lên Trúc Cơ rồi. Bà khó tin thốt lên: “Con lên Trúc Cơ rồi sao? Có quá thần tốc không?”

Hạ Quân vỗ vai Bạch Dạ nói: “Cứ đi cho đủ chỗ là được, thắng hay không không quan trọng.”

Hiện tại phái Thiên Âm đang thiếu rất nhiều người tham gia tỷ thí, di tổ cũng khuyên Bạch Dạ đăng ký: “Tiểu Dạ, A Sâm. Nếu như hai đứa muốn đến đó quan sát học hỏi kinh nghiệm, tốt nhất nên tham gia tỷ thí, vì có một số trận chỉ giới hạn cho người dự thi quan sát.”

Vốn dĩ lúc đầu Bạch Dạ không muốn tham gia, nhưng sau khi nghe được lời này thì do dự một hồi, cuối cùng cũng gật đầu: “Dạ vâng.”

Mọi người đều đồng ý rồi, Hạ Sâm không có lý do gì không tham gia cả.

“Chưởng môn phái Thiên Âm, ngài có muốn bán suất thi đấu cho chúng ta không?” Đột nhiên, một giọng nói chuyện đến từ phương xa.

Di tổ sầm mặt xuống, tức giận đạp bàn: “Láo xược, ai cho bọn hắn cái gan coi phái Thiên Âm chúng ta không ra gì, lại còn dám tới cửa làm loạn nữa.”

Bà nội Hạ nhíu mày: “Là người của Khuất gia sao?”

“Ngoài bọn hắn ra thì còn có thể là ai được nữa?”

“Chưởng môn phái Thiên Âm, có nghe thấy ta nói chuyện hay không?” Người nọ lại lên tiếng.

Hạ Quân giận dữ đứng phắt lên: “Không thể để cho gia tộc đó tác oai tác quái được. Chúng ta phải xông ra đó đánh cho bọn hắn một trận.”

Di tổ day day trán: “Hắn cố ý truyền âm từ trong môn phái tới đây để khiến tất cả mọi người biết rằng bên đó đang khiêu khích chúng ta. Nếu như chúng ta không ra mặt đáp trả lại, chắc chắn sẽ tổn hại tới thanh danh của toàn môn phái.”

Hạ Quân sửng sốt: “Truyền âm từ cách xa ngàn dặm sao?”

“Ừ.”

Hạ Quân: “……”

Ánh mắt Bạch Dạ thay đổi, vừa cười vừa nói: “Di tổ, ngài nói với bên đó rằng nếu như ba ngày sau nhà họ Khuất còn mạng để tới đây đòi suất thi đấu, chúng ta sẽ nhường cho bọn hắn.”

Mọi người ngẩn cả người.

Hạ Quân trừng mắt nhìn Bạch Dạ: “Bạch Dạ, cậu muốn làm gì? Chẳng lẽ cậu muốn đến đó tàn sát cả gia tộc họ Khuất sao?”

Bạch Dạ lườm hắn: “Cậu cảm thấy tôi có bản lĩnh để giết hết tất cả người nhà họ Khuất sao?”

“Vậy lời cậu vừa nói là có ý gì? Nếu như người của Khuất bất tử, vậy chẳng phải chúng ta sẽ mất hết quyền lợi vào tay bọn hắn sao?”

Bạch Dạ không giải thích gì với hắn, chỉ bảo di tổ cứ trả lời như vậy.

Tuy không hiểu tại sao nhưng di tổ lại tin tưởng lời nói của Bạch Dạ, hơn nữa bấy lâu nay bà vẫn luôn nhẫn nhịn gia tộc bên đó, vậy nên quyết định làm theo lời cậu: “Ba ngày sau, nếu nhà họ Khuất còn mạng để tới đây đòi suất thi đấu, chúng ta sẽ nhường hết cho các ngươi.”

Nói xong lời này, trong lòng bà cảm thấy cực kỳ sảng khoái, bao nhiêu buồn bực tan biến hết

Người nhà họ Khuất nghe thấy vậy thì nhíu mày. Bao nhiêu năm rồi bọn họ vẫn luôn chèn ép chưởng môn của phái Thiên Âm, nhưng đây là lần đầu tiên bà dùng ngữ khí cứng rắn như vậy để đáp trả lại.

Tam trưởng lão Khuất gia đứng phắt dậy, cả giận nói: “Chưởng môn phái Thiên Âm nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ bà ta muốn liên thủ với Hạ gia để diệt trừ chúng ta sao?”

Tứ trưởng lão hừ lạnh: “Gia tộc chúng ta cũng chẳng phải hạng tầm thường, bọn chúng có liên thủ lại với nhau cũng chẳng đủ sức để diệt được Khuất gia. Nói đi thì phải nói lại, chẳng nhẽ một mình bên đó có người trợ giúp sao? Chúng ta không có chắc?”

Ngũ trưởng lão cười lạnh: “Ta thấy có vẻ như môn phái đó chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi. Ta cũng muốn xem xem trong vòng ba ngày này bọn họ có thể làm ra những việc gì?”

Khuất gia chủ than thở: “Để phòng ngừa có chuyện bất trắc xảy ra, chúng ta vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng thì hơn. Chỉ sợ rằng bọn hắn đánh úp bất ngờ, chúng ta sẽ trở tay không kịp.”

Mọi người gật đầu đồng ý.

Đại trưởng lão hạ giọng nói: “Chờ thêm ba ngày nữa, nếu phái Thiên Âm không tự giác giao suất thi đấu ra, chúng ta sẽ tiêu diệt cả môn phái đó. Phải cho đối phương biết mình đụng phải nhầm đối thủ, Khuất gia ta không phải là người ăn chay.”

“Dạ.”

Khi bọn hắn đang bàn bạc làm cách nào để đối phó với phái Thiên Âm, có cái gì đó lén chui vào Khuất gia, lần lượt dính vào tất cả mọi người ở đây, nhưng không ai nhận thấy sự tồn tại của thứ đó cả.

Sáng sớm ngày hôm sau, các đệ tử Khuất gia thức dậy đúng giờ để tập luyện, thế nhưng có một số người gọi mãi cũng không tỉnh.

“Khuất Bằng Nghĩa nghĩa, rời giường, mau rời giường luyện tập thôi, nếu không sẽ lại bị sư phụ trách phạt đấy.” Khuất Nhân Tư, đệ tử nhà họ Khuất không ngừng day day sư đệ nằm bên cạnh.

Khuất Bằng Nghĩa ngủ say như chết vậy, gọi thế nào cũng không tỉnh.

“Khuất Bằng Nghĩa? Khuất Bằng Nghĩa?” Khuất Nhân Tư thấy bản thân mình gọi mãi mà sư đệ vẫn không tỉnh dậy, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái. Quá khứ chưa từng xảy ra trường hợp nào như thế này, hơn nữa sư đệ cực kỳ sợ sư phụ, chắc chắn sẽ không dám đến trễ. Vậy mà hiện tại lại không tỉnh dậy, có lẽ nào……

Hắn vội vàng chìa tay ra kiểm tra hơi thở của Khuất Bằng Nghĩa, thấy có luồng gió nhẹ thoảng qua thì thở phào nhẹ nhõm. Hắn vẫn tiếp tục gọi sư đệ của mình dậy, nhưng vẫn chẳng thay đổi gì:“Nếu như đệ đến trễ, ta sẽ không nói tốt cho đệ trước mặt sư phụ đâu.”

Khuất Nhân Tư đứng dậy đi rửa mặt, trở lại vẫn thấy Khuất Bằng Nghĩa còn đang ngủ. Chẳng lẽ sư đệ bị bệnh gì đó sao? Nhưng người tu chân làm gì bị mắc bệnh.

Hắn cảm thấy chuyện này có gì không đúng lắm, vội vàng chạy ra ngoài quan sát, chỉ thấy vài đệ tử dựa vào tường không nhúc nhích.

Khuất Nhân Tư tạm thời bỏ qua bọn họ, chạy nhanh đi tìm sư phụ Khuất Kiến Bách kêu qua đây.

Khi hắn đến nơi Khuất Kiến Bách ở, nhìn thấy sư phụ mình không nhúc nhích ngồi ở trong viện: “Sư phụ, sư đệ có gì đó không thích hợp. Con gọi mãi mà sư đệ không tỉnh. Người mau đi xem sư đệ thế nào đi.”

Khuất Kiến Bách lười biếng lên tiếng: “Ồ……”

Sau khi thốt lên một tiếng thì không làm thêm động tác gì nữa.

Khuất Nhân Tư khó hiểu: “Sư phụ?”

Khuất Kiến Bách không đáp lại.

Khuất Nhân Tư sốt ruột nói: “Sư phụ, sư đệ đang chờ người đi cứu mạng, tại sao người lại bất động? Sư phụ?”

Khuất Kiến Bách chậm rãi nói một câu: “Không muốn cử động.”

Khuất Nhân Tư khó tin nhìn ông: “Người không muốn cử động sao?”

Hắn cảm thấy sư phụ cũng vô cùng kỳ quái, nghe thấy sư đệ xảy ra chuyện mà vẫn thờ ơ không để tâm. Nhưng điều khiến người ta buồn cười ở đây là sư phụ lại lấy lý do không muốn cử động để không đi cứu người.

“Ừ.”

Khuất Nhân Tư nôn nóng nói: “Sư phụ, tình hình nguy cấp. Nếu như người không qua đó, sư đệ sẽ mất mạng mất. Hay là thế này nhé, để con đưa người đi.”

Khuất Kiến Bách lười nhác e hèm một tiếng.

Khuất Nhân Tư nhanh chóng cõng sư phụ chạy ra khỏi đại sảnh, hướng về phía nơi mà hắn ở.

Trên đường đi, hắn phát hiện rất nhiều đệ tử nhìn thiếu sức sống hoặc lười biếng, không dựa tường bất động thì cũng nằm đơ trên mặt đất.

“Mọi người sao vậy?” Khuất Nhân Tư vừa chạy vừa hỏi, nhưng không ai thèm để ý đến hắn.

Hắn cũng không rảnh mà dừng lại hỏi han bọn họ, vội vã cõng sư phụ đi vào phòng của mình: “Sư đệ, ta đưa sư phụ đến rồi này.”

Khuất Bằng Nghĩa đang nằm trên giường nghe thấy sư phụ tới thì cuối cùng cũng mở mắt, nhập nhèm nhìn thoáng qua: “Buồn ngủ.”

Dứt lời, hắn lại tiếp tục ngủ say.

Khuất Nhân Tư lo lắng hỏi: “Sư phụ, sư đệ sao vậy?”

Khuất Kiến Bách nhìn chằm chằm vào cổ tay Khuất Bằng Nghĩa không lên tiếng, hình như đang chờ đối phương duỗi tay ra cho ông bắt mạch.

“Sư phụ, người……” Khuất Nhân Tư đột nhiên cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cơ bắp nóng rực, hô hấp khó khăn. Ngay sau đó, hai mắt hắn nhắm lại, hôn mê bất tỉnh ngã lên giường.

Trong mắt Khuất Kiến Bách hiện lên vẻ nôn nóng, nhưng không biết tại sao ông ta lại không hề muốn cử động, chỉ muốn nằm dài một chỗ lười biếng.

Mười lăm phút sau, một vị đường chủ Khuất gia trở về giao nhiệm vụ từ nơi khác, vào phòng thì thấy những đường chủ khác đang nằm bò trên bàn ngủ say, quản sự và chấp sự thiếu sức sống ngồi trên ghế ngây ngốc. Đại sảnh ngày thường náo nhiệt, vậy mà hôm nay lại không có người tới nhận nhiệm vụ, đúng là kỳ quái.

Đường chủ thấy mọi người chậm trễ công việc thì tức giận đập bàn: “Ta tới giao nhiệm vụ, các ngươi còn không mau tiếp đón?”

Quản sự và chấp sự lười biếng liếc mắt về phía ông ta: “Sổ ở trên bàn, ngài tự ghi là được.”

“Các ngươi……” Đường chủ tức chết đi được. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn phát hiện ra có chuyện gì không đúng: “Các ngươi sao vậy?”

Chấp sự lẩm bẩm nói: “Không muốn động, không muốn nói chuyện, thở cũng cảm thấy mệt mỏi.”

“……” Đường chủ kiểm tra cơ thể bọn họ nhưng không phát hiện ra nguyên nhân, vậy nên quyết định quay đi tìm dược sư trong Khuất gia dược sư. Dọc đường đi, hắn nhìn thấy mọi người đều rơi vào tình trạng uể oải giống nhau, đến lúc này mới nhận thấy có biến xảy ra trong Khuất gia. Hắn vội vàng chạy tới nơi ở của gia chủ: “Gia chủ, không xong rồi, đã xảy ra chuyện.”

Khuất gia chủ vừa mới tỉnh dậy nhưng vẫn cảm thấy chưa ngủ đủ, ủ rũ chán chường hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Đường chủ gấp gáp nói: “Người trong Khuất gia gọi mãi không tỉnh giấc. Một số thì lười biếng đến mức không muốn cử động. Một số lại phát sốt, nóng đến mức hôn mê bất tỉnh. Ngài nhanh chóng đi xem đi.”

“Cái gì?” Khuất gia chủ vội vã đứng lên. Nhưng cứ hễ cử động là ông ta lại muốn nhắm mắt, suýt chút nữa loạng choạng ngã trên mặt đất.

Đường chủ tay mắt lanh lẹ đỡ lấy ông.

Cùng lúc đó, các trưởng lão cũng phát hiện ra tình trạng của Khuất gia. Họ tìm dược sư tới để kiểm tra cơ thể cho tất cả mọi người. Những đệ tử mệt rã rời, lười biếng không muốn ra khỏi giường không xảy ra vấn đề gì hết. Điều nghiêm trọng là những đệ tử sốt cao đột xuất rồi mất hết sức lực có biểu hiện bệnh cực kỳ giống với bệnh thú độc bùng phát mấy nghìn năm trước, tính lây nhiễm cực kỳ cao, nếu nghiêm trọng sẽ hít thở không thông mà chết. Lúc đó không ai nghĩ ra biện pháp để giải quyết dịch bệnh, sau này tiến hành cách ly quy mô lớn mới ngăn được tai hoạ lan rộng. Không ai ngờ rằng bệnh thú độc lại bùng phát ở nhân gian, hơn nữa còn xuất hiện ở trong Khuất gia, bọn họ hoàn toàn không có thuốc chữa.

Tam trưởng lão sốt ruột nói: “Cuộc tỷ thí sắp tới rồi, tại sao lại đột nhiên xảy ra chuyện này? Người bị bệnh đều là đệ tử dự thi, nếu bọn họ không thể khôi phục lại sức mạnh trước khi thi đấu, Khuất gia chúng ta sẽ vô vọng trong cuộc tỷ thí lần này.”

Đại trưởng lão cả giận nói: “Nhất định là phái Thiên Âm giờ thủ đoạn ti tiện. Ngày hôm qua mới gửi lời đe dọa, hôm nay chúng ta đã xảy ra vấn đề, không phải bên đó thì còn có thể là ai nữa?”

Những trưởng lão khác cũng đồng ý với nhận định đó, nhưng phái Thiên Âm làm như thế nào để khiến tất cả mọi người trúng độc mà không để lại chút dấu vết nào?

“Đúng là đê tiện và vô liêm sỉ, biết không phải là đối thủ của Khuất gia nên giở trò hạ lưu khiến chúng ta khó lòng phòng bị.” Trong mắt Ngũ trưởng lão loé lên vẻ ngoan độc: “Bây giờ chúng ta sẽ dẫn người đến đó để diệt phái Thiên Âm, buộc bọn họ giao giải dược ra.”

Cửu trưởng lão nhắc tới vấn đề mấu chốt: “Giờ chúng ta phải đưa ai đến đó để diệt phái Thiên Âm?”

Các đệ tử trong gia tộc đều gục hết rồi, chẳng lẽ chỉ có mấy trưởng lão bọn họ đánh tới đó thôi sao?

Ngũ trưởng lão: “À thì……”

“Không xong rồi.” Tam trưởng lão bỗng nhiên thấy cả người nóng rực, hô hấp trở nên khó khăn: “Có khả năng ta bị lây bệnh rồi.”

Những trưởng lão khác cả kinh, vội vàng nhảy ra xa ba trượng.

Ngũ trưởng lão nôn nóng nói: “Mau trở về sân của mình đi, đừng ra ngoài lây nhiễm cho những người khác.”

“Phái Thiên Âm hạ độc chúng ta, chúng ta không thể nào để yên cho việc đó được. Giờ ta sẽ tới đó sống chết với bọn chúng.” Tam trưởng lão ngự kiếm bay ra ngoài.

Đại trưởng lão vội vàng hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Phái Thiên Âm.”

Mọi người: “……”

Đầu tiên, tam trưởng lão tới trận pháp dịch chuyển ở cổng thành để đến thành Ngọc La, sau đó bay về phía cổng lớn của phái Thiên Âm. Lão ta chịu đựng sự khó chịu, thành khẩn nói với đệ tử Thiên Âm đang canh gác: “Ta là tam trưởng lão Khuất gia, xin cầu kiến chưởng môn phái Thiên Âm.”

Đệ tử canh gác vừa nghe thấy là người của Khuất gia thì lập tức không có cảm tình, thế nhưng vẫn chạy vào trong thông báo thay cho lão.

Gần đây bị nhà họ Khuất ép bức đủ điều nên di tổ rất tức giận, hoàn toàn không muốn nhìn thấy ai bên phía gia tộc đó. Vậy nên khi nghe nói trưởng lão Khuất gia muốn gặp mình, bà từ chối không chút nghĩ ngợi.

Tam trưởng lão Khuất gia hừ lạnh một tiếng, phóng uy lực khiến cho đệ tử canh gác quỳ rạp xuống đất. Lão ta đi vào phái Thiên Âm, cố ý đụng chạm vào những đệ tử mình thấy trên đường để lây nhiễm bệnh cho họ.

Di tổ biết tam trưởng lão xông vào môn phái, ngự kiếm bay tới quảng trường phá tan uy lực của lão, cả giận nói: “Tam trưởng lão, có phải ngươi cho rằng môn phái chúng ta không ai đánh bại được ngươi nên tự tiện xông vào khi chưa có sự đồng ý của ta không.”

Tam trưởng lão cười lạnh: “Là phái Thiên Âm các ngươi vô sỉ trước, các ngươi……”

Đột nhiên lão cảm giác được không khí xung quanh đều bị rút cạn đến mức không thể nào thở được. Chút dưỡng khí ít ỏi trong người lão cũng cạn kiệt, cả người cực kỳ khó chịu.

“Hự……” Tam trưởng lão vội vàng ôm lấy cổ, ngã gục trên mặt đất.

Người trong phái Thiên Âm đều ngơ ngác đứng nhìn.

Di tổ nhíu mày: “Tam trưởng lão, ngươi làm gì vậy?”

Lúc này, các trưởng lão Khuất gia đuổi tới nơi, không nói câu nào đã đưa tam trưởng lão rời đi với tốc độ như gió.

Di tổ và những đệ tử khác đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi các trưởng lão nhà họ Khuất đưa tam trưởng lão trở về, lập tức phái người dò la tin tức trong phái Thiên Âm.

Những đệ tử bị tam trưởng lão tiếp xúc gần chắc chắn sẽ bị nhiễm bệnh. Không tới một ngày, cả môn phái sẽ rơi vào khủng hoảng.

Thế nhưng tin tức mà bọn hắn thu được sau cả một ngày dài chờ đợi lại là phái Thiên Âm không có chuyện gì xảy ra hết. Ngược lại thì tình hình bên phía bọn hắn ngày càng trở nên nghiêm trọng, các trưởng lão cũng không chống đỡ được mà ngã gục trên mặt đất, không dậy nổi.

Phái Thiên Âm đợi ròng rã bốn ngày trời mà không thấy một người họ Khuất nào tới nơi tác oai tác quái. Mọi người đều thấy rất kỳ lạ. Chẳng lẽ thật sự giống như lời Bạch Dạ nói, bên đó mất mạng hết rồi nên chẳng ma nào tới cửa?

Tới buổi sáng ngày thứ năm, thập trưởng lão nhà họ Khuất đang thực hiện nhiệm vụ ở bên ngoài nhận được tin tức của chưởng môn. Lão ta nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc nên lập tức nghĩ tới phương án làm hòa với phái Thiên Âm.

Khi biết được nhà họ Khuất muốn giảng hoà, di tổ vừa kinh ngạc vừa buồn cười: “Chẳng phải Khuất gia luôn chèn ép môn phái chúng ta để tranh giành suất thi đấu sao? Tại sao lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ, muốn làm hòa với bổn tọa?”

Trong mắt của thập trưởng lão hiện lên một tia trào phúng. Nếu như không phải người trong gia tộc đều trúng độc, làm gì có chuyện lão phải đến đây cúi mình với bọn người này. Nghĩ vậy thôi nhưng ngoài mặt lão vẫn phải tỏ vẻ hòa hoãn thân thiện. Thập trưởng lão cất giọng cười: “Gia chủ của chúng ta cũng tự vấn lương tâm rất nhiều. Lúc trước là chúng ta không đúng, chúng ta không nên dùng thái độ hống hách để ép phái Thiên Âm khuất phục, đáng nhẽ ra nên ngồi xuống nói chuyện một cách hòa bình về vấn đề thi đấu thì hơn. Đến thời điểm này, gia chủ đã nhận thức được mình sai, đặc biệt phái ta tới đây nhận lỗi với môn phái của ngài, cũng hy vọng chưởng môn có thể tha thứ cho thái độ vô lễ của chúng ta.”

Vốn dĩ Khuất gia không muốn cúi mình, nhưng người trong gia tộc đã tìm rất nhiều dược sư tới, cho dù là người giỏi nhất cũng không thể chữa khỏi cho mọi người. Khuất gia đã rơi vào bước đường cùng nên chỉ có thể lựa chọn hạ sách này.

Di tổ chậm rãi uống ngụm trà, cười lạnh nói: “Ngay từ khi bắt đầu, các ngươi đã coi khinh chúng ta là phận nữ nhi, không để các đệ tử của ta vào mắt, dăm lần bảy lượt bắt chúng ta nhường lại suất thi đấu mới để yên. Vậy mà hiện tại lại đột nhiên đổi ý muốn giảng hoà quan hệ giữa hai bên. Hừ, ai biết rằng đằng sau các ngươi đang có mưu hèn kế bẩn gì. Xin lỗi, chúng ta không muốn hoà hoãn. Nếu như thật sự phải chiến đấu, phái Thiên Âm chúng ta cũng không sợ các người.”

Thập trưởng lão kìm nén cơn tức giận: “Chúng ta tới đây thành tâm thành ý xin lỗi, chưởng môn không thể rộng lượng tha thứ cho chúng ta sao? Hơn nữa ta đảm bảo với ngài rằng về sau chắc chắn sẽ không còn ai trong gia tộc làm ra những chuyện vô lễ với phái Thiên Âm nữa.”

Di tổ cười lạnh: “Thành tâm thành ý sao? Nếu như thành tâm thành ý, tại sao gia chủ nhà các ngươi không tự mình tới đây nói chuyện với bổn tọa?”

“Chẳng phải vì ngươi……” Thập trưởng lão đã gắng hết sức để ăn nói khép nép, nhưng đối phương không hề nể mặt lão chút nào. Đúng là tức chết đi được.

Di tổ nheo mắt: “Bởi vì ta ư? Ta làm sao cơ? Chẳng lẽ bổn tọa hạ lệnh không cho Khuất gia chủ tới tìm sao?”

Rầm một tiếng, cơn giận bùng nổ khiến thập trưởng lão dùng sức đập mạnh lên bàn, không khách sáo với di tổ nữa: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ra ư. Nếu như các ngươi không sử dụng thủ đoạn ti tiện để hại già trẻ trên dưới trong gia tộc ta trúng độc, chúng ta còn cần phải tới tận cửa xin lỗi sao?”

Di tổ hơi giật mình: “Chúng ta hạ độc hại các ngươi? Các ngươi có chứng cứ không?”

Thập trưởng lão cả giận nói: “Chính mồm ngươi từng nói nếu như ba ngày sau chúng ta còn có mạng tới môn phái của ngươi, các ngươi sẽ nhường hết suất thi đấu cho chúng ta. Ngày hôm sau, gia tộc ta liền xảy ra chuyện. Ngươi còn nói không phải ngươi ư.”

Di tổ sầm mặt xuống: “Sở dĩ bổn tọa nói vậy là bởi tiểu bối trong nhà tính được nhà họ Khuất các ngươi sẽ gặp kiếp nạn vì phá hủy miếu thần trong ngoài thành. Nếu sau khi trở về, gia tộc bên đó sửa chữa lại miếu thần, thành tâm thành ý cúng bái, chắc chắn bệnh của các người sẽ tự khỏi.”

Đây là những gì Bạch Dạ bói ra được, người nhà họ Hạ đều tin tưởng khả năng bói toán của cậu.

“Xây dựng lại miếu thần là có thể chữa khỏi sao?” Thập trưởng lão không tin lời bà nói: “Lời này chỉ có thể lừa được đứa trẻ hai tuổi thôi.”

“Nếu không tin thì mời đi thong thả.” Di tổ sai đệ tử tiễn khách.

Thập trưởng lão biết việc này có nói nữa cũng chẳng đi tới đâu, hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy rời đi lun.

Sau khi trở về, lão kể lại việc này cho gia chủ cùng những trưởng lão khác.

Đại trưởng lão gắng gượng chống đỡ cơ thể đau nhức: “Bà ta nói chỉ cần xây lại miếu thần là có thể giúp chúng ta khôi phục lại như bình thường sao?”

Thập trưởng lão nói: “Đúng vậy. Chắc chắn bà ta không muốn ra tay cứu chữa nên mới nghĩ ra lý do đó để lừa gạt chúng ta.”

Đại trưởng lão tự hỏi: “Nếu bà ta đã nói như vậy thì chúng ta cứ xây miếu thần thử xem, dù sao làm vậy cũng dễ hơn rất nhiều so với việc cầu xin sự tha thứ của phái Thiên Âm. Nếu như cơ thể không chuyển biến tích cực, chúng ta sẽ tới đó tìm bà ta tính sổ.”

Những trưởng lão khác quay sang nhìn nhau rồi quyết định gật đầu đồng ý.
Bình Luận (0)
Comment