Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 169

Hạ Sâm nhìn người đàn ông đang bị Khuất gia bắt giữ, ánh mắt trở nên thâm trầm: “Là cụ của tôi, tên Hạ Côn Đồng. Năm đó sau khi ông giao Hạ gia cho tôi quản lý thì không thấy đâu nữa, mấy năm trước mới liên hệ được. Thời điểm đó ông và cụ bà chuẩn bị vào bí cảnh để rèn luyện, vậy nên không trở về ăn tết cùng chúng ta.”

Cũng chỉ có những người uy nghiêm như cụ của hắn mới trấn áp được các trưởng lão nhà họ Hạ. Hạ lão gia không ổn lắn, nhiều khi làm việc hơi lỗ mãng, không thích suy nghĩ quá nhiều cho công việc; cha Hạ lại quá ôn hòa, thường sợ hãi trước các trưởng lão, vậy nên cụ ông mới bỏ qua Hạ lão gia tử và cha Hạ để truyền lại vị trí của mình cho hắn.

Bạch Dạ nhíu mày: “Cụ ông bị bắt, có khả năng cụ bà cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự. Đám người kia muốn dùng họ để uy hiếp anh giao tôi ra.”

Hạ Sâm nhìn về phía Hạ Quân: “Chú mày đi giải quyết đám người bên ngoài đi.”

“Em đi á?” Hạ Quân khó tin chỉ vào mình: “Anh cả, có phải anh xem trọng em quá rồi không? Với tu vi Trúc Cơ, em có thể giải quyết đám người bên ngoài sao?”

“Dùng miệng giải quyết là được.” Hạ Sâm đẩy hắn một cái: “Hơn nữa chú mày trưởng thành rồi, có một số việc cũng nên học cách tự mình giải quyết.”

“Cha, ông nội, thái tổ phụ……” Hạ Quân quay sang người lớn xin giúp đỡ.

Đại Thái thượng trưởng lão nói: “Nếu A Sâm đã bảo cháu đi, chắc chắn nó có dụng ý riêng của mình. Nó bảo cháu chỉ cần dùng miệng để giải quyết vấn đề, như vậy cũng tốt, không phải dùng tới vũ lực.”

Hạ lão gia và cha Hạ đều cảm thấy Hạ Quân không thể giải quyết vấn đề, nhưng đại thái thượng trưởng lão đã lên tiếng rồi, vậy nên họ cũng không nói gì thêm.

Hạ Quân thấy không ai ngăn cản thì nhận lệnh đi ra khỏi đại sảnh.

Người giúp việc canh giữ cổng lớn thấy Hạ Quân đi ra thì lập tức mở cửa thay hắn, liếc mắt nhìn ra ngoài cổng thì thấy đám người đang đứng chật cả con phố, thậm chí có người bay trên trời và đứng chen chúc trên mái nhà phía đối diện.

Hạ Quân đơ ra tại chỗ. Nhưng khi nhìn thấy cụ của mình, hắn lập tức lấy lại tinh thần rồi vui vẻ nói: “Cụ.”

Hạ Côn Đồng trầm giọng nói: “Đừng tới đây.”

Hạ Quân vội vàng dừng chân lại, lúc này mới nhìn thấy cụ của mình bị trói chặt bằng dây thừng. Thần sắc hắn thay đổi: “Tại sao cụ lại bị trói?”

Đường chủ của Khuất gia đang đứng cạnh Hạ Côn Đồng nói: “Nếu như muốn cụ của mình yên ổn thì giao Bạch Dạ và lũ trẻ con ra đây.”

Lửa giận trong người Hạ Quân bốc lên ngùn ngụt: “Các ngươi muốn bắt Bạch Dạ thì cứ quang minh chính đại đi vào mà bắt. Mọi người có thể gắng hết sức mình để đánh một trận ra trò, có thể bắt được người hay không là dựa vào bản lĩnh của mình. Nhưng các người nhìn xem bản thân mình đang làm cái gì? Bắt giữ trưởng bối để uy hiếp nhà chúng ta!?? Hành vi cử chỉ đê tiện chẳng khác gì với lũ yêu cả. Các người nói xem, bản thân mình có gì khác so với lũ yêu ma đó?”

Mọi người quay sang nhìn nhau.

Sắc mặt của đường chủ Khuất gia lúc xanh lúc đỏ: “Chúng ta không cần giảng giải đạo nghĩa với tên yêu ma Bạch Dạ.”

Những người khác cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, không cần giảng giải đạo nghĩa với yêu ma”

Hạ Quân cười lạnh: “Cứ nói ra là lại buồn bực. Ở đại lục Nam, Tây và Bắc có rất nhiều yêu ma, mà năm trước Bạch Dạ mới đến giới Tu chân, chẳng quen biết được bao nhiêu người, đừng nói đến chuyện đắc tội với người ta. Các ngươi cố tình muốn chúng ta giao ra Bạch Dạ? Các ngươi có ý đồ gì?”

Hắn nheo mắt: “Chẳng lẽ có người sai khiến các ngươi làm như vậy?”

“Đừng nói nhiều nữa. Nếu như không muốn cụ của ngươi chết ngay trước mặt, vậy thì nhanh chóng kêu Bạch Dạ ra đây. Còn nữa, cụ bà của ngươi cũng đang nằm trong tay ta. Nếu như không muốn bà ta xảy ra chuyện, vậy thì mau bảo Bạch Dạ thả trưởng lão của Thập Phương ra” Đường chủ của Khuất gia cầm pháp khí đặt lên cổ Hạ Côn Đồng.

Hạ Côn Đồng không có chút sợ hãi nào: “Tiểu Quân, đừng để ý đến hắn.”

Khi thấy vết cắt trên cổ Hạ Côn Đồng bắt đầu rỉ máu, Hạ Quân vừa gấp vừa sợ. Với năng lực của hắn, chắc chắn không thể nào cứu người được, nhưng hắn không thể giao Bạch Dạ và mấy đứa cháu ra được. Hắn tức giận nói: “Các người biết Bạch Dạ là ai không?”

Đường chủ của Khuất gia cười lạnh: “Chẳng phải là một tên yêu ma sao, nếu không còn có thể là ai được nữa.”

Hạ Quân tỏ vẻ khinh thường: “Bạch Dạ chính là thần tiên, con của cậu ta đều là thần tiên chuyển thế. Nếu như giao cậu ta cho các người, các người lại đưa cậu ấy đến chỗ kẻ chủ mưu đứng đằng sau. Nếu như Bạch Dạ và mấy đứa trẻ bị đối phương sát hại hoặc lợi dụng, đó mới là sai lầm lớn nhất.”

“Thần tiên?” Mọi người sửng sốt, sau đó ai cũng bật cười: “Thần tiên và yêu ma trộn lẫn với nhau sao?”

“Cho dù có tin hay không, ta cũng phải nhắc nhở các người một câu. Nếu như chọc giận tới Bạch Dạ và đám trẻ, từ nay về sau, đại lục Đông sẽ không còn một ngọn cỏ, không gió không mưa, linh khí sẽ cạn kiệt hoàn toàn. Các người sẽ không thể nào sử dụng được pháp thuật ngũ hành, mọi sinh linh ở đây sẽ trở nên lầm than.” Hạ Quân tức giận hừ một tiếng, nhanh chóng xoay người đi vào trong, những người giúp việc vội vã đóng cổng lớn lại.

Mọi người quay sang nhìn nhau: “Hắn nói một cách chắc chắn như vậy, không phải là sự thật chứ?”

Đường chủ của Khuất gia cười lạnh: “Nếu như Bạch Dạ thật sự có năng lực như vậy, toàn bộ giới Tu chân đã sớm thuộc về Hạ gia rồi.”

“Nói cũng có lý.”

Hạ Quân chạy hùng hục về đại sảnh, kể lại chuyện Hạ Côn Đồng bị bắt cho bọn họ nghe: “Thái tổ phụ, ngài mau cứu người đi.”

Đại thái thượng trưởng lão nhíu mày: “Chỉ sợ rằng bên ngoài là một cái bẫy thôi. Trước tiên không nói đến việc đám người ngoài đó có thật sự biết chúng ta ở đây hay không. Một điều có thể thấy là sức mạnh của Bạch Dạ đã rõ như ban ngày, nhưng ngoài kia chỉ có những tên thực lực tàng tàng bắt giữ Côn Đồng để trao đổi Bạch Dạ. Cho dù giao nó ra, bọn hắn có thể khống chế được Bạch Dạ sao?”

Hạ Quân lắc đầu: “Không thể.”

“Đúng vậy, rõ ràng bọn hắn muốn dụ Bạch Dạ ra ngoài.”

Hạ Sâm gật đầu tỏ vẻ đồng tình: “Thái tổ phụ nói không sai.”

Vẻ mặt Hạ Quân trở nên lo lắng: “Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để mặc bọn hắn giết chết cụ sao?”

Bạch Dạ bật cười: “Chẳng phải vừa rồi cậu uy hiếp bọn hắn sao? Vậy cứ để cho đám người ngoài đó nếm thử mùi vị đau khổ đi.”

Hạ Quân líu lưỡi: “Vừa nãy tôi sốt ruột nên mới nói ra mấy lời dọa dẫm đó. Cậu thật sự muốn biến đại lục Đông thành nơi sinh linh lầm than sao?”

Bạch Dạ và Hạ Sâm quay sang nhìn nhau rồi hắng giọng một cái.

Mọi người: “……”

Bên ngoài Hạ Viên, đường chủ Khuất gia thấy Bạch Dạ mãi không xuất hiện thì hô lớn lần nữa: “Trưởng lão Hạ gia, nếu như không muốn những đệ tử trong môn phái và người trong phái Thiên Âm xảy ra chuyện thì mau giao Bạch Dạ ra đây.”

Tuy nhiên chẳng có ai để ý đến lão cả. Điều đáng ghét là Hạ Viên có kết giới, bọn hắn muốn tấn công cũng không thể làm được, đúng là tức chết đi được.

Đường chủ của Khuất gia ở bên ngoài gào thét cả nửa ngày vẫn không thấy ai ra ngoài, tức giận đánh một chưởng vào người Hạ Côn Đồng.

Ngay lập tức, Hạ Côn Đồng bị đánh bay rồi phun ra một ngụm máu.

Các thái thượng trưởng lão vẫn luôn dùng thần thức quan sát động tĩnh bên ngoài. Khi thấy một màn như vậy, mọi người đều tức giận đập bàn.

Người của những môn phái khác hỏi đường chủ Khuất gia: “Chúng ta vẫn tiếp tục ở chỗ này tiêu tốn thời gian sao?”

Đường chủ của Khuất gia nén lửa giận trong lòng, ngẫm nghĩ rồi nói: “Trở về rồi tính toán sau.”

Lão xách Hạ Côn Đồng lên rồi mang theo đệ tử Khuất gia trở về môn phái, khi đi vào đại viện nơi gia chủ ở thì thấy đám đệ tử vây quanh vườn hoa. Lão thấy không có ai ra nghênh đón mình thì cả giận nói: “Các ngươi làm gì thế?”

Đám đệ tử khiếp sợ, thấy người đến là Khuất Nguyên Lương của Hình Phạt Đường thì vội vàng kêu lên một tiếng: “Khuất đường chủ.”

Khuất Nguyên Lương hỏi lại lần nữa: “Các ngươi đang xem cái gì vậy?”

Đám đệ tử nhao nhao tránh ra để hắn nhìn thấy vườn hoa phía sau bọn họ: “Không hiểu sao lúc nãy vườn hoa đột nhiên trở nên khô héo, chúng ta đang định bẩm báo với gia chủ việc này.”

Khuất Nguyên Lương nhìn đám cây khô khóc, khinh bỉ nói: “Chẳng phải chỉ là hoa cỏ khô héo thôi sao, có gì mà phải hoảng hốt chứ. Các ngươi điều tra xem là ai giở trò là được.”

“Vâng.” Đám đệ tử tản ra, một tên trong số đó nhanh chóng chạy vào đại sảnh thông báo với gia chủ là Khuất đường chủ đã tới, những người khác đi điều tra chuyện vườn hoa.

Khuất Nguyên Lương được gia chủ đồng ý mới tiến vào đại sảnh. Lão kể hết những việc ngày hôm nay cho Khuất gia chủ: “Người trong Hạ gia đều không để sự sống còn của Hạ Côn Đồng vào trong mắt. Chúng ta cũng không thể giết chết Hạ Côn Đồng trước mặt mọi người được, như vậy không chỉ làm tổn hại đến danh dự của chúng ta mà còn khiến những môn phái khác cho rằng chúng ta là người xấu.”

Chắc hẳn người nhà họ Hạ cũng nghĩ như vậy nên mới không giao nộp Bạch Dạ ra để đổi người.

Khuất gia chủ gật đầu: “Ngươi làm tốt lắm, ta sẽ nói chuyện này cho chưởng môn Thập Phương Đình biết, để bọn họ nghĩ ra biện pháp khác. Hiện tại ngươi chia người ra khắp nơi để bắt đệ tử Hạ gia. Nhà họ Hạ có nhiều người như vậy, xem các thái thượng trưởng lão còn có thể ngồi yên không quan tâm nữa không.”

“Vâng.” Khuất Nguyên Lương xoay người định rời đi, lúc này lại thấy một đệ tử vội vã chạy vào đại sảnh: “Gia chủ, vừa rồi xảy ra một việc rất kỳ quái.”

Khuất Nguyên Lương dừng chân lại: “Việc kỳ quái gì cơ?”

Tên đệ tử nhanh chóng nói: “Không chỉ có cây cỏ hoa lá ở Khuất gia chúng ta khô héo hết mà trong toàn thành đều xảy ra tình trạng như vậy, những thành khác cũng tương tự. Hơn nữa đất đai còn biến thành đá khô cằn, hồ nước cạn kiệt hết.”

Khuất gia chủ vội vàng đứng dậy: “Linh thảo chúng ta trồng cũng khô héo hết sao?”

“Vâng, linh thú chúng ta chăm sóc cũng trở nên cực kỳ cáu kỉnh.”

“Thành của chúng ta và những thành khác đều như vậy sao?”

“Vâng.”

“Đã điều tra xem tại sao lại thế chưa?”

“Hiện tại vẫn đang trong quá trình điều tra.”

Cuộc đối thoại giữa hai người khiến Khuất Nguyên Lương bất giác nhớ tới lời Hạ Quân nói lúc nãy, nhưng lão vẫn cảm thấy quá hoang đường. Rõ ràng Bạch Dạ là thứ ma quỷ hỗn tạp, sao có thể là thần tiên được, đúng là lời nói vô căn cứ.

Rất nhanh sau đó lão đã vất chuyện này ra sau đầu, đem theo đệ tử trong gia tộc đi bắt đệ tử nhà họ Hạ. Nhưng vẫn chưa tìm được ai thì lão đã phát hiện ra bản thân hô hấp có chút khó khăn, không khí và linh khí đều trở nên loãng hơn, không thể nào thở được, hơn nữa pháp thuật của lão cũng trở nên mất linh nghiệm.

Lúc này Khuất Nguyên Lương mới cảm thấy sợ hãi, bởi vì không chỉ có lão mà tất cả người tu chân ở đại lục Đông đều như thế.

Lão không còn quan tâm đến việc đi bắt đệ tử Hạ gia nữa, nhanh chóng mang theo người của mình trở về Khuất gia. Nhưng khi sử dụng trận pháp dịch chuyển, bởi linh khí của lão không đủ nên phải tiêu tốn rất nhiều linh thạch mới miễn cưỡng tạo ra trận pháp đưa mọi người về nhà.

Sau khi ra khỏi trận pháp dịch chuyển, lão muốn sử dụng thuật ngự kiếm cũng không dùng được, đành phải dựa vào hai chân chạy về Khuất gia tìm Khuất gia chủ.

Lúc này, một số đệ tử Khuất gia không ngừng ngất xỉu trên mặt đất vì hô hấp khó khăn, những đệ tử khác không lo được cho chính bản thân mình chứ đừng nói gì đến chuyện cứu người.

“Gia chủ, gia chủ……” Khuất Nguyên Lương chạy vào đại viện của Khuất gia, hình như cơ thể lão vừa xuyên qua một tầng kết giới, lập tức cảm giác được không khí nhiều lên. Lão vội vã hít thở sâu mấy hơi rồi tiến vào đại sảnh, chỉ thấy trưởng lão Thập Phương Đình đang ngồi ở trong.

“Xin lỗi, thất lễ rồi.” Đầu tiên Khuất gia chủ xin lỗi trưởng lão Vô Phóng của Thập Phương Đình, sau đó sầm mặt hỏi Khuất nguyên Lương: “Chuyện gì mà rối hết cả lên thế?”

“Việc này……” Khuất Nguyên Lương không nhịn được nhìn về phía Vô Phóng: “Hai ngày gần đây, đại lục Đông không có lấy một ngọn cỏ, linh khí trong không gian cũng trở nên loãng hơn, pháp thuật thì mất linh nghiệm. Những điều này khiến ta nghĩ tới lời Hạ Quân nói mấy ngày trước. Hắn bảo Bạch Dạ là thần tiên, con Bạch Dạ là thần tiên chuyển thế. Nếu như chúng ta chọc giận đám người đó, chắc chắn sẽ khiến sinh linh lầm than.”

Vô Phóng cười lạnh: “Nếu như bọn hắn là thần tiên, chắc chắn sẽ không làm những chuyện khiến sinh linh khốn khổ.”

Khuất Nguyên Lương ngẫm lại cũng cảm thấy có lý.

Vô Phóng đứng lên: “Chúng ta sẽ xử lý việc này, hy vọng Khuất gia chủ đừng quên chuyện đã đồng ý với của chúng ta.”

Khuất gia chủ vội vàng nói: “Ta sẽ không quên đâu.”

Vô Phóng dịch chuyển tức thời rời đi. Ngay sau đó, kết giới bày ra lúc trước cũng biến mất, không khí lập tức trở nên mỏng mang, Khuất Nguyên Lương và Khuất gia chủ bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn.

Khuất Nguyên Lương hỏi: “Gia chủ, ngài đồng ý với hắn chuyện gì?”

“Hắn bảo chúng ta kích động toàn bộ người tu chân ở đây tấn công đại lục Nam, đại lục Tây và đại lục Bắc.” Khuất gia chủ nói xong liền vội vã hít một hơi dài.

“Nhưng hiện tại pháp thuật của chúng ta không còn linh nghiệm nữa, chúng ta phải tấn công những đại lục khác thế nào?”

“Yên tâm, Vô Phóng tiền bối biết cách giải quyết.”

Khuất Nguyên Lương: “……”

Vô Phóng trở về Thập Phương Đình, kể lại chuyện xảy ra ở đại lục Đông và lời của Khuất Nguyên Lương cho Vô Tàng biết.

Vô Tàng cười lạnh: “Không ngờ rằng thần tử lại mặc kệ cho Bạch Dạ làm ra loại chuyện này.”

Vô Phóng hỏi: “Tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”

“Bọn hắn càng muốn cho người khác biết bản thân là thần tiên, chúng ta càng khiến mọi người cho rằng bọn hắn là yêu ma.” Vô Tàng cầm lấy thần trượng của thần vương rồi ra khỏi đại điện.

Hiện tại toàn bộ đại lục Đông đều tan tác. Ngoại trừ Hạ Viên ra thì hoa cỏ cây cối của Thập Phương Đình vẫn tươi tốt như trước. Nếu không nghe Khuất gia chủ kể lại tình hình khác thường ở đại lục Đông, bọn hắn còn không biết Bạch Dạ đã ra tay.

Vô Tàng và Vô Phóng rời khỏi Thập Phương Đình, dịch chuyển tức thời tới bừa một khu rừng rậm nào đó. Nhìn thấy cây cối khô héo, Vô Tàng nhanh chóng cầm thần trượng vung lên để phát tán thần lực ra ngoài.

Tuy nhiên nửa nén hương sau đó, cả khu rừng vẫn hoang tàn như cũ.

Vô Phóng ngẩn người: “Tại sao lại không được?”
Bình Luận (0)
Comment