Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 177

Hạ Quân biết Bạch Dạ không thích nhắc đến cha mình nên giơ tay ấn gáy Phí Giang xuống: “Nói ra cậu cũng chả quen, hỏi nhiều như vậy để làm gì.”

Mọi người hiểu chuyện nên cũng không hỏi gì thêm về việc này, có điều tin tức Bạch Dạ có một người mẹ trẻ tuổi xinh đẹp đã lan truyền trên khắp trang web của trường. Sau khi những sinh viên biết được chuyện này thì vô cùng hâm mộ, đi đâu cũng thấy mọi người thảo luận sôi nổi: “Mình cứ thắc mắc là tại sao bố mẹ của Bạch Dạ nhìn bình thường như vậy mà lại sinh ra được một đứa trẻ tuấn tú ưa nhìn như cậu ấy, hóa ra Bạch Dạ không phải là con ruột của bọn họ.”

“Mẹ ruột của Bạch Dạ xuất hiện rồi, chẳng trách gần đây không thấy cha mẹ nuôi của cậu ấy tới trường làm loạn.”

“May mà Bạch Dạ tìm được mẹ đẻ, nếu không bạn học đồng trang lứa cũng bị hai người cha mẹ nuôi kia làm phiền.”

Sau khi Hạ Quân đọc được tin tức trên diễn đàn thì lập tức đăng tin để chuyển hướng dư luận: Một thời gian nữa, anh mình và Bạch Dạ muốn tổ chức tiệc rượu. Đến lúc đó mời toàn bộ sinh viên trong trường tới ăn bánh kem.

Sinh viên trong trường thấy tin tức đó thì phấn khích reo hò: Hạ thiếu có quyền có thế, không hổ danh là người có tiền nhất trường.

Dưới sự quảng bá của Hạ Quân, toàn bộ sinh viên đều biết Bạch Dạ và Hạ Sâm muốn tổ chức tiệc. Trên đường lên lớp hay tan học, ai gặp Bạch Dạ cũng nói lời chúc mừng.

Bạch Dạ cứ nghĩ đến việc được kết hôn với thần tử là lại mở cờ trong bụng.

Người nhà họ Hạ cũng muốn tổ chức hôn lễ nhanh nhất có thể, vậy nên quyết định chọn ngày mùng một tháng năm, hơn một tháng sau khi tổ chức tiệc rượu.

Đối với bọn họ, việc tổ chức tiệc rượu cực kỳ đơn giản, chỉ cần nghĩ xem mình muốn mời ai tới là được, những việc khác giao hết cho người giúp việc xử lý. Điểm phức tạp nằm ở quá trình thành thân theo lễ nghi cổ xưa, có thể kể đến như tam thư lục lễ, hạ sính thư, lễ thư và nghênh thư, còn cần lễ nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tệ, thỉnh kỳ và thân nghinh. Bởi vì người kết hôn đều là nam giới nên có thể tỉnh lược bớt một số bước, quan trọng nhất vẫn là khiến cho Phù Vân lão tổ hài lòng.

Khi nhắc đến chuyện kết hôn trước mặt Phù Vân lão tổ, mấy người như Hạ lão gia đều sợ hết hồn hết vía, lo lắng đối phương không vui sẽ đập bọn họ một cái chết tươi. May mà Phù Vân lão tổ không phải người hay bắt bẻ, chỉ cần Hạ gia đưa cho Bạch Dạ” sính lễ” khiến bà hài lòng là được, những chuyện khác không có ý kiến gì.

Nhưng Phù Vân lão tổ là một yêu quái đã sống mười vạn năm, không có món đồ cổ quý hiếm nào là chưa thấy. Vả lại những thứ bà có, nhà họ Hạ chưa chắc đã có. Những thứ Hạ gia có thì bà cũng chả thiếu, vậy nên muốn tìm ra “sính lễ” khiến Phù Vân lão tổ hài lòng thật sự không dễ dàng. May mà thần vương để lại cho Hạ Sâm một số lượng lớn “của hồi môn” mới tạm khiến Phù Vân lão tổ vừa lòng.

Bàn bạc ổn thỏa xong chuyện kết hôn của con trai, trong lòng Phù Vân lão tổ lại cảm thấy trống rỗng. Vốn dĩ bà muốn chờ Bạch Dạ kết hôn xong sẽ bảo hai đứa sinh ra những đứa con ruột thịt của mình, sau này bà có thể trông bọn trẻ để giết thời gian. Nhưng con trai lại nói rằng muốn hồi sinh tất cả thần tiên xong mới nghĩ đến chuyện có con. Theo tiến độ trước mắt, nhanh nhất cũng phải mất mấy năm, chậm thì mười mấy năm. Do quá nhàm chán nên bà quyết định bảo Hạ Sâm sắp xếp công việc cho mình.

Hạ Sâm từng nghe Bạch Dạ nói có người chuyên săn lùng minh tinh muốn biến Phù Vân lão tổ thành người nổi tiếng, vậy nên hắn giao bộ phận quảng cáo của công ty cho bà làm người phát ngôn. Nhưng không ngờ rằng hiệu quả vô cùng tốt, bà chỉ mới thử một lần mà đã nổi tiếng, trở thành nữ thần trong mắt rất nhiều nam giới. Sau đó có nhiều công ty giải trí muốn ký hợp đồng với bà nhưng đều bị từ chối.

Phù Vân lão tổ có con rể đại gia nuôi dưỡng, không lo ăn, không lo mặc, muốn làm việc thì chỉ cần bảo Hạ Sâm sắp xếp là được, không muốn làm gì thì tìm con trai đi dạo phố hoặc là đi du lịch, ngày tháng trôi qua cực kỳ sảng khoái vui vẻ. Thiếu sót duy nhất chính là không làm quen được người bạn nào.

Bạch Dạ thấy bà cô đơn như vậy liền nảy ra một ý tưởng: “Mẹ có muốn quen bạn trai không?”

Vừa mới nói xong thì bị Nhật Luân trên cổ tay Phù Vân lão tổ tức giận đập một phát vào gáy.

Phù Vân lão tổ sầm mặt xuống: “Ngươi dám đánh con trai ta?”

Nhật Luân lập tức trở nên ỉu xìu.

Bạch Dạ vừa cười vừa hỏi: “Nếu như mẹ muốn tìm bạn trai, con sẽ bảo A Sâm giới thiệu cho.”

Nhật Luân: “……”

Phù Vân lão tổ đã bị tổn thương quá nhiều bởi Thái Dương Tinh Quân. Bà xua tay: “Thời điểm hiện tại, thứ ta không tin tưởng nhất chính là đàn ông. Hơn nữa tuổi ta cũng không còn nhỏ, sớm đã hết hứng thú với việc yêu đương rồi, cũng không còn tin vào cái gọi là tình yêu nữa. Vẫn nên bỏ đi thì hơn.”

Hơn nữa với tình trạng của bà, tìm người yêu đương thật sự không tiện cho lắm. Những người ở giới Tu chân đều biết bà là ai, chắc chắn không người nào có đủ can đảm để ở bên cạnh bà.  Người bình thường thì có tuổi thọ quá ngắn, chẳng qua được mấy năm đã trở nên già nua. Bà không thể dăm bữa nửa tháng lại chia tay với người ta được, vậy thì có khác gì việc làm của Thái Dương Tinh Quân năm đó chứ?

Bạch Dạ chỉ nói đùa để cố ý chọc giận thần hồn đang trốn trong Nhật Luân mà thôi.

Phù Vân lão tổ đẩy Bạch Dạ: “Mai con phải kết hôn rồi, mau về phòng nghỉ ngơi chuẩn bị tinh thần đi.”

Bạch Dạ thấy thời gian cũng đã muộn nên đứng dậy lên lầu.

Theo lễ tiết cổ xưa, một ngày trước lễ kết hôn không thể gặp mặt đối tượng thành gia lập thất của mình, vậy nên cậu dọn đến biệt thự nơi Phù Vân lão tổ đang ở. Có điều thời hiện đại làm gì còn ai tuân thủ lễ nghĩa cứng nhắc như vậy, có những cặp đôi vẫn lén lút gọi điện cho nhau video trò chuyện nhân lúc trưởng bối không để ý.

Một ngày trước khi tổ chức hôn lễ, mấy anh em Bạch Liệt đi một chuyến từ giới Tu chân tới phàm giới để tham gia hôn lễ của Bạch Dạ.

Tình hình hiện tại của Công Cửu khá lạc quan so với trước, không chỉ khôi phục được một chút tu vi mà còn nhớ lại một phần những chuyện đã xảy ra trước kia. Tuy rằng ký ức không liền mạch và thường xuyên rối loạn nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với việc không nhớ nổi ai là ai.

Tình hình của mấy anh em Bạch Liệt cũng có chuyển biến tốt đẹp, ít ra thì không ai giảm tu vi nữa.

Cuối cùng cũng đến ngày kết hôn, Bạch Dạ bị gọi dậy từ sớm để chải chuốt trang điểm. Vốn dĩ nhìn cậu đã khôi ngô tuấn tú, sau khi trang điểm thậm chí còn ưa nhìn hơn.

Khi nhìn thấy Bạch Dạ mặc lễ phục thành thân thời cổ xưa, hai mắt của Phù Vân lão tổ lập tức trở nên đỏ hoe. Bà cảm thấy vui mừng nhưng đồng thời cũng có chút âu sầu, dường như hôm qua Bạch Dạ mới ra đời thế mà hôm nay đã thành thân và trở thành bạn đời của người ta.

Công Cửu quan tâm rút một tờ khăn giấy đưa cho Phù Vân lão tổ: “Dì, đừng khóc.”

Bạch Cạnh trợn mắt: “Tuổi tác gấp đôi mà còn không biết xấu hổ gọi người ta là dì.”

Phù Vân lão tổ bị bọn họ chọc cho bật cười, nhận lấy tờ khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe mắt: “Con trai ta hôm nay ưa nhìn quá.”

Bạch Liệt cực kỳ buồn bực. Hiện tại chứng mù mặt của hắn vẫn chưa có chuyển biến tốt, nhìn ai cũng giống nhau, tất nhiên không thấy được vẻ tuấn tú của Bạch Dạ.

Lúc này, tỳ nữ của Phù Vân lão tổ phấn khích đi vào: “Lão tổ, vị tân lang còn lại tới rồi.”

Bởi vì hôn lễ được tổ chức giữa hai người đàn ông nên không có một số bước như trong lễ thành hôn giữa nam và nữ, có thể kể đến như tiền qua cửa hoặc chọc tân lang. Vậy nên khi Hạ Sâm mang theo xe “rước dâu” tới, Bạch Dạ chỉ cần ra ngoài thôi.

Bạch Cạnh không thể trêu chọc Hạ Sâm nên cảm thấy rất tiếc nuối. Có điều thực lực giữa hai bên tương đương nhau, nếu đánh nhau chắc chắn sẽ rất khó coi.

Lễ phục trên người Bạch Dạ cực kỳ xa hoa, nhưng đổi lại là trọng lượng cực kỳ nặng, cần phải có người nâng vạt áo thì mới lên được xe. Sau khi nhìn thấy Hạ Sâm cũng đang mặc quần áo màu đỏ giống mình, cậu bất giác trở nên ngơ ngác. Hôm nay nam nhân của cậu cực kỳ đẹp trai.

Hạ Quân phụ trách làm phù rể cười nói: “Bạch Dạ, mau hoàn hồn nào. Chờ đến khi trời tối cậu muốn nhìn bao lâu cũng được.”

Hạ Sâm bật cười.

Bạch Dạ lấy lại tinh thần, vui vẻ bổ nhào vào lòng Hạ Sâm: “Hôm nay anh đẹp trai lắm.”

Hạ Sâm ôm lấy cậu, dịu dàng hôn lên đôi môi trước mắt: “Em cũng vậy.”

(Trans: Đoạn này kết hôn nên mình đổi xưng hô)

“Đừng hôn nữa, đừng hôn nữa, lớp trang điểm sắp trôi hết rồi kia kìa.” Hạ Quân kéo Bạch Dạ ra: “Nhiều người nhìn như vậy, hai người có thể kiềm chế hơn một chút không?”

Bạch Dạ ngồi xuống bên cạnh Hạ Sâm, nhìn thấy người của Giáp cũng ở đây, ngay cả mẹ cậu cùng mấy anh em Bạch Liệt cũng ngồi trên chiếc xe dài này, có điều cậu chẳng thấy ngượng ngùng chút nào.

Tài xế khẽ cười một tiếng, khởi động xe rời khỏi khu biệt thự.

Bởi vì mời nhiều người nên hôn lễ được tổ chức ngoài trời. Lúc này mới mười một giờ, đã có những vị khách lần lượt tiến vào nơi tổ chức. Chờ đến mười hai giờ, khách khứa cũng gần đông đủ, hai vị tân lang mới bước vào.

Ngay lập tức, mọi người đều cảm thấy chấn động vì bộ lễ phục màu đỏ vô cùng tinh xảo và hoa lệ trên người hai vị tân lang, những hoa văn được thêu bằng chỉ vàng trên áo lấp lánh ánh sáng dưới tia nắng vàng. Có những vị khách nữ phấn khích thảo luận: “Áo choàng cổ xưa thật xinh đẹp, sau này khi con tôi kết hôn, tôi sẽ bảo bọn nó mặc như thế này.”

“Hai vị tân lang đều tuấn tú, cực kỳ xứng đôi.”

Bạch Dạ nghe thấy lời khen của người khác thì nụ cười tét lên tận mang tai. Cậu dùng truyền âm nói với Hạ Sâm: “Hôm nay em thật sự, thật sự, thật sự rất vui vẻ.”

Chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đến ngày có thể mặc hỉ phục bái đường thành thân với người mình thích.

“Anh cũng rất vui vẻ.” Hiện tại Hạ Sâm không chỉ dừng lại ở mức vui vẻ mà còn muốn đè cậu xuống giường bắt nạt một phen.

Bạch Dạ nắm chặt lấy tay Hạ Sâm đi về hướng cao đường.

Ngồi ở cao đường có Phù Vân lão tổ, hai vợ chồng Hạ lão gia và cha mẹ Hạ, bọn họ nhìn thấy Bạch Dạ thì không giấu nổi nụ cười.

Khi khoảng cách với mọi người còn khoảng hai mét, Bạch Dạ và Hạ Sâm dừng lại.

Người chủ trì lập tức cất cao giọng đọc diễn văn, sau đó hô lớn: “Nhất bái thiên đạo, từ nay về sau phu thê phải tôn trọng lẫn nhau, vĩnh viễn không được phản bội bên còn lại….”

Bạch Dạ và Hạ Sâm xoay người bái lần thứ nhất.

Trong số khách khứa ở đây, ngoại trừ người tu chân còn có một số người bình thường. Bọn họ nghe thấy hai chữ thiên đạo thì đều thấy sửng sốt, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Không phải là nhất bái thiên địa sao? Tại sao lại là nhất bái thiên đạo?”

“Có thể là nói nhầm.”

“Câu nói tiếp theo cũng lạ ghê.”

Nhưng bọn họ không hề nhìn thấy dưới chân Bạch Dạ và Hạ Sâm lóe lên một chùm sáng nhỏ chứng tỏ lời thề đã có hiệu nghiệm. Sau đó, những công đoạn như nhị bái cao đường và phu phu tương bái đều diễn ra bình thường. Sau khi bái đường, Bạch Dạ nhận lấy micro từ tay người chủ trì để cảm ơn mọi người đã tới tham gia hôn. Sau cùng cậu nói thêm một câu: “Để cảm ơn sự có mặt của mọi người ngày hôm nay, tôi quyết định tặng cho mọi người ba lời chúc.”

Ngoại trừ những người bình thường thì số khách còn lại đều thấy chấn động, vội vã ngồi thẳng người.

Bạch Dạ và Hạ Sâm quay sang nhìn nhau, vừa cười vừa nói: “Lời chúc thứ nhất, tôi gửi tới mọi người những lời chúc phúc, từ nay về sau phước lành tới liên tục, vận may đến tận cửa. Chỉ cần mọi người không làm chuyện xấu, lời chúc phúc này sẽ đi theo mọi người cả đời.”

Cậu giơ tay lên, những người tu chân nhìn thấy đốm sáng dừng lại trên người bọn họ. Họ cảm nhận rõ ràng phước lành đang dung hòa vào cơ thể, kích động đứng lên cảm tạ: “Cảm ơn Bạch thiếu và Hạ thiếu.”

Những người bình thường ai cũng ù ù cạc cạc.

Hai vị thủ tướng được mời tham gia hôn lễ tò mò hỏi người tu chân bên cạnh: “Tại sao mọi người lại mừng rỡ như vậy?”

Người tu chân giải thích với bọn họ: “Bạch thiếu ban phúc khí cho chúng. Về sau vận may tràn trề, không sợ tăng cảnh giới thất bại hay luyện pháp khí và bùa chú không thành công nữa.”

Hai vị thủ tướng cực kỳ kinh ngạc: “Chúng tôi cũng có sao?”

Người tu chân gật đầu: “Tất cả những người ở đây đều có phần.”

Hai vị thủ tướng: “……”

Hối hận thật. Sớm biết như vậy đã mang theo người nhà tới để có thêm phước lành rồi.

Bạch Dạ tiếp tục nói: “Lời chúc thứ hai, tôi tặng mọi người tuổi thọ. Chúc cả nhà sống lâu trăm tuổi, hơn trăm tuổi rồi cũng không phải lo lắng, tuổi thọ của mọi người sẽ tăng thêm một trăm năm.”

Những người tu chân càng trở nên kích động hơn. Không phải người nào cũng có thể tu luyện một cách thuận lợi, có người gặp đại nạn nên chẳng thể thăng cấp được, như vậy có khác gì so với tận số. Hiện tại bọn họ có thêm một trăm năm tuổi thọ, đồng nghĩa với việc thêm một trăm năm tu luyện.

Bạch Dạ lại nói: “Lời chúc thứ ba, tôi tặng mọi người bổng lộc. Chúc ai ai cũng có thể ổn định thăng cấp trong công việc hoặc trong quá trình thăng cảnh giới.”

Đám người tu chân không nhịn được hô lớn: “Bạch thiếu, Hạ thiếu, hai người quá tuyệt vời. Hôm nay tại nơi đây, chúng ta chúc hai người bạc đầu giai lão, gắn bó keo sơn.”

Phải có đến tám mươi phần trăm những người ở đây đều phấn khích hô lớn, ngay cả mấy người Hạ lão gia cũng cực kỳ vui vẻ. Cả hội trường ồn ào náo nhiệt.

Những người bình thường ai cũng ngơ ngác. Chỉ là vài câu chúc phúc thôi mà, có cần thiết phải kích động như vậy không?

Tiểu Phong Bá và tiểu Lôi Thần đang được người giúp việc bế cũng cực kỳ vui vẻ, thậm còn giãy giụa bay ra khỏi lòng những người giúp việc rồi bay lên không trung. May mà họ nhanh tay ôm hai đứa trẻ xuống.

Có điều vẫn có người nhìn thấy: “Hình như tôi vừa thấy có trẻ con bay trên trời.”

Vị khách đứng bên cạnh người đó nói: “Ông hoa mắt rồi.”

“……”

Bạch Dạ tức giận trừng mắt nhìn hai đứa nhỏ.

Hai đứa trẻ không dám ngọ ngoạy nữa, ngoan ngoãn ở trong lòng người giúp việc.

Hạ Sâm nắm tay Bạch Dạ, dùng truyền âm nói với cậu: “Hiện tại mọi người đang phấn khích như vậy, chắc chắn không có ai để ý đến việc chúng ta lén trở về phòng tân hôn đâu.”

Khi mới lên xe, Bạch Dạ đã muốn kéo Hạ Sâm trở về phòng rồi. Cậu vui vẻ nói: “Chúng ta đi.”

Các vị khách đang đắm chìm trong sự vui vẻ nên không ai để ý hai vị tân lang đã trở về phòng tân hôn để ân ái. Cho dù có người nhìn thấy cũng không lên tiếng ngăn bọn họ, thậm chí còn âm thầm chúc hai người hạnh phúc trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment