Hạ Quân chạy một mạch đến sân của mình, gặp được cha mẹ đang chuẩn bị đến đại sảnh để ăn cơm.
Mẹ Hạ nhìn thấy hắn chạy gấp gáp như vậy, vội lên tiếng gọi: “Tiểu Quân, con chạy đi đâu mà gấp như vậy?”
Hạ Quân nói: “Cha, mẹ, con lại tăng tu vi rồi. Bây giờ con phải về phòng bế quan đây.”
Cha Hạ mẹ Hạ sợ ngây người: “Con lại thăng rồi sao? Không phải con vừa mới tăng tu vi à? Có phải con lại uống linh thủy không? Chúng ta đã nói rằng con không được ỷ lại vào linh thủy mà?”
“Con không uống linh thủy. Không kịp nữa rồi, chờ con ra rồi nói sau nhé.” Hạ Quân tăng tốc chạy vọt về phòng.
Thật ra chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái, lúc trước dừng lại ở Luyện Khí tầng chín ước chừng khoảng tám năm, cho đến cuối tuần trước mới lên Trúc Cơ thành công, nhưng sau khi lên Trúc Cơ thì tu vi lại không ngừng tăng lên.
Đương nhiên tăng tu vi là chuyện tốt, nhưng không biết rõ nguyên do thật sự khiến người ta bất an. Dù gì số người dừng ở Luyện Khí tầng chín nhiều năm giống hắn cũng rất nhiều, nhưng không thấy ai trong khoảng thời gian ngắn lại thường xuyên tăng tu vi cả.
Có điều hắn phát hiện mỗi lần tăng tu vi đều có một điểm giống nhau, đó chính là hắn đang ở một chỗ với Bạch Dạ.
Điều này khiến Hạ Quân không khỏi nhớ lại lần đầu tiên thăng lên Trúc Cơ. Lúc ấy hắn bị Bạch Dạ đánh một phát vào phần lưng, sau đó điện truyền từ lưng vào, hắn liền lên Trúc Cơ luôn, chẳng lẽ việc hắn tấn thăng có liên quan đến Bạch Dạ?
Chờ đến lần tấn thăng khác, hắn phải quan sát kỹ Bạch Dạ mới được.
Bạch Dạ đang ăn cơm đột nhiên hắt xì hơi, cậu xoa xoa cái mũi nói: “Có ai đang nhớ mình à?”
Cậu quay đầu nhìn về phía phòng của Hạ Sâm, chẳng lẽ đối thủ một mất một còn đang nhớ cậu?
Bạch Dạ không khỏi nhớ tới chuyện lúc trước Hạ Sâm bảo cậu dọn đến ngủ trong phòng của hắn, không lẽ phải dọn đến phòng ngủ của hắn thật à?
Cậu gắp một miếng thịt nhét vào trong miệng, mặc kệ là thật hay là giả, cậu cũng phải mau chóng tìm kiếm đối tượng thích hợp rồi nối tơ hồng với Hạ Sâm mới được?
Sau khi Bạch Dạ ăn uống no say, cậu rửa lò bát quái sạch sẽ rồi đặt vào trong tủ, sau đó thì đi tới trường.
Mấy người Thành Trấn nhìn thấy Bạch Dạ đi vào phòng học, lập tức vẫy cậu đến ngồi cạnh bọn họ.
Bạch Dạ nhìn thấy ngồi ở phía sau mấy người Thành Trấn là Dư Dược và Phí Giang liền mở miệng nói: “ Hai người xin nghỉ cho Hạ Quân, chiều nay cậu ta không đi học.”
Dư Dược buồn bực: “Tại sao cậu lại biết cậu ấy không đi học?”
Phí Giang quan tâm hỏi: “Hạ Quân làm sao vậy?”
“Lúc trước tôi có gặp cậu ta, cậu ta bảo tôi xin nghỉ hộ.” Bạch Dạ nghĩ đến bộ dạng vội vội vàng vàng chạy đi của Hạ Quân khi ăn cơm ở nhà: “Có khả năng cậu ta bị tiêu chảy.”
Phí Giang không tin: “Làm sao cậu ấy bị tiêu chảy được?”
Hạ Quân là người tu chân, cơ thể khác hẳn với người thường, không có khả năng bị tiêu chảy giống người thường được.
Dư Dược nói: “Chúng ta cứ xin nghỉ với giảng viên trước đã, chờ tan học rồi gọi điện thoại hỏi thăm một chút.”
Buổi chiều có hai tiết lớn, sau khi tan học cũng đã gần 5 giờ, các bạn học trong lớp lại rủ nhau đi ăn cơm.
Bạch Dạ nói với mấy người Thành Trấn: “ Mình có một thứ muốn đưa cho các cậu.”
Tùng Trị tò mò: “Là thứ gì?”
Bạch Dạ lấy ra bốn viên đan dược còn dư lại ngày hôm qua chia cho mỗi người một viên: “Viên thuốc này tên là Hồi Xuân Đan, có công dụng bồi bổ sức khỏe, có thể loại bỏ một số bệnh nhẹ trong người.”
Sau khi xong việc, cậu biết được công dụng của Hồi Xuân Đan từ trong miệng mấy người Bối Đồng. Vốn dĩ cậu muốn để lại cho người nhà dùng, nhưng hôm nay nhìn thấy mấy người Đàm Long, cậu cảm thấy bọn họ cần thứ này hơn so với bản thân mình, vậy nên mới lấy ra chia cho mọi người. Sau này người nhà cậu trở về thì lại luyện chế thêm là được.
Thành Trấn sững người, cầm đan dược một lúc lâu không nói gì.
Bạch Dạ đưa viên đan dược còn lại cho Đàm Long: “Nhà cậu có hai người lớn tuổi cần thứ này, mình đưa cho cậu thêm một viên để cho hai người dùng, bảo đảm bọn họ uống thuốc vào xong sẽ hết bệnh.”
Đàm Long chưa từng kể cho bạn học nào về tình hình trong nhà, cậu ta kinh ngạc nhìn Bạch Dạ: “Tại sao cậu lại biết trong nhà tôi có hai người lớn tuổi?”
Bạch Dạ hỏi lại cậu ta: “Biết trong nhà cậu có hai người lớn tuổi rất kỳ lạ sao?”
Đàm Long: “……”
Tùng Trị cầm viên đan dược nhỏ màu hồng nhạt quan sát: “Viên thuốc này thật sự linh nghiệm như vậy sao? Chỉ cần ăn một viên là có thể chữa trị hết ốm đau trong người à?”
Thành Trấn nói: “Đúng vậy, người nhà mình từng dùng rồi, hiệu quả thật sự rất tốt, hơn nữa uống một viên đã thấy hiệu quả rõ rệt rồi.”
“Lập tức có hiệu quả sao? Thần kỳ như vậy cơ á?” Tùng Trị muốn nếm thử ngay lập tức, nhưng nghĩ đến hai người lớn tuổi trong nhà nên đành nhịn xuống: “ Vậy nó phải đắt lắm nhỉ?”
“Không đắt.” Thật ra Bạch Dạ cũng không biết giá cả cụ thể của đan dược, nếu dựa theo giá thành sản xuất để tính thì phải lên tới ba, bốn vạn một viên: “Hôm nay mình còn có việc, không ăn cơm với các cậu được.”
“Được, ngày mai gặp.”
Thành Trấn chờ Bạch Dạ đi xa rồi mới nói: “Hồi Xuân Đan ăn càng sớm hiệu quả càng tốt. Nhà của các cậu đều ở Đại Đô Thành, mau về đưa cho người lớn tuổi trong nhà dùng đi.”
Đàm Long bán tín bán nghi cầm theo đan dược trở về nhà, vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng đau đớn suýt xoa, cậu vội vàng chạy lên lầu, nhìn thấy bác sĩ gia đình đang châm cứu cho ông nội, gấp gáp hỏi: “ Ông nội có ổn không?”
Ông nội bị bệnh gút, mỗi lần lên cơn đau đều khiến ông đau đớn tột cùng. Cứ như vậy một thời gian dài, tinh thần ông bị tra tấn dã man. Ông nội vẫn chưa nhìn thấy Đàm Long thành gia lập nghiệp, ông không nỡ rời khỏi thế gian này như vậy. Nếu không phải vì điều trên, ông sẵn sàng ra đi chứ không muốn chịu thêm chút đau đớn nào nữa.
Ông cố nén đau đớn cười với Đàm Long: “ Ông không sao. Đúng rồi, không phải ngày mai cháu phải đi học sao? Tại sao hôm nay đã về đây rồi?”
“Trường học không có việc gì nên con về đây thăm mọi người.” Đàm Long biết nếu mình còn ở đây, ông nội dù đau đến mấy cũng sẽ không kêu thành tiếng: “Ông nội, con sang phòng cách vách thăm bà nội đã nhé.”
“Được, mau đi đi.” Ông nội chờ Đàm Long rời đi, không chịu được nữa mà rên lên mấy tiếng.
Đàm Long đi vào phòng cách vách.
Dì giúp việc đang xem tivi cùng bà nội Đàm lễ phép chào: “Đàm thiếu gia.”
Đàm Long hỏi bà: “Dì Triệu, hôm nay bà nội cháu có ổn không?”
Dì giúp việc thở dài: “ gần đây bà lão không chịu ăn gì cả, chúng tôi chỉ đành truyền nước biển để cung cấp dinh dưỡng cho bà thôi.”
Đàm Long đi đến bên cạnh bà nội rồi ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Bà nội, con về rồi này.”
Công việc của cha mẹ cậu vô cùng bận rộn, một năm có khi chỉ gặp mặt được mấy lần, vậy nên một tay ông nội bà nội nuôi cậu lớn khôn, tình cảm của cậu với hai người vô cùng sâu đậm.
Bà nội Đàm quay đầu nhìn cậu, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt, ngơ ngác hỏi: “ Cháu là ai vậy?”
Đàm Long tức khắc đỏ cả mắt: “Bà nội, con là Tiểu Long mà, bà có nhớ con không?”
Bà nội Đàm bị đột quỵ vào 5 năm trước, dẫn tới liệt nửa người, gần hai năm nay lại mắc thêm bệnh Alzheimer, cũng chính là bệnh suy giảm trí nhớ ở người già, khiến cho trí nhớ càng ngày càng kém. Vậy nên bà chỉ nhớ rõ Đàm Long khi còn nhỏ, còn bộ dạng khi lớn của cậu thì không tài nào nhớ nổi. Nhất là trong thời gian gần đây, trí nhớ của bà sụt giảm nghiêm trọng, không nhớ rõ được người và đồ vật xung quanh. Nếu còn như vậy nữa, bà sẽ mất ngôn ngữ, mất đi sự phối hợp giữa các động tác và suy giảm nhận thức mất.
“Tiểu Long?” Bà nội Đàm nhìn một lúc lâu cũng không nhớ nổi cậu là ai.
Đàm Long đau lòng giúp bà gài những sợi tóc ra sau tai: “Nếu như bà nội không nhớ ra cháu là ai thì không cần nghĩ nữa đâu.”
Bà nội Đàm tiếp tục quay đầu xem TV, nhưng bà có hiểu hay không thì không ai biết được.
Đàm Long nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của bà nội, không khỏi nhớ tới Hồi Xuân Đan mà Bạch Dạ đưa cho. Cậu lấy Hồi Xuân Đan từ trong ba lô ra, do dự có nên cho bà nội ăn hay không.
Dì giúp việc ngửi được mùi thơm bay ra từ viên đan dược, tò mò hỏi: “Đàm thiếu gia, thứ trong tay cậu là gì thế? Mùi dễ chịu quá, hơn nữa sau khi ngửi xong còn làm người ta cảm thấy tinh thần thoải mái hơn rất nhiều.”
Đàm Long cũng có cảm giác như vậy: “ Đây là viên thuốc mà một người bạn đưa cho cháu.”
Bà nội Đàm ngửi được mùi thơm, bất giác nhìn về phía viên thuốc trong tay của Đàm Long.
Đàm Long để ý rằng sau khi bà nội ngửi thấy mùi thơm, ánh mắt trở nên minh mẫn hơn. Cậu thử gọi một tiếng: “Bà nội?”
Bà nội Đàm nhìn về phía cậu, ngơ ngác kêu lên: “Tiểu Long?”
Đàm Long ngẩn ra, mừng rỡ nói: “Bà nội, bà có nhận ra con là ai không?”
“Tiểu Long.” Bà nội Đàm lại ngơ ngác kêu một tiếng, sau đó lại nhìn viên đan dược trong tay cậu.
Đàm Long quyết định còn nước còn tát, hạ quyết tâm nhét viên thuốc vào trong miệng của bà nội, bởi vì cậu tin tưởng Bạch Dạ sẽ không dùng viên thuốc này để hại cậu.
Dì giúp việc gấp gáp nói: “Đàm thiếu, tại sao cậu lại cho bà lão uống thuốc linh tinh như vậy chứ? Thuốc không thể uống bừa bãi được đâu.”
Bà vội vàng cạy miệng bà cụ ra, nhưng đan dược không thấy đâu nữa: “Ở, thuốc đâu rồi? Không phải bà lão nuốt mất rồi chứ? Đàm thiếu, viên thuốc của cậu là thứ gì vậy? Bà lão ăn xong sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Đàm Long cũng không dám khẳng định: “Chắc là không có việc gì xảy ra đâu.”
Dì giúp việc nóng ruột chết đi được: “Vậy có cần đưa bà lão đi kiểm tra không?”
Đàm Long nắm chặt tay bà nội: “ Đợi một chút đã, nếu bà nội có gì không thoải mái thì lập tức đưa tới bệnh viện.”
Thành Trấn nói viên thuốc này có hiệu quả tức thời, cậu cũng không biết có thật sự hữu hiệu như vậy không. Có điều Thành Trấn tuy cùng tuổi với bọn họ nhưng lại thành thục trầm ổn hơn nhiều, cậu ấy sẽ không đùa cợt những chuyện này đâu.
Dì giúp việc lo lắng đến mức đi đi đi lại.
Đàm Long cẩn thận quan sát phản ứng của bà nội, phát hiện ra bà không hề thấy khó chịu, đôi mắt càng ngày càng có thần. Hơn nữa cậu còn phát hiện ra bàn tay trái bị liệt của bà đang cử động.
Cậu kích động kêu lên: “Dì Triệu, dì mau xem xem, có phải ngón tay của bà nội đang cử động không”
“Ngón tay đang cử động sao?” Dì giúp việc nhanh chóng bước tới, nhìn thấy đầu ngón tay của bà lão thật sự đang cử động. Bà vui mừng nói: “ Đúng là đang cử động rồi? Đây là dấu hiệu tốt, nếu trị liệu và rèn luyện cơ thể của bà lão nhiều hơn, nói không chừng có thể hồi phục lại đấy.”
Đàm Long cuối cùng cũng yên tâm. Cậu tin rằng Hồi Xuân Đan thật sự đang phát huy tác dụng. Đàm Long cầm chặt tay của bà cụ, không ngừng gọi: “Bà nội, con là Tiểu Long Đây, bà có nhớ con không?”
Qua vài phút, Bà nội Đàm cuối cùng cũng chậm rãi quay đầu nhìn cậu, mở miệng nói: “Tiểu, Tiểu Long……”
Đàm Long vội vàng gật gật đầu: “Đúng vậy, là con đây, bà nhớ ra con là ai không?”
“Tiểu Long, Tiểu Long……” Ánh mắt Bà nội Đàm dần dần minh mẫn lại giống như người bình thường, sau đó bà nâng hai tay lên ôm lấy Đàm Long, vừa cười vừa khóc nói: “Con là cháu trai bảo bối của ta, Tiểu Long.”
Dì giúp việc không dám tin, vui sướng reo lên: “Đàm thiếu, bà lão nhớ ra cậu rồi. Còn cánh tay trái của bà nữa, bà có thể nhấc nó lên để ôm cậu rồi. Đúng là kỳ tích, tôi phải kể chuyện này cho ông cụ mới được.”
Dì giúp việc mừng rỡ chạy đến phòng cách vách. Ông cụ cũng vừa mới châm cứu xong. Sau khi nghe thấy tin tức thần kỳ kia, ông vội vàng đẩy xe lăn đến xem bà lão. Sau đó ông nhìn thấy bà nội Đàm tự mình đứng lên từ trên xe lăn, vui mừng đi dạo tại chỗ một vòng. Ông không tin được dụi mắt mấy cái, thấy bà lão vẫn đang đứng ở chỗ đó, không khỏi vui sướng mà khóc nức lên: “Bà ơi, bà khôi phục rồi sao? Thật sự khôi phục rồi sao?”
Đừng nói đến ông nội, ngay cả Đàm Long cũng không dám tin Hồi Xuân Đan lại có hiệu quả tốt như vậy. Cậu ngơ ngác nhìn bà nội đi lại trong phòng.
Bà nội Đàm vui vẻ đi đến trước mặt ông nội: “Ông, ông nhìn tôi đi, tôi có thể tự mình đi lại được rồi.”
Ông nội Đàm đỏ cả mắt: “Đúng là trời phù hộ Đàm gia chúng ta.”
Dì giúp việc cùng với các bác sĩ trong nhà đều vui mừng thay cho bọn họ: “Chúc mừng bà lão hồi phục khỏe mạnh.”
Bà nội Đàm đẩy xe lăn của ông nội đi một vòng: “Cảm ơn mọi người.”
Tuy rất vui mừng nhưng Đàm Long vẫn giữ được lý trí. Cậu bảo dì giúp việc và các bác sĩ rời khỏi phòng, sau đó lấy ra một viên Hồi Xuân Đan khác đưa cho ông nội: “Ông nội, đây là Hồi Xuân Đan mà bạn học cho cháu, công dụng không chỉ giúp bồi bổ cơ thể, mà còn có hiệu quả ngay tại chỗ. Vừa rồi bà nội ăn nó xong thì cơ thể trở nên khỏe mạnh,ông cũng dùng nó đi”