Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 46

Bên kia điện thoại là giọng nói của một người đàn bà, Bạch Dạ nghe thấy xa lạ nhưng lại vô thức cảm thấy quen thuộc: “Bà là……”

Đối phương khó tin kéo dài giọng nói chua ngoa sắc bén: “Mới có mấy tháng chúng ta không gọi điện cho con thôi mà con đã không nhớ rõ chúng ta là ai rồi? Đúng là con sói mắt trắng không có lương tâm.”

Tiếp theo, trong điện thoại lại vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Mắng gì mà mắng, suốt ngày chỉ biết mắng nhiếc thôi. Chửi mắng khiến nó chạy mất dép thì lấy ai đến cứu chúng ta đây?”

Người đàn bà tức giận nói: “Con sói mắt trắng này không nhận chúng ta nữa rồi.”

Bạch Dạ nghe đến đó, đại khái đoán được bọn họ chính là cha mẹ của Bạch Dạ cũ, Bạch Đức cùng Tằng Văn Hoa.

“Bà cứ mở miệng ra là nói sói mắt trắng, đổi lại thành tôi thì tôi cũng không nhận bà.  Đưa điện thoại cho tôi, để tôi nói chuyện với nó.” Bạch Đức cướp lấy điện thoại, vội vội vàng vàng nói: “Tiểu Dạ, cha là cha của con đây, gần đây con sống có tốt không?”

Bạch Dạ lãnh đạm nói: “Tiên sinh, cha tôi mấy tháng trước đã viết thư đoạn tuyệt quan hệ với tôi rồi, còn tuyên bố có chết già cũng không qua lại với tôi nữa. Về sau còn sợ tôi đến tìm bọn họ nên cố ý đổi số điện, cắt đứt mọi liên hệ. Vậy nên tôi là cô nhi không có cha mẹ, ông nhận nhầm người rồi.”

Lúc trước Hạ Sâm bỏ ra 3000 vạn để mua đứt quan hệ giữa mấy người Bạch Đức và Bạch Dạ cũ, mấy người bọn họ rứt khoát đặt bút ký vào thư đoạn tuyệt quan hệ, sau đó xoá tên Bạch Dạ ra khỏi hộ khẩu gia đình. 

Ngày đoạn tuyệt quan hệ đó, Bạch Dạ cũ rất đau lòng. Nhưng cùng lúc đó cậu ta cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, bởi vì về sau sẽ không có ai đánh cậu ta nữa.

Bạch Đức lúng túng nói: “Tiểu Dạ, chúng ta sai rồi, chúng ta thật sự sai rồi, lúc ấy chúng ta bị ma xui quỷ khiến nên mới làm vậy. Xong việc mới thấy vô cùng hối hận, cha cùng mẹ con mỗi đêm đều ngủ không ngon, ăn cũng nuốt không trôi, người gầy đi tận mười mấy cân. Nhưng cứ tưởng tượng đến cảnh con có thể sống những ngày tốt đẹp với kẻ có tiền, chúng ta lại cảm thấy đáng giá, ít nhất từ nay về sau con không cần phải sống những ngày nghèo khổ với chúng ta nữa, nửa đời sau của con cũng được đảm bảo rồi.”

Bạch Dạ hừ nhẹ trong lòng, cha của Bạch Dạ cũ rất biết cách nói chuyện, chẳng trách hết lần này đến lần khác cậu ta phải chịu thua trước bọn họ: “Nếu cảm thấy đáng giá, tại sao ông lại nói mình sai? Nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi ngắt máy đây, về sau không cần liên lạc với tôi nữa.”

Bạch Đức nghe thấy cậu muốn ngắt điện thoại, tức khắc luống ca luống cuống, lớn tiếng kêu khóc: “Con trai, đừng ngắt máy mà. Chúng ta chọc phải người không nên dây vào, con mau tới cứu chúng ta đi. Nếu như con không cứu chúng ta, chúng ta sẽ bị dìm chết mất.”

“Một sinh viên như tôi thì có năng lực gì để cứu mấy người chứ?”

Bạch Đức khóc lóc vô cùng thê thảm: “Còn chồng của con mà, chẳng phải chồng con là ông chủ lớn sao? Hắn nhất định có thể giúp chúng ta thoát khỏi kiếp nạn này. Con cầu xin hắn, bảo hắn tới cứu chúng ta đi, chúng ta không muốn chết. Con trai à, con mau tới cứu chúng ta đi.”

Tằng Văn Hoa cũng lớn tiếng khóc theo: “Tiểu Dạ, con giúp chúng ta lần này thôi, về sau chúng ta sẽ không bao giờ làm phiền con nữa.”

Bạch Dạ sao có thể không biết bọn họ là loại người nào, chỉ cần giúp bọn họ lần này, chắc chắn sẽ có lần thứ hai và vô số lần khác. Cậu cũng không muốn phí lời nữa, trực tiếp ngắt máy rồi cho số điện thoại này vào danh sách đen, sau đó thông qua ký ức của Bạch Dạ cũ hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra giữa cha mẹ với cậu ta.

Bạch Đức cùng Tằng Văn Hoa đối xử với cậu ta không tốt lắm, chỉ cần không vui sẽ đánh chửi dã man, thậm chí còn không cho cậu ta ăn cơm. Nhưng hai người họ cũng không đến nỗi táng tận lương tâm, ít ra Bạch Dạ tới tuổi học tiểu học còn đưa cậu đến trường để học tập. Khi thành tích thi của Bạch Dạ đặt vị trí top đầu, bọn họ liền khoe chuyện đó đi khắp nơi, vui vẻ đến mức cứ mở miệng ra là gọi con trai ngọt xớt. Lúc ấy Bạch Dạ cũng sống được vài năm hạnh phúc, chỉ là sau này Bạch Đức nghiện cờ bạc nên mới không có tiền cho cậu đi học, sau đó dần dần chuyển thành đánh mắng cậu ta.

Bạch Dạ ngồi trên xe, lại một số điện thoại lạ gọi tới, không cần nghĩ cũng biết là cha mẹ của Bạch Dạ cũ.

Cậu bấm đốt ngón tay tính toán, cha mẹ của cậu ta thật sự đắc tội với một nhân vật lớn, nếu như cậu không đi cứu người, bọn họ thật sự có khả năng sẽ bị dìm chết.

Bạch Dạ cảm thấy bản thân qua đó một chuyến vẫn tốt hơn, coi như trả lại phần ân tình Bạch Dạ cũ đã cho cậu cơ thể này để hoàn hồn, về sau sống hay chết của cha mẹ cậu ta đều không liên quan gì đến cậu nữa.

Cậu ấn nút nhận điện thoại rồi nói: “Ở đâu.”

Bạch Đức vội vàng đáp: “Chúng ta ở Tùng Hạc Lâu, lô ghế thiên địa.”

“Một giờ nữa sẽ tới.” Bạch Dạ ngắt điện thoại, lái xe đi theo hướng Tùng Hạc Lâu.

Khi cậu vừa xuống xe, chiếc xe bên cạnh cũng có một người vừa bước xuống. Hai người quay sang nhìn nhau, thấy đối phương là người quen thì đơ ra một lúc.

“Bạch Dạ?”

“Hạ Quân?”

“Tại sao cậu lại ở chỗ này?” Hai người đồng thời hỏi.

Tiếp theo, một ông lão bước xuống từ ghế sau xe của Hạ Quân. Ông lão nhìn khoảng 80, 90 tuổi, tóc trắng xoá, khắp mặt đều là nếp nhăn. Khi nhìn thấy Bạch Dạ, mặt ông lão nhăn nhó lại một chút.

Bạch Dạ nhìn ông lão, thấy không quen biết liền dời ánh mắt sang chỗ khác: “Tôi tới đây xử lý chút việc.”

Hạ Quân nghi hoặc: “Cậu có chuyện gì mà phải tới tận đây để xử lý?”

“Bạch Đức cùng Tằng Văn Hoa gây rắc rối gì đó ở đây, muốn tôi tới giúp bọn họ giải quyết.”

“Bạch Đức? Cha cậu phải không?” Hạ Quân đã từng thấy cha mẹ Bạch Dạ đến trường học gây sự, vừa không nói lý lại còn ngang ngược vô cùng, hơn nữa da mặt còn cực kỳ dày. Hai người đó cho rằng chỉ cần người nào quen biết Bạch Dạ đều phải giúp bọn họ, vậy nên họ mượn tiền của bạn bè cậu để tiêu, về sau Bạch Dạ trả lại là được.

“Ừ.”

“Có cần giúp không?”

Bạch Dạ nói: “Không cần, tôi có thể giải quyết được.”

Ông lão đột nhiên cười lạnh một tiếng.

Bạch Dạ quay đầu nhìn ông một cái.

Ông lão lại ngoảnh mặt ra phía khác.

Hạ Quân giải thích với Bạch Dạ: “Người tới Tùng Hạc Lâu ăn cơm, thân phận đều không đơn giản, chỉ sợ rằng cậu không giải quyết được thôi.”

“Nếu như không giải quyết được thì kệ không cứu nữa, để cho bọn họ tự sinh tự diệt đi.” Bạch Dạ không muốn thiếu ân tình người khác vì cứu mấy người Bạch Đức.

Hạ Quân: “……”

Ông lão nói với Hạ Quân: “Đi thôi.”

“Dạ, vâng ạ.” Hạ Quân nhanh chóng đuổi theo bước chân ông lão.

Bạch Dạ đi theo sau bọn họ vào trong.

Vẻ bề ngoài của Tùng Hạc Lâu mà một toà nhà cổ lâu đời, đồ trang trí bên trong cũng mang dáng dấp cổ xưa. Lầu một là nhà ăn chung, lầu hai là lô ghế bình thường, lầu ba là phòng riêng giành cho khách VIP, chỉ có nhân tài có thân phận và địa vị mới có thể đi lên lầu ba. 

Hạ Quân là khách quen, giám đốc quản lý vừa thấy Hạ Quân liền nhiệt tình tiến tới chào hỏi: “Hạ thiếu, hoan nghênh hoan nghênh, tôi không biết hôm nay cậu sẽ đến Tùng Hạc Lâu ăn cơm, bằng không nhất định sẽ dẫn người ra cửa nghênh đón cậu.”

Hạ Quân đã quen với bộ dạng khom lưng cúi đầu của giám đốc quản lý: “Tôi có hẹn với bạn ở lô ghế thiên địa.”

Bạch Dạ nghe thấy bọn họ cũng tới lô ghế thiên địa, không khỏi nhướng mày một cái, đúng là trùng hợp thật.

“Mọi người đi theo tôi.” Giám đốc quản lý cho rằng Bạch Dạ đi cùng với Hạ Quân, vậy nên không đuổi cậu đi, trực tiếp dẫn mấy người đi thang máy tới lô ghế thiên địa ở lầu ba.

Hạ Quân nhìn thấy Bạch Dạ vẫn luôn đi theo sau liền hỏi: “Tại sao cậu lại đi theo tôi?”

Bạch Dạ bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng tới lô ghế thiên địa.”

Hạ Quân,ông lão: “……”

Giám đốc quản lý gõ cửa phòng, cẩn thận nói: “Thưa ông Thành, ông Đàm, ông Cống, ông Văn, ông Thân, ông Tùng, mấy người Hạ thiếu tới rồi.”

Qua vài giây, cửa phòng mới được mở ra.

Cửa lớn vừa mở, bên trong đã truyền đến tiếng kêu khóc thảm thiết.

“Sẽ đến, con trai tôi nhất định sẽ đến mà.”

“Nó nói nhất định sẽ đến đây trong giờ nữa, hiện tại vẫn chưa đến, chắc chắn là tại đường bị tắc, mọi người chờ thêm một chút.”

“Các người đưa điện thoại cho chúng ta, chúng ta sẽ gọi điện thoại lại cho nó.”

“A a —— a a —— Các người đừng có giục nữa, bạn đời của con trai tôi là một nhân vật vô cùng lợi hại, hắn sẽ không tha cho các người đâu.”

Hạ Quân, ông lão cùng với Bạch Dạ nghe được lời này, khóe miệng giật mạnh vài cái.

Tiếp theo truyền đến giọng nói trầm đục của một ông cụ: “Phải không? Ông đây cũng muốn nhìn xem rốt cuộc hắn lợi hại như thế nào đấy.”

Hạ Quân, ông lão cùng Bạch Dạ: “……”

Giám đốc quản lý làm bộ không thấy những chuyện xảy ra bên trong, quay sang làm tư thế mời vào với mấy người Hạ Quân: “Hạ thiếu, mời mọi người.”

Hạ Quân nhìn về phía ông lão.

Ông lão hừ lạnh một tiếng rồi đi vào trong.

Hạ Quân quay đầu nhỏ giọng nói với Bạch Dạ: “Bên trong phần lớn đều là những nhân vật lớn có uy tín ở Đại Đô Thành, cha mẹ cậu ai không chọc lại chọc phải bọn họ, xem cậu định giải quyết vấn đề này như thế nào.”

Bạch Dạ: “……”

Sau khi ông lão đi vào phòng, việc đầu tiên làm là nhìn về phía cặp nam nữ trung niên đang quỳ trên mặt đất, trên người bọn họ ăn mặc toàn đồ hàng hiệu, nhưng sau khi bị đánh cho một trận, trên quần áo của họ toàn là dấu chân, phần da thịt lộ ra ngoài toàn một màu xanh tím, trông vô cùng chật vật.

Nhóm người lớn tuổi trong phòng nhìn thấy ông lão tới, thay nhau cười đứng lên đón.

“Lão Hạ, tại sao ông lại là người đến cuối cùng thế, ông nói xem, đến tuổi này rồi mà vẫn không sửa được thói quen này à?”

“Lão Hạ, mấy năm nay ông đi đâu đấy, cũng chẳng liên hệ với mấy người bạn già chúng tôi ra ngoài ngồi nói chuyện một bữa, bọn tôi còn cho rằng ông quên mất đám bạn già này rồi.”

“Lão Hạ, theo quy định cũ, người đến cuối cùng phải tự phạt một chén.”

Ông Hạ đã nhiều năm không gặp bạn bè của mình, thấy vậy liền cười to một tiếng, vừa muốn mở miệng lại nghe thấy hai người trên mặt đất kích động kêu lên: “Con trai, con trai tôi tới rồi.”

Mấy ông lão đang cười tủm tỉm lập tức mặt sầm xuống, nhìn về phía hai gã trẻ tuổi đứng ở cửa.

Hạ Quân chịu không nổi ánh nhìn căm tức của các ông lão, nhanh chóng đi đến bên cạnh ông Hạ, tỏ vẻ hắn không phải là con trai của hai người trên mặt đất.

Bạch Dạ trợn trắng mắt.

Bạch Đức cùng Tằng Văn Hoa chịu đựng đau đớn bò dậy, nghiêng nghiêng ngả ngả đi về phía Bạch Dạ: “Con trai, Tiểu Dạ, cuối cùng con cũng tới rồi.”

Bạch Dạ nhíu mày hỏi: “Sao lại thế này?”

Bạch Đức nhìn phía sau cậu, không thấy có ai khác liền gấp gáp hỏi: “Chồng của con đâu? Hắn không tới sao?”

Tằng Văn Hoa vẻ mặt hoảng loạn: “Hắn thích Tiểu Dạ như vậy, tại sao lại không tới chứ? Hay là hắn đang ở dưới lầu chưa kịp đi lên?”

Bạch Dạ không được tự nhiên liếc mắt nhìn Hạ Quân một cái: “Cái đó…..”

Sớm biết rằng Hạ Quân cũng ở đây, cậu sẽ chả tới để giờ bị mất mặt như thế này đâu.

Bạch Đức chú ý tới ánh mắt của cậu liền quay lại sau quan sát, Hạ Quân nhìn quá tuổi trẻ, cho nên ông ta chỉ nhìn thoáng qua, sau đó dời ánh mắt sang ông lão bên cạnh Hạ Quân: “Tiểu Dạ, ông ta chính là chồng của con ư?”

Ông ta chỉ biết Bạch Dạ kết hôn cùng với một ông chủ lớn, ông ta chưa từng gặp mặt người đó, cũng không biết ông chủ lớn này là ai.

Tằng Văn Hoa chớp chớp mắt: “Già vậy sao.”

Bà ta chỉ biết ông chủ lớn kia hơn Bạch Dạ rất nhiều tuổi, nhưng không ngờ rằng sẽ già như vậy.

Bạch Đức thấp giọng trách mắng: “Bà không biết thì đừng nói lung tung, hiện tại đang thịnh hành trào lưu gặm cỏ non, Tiểu Dạ đứng với ông ấy nhìn xứng đôi chưa kìa.”

“Nói cũng phải.” Tằng Văn Hoa thấy quan hệ giữa ông lão và những người ở đây không tệ, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Có chồng của Tiểu Dạ ở đây, chúng ta được cứu rồi.”

Bạch Dạ, Hạ Quân: “……”

Mấy ông lão yên lặng nhìn về phía ông Hạ.

Ông Văn nói: “Lão Hạ, ông có còn coi chúng tôi là bạn không, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ông tái hôn mà cũng chẳng mời chúng ta  tới uống ly rượu mừng.”

Ông Cống nhịn cười: “Lão Hạ, gừng càng già càng cay.”

Ông Thành nói: “Nếu như bọn họ là cha mẹ vợ của lão Hạ, vậy thì bỏ qua chuyện lúc trước bọn họ tát tôi đi.”

Ông Hạ nổi hết gân xanh lên: “Đầu óc của các ông bị lừa đá hết rồi à, tôi bằng này tuổi rồi, sao có thể kết hôn cùng với một người bằng tuổi cháu tôi chứ? Hơn nữa bà lão nhà tôi vẫn còn mà, nếu như bị bà ấy nghe thấy thì phải làm sao.”

Ông Thành ngẫm lại cũng thấy đúng, bỗng chốc mặt sầm xuống, nhìn về phía Bạch Dạ nói: “Vậy chồng của cậu rốt cuộc là ai? Nếu như không gọi hắn tới đây, cả nhà mấy người đừng ai mong rời khỏi nơi này cả.”

Hạ Quân, ông Hạ: “……”

Bọn họ có tính là người một nhà của Bạch Dạ không?

Đúng lúc này, cửa phòng bị ai đó đẩy ra: “Ông nội, chúng con trở lại rồi.”
Bình Luận (0)
Comment