Thái Sinh và Đinh Phồn tự biết bản thân không phải là đối của của Tông Đường chủ liền nhanh chóng bay ra sau Bạch Dạ.
Tông Đường chủ đánh giá Bạch Dạ. Ông không cảm nhận được chút tu vi nào trên người của đối phương. Nếu như đối phương không phải là một người bình thường thì chính là dùng pháp khí để che lấp đi thực lực thật sự của bản thân. Huống chi đối phương còn đi cùng Hạ Quân, ông cũng ngại tranh chấp với bọn họ. Vậy nên chỉ cần đối phương không chủ động gây sự với ông, ông cũng sẽ không ra tay.
Ông thu hồi lại tầm mắt, quay sang nói với người mới: “Hai người còn không mau đưa hồn phách vào trong đi.”
“Vâng.” Hai người mới bắt đầu sử dụng linh lực.
Đinh Phồn sốt ruột kêu lên: “Tôi muốn cậu chết đi, bọn họ……”
Tông Đường chủ nhìn chằm chằm vào bà, đáy mắt lóe lên sát ý: “Bà muốn ai chết?”
Bạch Dạ, Hạ Quân, Đinh Phồn, Thái Sinh: “……”
Đinh Phồn hạ giọng lẩm bẩm sau lưng Bạch Dạ : “Bọn họ sắp đoạt vị trí đầu thai rồi, làm sao bây giờ? Nếu như bị bọn họ cướp mất, vậy thì A Sinh phải làm sao? A Sinh không đầu thai được, hồn phách sẽ không chống cự nổi mà tan biến ở thế giới này mất.”
Thái Sinh không muốn biến mất, ông muốn cùng Đinh Phồn tiếp tục mối lương duyên giữa hai người: “Để tôi vào trong cướp lại.”
Đinh Phồn đồng ý: “Được.”
Tông Đường chủ chĩa kiếm về phía bọn họ: “Không muốn hồn phi phách tán ngay bây giờ thì cứ tới cướp thử xem.”
Thái Sinh, Đinh Phồn: “……”
Người nhà của sản phụ đang nôn nóng chờ ngoài cửa phòng sinh, trong lòng họ giờ chỉ có sự an nguy của người mẹ và đứa trẻ trong bụng, vậy nên không chú ý tới bầu không khí sóng gió giữa Tông đường chủ và Bạch Dạ.
Hạ Quân nhỏ giọng nói vào tai Bạch Dạ: “Tôi muốn xem cậu làm thế nào để đưa Thái Sinh đi đầu thai trước mặt Tông Đường chủ.”
Bạch Dạ nhìn thấy hồn phách trong tay người mới đang chậm rãi bay vào phòng sinh, cậu vội vã cất canh Mạnh bà đi rồi lấy ra một vật hình cầu có ánh sáng màu trắng to bằng khoảng bàn tay, nhìn giống bóng đèn hình tròn bình thường: “Thái Sinh vào trong đi.”
Thái Sinh hỏi: “Đây là cái gì?”
Bạch Dạ nói: “Đây là con đường đưa ông đi đầu thai. Tên là Nhân, đạo.”
“Nhân đạo?” Hạ Quân nghe hơi quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra đây là thứ gì. Nhưng chỉ dùng thứ này thôi mà có thể đưa người ta đi đầu thai được, chuyện này cũng nực cười thật đấy?
“Đầu thai từ đây ư?” Thái Sinh lần đầu tiên nghe thấy có chuyện như vậy: “Không phải là trực tiếp chui vào bụng của thai phụ sao?”
“Thai phụ sắp sinh rồi, ông đừng hỏi nhiều như vậy nữa. Tôi sẽ không hại ông. Hay là ông muốn chết trong tay của Tông Đường chủ đấy?”
Đinh Phồn: “……”
Thái Sinh nhìn thấy Tông Đường chủ đang gắt gao nhìn bọn họ. Ông khẽ cắn môi, nhanh chóng chui vào trong Nhân đạo.
Cùng lúc đó, mấy người Tông Đường chủ cũng đã đưa hồn phách vào trong phòng sinh.
Đinh Phồn vô cùng lo lắng, bay tới bay lui trước mặt Bạch Dạ: “Tôi muốn cậu chết đi, A Sinh bay vào nhân đạo mà cậu nói rồi, thật sự có thể đi đầu thai sao?”
“Chắc là được.” Bạch Dạ lần đầu tiên đưa người khác đi đầu thai, cậu cũng không dám khẳng định sẽ thành công.
Đinh Phồn, Hạ Quân: “……”
Bạch Dạ lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ: “Còn ba phút nữa là thai phụ bên trong sẽ sinh, chờ đến lúc y tá ôm đứa trẻ ra ngoài là sẽ biết có đầu thai thành công hay không.”
Ba phút không hề dài, nhưng đối với những con người đang chờ đợi ở đây mà nói thì lại giày vò vô cùng.
Đinh Phồn nôn nóng bay tới bay lui ở trong không trung.
Hai người mới do Tông Đường chủ dẫn dắt vô cùng lo lắng bản thân sẽ thất bại. Nếu như đưa người đi đầu thai không thành công ba lần sẽ bị đá ra khỏi bộ phận này, về sau có thể ở lại Hạ gia hay không cũng không chắc chắn lắm.
Tông đường chủ lại vô cùng bình tĩnh, bởi vì những người mới do ông dẫn dắt chưa bao giờ nếm mùi vị thất bại cả.
Gần tới 9 giờ rưỡi, cửa phòng sinh rốt cuộc cũng được mở.
Y tá ôm đứa trẻ mới sinh bước ra, quay sang chúc mừng chồng của sản phụ: “Chúc mừng anh Kinh, vợ anh đã sinh cho anh một bé trai.”
Chồng sản phụ kích động ôm lấy đứa trẻ: “Con trai, tôi có con trai rồi.”
Bà nội của đứa trẻ nói: “Đưa đứa bé cho mẹ, con mau đi xem vợ mìnhđi.”
“Được.” Người chồng đi về hướng vợ mới được đẩy ra khỏi phòng sinh.
“A Sinh.” Đinh Phồn nhanh chóng bay qua đó rồi nói với đứa trẻ: “Là A Sinh phải không?”
Một đứa trẻ mới ra đời không biết nói chuyện, tất nhiên không thể trả lời được. Có điều trên tay đứa trẻ hiện nên sợi tơ hồng nối liền với bà.
“Là A Sinh, là A Sinh.” Đinh Phồn mừng rỡ như điên kêu lớn lên.
Hạ Quân khiếp sợ nói: “Thái Sinh thật sự đầu thai thành công sao?”
Rốt cuộc Bạch Dạ làm được như thế nào vậy?
“Sao có thể?” Tông Đường chủ tiến lên vài bước xem đứa trẻ, nhìn thấy hồn phách bọn họ đưa vào lúc trước đang quay quanh người đứa trẻ, không ngừng va chạm với cơ thể nó, ý đồ cướp lấy khối thể xác này.
Ông không khỏi ngẩn người: “Thất bại? Thất bại ư?”
Từ lúc ông làm việc trong ngành này chưa từng thất bại lần nào, tại sao lần này lại thất bại được.
Tông Đường chủ nhìn về phía hai người mới.
Hai người mới hoảng loạn nói: “Đường chủ, chúng tôi làm theo lời ngài dặn dò, đưa hồn phách vào trong phòng sinh, cũng không biết vì sao lại không thành công.”
Tông Đường chủ vẫn luôn ở cạnh giám sát, tất nhiên biết được bọn họ có làm sai hay không, nhưng nếu lỗi không nằm ở bọn họ thì tại sao lại thế này?
Ông bất giác nhìn về phía Bạch Dạ.
Bạch Dạ đi về phía cha đứa trẻ: “Chúc mừng chúc mừng, chúc mừng Kinh tiên sinh có được một người con xuất sắc.”
“Cảm ơn.” Người chồng nghi hoặc nhìn Bạch Dạ: “Không biết cậu là……”
“Tôi chỉ là một người đi ngang qua, nghe được y tá nói chị nhà đã sinh cho anh một bé trai, nhịn không được vui vẻ thay cho anh thôi.” Bạch Dạ nhìn về phía khuôn mặt của đứa trẻ, cười nói: “Tướng mạo của đứa trẻ rất tốt, về sau sẽ là một người cực kỳ hiếu thuận với cha mẹ. Hơn nữa còn có chí tiến thủ, cho dù là học tập hay là sự nghiệp thì đều có đất dụng võ. Về sau đứa trẻ này còn có một người vợ vô cùng yêu thương mình và một gia đình hòa thuận. Cuộc đời nó ở kiếp này sẽ diễn ra vô cùng thuận lợi, cơ thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.”
“Tiên sinh, cậu biết đoán mệnh ư?” Ánh mắt người chồng sáng lên, cho dù lời Bạch Dạ nói là thật hay giả cũng đều làm anh ta thấy vui vẻ, ngay cả bà nội bà ngoại đứa trẻ nghe được cũng thấy rất mừng rỡ.
Bạch Dạ gật đầu.
Lúc này, thang máy đã đến.
Y tá đẩy người vợ vào trong.
Người chồng cũng đi theo vào, sau đó xoay người cảm ơn Bạch Dạ: “Cảm ơn tiên sinh đã bói cho con chúng tôi một quẻ.”
Ngay sau đó, cửa thang máy đóng lại.
Đinh Phồn nhìn về phía Bạch Dạ: “Tôi muốn cậu chết đi, tôi……”
Trước khi Bạch Dạ tới đây đã xem qua sinh tử bạc của Đinh Phồn: “Ba tháng sau bà có thể đi đầu thai, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp cho bà.”
“Cảm ơn cậu, giờ tôi phải ở bên A Sinh đã.” Đinh Phồn vui vẻ chui vào thang máy.
Bạch Dạ nhanh chóng nói: “Nhớ đánh giá tốt cho tôi nhé.”
“Được.”
Tông Đường chủ lấy lại tinh thần, tức giận nói với Hạ Quân: “Quân thiếu, đây là bạn của cậu sao? Cậu ta phá vỡ trật tự đầu thai của chúng ta rồi.”
Hạ Quân day day huyệt giữa trán đang đau nhức.
Tông Đường chủ cất hồn phách đang bay lượn trong không trung “Hồn phách này khi còn sống đã trả năm ngàn vạn, chỉ định phải đưa hắn đầu thai vào một gia đình khá giả hoặc là giàu có. Nhưng hiện tại bị người ta đoạt mất vị trí rồi, cậu nói xem giờ tôi phải đưa hồn phách này đến đâu đây?”
Bạch Dạ lấy Sinh tử bạc ra rồi hỏi: “Hồn phách trong tay ông tên là gì?”
Tông Đường chủ đề phòng nhìn cậu: “Cậu muốn làm gì?”
“Tôi xem hắn có thể đầu thai đến nơi nào.”
Tông Đường chủ nhìn Hạ Quân.
Hạ Quân gật gật đầu.
Tông Đường chủ nói: “Hắn tên Tiền Xương Huân.”
Dứt lời, Sinh tử bạc trong tay Bạch Dạ lập tức tự lật, tìm thấy trang có liên quan tới Tiền Xương Huân thì dừng lại, bên trên ghi lại cuộc đời của hắn. Cậu đọc sơ qua một chút, sau đó cười lạnh một tiếng: “Tiền Xương Huân kiếp này làm không ít chuyện xấu, có hành vi đáng khinh với những bé gái vị thành niên, không hiếu thuận với cha mẹ, vì kiếm tiền mà dùng không ít thủ đoạn ti tiện. Loại người như này mà cũng để hắn đầu thai làm người à? Vậy kiểu người chỉ biết thu tiền như các người thì có khác gì hắn đâu?”
Mặt Tông Đường chủ bỗng chốc sầm xuống: “Hạ gia chúng tôi làm việc, làm gì đến lượt một người ngoài như cậu phán xét? Hơn nữa chúng tôi chính là những người nhận tiền để giúp người ta giải quyết mọi chuyện, hiện tại thu của hắn năm ngàn vạn, sau đó tìm cho hắn một gia đình tốt thì có gì sai?”
Quan niệm của mỗi người đều khác nhau, Bạch Dạ cũng không có ý định sửa lại tư tưởng của Tông Đường chủ. Hơn nữa chính bản thân cậu cũng không phải là một người tốt cho lắm, vậy nên cũng không thể bắt người khác làm người thiện lương được. Cậu cất Sinh tử bạc đi: “Hồn phách trong tay ông thích hợp đầu thai thành con trâu thiếu một chân ở kiếp sau, cần cù giúp người nông dân trồng trọt cả đời.”
“Cậu……”
Hồn phách trong tay Tông Đường chủ nghe thấy kiếp sau bản thân phải làm một súc vật, lập tức tỏ ý không muốn. Nó điên cuồng lăn qua lăn lại trong tay của Tông Đường chủ, cuối cùng tuột khỏi tay ông, bay ra khỏi bệnh viện.
“Ấy, không thể để hắn chạy.” Tông Đường chủ sốt ruột nói với hai người mới: “Còn không mau đuổi theo đi.”
Nếu hồn phách chạy lung tung nói với người khác là nhà họ Hạ làm việc không giữ chữ tín, về sau còn ai dám đến cửa tìm bọn họ làm việc nữa.
“Vâng.” Hai người mới thấy thang máy tới, lập tức chạy vào trong.
Tông Đường chủ cũng đi theo vào rồi quay đầu nói với Hạ Quân: “Việc này tôi sẽ nói cho Sâm thiếu biết.”
Mắt Hạ Quân sáng rực lên: “Được thế thì còn gì bằng, ông mau bảo anh tôi ra mặt giải quyết chuyện này đi. Tốt nhất là giải quyết luôn tên đàn ông ở bên cạnh tôi bây giờ.”
Tông Đường chủ: “……”
Tiếp theo, cửa thang máy đóng lại.
Bạch Dạ tặc lưỡi nói: “Hạ gia các người chỉ làm việc cho kẻ có tiền, chẳng trách trong nhà lại giàu có như vậy.”
Hạ Quân thanh minh: “Đây là chuyện thường tình mà? Có ai mở công ty là để làm từ thiện đâu? Cứ cho là có những cơ quan tổ chức làm từ thiện đi nữa thì trong lúc họ giúp đỡ người khác, những cơ quan đó cũng phải nghĩ ra cách kiếm tiền thì mới có điều kiện làm từ thiện được. Hơn nữa dù cho quỷ hồn không có tiền thì chúng tôi cũng đưa họ đi đầu thai mà.”
“Tôi cũng chẳng nói các người làm sai, cậu không phải cần giải thích nhiều như vậy. Tôi đói rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi. Hơn nữa tôi muốn ăn món đắt nhất, cậu trả tiền.”
Hạ Quân: “……”
Hai người ăn cơm xong rồi mới về Hạ gia, lúc này đã gần một giờ rồi.
Bạch Dạ trở lại phòng tắm rửa, tắm xong đi ra thì thấy Hạ Sâm vẫn chưa trở về. Cậu hưng phấn bổ nhào lên giường: “Đêm nay ngủ một mình thật tốt.”
Sau đó cậu ngẫm nghĩ lại, tối qua cậu nói mớ khiến Thần Khí bay ra trói Hạ Sâm cả một buổi tối, cho nên tên Hạ Sâm này có khi sợ cậu lại nói mớ nên mới không ngủ cùng cậu.
Bạch Dạ vui vẻ cười ha ha rồi gửi tin nhắn thoại cho Hạ Sâm, cố ý làm giọng ỏn ẻn nói: “Cục cưng, một mình tôi trên giường cô độc khó vào giấc quá, không ngủ được thì phải làm sao bây giờ? Anh mau trở về với tôi đi, tôi thích anh nghe tôi nói mớ khi ngủ.”
Sau khi gửi xong tin nhắn, cậu vui vẻ vất điện thoại sang một bên rồi đi ngủ.
Hạ Sâm lúc đó đang ở trong công ty gia đình để làm việc, nghe thấy tin nhắn thoại của cậu liền cười nhạt một tiếng: “Dám “trêu đùa” tôi như vậy, rồi có sẽ lúc cậu phải hối hận đấy.”