Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 55

Mấy người Bạch Dạ đến tiệm tạp hóa để mua quả cầu thủy tinh trước, sau đó đi tới một nhà hàng gần đó để ăn cơm.

Hạ Quân biết Bạch Dạ cảm thấy tò mò với tất cả mọi thứ ở Huyền Thị, vậy nên cố ý lựa chọn chỗ có thể nhìn ra đường phố bên ngoài để ngồi xuống.

Dư Dược cầm thực đơn đưa cho Bạch Dạ: “Cậu lần đầu tiên tới Huyền Thị, cậu gọi món đi.”

Bạch Dạ mở thực đơn ra, cậu đọc thì hiểu mặt chữ nhưng lại không biết đó là món gì, ví dụ như như “Thét chói tai đi, người tu chân”, “Người trong một nhà yêu thương nhau”, “Táng tận thiên lương”,…., Cậu chau mày lại: “Những thứ này là món gì thế?”

Phí Giang nói: “Cậu cảm thấy tên của món ăn nào dễ nghe thì cứ gọi món đó đi.”

Bạch Dạ gọi bừa bảy món trong thực đơn.

Hạ Quân chờ người phục vụ đi ra ngoài liền lấy quả cầu thủy tinh ra kiểm tra cho Bạch Dạ: Cậu đặt tay lên trên quả cầu thủy tinh là có thể kiểm tra được linh căn.”

“Ừ.” Bạch Dạ hà hơi vào hai bàn tay.

Hạ Quân: “……”

Dư Dược cười ha ha: “Bạch Dạ, có phải cậu thấy rất lo lắng không?”

Phí Giang nói: “Chắc chắn là rất lo lắng, nếu như không có linh căn thì sẽ vô duyên với việc tu luyện. Cũng may chúng ta kiểm tra từ khi còn rất nhỏ, lúc đó vẫn chưa hiểu chuyện nên hoàn toàn không biết lo lắng là gì.”

Hạ Quân an ủi Bạch Dạ: “Cậu đừng lo lắng, tôi cảm thấy cậu có linh căn.”

Nếu không làm sao có thể điều khiển pháp khí.

Bạch Dạ gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”

Hạ Quân: “……”

Phí Giang buồn cười nói: “Ai cho cậu tự tin thế.”

“Tự tôi thấy thế.” Thật ra Bạch Dạ tự tin là vì có thần khí, bởi vì chúng nói trong cơ thể cậu ta có sức mạnh, sở hữu nguồn sức mạnh đó không thể nào là người bình thường được: “Tôi muốn bắt đầu kiểm tra.”

Cậu đặt hai tay lên trên quả cầu thủy tinh.

Mấy người bọn họ vội vàng cúi đầu nhìn chằm chằm xem quả cầu có thay đổi gì không. Tiếp theo, trung tâm của quả cầu bắt đầu xoay tròn.

“Có, có, có phản ứng rồi.” Phí Giang kích động kêu lên.

Bạch Dạ vui mừng nói: “Có phải tôi có thể tu luyện được không?”

Hạ Quân nói: “Chỉ là một chút thay đổi mà thôi, vẫn chưa hiện ra linh căn của cậu là gì. Cậu chờ một chút, đừng bỏ tay ra.”

Mọi người quan sát từng cử động của quả cầu, phần trung tâm đang xoay tròn từ từ dừng lại, sau đó hiện lên hình ảnh một người đàn ông giống với Bạch Dạ như đúc, chỉ khác là để tóc dài mà thôi.

Cả bọn sửng sốt.

Bạch Dạ hỏi: “Đây là linh căn gì?”

“Này……” Hạ Quân và mấy người Dư Dược Quay sang nhìn nhau: “Có linh căn hình người sao?”

Phí Giang gãi mặt: “Chưa từng nghe thấy.”

Dư Dược nhíu mày: “Có phải chúng ta bị lừa rồi không? Có khi đây không phải là quả cầu thủy tinh để kiểm tra linh căn.”

Hạ Quân nói: “Quả cầu thủy tinh không phải là vật quá đắt tiền, ai sẽ dùng nó để lừa gạt người khác chứ.”

“Cũng đúng.”

Bạch Dạ nhìn thấy người trong quả cầu cử động: “Cử động kìa, người bên trong quả cầu cử động.”

Mọi người lại nhìn về phía quả cầu thủy tinh, chỉ thấy người ở trong đó quay sang cười với bọn họ, sau đó dựng thẳng ngón giữa lên.

Hạ Quân, Dư Dược, Phí Giang giận dữ: “Mẹ nó, quá kiêu ngạo.”

Bạch Dạ cười ha ha: “Tính cách giống tôi, chắc chắn nó là linh căn của tôi.”

Tiếp theo, người trong quả cầu biến mất.

“Ủa, không thấy đâu nữa rồi.” Bạch Dạ sờ đi sờ lại quả cầu: “Tại sao nó lại không có phản ứng gì?”

“Tôi thử xem.” Hạ Quân duỗi tay đặt lên trên quả cầu thủy tinh, bên trong liền xuất hiện sấm sét: “Tôi có linh căn biến dị lôi, cho nên trong quả cầu thủy tinh sẽ xuất hiện hình sấm sét. Nói cách khác, quả cầu thủy tinh này không có vấn đề. A Dược, cậu cũng thử xem sao.”

Sau khi hắn buông ra, Dư Dược tiến tới đặt tay lên trên quả cầu, bên trên liền xuất hiện màu đỏ và màu xanh lá: “Màu đỏ đại diện cho lửa, màu xanh lá đại diện cho cây cối, cho nên của tôi là linh căn Hỏa Mộc.”

Hạ Quân giải thích với Bạch Dạ: “Linh căn chia thành các thuộc tính trong ngũ hành như kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, trong đó kim là màu vàng, mộc là màu xanh lá, thủy là màu lam, hỏa là màu đỏ, thổ là màu vàng đất. Trừ những thứ kể trên da thì còn có linh căn biến dị. Linh căn biến dị là linh căn được thăng hoa do hai hoặc ba thuộc tính của ngũ hành hoà trộn với nhau. Linh căn sấm của tôi cũng là linh căn biến dị, ngoài ra còn có linh căn gió, linh căn băng. Trừ những loại đó ra thì còn có rất nhiều linh căn hiếm và lạ. Tôi cũng không nói nhiều với cậu nữa.”

Phí Giang đặt tay lên trên quả cầu thủy tinh, bên trong hiện lên màu vàng đất: “Của tôi là linh căn kim thổ. Chúng ta kiểm tra đều không sai, quả cầu thủy tinh này chắc chắn không có vấn đề, nhưng tại sao Bạch Dạ lại kiểm tra ra một người giống hệt với cậu ta vậy?”

Hạ Quân đề nghị: “Bạch Dạ, cậu kiểm tra lại một lần nữa đi.”

“Được.” Bạch Dạ đặt tay còn lại lên trên quả cầu thủy tinh, trung tâm của quả cầu lại xoay tròn giống hệt lúc trước, sau đó xuất hiện một người đàn ông tóc dài giống y đúc Bạch Dạ. Chỉ khác là bây giờ biểu cảm của hắn không còn là vẻ mặt tươi cười nữa mà là không kiên nhẫn. Hắn cũng không còn giơ một ngón giữa nữa mà là giơ cả hai, mỗi tay một ngón, sau đó xoay người một cách ngầu bá cháy rồi biến mất.

“Vãi thật, mình cứ thấy hắn một lần là muốn đánh hắn một lần.” Dư Dược tức giận đập bàn.

Hạ Quân cũng bực mình đến mức gân xanh trên trán nổi cộm lên. Hắn cảm thấy cái tên trong quả cầu thủy tinh này đúng là biết làm người khác tức giận giống hệt Bạch Dạ.

Phí Giang đỡ trán: “Bạch Dạ, tôi có thể đấm cậu không? Dù sao thì cậu với hắn ta cũng giống nhau, tôi cảm thấy đấm cậu cũng không khác lắm so với đấm hắn ta.”

Bạch Dạ trừng cậu ta một cái: “Vậy rốt cuộc linh căn của tôi là gì?”

Hạ Quân thở dài: “Tình trạng của cậu quả thực rất kỳ lạ. Nếu như không có linh căn, quả cầu thủy tinh sẽ không có phản ứng gì, nhưng với trường hợp của cậu thì trong quả cầu lại xuất hiện một con người. Tôi cho rằng có lẽ cậu vẫn có thể tu luyện, đợi đến khi về nhà tôi sẽ dạy cậu cách dẫn khí vào cơ thể, nếu cơ thể hấp thụ được linh khí thì chứng tỏ cậu có thể tu luyện. Nhưng thời gian tu luyện vô cùng dại, hơn nữa không biết linh căn của cậu là gì, vậy nên không rõ cậu phải tu luyện tới khi nào mới có thể dẫn khí vào cơ thể. Ví dụ như là Tạp linh căn, khả năng dẫn khí vào người tương đối chậm, có khi phải mấy tháng hoặc mấy năm trôi qua mới thành công. Nếu là Thiên linh căn hoặc là linh căn biến dị thì khả năng dẫn khí lại khá nhanh. Nếu như khả năng lĩnh hội của cậu cao thì chỉ cần hai đến ba ngày là có thể dẫn khí vào cơ thể rồi.”

Bạch Dạ hỏi: “ Tạp linh căn và Thiên linh căn là gì?”

“Thiên linh căn là linh căn chỉ có duy nhất một loại thuộc tính, linh căn dồi dào, tốc độ tu luyện nhanh hơn gấp mấy lần so với linh căn bình thường, khi tấn thăng cảnh giới bình thường rất ít gặp phải khó khăn. Còn một loại khác tên là  Chân linh căn, là linh căn gồm hai hoặc ba thuộc tính, mỗi loại linh căn thuộc tính cũng rất đầy đủ, nhưng tốc độ tu luyện chậm hơn một chút so với Thiên linh căn. Cuối cùng là Tạp linh căn hay còn gọi là Ngụy linh căn, bao gồm bốn hoặc năm loại linh căn thuộc tính, rất lẫn lộn, cũng không hề đầy đủ, mỗi loại linh căn thuộc tính đều không trọn vẹn, tốc độ tu luyện rất chậm. Nói một cách thô thiển thì Thiên linh căn chỉ cần nhét khí đầy một cái ống là được, bởi vì miệng ống to, có thể nhét vào rất nhanh, Chân linh căn thì phải nhét đầy hai đến ba cái ống, miệng ống cũng nhỏ hơn một chút so với Thiên linh căn, cho nên tốc độ sẽ chậm hơn một chút. Mà Tạp linh căn thì phải nhét đầy tận bốn đến năm cái ống, miệng ống thì bé xíu, rất khó nhét vào trong, vậy nên mới khiến tốc độ cực kỳ chậm. Tôi nói như vậy có hiểu không?”

Bạch Dạ gật đầu: “Tôi cảm thấy cậu không làm thầy giáo đúng rồi đáng tiếc.”

Hạ Quân khinh bỉ: “Đợi sau khi trở về, tôi sẽ hỏi những người khác về kết quả kiểm tra của cậu.”

“Ừ.”

Lúc này, người phục vụ gõ cửa rồi đưa đồ ăn vào, hơn nữa bảy món ăn đều được mang lên một lúc.

“Các vị tiên sinh dùng món từ từ.” Người phục vụ lui ra ngoài.

Trước tiên Bạch Dạ nhìn vẻ bề ngoài của món ăn, đều là những món mà cậu chưa từng thấy bao giờ, có điều nhìn thấy rất hấp dẫn, cách bày biện tinh xảo sinh động, khiến cho người ta có cảm giác muốn thử ngay lập tức. Cậu nhanh chóng cầm đũa gắp thức ăn ở đĩa đầu tiên: “Thét chói tai đi, người tu chân”

Món ăn này dùng vô số miếng thịt nướng để xếp thành hình một cái đầu người đang há to miệng, thoạt nhìn rất thú vị.

Ba người còn lại chậm rãi xé lớp vỏ giấy bọc ngoài đôi đũa, vừa nhìn Bạch Dạ cho đồ ăn vào miệng.

Động tác của Bạch Dạ dừng lại: “Các cậu không ăn, không phải món này có vấn đề chứ?”

Hạ Quân bất lực: “Người ta mở cửa hàng để làm ăn buôn bán, nếu như đồ ăn có vấn đề thì đã sớm đóng cửa rồi. Bọn tôi không ăn là vì đã từng ăn món này rồi, muốn chờ cậu thử vị rồi mới động đũa.”

“Phải không?” Bạch Dạ hoài nghi bỏ miếng thịt nướng vào trong miệng nhai nhai, sau đó ánh mắt sáng rực lên: “Uầy, mùi vị không tồi, có thể sánh vai được với những đầu bếp lớn ở ngoài kia đấy.”

Cậu còn tưởng rằng quán ăn sẽ làm ra những món cực kỳ cay hoặc là đắng để thử thách khách tới ăn chứ, hiện tại xem ra là cậu suy nghĩ quá nhiều rồi.

Trong thời khắc Bạch Dạ muốn nuốt xuống, một cái đầu khổng lồ chui ra từ cái đầu trên đĩa, bay đến trước mặt Bạch Dạ rồi thét lên một tiếng chói tai với cậu: “A ——”

Tiếng thét chói tai làm chấn động cả căn phòng. Mấy người Hạ Quân rất ăn ý, nhanh chóng đưa tay lên che lỗ tai lại, chỉ có Bạch Dạ bị khiếp sợ đến mức nhảy dựng cả lên, thiếu chút nữa thì nghẹn miếng thịt nướng.

“A —— khụ khụ ——” Bạch Dạ vội vã vỗ ngực: “Nước ——”

“Ha ha ——” Mấy người Hạ Quân cười vui vẻ đến mức ngã ra sau.

Bạch Dạ duỗi tay đẩy cái đầu người ra, nhưng cái đầu đó lại là một đám khói, chạm vào là tan biến, âm thanh đó cũng biến mất theo.

Cậu vội vã rót một cốc nước để uống: “Mẹ nó, sợ chết đi được. Cái thứ mới bay ra là gì thế?”

Dư Dược cười nói: “Đó là đầu người được ông chủ thiết kế dựa theo dung mạo của cậu, sau đó điều khiển thông qua bùa chú. Còn về thao tác cụ thể như thế nào tôi cũng không rõ lắm.”

“Chẳng lẽ cứ mỗi lần ăn một miếng là nó sẽ thét lên một lần à?”

“Không, nó chỉ thét một lần thôi.”

Bạch Dạ uống hết nước trong cốc thủy tinh, sau đó lập tức ấn chuông gọi người phục vụ mang theo nước tới.

Khi người phục vụ đẩy cửa tiến vào, một người thanh niên đi ngang qua phòng của bọn họ nhìn lướt vào trong. Khi hắn nhìn thấy Hạ Quân liền cười rồi đẩy cửa bước vào: “Ồ, đây chẳng phải là Nhị thiếu gia nhà họ Hạ sao?”

Hạ Quân nhìn thấy người vừa vào phòng, sắc mặt sững lại một chút: “Khuất thiếu, đã lâu không gặp.”

Dư Dược và Phí Giang nhìn thấy Khuất Ngộ Phàm, sắc mặt cũng không tốt cho lắm.

Khuất Ngộ Phàm mặt dày ngồi vào giữa Hạ Quân và Bạch Dạ: “Đã lâu không gặp, tu vi của cậu vẫn dừng Luyện Khí tầng chín hả?”

Hạ Quân khinh bỉ: “Không phải tu vi của anh cao hơn tôi à? Anh không nhìn ra sao?”

Khuất Ngộ Phàm vuốt cằm đánh giá hắn: “Hơi thở của cậu thay đổi, nói như vậy có nghĩa đã lên Trúc Cơ thành công. Chúc mừng nhé.”

“Cảm ơn,”

Bạch Dạ còn muốn ăn xong rồi đến Huyền Thị đi dạo, cậu lên tiếng ngắt lời bọn họ: “Ăn cơm thôi.”

Khuất Ngộ Phàm nhìn về phía Bạch Dạ: “Người kia là ai?”

Bạch Dạ vô cùng bình tĩnh ăn miếng cơm, học theo ngữ khí lạnh nhạt của Hạ Sâm nói: “Hạ Sâm.”

Hạ Quân, Dư Dược, Phí Giang: “……”

Khuất Ngộ Phàm cho rằng Hạ Sâm dùng pháp khí biến thành hình dạng của Bạch Dạ, lập tức mặt biến sắc, vội đứng lên cách xa cậu, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Bạch Dạ không ngờ rằng uy danh của Hạ Sâm lại lan xa như vậy. Nhìn thấy bộ dạng bị dọa đến hết hồn của đối phương, cậu bất giác thấy vui vẻ: “Nói vậy mà anh cũng tin.”

Hạ Quân, Dư Dược, Phí Giang: “……”

Sắc mặt Khuất Ngộ Phàm thay đổi: “Cậu gạt tôi?”

Bạch Dạ nói: “Ai bảo anh dễ bị lừa như thế.”

“Muốn chết à.” Khuất Ngộ Phàm xông đến.
Bình Luận (0)
Comment