Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 62

“Tôi cũng đi.” Bạch Dạ vừa tan học liền bám chặt mấy người Hạ Quân.

“Đi cái gì mà đi?” Phí Giang tức giận nói: “Sau khi chú tôi tìm được cổ mộ thì ngay lập tức tiến hành phong tỏa và nghiên cứu, vậy nên không biết ngôi mộ đó thuộc về ai hoặc xây dựng vào niên đại nào. Trước khi đào được những món đồ cổ trong hầm mộ, bọn họ sẽ không cho chúng ta vào đâu. Hơn nữa tôi nói tin tức này cho A Quân cũng chỉ vì muốn cậu ấy vui vẻ hơn một chút thôi. Tôi cũng không nói là đi đến đó mà.”

Dư Dược cạn lời: “Mộ phần đó như thế nào cậu cũng không biết, tại sao cậu lại khẳng định đó là cổng vào địa phủ?”

“Chú mình nhìn thấy mấy vạn quỷ hồn đang bay lượn ở khu vực quanh Thái Sơn. Hơn nữa cổ mộ vô cùng lạnh lẽo, người có tu vi giống như chú mình cũng không thể ngăn được âm khí bên trong phát tán ra ngoài, cho nên chú ấy đoán rằng nơi đó rất có khả năng là cổng vào địa phủ.”

“Hiện tại Diêm Vương hay quỷ sai đều không tồn tại, tìm được cổng vào địa phủ thì làm sao? Chẳng lẽ bảo A Quân dẫn người tới địa phủ làm Diêm Vương quỷ sai chắc?”

Hạ Quân nói: “Chính là vì Diêm Vương quỷ sai không tồn tại, địa phủ không còn dã quỷ cư trú, minh thảo và khoáng thạch không có ai khai thác, vậy nên mới có lợi cho người tu chân chúng ta.”

Phí Giang vỗ tay một phát: “Mình cũng có ý này. Vẫn là A  Quân thông minh, suy nghĩ chuyện gì cũng kỹ càng hơn người khác.”

Dư Dược trừng cậu ta một cái, quay sang nói với Hạ Quân: “A Quân, Thái Sơn nhiều quỷ hồn như vậy, Hạ gia các cậu tại sao không tiễn bọn họ đi đầu thai?”

Hạ Quân thở dài: “Nhân lực trong Hạ gia không đủ, vậy nên chúng tôi tạm thời bỏ qua những quỷ hồn đã chết thời gian khá lâu hoặc là những cô hồn dã quỷ đang phiêu đãng ở nơi thâm cùng ngõ hẹp, đưa những âm hồn mới đi đầu thai trước. Nếu như không có họ mới suy xét đến những quỷ hồn khác.”

Bạch Dạ nghe thấy bọn họ đối thoại, mí mắt giật giật nói: “Nếu mấy cậu không đi Thái Sơn thì tôi không đi theo nữa. Tôi còn có việc, các cậu đi chơi một mình nhé.”

Phí Giang nói: “Lượn nhanh cho nước nó trong, sau này cũng đừng đi theo bọn tôi nữa.”

Dư Dược nói với Hạ Quân: “A Quân, Bạch Dạ mang theo quả cầu thủy tinh và chuột tìm báu vật tới đây rồi chạy lung tung, câu không quản nữa sao?”

Khóe miệng Hạ Quân giật giật: “Quản không nổi.”

“Vậy thì cậu cũng phải nhắc nhở cậu ta chứ. Nếu như cậu ta nói bậy nói bạ về người tu chân ở khắp nơi, bị Hạ gia nhà cậu biết được, nói không chừng sẽ bị bắt nhốt một thời gian đấy.”

“Có chồng cậu ta che chở, không sợ.”

Phí Giang, Dư Dược: “……”

Bạch Dạ rời khỏi nhóm Hạ Quân, sau đó lái xe đến chỗ ở của Hắc Bát.

Trước đó Hắc Bát đã nhận được điện thoại của Bạch Dạ nói rằng muốn đến tìm hắn, cho nên hắn đặc biệt ở nhà chờ cậu qua.

Bạch Dạ đi vào trong nhac, tay trái đưa chiếc túi cho Hắc Bát: “Mua cho anh chút quà.”

“Bạch tiểu tứ, chú mày đừng quá khách sáo.

Tới chơi là được rồi, còn mua quà làm gì.” Hắc Bát cười rồi mở túi ra nhìn, thấy bên trong toàn là hương nến cùng với tiền giấy thì nụ cười cứng đờ lại, sắc mặt đen xì giống như than vậy: “Hương nến? Tiền giấy? Quần áo giấy?Fuck, Bạch tiểu tứ, chú mày còn là người không? Sao lại tặng đồ của người chết cho tao làm quà?”

Bạch Dạ vô tội nhìn hắn: “Không phải anh là quỷ sao? Quỷ không ăn mấy thứ này à?”

“Chỉ có linh hồn mới mới thích mấy thứ này thôi.” Hắc Bát tức giận ném đống đồ lên trên bàn: “Nói đi, chú mày tới tìm tao làm gì? Đừng có nói với anh đây là chú mày muốn tới thăm thôi nhé?”

“Chúng ta vừa ăn vừa nói.” Bạch Dạ đặt đồ ăn đang cầm ở tay còn lại lên bàn: “Anh Hắc, anh từng nghĩ tới việc đầu thai chưa?”

“Không nghĩ tới.” Hắc Bát dựa vào sô pha: “Bây giờ tao đang sống tự do tự tại, không cần lo lắng sinh lão bệnh tử, việc gì tao phải nghĩ không thông mà đi đầu thai chứ?”

Bạch Dạ lấy một miếng thịt bò nướng cắn một miếng ròii hỏi: “Vậy anh muốn làm quỷ sai không?”

“Quỷ sai?” Hắc Bát sửng sốt: “Quỷ sai gì cơ? Là quỷ sai ở âm tào địa phủ à?”

“Đúng vậy, chính là quỷ sai địa phủ, anh muốn làm không?”

Hắc Bát buồn cười nói: “Bạch tiểu tứ, chú mày đột nhiên nói những điều này làm gì? Động kinh à?”

Bạch Dạ uống một ngụm bia: “Tôi hỏi anh có làm hay không?”

Hắc Bát khinh thường “Làm cái gì mà làm? Hiện tại quỷ sai toàn là người của Hạ gia, chú mày muốn tao tới Hạ gia làm việc à? Cứ cho là tao muốn đi, Hạ gia cũng sẽ không nhận tao vào làm đâu.”

Bạch Dạ ăn thêm miếng thịt rồi nói: “Tất nhiên không phải là làm việc ở Hạ gia rồi. Hơn nữa những người ở Hạ gia phụ trách làm quỷ sai toàn là nhân viên ngoài biên chế, không đủ nghiệp vụ. Quỷ sai mà tôi nhắc đến ở đây là nhân viên trong biên chế, là quỷ sai hàng real. Công việc chính là câu hồn phách của những người đã bị gạch tên trong sinh tử bạc, quản lý cô hồn dã quỷ trong cuốn sổ đó, hơn nữa những hồn phách anh câu được đều phải uống canh Mạnh Bà, đưa vào lục đạo đầu thai.”

Hắc Bát nghe thấy liền sửng sốt: “Sinh tử bạc? Canh Mạnh bà? Lục đạo? Nghe giống những chuyện quỷ sai ở địa phủ làm trong truyền thuyết nhỉ. Nếu như tao đồng ý làm quỷ sai, vậy thì tao giúp ai làm việc?”

Bạch Dạ chỉ vài chính mình: “Tôi.”

Hắc Bát ngẩn ra rồi cười ha ha: “Bạch tiểu tứ, đầu óc chú mày bị nước vào à? Hay là chú mày thấy đánh lại được Quỷ Vương nên tự cho rằng mình có bản lĩnh? Muốn tự mình mở địa phủ làm Diêm Vương à?”

Bạch Dạ ném que xiên trong tay xuống, uống một ngụm bia, sau đó lấy sinh tử bạc ra nói: “Lật đến trang ghi lại cuộc đời Hắc Bát.”

Trước ánh mắt tò mò của Hắc Bát, sinh tử bạc nhanh chóng lật từng trang, không tới năm giây đã tìm được tư liệu về Hắc Bát.

Bạch Dạ thì thầm: “Hắc Bát, sinh ngày 5 tháng 7 năm 2001. Mẹ nó, anh Hắc. À nhầm, ông nội Hắc. Anh sắp 300 tuổi rồi. Hóa ra anh lại già như vậy à.”

Khóe miệng Hắc Bát giật giật: “Chú mày có được thông tin của tao từ đâu? Chẳng lẽ chú mày tìm người hỏi thăm chuyện của tao à?”

“Tôi đâu có rảnh rỗi như vậy.” Bạch Dạ nhìn sinh tử bạc rồi tiếp tục nói: “Trước anh còn có bảy người anh, anh là người thứ tám, cho nên gọi là Hắc Bát. Nhà anh có quá nhiều con trai, vậy nên cha anh đặt tên càng ngày càng tùy tiện. Ba đứa con đầu còn đặt tên nghe khá thuận tai, đến năm người sau thì cứ đặt là Hắc Tứ, Hắc Ngũ, Hắc Lục, Hắc Thất, Hắc Bát. Chậc……”

Hắc Bát nghe thấy những cái tên quen thuộc, vội vàng giằng lấy sinh tử bạc. Hắn đọc lướt qua nội dung bên trong một lần. Những sự việc được miêu tả trên giấy giống y hệt với những điều xảy ra với hắn khi còn sống, đến cuối còn viết hắn chết như thế nào, lại còn kỹ càng tỉ mỉ ghi cả thời gian cụ thể lúc hắn lìa đời nữa.

Hắn gấp quyển sổ lại, nhìn thấy trên bìa viết ba chữ “Sinh tử bạc” liền cảm thấy khó tin: “Thứ này thật sự là sinh tử bạc hả?”

“Ừ.” Bạch Dạ cầm lấy xiên thịt nướng rồi nói: “Nếu như anh không tin, anh bảo sinh tử bạc lật đến trang của một người anh quen biết đi, đọc xem những gì ghi chép trên đó có giống với việc xảy ra ngoài đời thực không.”

Hắc Bát đọc tên của người thân mình với cuốn sổ. Tiếp theo, sinh tử bạc lật đến trang của người nọ, bên trên viết rõ ràng tất cả những điều đã xảy ra trong cuộc đời của người đó, ngay cả những chuyện mà hắn không biết cũng có ở trong. Sau đó hắn liên tiếp xem cuộc đời của những người khác, những nội dung viết trên đó gần như tương đồng với những gì hắn biết. Hắc Bát lẩm bẩm: “Đúng là sinh tử bạc thật…..”

Bạch Dạ uống ngụm rượu: “Hiện tại anh tin chưa?”

Hắc Bát vội vàng hỏi: “Chú mày lấy cuốn sổ này từ đâu ra?”

“Cái này anh đừng hỏi, anh chỉ cần nói anh có muốn làm quỷ sai hay không thôi?”

Hắc Bát bất lực: “Tại sao chú mày lại nghĩ đến việc cho tao làm quỷ sai?”

Bạch Dạ trầm mặc. Cậu có ý định này từ khi nghe được câu chuyện phiếm giữa Hạ Quân và mấy người Dư Dược. Cậu phát hiện ra những pháp khí như gậy tang, xích câu hồn, sinh tử bạc, bút phán quan, canh Mạnh bà và lục đạo luân hồi là một nhóm với nhau. Chúng có thể xây dựng một địa phủ ở nhân gian. Nếu nhân gian có địa phủ, vậy thì những pháp khí kể trên sẽ có cơ hội khôi phục lại thần lực: “Tôi cảm thấy anh là một người quản lý rất thích hợp để hỗ trợ tôi, là người rất xứng đáng để tôi tín nhiệm, sau này còn có thể giúp gọi cô hồn dã quỷ tới hỗ trợ nữa.”

“Vậy ý nghĩa của việc chú mày cho tao làm quỳ sai là gì?”

Bạch Dạ nói bữa: “Có anh làm quỷ sai, trật tự sinh tử trên thế giới sẽ không còn lộn xộn nữa, mọi người ai cũng có thể đi đầu thai, về sau trên thế gian này cô hồn dã quỷ ít đi rất nhiều. Như vậy chẳng phải rất có ý nghĩa sao?”

Hắc Bát khinh bỉ: “Đúng là nhìn không ra chú mày lại là một người lương thiện như vậy đấy.

Vậy việc chú mày cho tao làm quỷ sai có liên quan gì tới Hạ gia không?”

“Không có chút quan hệ nào.” Bạch Dạ hỏi hắn: “Có phải anh đồng ý làm quỷ sai rồi không.”

“Tao muốn biết làm quỷ sai có được lợi hay không? Nếu như tao phải đi khắp nơi làm việc mệt nhọc, đến cuối cùng lại chẳng được gì cả, vậy chẳng phải là tao làm việc không công cho chú mày sao? Còn nữa, tu vi của tao không cao. Nếu gặp người có tu vi cao hơn trong Hạ gia, tao hoàn toàn chẳng thể làm gì để cướp lại người cả. Vậy chẳng phải tao làm quỷ sai sẽ phải chịu ấm ức hay sao, nói ra sợ rằng sẽ bị người ta chê cười. Hơn nữa chỉ có một mình tao thì làm sao cho xuể?” Hắc Bát vỗ vai mình: “Bạch tiểu tứ, chú mày đừng có suy nghĩ về mấy việc kỳ lạ như làm Diêm Vương nữa.”

Bạch Dạ đơn thuần chỉ muốn khôi phục lại thần lực của thần khí mà thôi, cậu không hề nghĩ tới việc làm Diêm Vương: “Hiện tại tu vi của anh cao bao nhiêu?”

“Kỳ khai linh, trăm năm trước may mắn có được tia sét còn sót lại của Lôi Công dưới nền đất, vậy nên thăng lên được kỳ khai linh.”

Bạch Dạ nghi hoặc: “Kỳ khai linh?”

“Cách gọi các cảnh giới của quỷ tu không giống với người tu chân. Cảnh giới quỷ tu lần lượt là  kỳ linh động, kỳ khai linh, kỳ hồn đan, kỳ tâm luyện, kỳ linh phệ, kỳ ngưng thể, kỳ ngưng phách, kỳ luyện hồn, kỳ quy hư, kỳ độ kiếp, kỳ  đại thừa. Hiện tại tao đạt được kỳ khai linh tầng chín, tương đương với Trúc Cơ tầng chín của người tu chân. Đáng tiếc không có thiên lôi nên không thể tấn thăng lên kỳ hồn đan. Nếu có thể tấn thẳng lên kỳ hồn đan, đến Quỷ Vương cũng không phải là đối thủ của ông đây. Nhưng tao không muốn dùng sấm sét nhân tạo để tấn thăng, vậy nên tao đã dừng ở kỳ khai linh tầng chín hơn trăm năm rồi.”

Bạch Dạ cười với hắn: “Nếu như tôi có thiên lôi, có thể giúp anh thăng lên kỳ hồn đan. Chuyện này có đủ để anh đồng ý làm quỷ sai không?”

“Nếu thật sự có chuyện tốt này thì muốn tao làm công miễn phí cho chú mày cả đời cũng được, nhưng chú mày có thiên lôi sao?”

“Có. Hoà thượng Bách Lâm Tự có thể tấn thăng đến kỳ thoát phàm đều là do tôi giúp bọn họ độ kiếp.”

“Chú mày độ kiếp?” Hắc Bát líu lưỡi. Hôm nay hắn có nghe được tin tức nói hòa thượng Bách Lâm Tự độ kiếp bằng thiên lôi, tấn thăng lên kỳ thoát phàm. Còn về việc chuyện này là thật hay giả, hắn vẫn chưa có thời gian để đi xác định.

“Đúng vậy.” Bạch Dạ lấy điện thoại ra cho hắn xem lịch sử trò chuyện với Ngộ Thâm đại sư: “Tự anh xem đi.”

Hắc Bát nhìn nội dung trên điện thoại, thật lâu sau mới hồi hồn lại.

“Nếu như còn chưa tin, vậy anh thử tin tưởng chúng nó xem?” Bạch Dạ lấy Búa Lôi Công và gương Can Nguyên ra: “Nể mặt chúng ta là người quen, tôi giúp anh việc này trước. Anh cứ nghĩ lại xem có đồng ý làm việc giúp tôi không.”

Hắc Bát nhìn pháp khí trong tay cậu: “Đây là……”

“Búa Lôi Công và gương Can Nguyên.” Bạch Dạ cầm cây búa gõ một phát, không trung đột nhiên ầm một tiếng, tiếng sấm vang khắp trời.

Hắc Bát khiếp sợ nhìn bên ngoài: “Thật, thật sự là thiên lôi sao.”

“Đúng vậy, là thiên lôi thật. Anh còn không mau ra ngoài nhận lôi kiếp đi.”

Hắc Bát vội vàng đè tay cậu lại: “Đừng, đừng độ kiếp ở chỗ này. Như vậy rất dễ bị người của Hạ gia chú ý.”

“Không độ kiếp ở đây, vậy anh muốn độ kiếp ở đâu? Khắp nơi đều là quỷ hồn, chỗ nào cũng có tai mắt, chỉ cần một động tĩnh nhỏ chắc chắn cũng sẽ truyền tới tai Hạ gia.” Bạch Dạ nghĩ nghĩ: “Như vậy đi, tôi lái xe ra ngã tư đường ở bên ngoài chờ anh trước, anh độ kiếp xong ở đó rồi lập tức đi tìm tôi, tôi đưa anh tới phố đồ cổ, về sau anh ở lại tiệm đồ cổ của tôi làm việc, thế nào?”

“Được.”
Bình Luận (0)
Comment