“Giống ai?”
Lục trưởng lão cùng Thất trưởng lão quay sang nhìn nhau, thật sự không nhớ nổi trong số những người mà bọn họ biết có ai ăn mặc thế này không.
Thất trưởng lão nhỏ giọng hỏi Lục trưởng lão: “Người mà ông quen biết có ai ăn mặc như thế này không?”
Lục trưởng lão: “……”
Hạ Sâm châm chọc, cong môi cười: “Hai người bao nhiêu lâu không đi chùa chiền dâng hương bái thần phật rồi?”
“Trước năm sáu tuổi từng đi cùng với người nhà đến đó vài lần, về sau thì không đi nữa. Tính đến bây giờ cũng đã vài trăm năm rồi.” Lục trưởng lão lúng túng nói: “Hiện tại không có thần phật, chúng ta đi bái bọn họ có tác dụng gì chứ?”
Thất trưởng lão nhỏ giọng nói thầm: “Người tu chân ở phàm giới đều coi chúng ta là thần nên đổi thành cúng bái, dâng hương cho chúng ta, thậm chí còn có người lén lập thành tượng ở nhà nữa.”
Hạ Sâm không hề cảm thấy vui vẻ với việc bị người tu chân lập thành tượng thần thờ cúng ở nhà. Hắn nhíu mày: “Từ ngày mai trở đi, người nhà họ Hạ trong quá trình làm nhiệm vụ đi ngang qua chùa miếu nào đó cần phải vào trong dâng nén hương, phân biệt và nhớ kỹ hình dạng của những vị thần trong chùa. Còn nữa, trong nhà mỗi người đều phải thờ cúng một bức tượng thần, mỗi ngày phải dâng hương cho vị thần đó.”
Thất trưởng lão và Lục trưởng lão không dám có ý kiến: “Thờ cúng tượng thần nào bây giờ?”
“Vị thần nào cũng được.” Hạ Sâm cười lạnh: “Cho rằng bản thân làm việc thay cho thần tiên nên thật sự coi mình thành họ à. Cẩn thận đến lúc thần tiên trở lại vị trí của mình cũng chính là lúc nhà họ Hạ gặp nạn đấy”
Lục trưởng lão và Thất trưởng lão nghe thấy vậy thì biến sắc. Gần đây bọn họ nghe thấy không ít những việc liên quan đến thần tiên trở về. Nếu thật sự có một ngày như vậy, những người thực hiện chức trách thay thần tiên như bọn họ sẽ có kết cục như thế nào. Nếu như gặp được vị thần hào phóng rộng lượng, có khả năng sẽ khích lệ bọn họ vì đã giúp đỡ quản lý phàm giới. Nếu như gặp phải một vị thần nhỏ mọn, nói không chừng sẽ cho rằng bọn họ không biết lượng sức mình, dám có mộng tưởng thực hiện chức trách thay cho thần tiên. Vậy nên cuối cùng là thưởng hay là phạt, không ai biết rõ cả.
Thất trưởng lão chớp mắt, cẩn thận hỏi: “Gia chủ, vừa rồi ngài đột nhiên nhắc nhở chúng ta đến chùa miếu thắp hương bái Phật, còn bảo chúng ta ghi nhớ hình dạng của các vị thần tiên, có phải ngài muốn nói cách ăn mặc của tên ác quỷ kia giống với một vị thần tiên nào đó đúng không.”
Hạ Sâm lạnh lùng nói: “Ông cũng không coi là ngốc đâu.”
Lục trưởng lão nhanh chóng lấy điện thoại ra tra cứu hình ảnh cách ăn mặc trong ảnh chụp của Hắc Bát, kết quả hiện ra là hình ảnh quỷ sai Hắc Vô Thường.
“Cách hắn ăn mặc giống y hệt với bức ảnh Hắc Vô Thường trên mạng. Nói cách khác, hắn đang giả vờ là Hắc Vô Thường sao?” Ông cười lạnh nói: “Hắn cũng xứng làm Hắc Vô Thường à?”
Hạ Sâm nhìn hình ảnh của Hắc Bát rồi nói: “Hai người nói xem, khi đối phó với hắn có cảm giác gì?”
Thất trưởng lão nhớ lại ký ức lúc đó: “Khi chúng ta nhìn thấy hắn, trên người hắn tỏa ra âm khí màu đen, không chỉ khiến cơ thể chúng ta rét run mà còn sinh ra cảm giác kính sợ khó tả. Còn nữa, quần áo trên người hắn cùng với xích sắt cầm trong tay chắc hẳn đều là pháp bảo chứa linh khí cấp cao. Pháp khí của chúng ta đều không đánh lại hắn. Khi hắn dùng xích sắt để đối phó, linh hồn chúng ta bất giác run rẩy, giống như muốn thoát ly khỏi cơ thể qua thất khiếu vậy, quả thật cũng giống với quỷ sai đi lấy mạng.”
Lục trưởng lão nghe đến đó, lại liên tưởng đến việc Hạ Sâm nói các vị thần sắp trở về, sắc mặt khẽ thay đổi: “Chẳng lẽ hắn thật sự là quỷ sai Hắc Vô Thường? Có lẽ nào chuyện các vị thần tiên sắp quay trở là sự thật?”
Thất trưởng lão: “……”
Hạ Sâm than nhẹ một tiếng: “Trước tiên cứ quan sát xem hắn muốn làm gì. Nếu như hắn làm ảnh hưởng đến tính mạng của con người thì tôi sẽ tự mình ra tay.”
“Vâng, chúng ta cáo lui trước.” Lục trưởng lão cùng Thất trưởng lão rời khỏi đại sảnh, nhìn thấy Bạch Dạ đang ở trong sân gọi điện thoại thì không nói gì mà bước nhanh ra khỏi đó. Bọn họ không ngờ rằng người đang nói chuyện cùng với Bạch Dạ lại chính là nhân vật chính mà bọn họ vừa thảo luận.
Bạch Dạ hỏi: “Anh Hắc, cả ngày hôm nay tôi ở cửa hàng đợi anh trở về nhưng không thấy anh đâu, anh đi đâu thế?”
Hắc Bát cả giận nói: “Chuyện lần trước tôi độ kiếp bị người nhà họ Hạ tra ra được. Bọn họ không tìm thấy tôi nên đến tìm anh em của tôi gây rắc rối. Hôm nay tôi phải ra ngoài để cứu mấy người anh em. Nói đến chuyện này cũng phải cảm ơn cậu đã đưa quần áo cùng với xích sắt cho tôi. Vậy nên tôi mới đấu lại được các trưởng lão ở Hạ gia, nếu không có khi tôi đã gặp họa rồi.”
Không sai, bộ quần áo quỷ sai mà Hắc Bát mặc trên người trong bức ảnh lúc trước cùng với xích Câu hồn đều do Bạch Dạ đưa cho. Có điều xích Câu hồn trong tay Hắc Bát chỉ là phân thân của hàng real mà thôi, uy lực chỉ bằng một phần mười bản gốc, nhưng cũng đủ để ứng phó với các trưởng lão ở Hạ gia rồi. Hơn nữa chỉ cần sợi xích này câu được càng nhiều hồn phách, uy lực của xích Câu hồn sẽ càng lớn mạnh, đến cả phân thân cũng sẽ có uy lực hơn.
Bạch Dạ quan tâm hỏi: “Anh em của anh có việc gì không?”
“Không có việc gì.” Hắc Bát do dự một hồi rồi lại nói: “Bạch tiểu tứ, lần trước không phải cậu bảo tôi phụ trách tuyển cô hồn dã quỷ giúp đỡ sao? Mấy người anh em của tôi đều cực kỳ đáng tin cậy. Bọn họ có thể hỗ trợ tôi được không, mọi việc đều do cậu quyết định.”
Bạch Dạ không phản đối: “Anh mở video cho tôi xem mấy người bọn họ đi.”
“Được.” Hắc Bát mở video call quay năm người anh em của mình cho cậu xem.
Năm người anh em đó nghi hoặc nhìn hắn.
Bạch Dạ nhìn thấy sự trung thành và nghĩa khí qua tướng mạo của năm con quỷ, cậu tắt chức năng gọi video: “Những anh em mà anh quen biết đều không tệ đâu, họ đều là những người rất đáng tin cậy. Người anh em nhìn vừa trắng vừa gầy kia tên là gì nhỉ?”
“Tên là Bạch Thất.”
“Cũng cùng họ Bạch với tôi à, vậy thì chính là người một nhà rồi.” Bạch Dạ cũng không biết phải nói ra như thế nào, cậu chỉ cảm thấy Bạch Thất vô cùng thích hợp để cầm Gậy Tang: “Anh đưa Gậy Tang và quần áo của Bạch Vô Thường mà tôi để lại đó cho Bạch Thất đi. Số quần áo và pháp khí còn lại tùy anh sắp xếp, về sau anh và anh Bạch đều có nhiệm vụ riêng của mình. Đợi chút nữa tôi sẽ gửi nhiệm vụ đến điện thoại của anh. Nếu như cần độ kiếp, rảnh lúc nào có thể tới tìm tôi.”
“Được.”
Bạch Dạ cúp điện thoại, xoay người liền thấy Hạ Sâm đang dựa vào cửa ở đại sảnh nhìn cậu. Còn về việc hắn có nghe thấy cuộc điện thoại giữa cậu và Hắc Bát hay không thì không biết.
“Đã về rồi à.” Hạ Sâm cũng không hỏi về cuộc điện thoại: “Ăn gì chưa?”
Bạch Dạ nhướng mày: “Nếu như tôi nói tôi chưa ăn gì thì anh sẽ tự mình nấu ăn cho tôi chứ?”
“Ừ.” Hạ Sâm đi về hướng phòng bếp: “Đi cùng tôi.”
“Anh biết nấu cơm à?” Bạch Dạ đi theo hắn: “Nhà giàu số một trong nước, chủ nhân của nhà họ Hạ, đại thiếu gia ngậm muỗng vàng từ lúc sinh ra biết nấu cơm á?”
Hạ Sâm hỏi lại cậu: “Nấu cơm rất khó sao?”
“Nếu nói đến vấn đề nấu chín thì không khó lắm, nhưng để nói xem món ăn có ngon hay không thì cũng khó đấy.”
“Tôi sẽ cố làm chút gì đó ngon miệng.” Hạ Sâm cuốn ống tay áo lên rồi đi vào phòng bếp: “Cậu nghĩ xem bản thân thích ăn gì.”
Đêm cũng muộn rồi, Bạch Dạ cũng không muốn giày vò người khác nên chọn bừa vài món.
Động tác của Hạ Sâm vô cùng lưu loát, nhìn giống như đã có kinh nghiệm mấy chục năm làm đầu bếp vậy, vừa mới vào bếp đã lấy gạo ra vo sạch. Đúng là nhìn giống tư thế của một bà nội trợ.
Bạch Dạ ngồi xuống xem hắn làm việc, chỉ thấy đối phương vo xong gạo thì đổ hết nước đi, bỏ gạo vừa mới vo sạch vào trong nồi cơm rồi cắm điện, nhưng không hề ấn nút nấu cơm mà xoay người vội vã đi rửa rau.
“!!!???”Bạch Dạ không nhịn được nhắc nhở hắn: “Có phải anh quên bỏ thêm nước vào gạo rồi bấm nút nấu cơm không?” Người này thật sự biết nấu cơm à?
Hạ Sâm sững lại, hắng giọng một cái rồi cho thêm nước vào gạo, ấn nút nấu cơm rồi mới xoay người đi rửa và thái rau. Cách dùng dao,à không, phải nói cách dùng kiếm còn xuất sắc hơn cả đầu bếp. Hắn ném nguyên liệu nấu ăn lên không trung, sau đó cầm trường kiếm vung vài phát. Các loại nguyên liệu đều biến thành sợi, bao gồm cả thịt heo.
Vảy cá được cạo không sót một cái nào, nội tạng và xương cốt bên trong cũng hoàn toàn được lọc bỏ.
“Bộp bộp——” Bạch Dạ bỏ điện thoại xuống, vỗ tay cho cách dùng kiếm của hắn: “Lợi hại. Đầu bếp còn chẳng có tay nghề cao siêu bằng anh.”
Lúc trước cậu còn hoài nghi rằng Hạ Sâm không biết nấu cơm. Giờ thì tất cả nghi ngờ đều bị đánh tan rồi.
Hạ Sâm cong cong môi, để hết nguyên liệu được thái cẩn thận vào đĩa, sau đó không nhúc nhích đứng trước bếp ga, nhìn có vẻ như không biết bật bếp ga nên bối rối.
Bạch Dạ lại hoài nghi rằng rốt cuộc đối phương có thể nấu cơm hay không, nếu không thì tại sao lại không biết mở bếp ga. Tiếp theo, cậu nhìn thấy tay trái của Hạ Sâm cầm kiếm vung một phát qua đáy nồi. Bùng một tiếng, lửa bốc lên. Bạch Dạ lại vỗ tay lần nữa, cảm thấy nhìn đối phương nấu ăn giống như xem một màn biểu diễn tập kỹ vậy. Lần đầu tiên cảm thấy nấu cơm thôi cũng có thể khiến người ta xem chăm chú như thế: “Được, về sau chúng ta nấu cơm khi đi dã ngoại, cho dù không có than với củi cũng có thể nhóm lửa được.”
“Nấu cơm khi đi dã ngoại? Cậu thích nấu cơm dã ngoại à?” Hạ Sâm vừa hỏi vừa bỏ nguyên liệu vào trong nồi.
“Một tháng cùng người nhà ra ngoài nấu cơm dã ngoại một lần, trải nghiệm không tệ đâu.” Bạch Dạ nhìn thấy hắn không cho dầu. Cậu muốn nhắc nhở nhưng bỗng nhiên lại ngửi thấy mùi cháy. Cậu nhìn về phía bếp, chỉ thấy bếp ga bị lửa của Hạ Sâm đốt chảy, đến cả ống dẫn ga cũng bị ảnh hưởng theo.
Bạch Dạ gấp gáp nói: “Hạ Sâm, anh mau dập lửa đi.”
Lời nói còn chưa kịp thoát ra hết thì bùm một tiếng, sân sau của Hạ gia bị nổ tung, lập tức làm kinh động đến những người giúp việc vừa mới bế quan xong.
Bạch Dạ đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn quả cầu nước đang bao bọc bảo vệ cậu. Cũng may có thuỷ long phản ứng nhanh, thi triển pháp thuật để tạo ra kết giới phòng ngự nên mới không có chuyện gì. Còn Hạ Sâm……
Cậu quay đầu nhìn về phía ngoài, chỉ thấy Hạ Sâm bị vụ nổ bắn bay ra khỏi phòng.
Hạ Sâm không biết rằng trong bếp có khí ga, cộng thêm khoảng cách quá gần và vụ nổ xảy ra quá đột ngột, cho nên nhất thời không kịp phản ứng mới bị vụ nổ bắn bay ra ngoài. Cũng may hắn là người tu chân, trong thời khắc xảy ra sự cố ngoài ý muốn thì lập tức thi triển pháp thuật phòng ngự để bảo vệ bản thân. Vậy nên ngoại trừ việc bị hất tung ra ngoài và bao phủ bởi đống nguyên liệu nấu ăn ra thì không có thương tích gì.
“Hạ Sâm, anh không sao chứ?” Bạch Dạ nhanh chóng chạy tới kéo Hạ Sâm lên.
“Không có việc gì.” Hạ Sâm nhìn phòng bếp vừa bị phát nổ và những người làm đang cuống quýt dập lửa liền bất giác nhíu mày, bỗng nhiên hắn nghe thấy người bên cạnh bật cười.
Bạch Dạ nhịn không được cười thành tiếng: “Thật ra anh hoàn toàn không biết nấu ăn, đúng không?”
Hạ Sâm: “……”
Hắn không chỉ không biết nấu ăn mà thực ra chưa từng động tay vào những việc đó lần nào. Trước khi Bạch Dạ chưa bước qua cổng của nhà họ Hạ, hắn chưa từng ăn thức ăn nấu chín bao giờ.
Sau khi Bạch Dạ cười đau cả bụng thì hỏi: “Anh thích Bạch Dạ như vậy sao? Tôi nói đến người trong lòng của anh ý, người đó có thể khiến anh sẵn sàng từ bỏ thân phận cao quý, xắn tay áo lên nấu ăn cho một người khác có diện mạo giống cậu ta.”
Hạ Sâm nhìn khuôn mặt tuấn tú bị ngọn lửa chiếu sáng, nhìn giống những vì tinh tú tinh nghịch nhưng cũng đầy sức hấp dẫn. Hắn bất giác lên tiếng: “Ừ, thích.”
Lần này, Bạch Dạ thật sự không đoán được lời hắn nói là thật hay giả. Cậu ho nhẹ một tiếng: “Chúng ta trở về phòng tắm rửa chứ.”
Hạ Sâm hỏi: “Cùng nhau tắm à?”
Khóe miệng Bạch Dạ giật giật: “Cút.”
Hạ Sâm “……”