Bạch Dạ nghe thấy đối phương yêu cầu trời mưa, cậu lại bắt đầu suy nghĩ xa xăm. Có nên cho trời mưa trên cả nước không nghỉ, vừa hay làm dịu nạn hạn hán. Nhưng nếu cậu cho trời mưa ở nhiều nơi cùng một lúc như vậy, có khi phải nằm dài trên giường mấy ngày mất.
Thủ tướng Sầm thấy cậu không nói lời nào còn tưởng rằng mình đã nói gì sai liền vội vàng giải thích: “Ý của tôi là hy vọng Bạch tiên sinh giúp đỡ thuyết phục Hạ tiên sinh cho trời mưa mấy trận. Nếu Hạ tiên sinh thực sự vì nguyên nhân nào đó mà không thể cho trời mưa được, vậy thì ngài có thể khuyên ngài ấy giải quyết vấn đề dịch bệnh được không, hoặc là vấn đề động đất cũng được. Gần đây dịch bệnh và những trận động đất thường xuyên xảy ra, đặc biệt là những trận đại dịch cứ liên tiếp tới, mới vừa giải quyết xong dịch cúm gà, rồi lại tới dịch tả lợn, giải quyết xong dịch tả lợn thì lại tới dịch trâu bò. Gia súc của nông dân cứ chết từng con từng con một, không chỉ thiếu nguồn thu nhập mà đến ăn uống cũng là vấn đề lớn. Chúng tôi không thể không nhờ Hạ gia giúp đỡ được, chỉ có bọn họ mới có thể giải quyết vấn đề.”
Bọn họ xem tin tức nên biết được Bạch Dạ là bạn đời của Hạ Sâm, cũng biết cậu là một phàm nhân bình thường, cho nên bọn họ mới nghĩ đến việc thuyết phục Bạch Dạ giúp đỡ. Mọi người đều là phàm nhân với nhau, chắc hẳn cũng hiểu rằng cuộc sống của con người đang trôi qua không dễ dàng. Phàm nhân không giống với người tu chân, không ăn không uống vẫn có thể tồn tại.
Thủ tướng An thở dài: “Vấn đề động đất cũng rất nghiêm trọng, chỉ cần một cơn địa chấn cũng khiến không ít phòng ốc bị sụp đổ, rất nhiều người bị chôn vùi trong đống đổ nát, người dân ở trong những căn hộ cũ không đảm bảo an toàn. Nếu không phải chúng tôi đã phong tỏa phần lớn tin tức, có khi cả nước đã sớm lâm vào khủng hoảng rồi.”
Bạch Dạ: “……”
Lúc này, ở phía sau bọn họ có người cất giọng khinh thường: “Cậu ta chỉ là một phàm nhân thôi, làm gì có năng lực mà giải quyết vấn đề cho các người chứ. Huống chi người trong Hạ gia đều không chào đón hắn, chắc chắn bọn họ sẽ không thay đổi những gì đã quyết định vì lời nói của cậu ta đâu.”
Nghe thấy giọng nói đó, Bạch Dạ cùng hai vị thủ tướng quay đầu nhìn về phía người đang đi tới. Là một gã thanh niên đẹp mã, đầu để tóc undercut và mặc tây trang màu trắng. Gã mang theo hai tên đàn ông, giờ này đang nhìn Bạch Dạ với con mắt trào phúng.
Bạch Dạ nhìn hắn vài giây mới nhớ ra đối phương là Khuất Ngộ Phàm từng gặp ở Huyền Thị: “Chẳng phải anh là tên trẻ tuổi họ Khuất sao? Cha của anh đã thanh toán phí tổn thương tinh thần cho tôi chưa?”
“Cậu còn không biết xấu hổ mà nhắc đến việc này à.” Khuất Ngộ Phàm cứ nhớ tới chuyện Bạch Dạ vụ oan giáng họa cho mình làm việc vô lý thì lại tức giận í: “Lần trước tôi làm chuyện vô… với cậu bao giờ?”
Bạch Dạ nhướng mày: “Nghe ý tứ trong lời nói của anh, chắc hẳn đến bây giờ vẫn chưa bồi thường phí tổn thương tâm lý đúng không.
Vậy mà còn dám vác mặt tới Hạ gia à?”
Khuất Ngộ Phàm cười nhạo: “Vì cái gì mà không dám tới chứ?”
Bạch Dạ hỏi: “Anh không sợ rằng có vào không có ra à?”
Khuất Ngộ Phàm: “……”
Thủ tướng Sầm, thủ tướng An: “……”
Hai tên vệ sĩ phía sau Khuất Ngộ Phàm khinh bỉ nhìn hai vị thủ tướng, cười lạnh nói: “Khuất gia chúng ta ở giới Tu chân có địa vị tương đương với Hạ gia các ngươi, sao phải sợ người Hạ gia chứ? Chỉ có thứ phàm nhân yếu ớt nhỏ bé mới sợ hãi trước sức mạnh của Hạ gia và nịnh bợ các ngươi thôi.”
Ánh mắt của Thủ tướng Sầm và thủ tướng An thay đổi, lạnh lùng nhìn chằm chằm về mấy gã vệ sĩ của Khuất Ngộ Phàm. Dù sao thì bọn họ cũng là những người có chức vụ cao, ở trước mặt người tu chân vẫn có vài phần khí thế, ánh mắt sắc bén khiến cho mấy gã vệ sĩ của Khuất Ngộ Phàm không dám nhìn thẳng.
Bạch Dạ lãnh đạm nói: “Ai nói phàm nhân nhỏ bé yếu ớt? Anh nói chúng tôi nhỏ bé yếu ớt ở chỗ nào?”
Vệ sĩ của Khuất Ngộ Phàm lộ vẻ coi khinh nhìn bọn họ: “Phàm nhân các người không có tu vi, không có pháp thuật, không có pháp khí hộ thân, ở trong mắt người tu chân chúng ta giống như một con muỗi vậy, hai tay vỗ một phát là có thể đoạt đi tính mạng của mấy người. Cậu nói xem có yếu ớt không, có nhỏ bé không?”
Thủ tướng Sầm, thủ tướng An: “……”
“Người tu chân có mạnh có yếu, phàm nhân cũng như thế thôi, giống như thủ tướng của chúng ta vâyh.” Bạch Dạ vỗ vai hai vị thủ tướng: “Bọn họ tuy là phàm thân, cũng không có mấy thứ bảo vệ bên cạnh như mấy người nói, nhưng lại có long khí hộ thân, người tu chân không thể làm họ tổn thương. Vậy thì cần gì phải sợ mấy người tu chân như mấy người chứ?”
Long khí? Thủ tướng Sầm và thủ tướng An ngơ ngác nhìn nhau.
“Long khí?”Vệ sĩ của Khuất Ngộ Phàm bật cười nói: “Cậu tưởng là đế vương cổ đại hay sao mà có long khí hộ thể? Một người phàm như cậu chắc chắn không biết được năm đó khi thần linh rơi xuống, những thần thú cũng biến mất theo. Long khí đã sớm không còn nữa. Hơn nữa chúng ta là người tu chân, nếu như bọn họ có long khí, chẳng lẽ chúng ta lại không nhìn ra?”
Bạch Dạ cười lạnh: “Các anh không nhìn thấy long khí là bởi vì tu vi không cao. Vậy mà còn không biết ngại nói bản thân mình không nhìn ra à, mấy người không cần mặt mũi nữa sao?”
Mấy gã vệ sĩ nén giận hỏi: “Cậu nói có long khí, còn nói chỉ có người tu vi cao mới nhìn ra được. Vậy tôi muốn hỏi cậu một câu, một người phàm không có tu vi như cậu tại sao lại nhìn ra được?”
Bạch Dạ cười: “Bởi vì tôi có đôi mắt thần khiếp nhất thế gian có thể nhìn ra được vạn vật, làm sao có thể so sánh với đôi mắt chó của một số người chứ.”
Phì.
Hai vị thủ tướng nhịn không được cười ra thành tiếng, sau đó cảm thấy quá thất lễ lại vội vàng nén lại.
Vệ sĩ cả giận nói: “Bạch Dạ, cậu đừng tưởng rằng bản thân là bạn đời của chủ nhân Hạ gia thì chúng ta không dám động vào.”
Thủ tướng Sầm không muốn Bạch Dạ vì bọn họ mà tranh chấp với người khác, vội vàng nói: “Bạch tiên sinh, rất cảm ơn ngài đã nói chuyện với chúng tôi. Hôm nay là tiệc Trúc Cơ của Hạ thiếu gia, chúng ta cùng đi gặp ngài ấy để chúc mừng nhé, thế nào?”
Thủ tướng đã nói như vậy rồi, tất nhiên là Bạch Dạ không từ chối: “Hai vị thủ tướng nhân từ nhân đức, yêu nước thương dân, đúng là vinh hạnh của Trung Hoa chúng ta. Cũng vì vậy nên có được long khí bảo vệ chu toàn. Mọi người không cần cảm thấy bản thân mình thấp kém hơn những người tu chân cấp thấp. Bọn hắn tuy có pháp thuật và tu vi nhưng lại không thể làm tổn hại đến một cọng lông của hai người. Cố đấm ăn xôi có khi còn bị bắn ngược lại và cắn trả, sau này còn ảnh hưởng lớn đến vận may của bọn hắn nữa.”
Thủ tướng An tò mò: “Bạch tiên sinh, chúng tôi thật sự có long khí à.”
“Đương nhiên là có, hơn nữa tôi có thể đảm bảo với mọi người rằng tất cả những người tu chân ở đây, không ai có khả năng động vào một sợi tóc của hai người.” Ngón tay Bạch Dạ chỉ về người phía sau: “Bao gồm cả cái tên mắt chó kia nữa, hắn dám động vào hai người, đảm bảo kết cục sẽ cực kỳ thảm.”
Cho dù là thật hay là giả thì tâm trạng của hai vị thủ tướng cũng trở nên tốt hơn trong nháy mắt. Quà nhiên cùng là phàm nhân với nhau khá dễ nói chuyện.
Mấy người Bạch Dạ mới đi được chưa xa, Khuất Ngộ Phàm cùng với hai gã vệ sĩ là người tu chân, vậy nên tất nhiên nghe thấy rất rõ lời họ nói.
Khuất Ngộ Phàm cảm thấy lá gan của tên phàm nhân Bạch Dạ này rất lớn, hoàn toàn không sợ sẽ đắc tội với người khác. Chẳng lẽ cậu ta thật sự cho rằng có Hạ Sâm chống lưng là có thể vạn sự thái bình à?
Hai gã vệ sĩ đi sau hắn quay sang nhìn nhau, gã vệ sĩ lúc trước tranh luận với Bạch Dạ trộm búng tay một cái, một hòn đá bắn ra từ đầu ngón tay của hắn, nhằm về hướng tử huyệt của thủ tướng Sầm.
Khuất Ngộ Phàm không cần quay đầu lại cũng biết là ai làm, hắn hạ giọng nói: “Các ngươi tại sao lại dám làm xằng làm bậy ở Hạ gia?”
“Công tử, Khuất gia chúng ta không cần phải sợ Hạ gia. Nói đi nói lại thì chúng ta chỉ nhằm vào tên thủ tướng kia chứ không phải Bạch Dạ, Hạ gia sẽ không vì một tên phàm nhân mà xung đột với Khuất gia chúng ta đâu.” Hai gã vệ sĩ nhếch mép cười khểnh, nhìn hòn đá đập vào người thủ tướng Sầm.
Khi bọn hắn cho rằng thủ tướng Sầm sẽ ngã xuống đất chết đi, đột nhiên trên người ông tỏa ra một vầng sáng vàng rực, một tia sáng bắn ra theo đường đi của hòn đá, đập vào người hai gã vệ sĩ.
“A ——” hai gã vệ sĩ kêu thảm thiết, bị đánh bay 30 mét, đập mạnh vào bức tường rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Người xung quanh nghe thấy tiếng kêu thì thi nhau quay đầu nhìn về phía Bạch Dạ và Khuất Ngộ Phàm. Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy thủ tướng Sầm đang đứng bên cạnh Bạch Dạ toả ra vầng hào quang càng ngày càng chói lọi. Những tia sáng vươn mình lên cao, chậm rãi hoá thành hình rắn, hơn nữa kích thước càng lúc càng lớn, dần dần hiện ra vảy cùng với sừng, biến thành một con rồng vàng khổng lồ.
“Rồng ư?” Mọi người đều sững sờ, nghĩ rằng có ai đó sử dụng ảo thuật để hù dọa mọi người.
Lúc này, rồng vàng mở mắt ra, phóng cơ thể khổng lồ về phía gã vệ sĩ của Khuất Ngộ Phàm, sau đó rít gào với hai tên đó, uy lực kinh hồn khiến cho mọi người đều phát run, không nhịn được phải quỳ xuống mặt đất.
Hạ lão gia đang ở trong đại sảnh tiếp đón khách khứa thì nghe thấy tiếng của rồng. Mặt ông biến sắc, vội vàng dẫn người tới xem xét. Khi nhìn thấy rồng vàng trên bầu trời, ông không khỏi chấn động: “Đây là……”
Bà nội Hạ khiếp sợ nói: “Là rồng thật sao?”
Hạ lão gia nheo mắt nhìn, rồng vàng trên bầu trời đang trong tình trạng trong suốt: “Không phải rồng thật.”
Cha Hạ thắc mắc: “Không phải rồng thật nhưng tại sao lại có uy lực kinh khủng đến vậy. Bây giờ cả cơ thể con đều không kìm được phải run rẩy.”
“Ngón tay của con cũng run không ngừng.”Bàn tay run rẩy của mẹ Hạ nắm lấy tay chồng:“Cha, liệu có phải là đại năng giả đang dùng huyền thuật không.”
Hạ Sâm bước theo sau đi ra ngoài, hắn ngẩng đầu lên nói: “Là long khí ngưng tụ thành rồng vàng, bình thường nó có trọng trách bảo vệ những lãnh đạo tối cao của quốc gia, chỉ có Nhân Đế mới có vinh hạnh được nó bảo vệ thôi.”
“Long khí?” Người nhà họ Hạ cùng với khách khứa xung quanh đều sửng sốt. Trong ấn tượng của họ, chỉ có bậc đế vương mới có long khí. Nhưng thứ đó cũng đã biến mất sau khi thần tiên rơi xuống.
“Là long khí tiềm tàng ẩn giấu trong cơ thể thủ tướng bị người khác công kích nên mới ào ra ngoài, chứng tỏ rằng đang có người muốn hãm hại tính mạng của ngài ấy.” Hạ Sâm sầm mặt nói với quản gia: “Dẫn người đi xem là ai muốn hại thủ tướng. Kẻ nào dám làm tổn thương đến ngài ấy, tuyệt đối không thể bỏ qua được.”
“Vâng.” quản gia mang theo vài người giúp việc rời đi, chạy về hướng mà Bạch Dạ đang đứng.
Thủ tướng Sầm và thủ tướng An trợn mắt há hốc mồm nhìn lên không trung: “Thứ này…… Này……”
Bạch Dạ nhìn hai gã vệ sĩ đang bị tống cổ đi: “Tôi đã nói trên người thủ tướng có long khí hộ thân mà, vậy mà cứ không thích nghe lời người trẻ tuổi, nhất quyết tìm tới cái chết. Đến giờ chắc cũng biết sai rồi nhỉ? Đáng tiếc là muộn rồi.”
Thật ra lúc ban đầu cậu không hè biết rằng trên người hai vị thủ tướng có long khí. Chỉ biết mỗi lần thấy hai vị đó trên TV thì đều nhìn ra được những vầng hào quang. Cậu không biết những vầng hào quang đó đại diện cho thứ gì. Cho đến khi vừa rồi thuỷ long cứ xoay tròn mãi trên cổ tay cậu, sau đó truyền âm giải thích với cậu rằng là long khí. Đến lúc ấy cậu mới biết trước kia nói đế vương có long khí hộ thân là sự thật.
Thủ tướng Sầm, thủ tướng An: “……”
Bọn họ còn tưởng rằng Bạch Dạ nói chơi, không ngờ rằng trên người bọn họ thực sự có long khí.
“Long đại nhân.” Bạch Dạ nói với rồng vàng: “Ngài phải bảo vệ tốt cho hai vị thủ tướng tiên sinh nhé. Đừng để cho những người khinh thường bọn họ bắt nạt người khác.”
Những người tu chân lúc trước khinh thường hai vị thủ tướng: “……”
Rồng vàng liếc nhìn cậu một cái, sau đó quay sang gào rít với mấy người tu chân. Lúc này đây, tiếng gào mang theo sự tức giận, doạ cho đám người đang quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên.
Khuất Ngộ Phàm nghĩ tới lúc trước Bạch Dạ nói đắc tội với thủ tướng sẽ ảnh hưởng đến vận may, sắc mặt của hắn bất giác trắng bệch.
Lúc này, quản gia mang theo người chạy tới, tức giận nói: “Là ai dám bất kính với thủ tướng?”
Khuất Ngộ Phàm đảo mắt một cái, vội vã xoay người chỉ vào hai gã vệ sĩ vừa bị đánh bay: “Là bọn hắn bất kính với thủ tướng, phải trừng trị nghiêm khắc mới được.”
Hai gã vệ sĩ: “……”