Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 80

Thành lão là một người có địa vị rất cao trong số những người Tu chân ở phàm giới. Mọi người thấy ông tới thì đều nhao nhao ra chào hỏi.

Người của Khuất gia biết Hạ gia muốn tiếp đón người nhà họ Thành, thức thời chủ động rời đi tìm thủ tướng xin lỗi.

Khi người của Hạ gia đi đón tiếp nhà họ Thành, Bạch Dạ nhân cơ hội nhỏ giọng nói với thuỷ long: “Vừa rồi sao lại thế? Tại sao đang yên đang lành tao lại thăng hai tầng cảnh giới?”

Vừa rồi cậu vui thì vui thật, nhưng lí trí nói cho cậu biết việc tu vi đột ngột tăng liên tiếp chắc chắn không liên quan đến việc tu luyện của cậu.

Thuỷ Long truyền âm tới: “Là ta và túi gió giúp ngươi độ linh lực trong thời gian ngắn để tăng thêm tu vi. Cũng may ngươi chưa có cảnh giới, vậy nên chút linh lực cỏn con cũng có thể giúp ngươi, khiến cho ngươi nở mày nở mặt. Nếu như ngươi có cảnh giới quá cao, linh lực của chúng ta sẽ không có tác dụng.”

Bạch Dạ cười: “Cảm ơn chúng mày đã cho tao mặt mũi.”

Túi gió hừ một tiếng: “Ngươi được chúng ta bảo hộ, ngươi mất mặt cũng đồng nghĩa với chúng ta mất mặt. Mà đã để ngươi mất mặt thì chứng tỏ chúng ta chưa chăm sóc ngươi cẩn thận.”

Thuỷ long nói theo: “Chúng ta giúp ngươi tăng thêm tu vi cần phải tiêu hao thần lực. Vậy nên không phải là giúp không công đâu, sau này ngươi còn phải trả lại chúng ta đấy.”

Bạch Dạ trợn trắng: “Tao đã biết là không phải chuyện tốt đẹp gì mà. Nói đi, tao phải làm gì để trả lại cho chúng mày?”

Thuỷ long nói: “Chẳng phải lúc trước ngươi đã đồng ý với tổng thống rằng sẽ cho trời mưa sao?”

“Đúng vậy, vừa hay có thể bổ sung thần lực cho mày.”

Thuỷ long: “Ngươi tiện thể thả gió ra, cho sấm rền, giáng sét xuống mặt đất, sử dụng bốn loại thần khí cùng một lúc, tạo phúc cho toàn dân. Đến lúc đó tu vi của chúng ta sẽ tăng rất nhanh, phải gấp mấy trăm vạn lần so với hấp thụ linh thạch.”

Bạch Dạ xấu hổ: “Chúng mày muốn tao tiêu tốn hết sức lực trong người, ngủ một giấc đến cuối đời ài?”

Thuỷ Long: “Chúng ta đã bàn bạc xong rồi. Số linh thạch mà ngươi mua về lúc trước ưu tiên cho bốn thần khí chúng ta sử dụng. Chờ sau khi bữa tiệc kết thúc, ngươi cho sấm rền sét đánh trước, ta và túi gió vừa hấp thụ linh khí từ linh thạch, vừa độ linh lực cho ngươi. Chờ sau khi sử dụng xong sấm sét, tu vi của búa Lôi Công và gương Can Nguyên sẽ tăng mạnh. Lúc đó lại đến lượt ta vào túi gió ra tay, đến lượt nhóm của búa Lôi Công giúp ngươi độ linh khí. Như vậy ngươi sẽ không bị ngất đi nữa. Ngươi cảm thấy ý tưởng này như thế nào?”

Bạch Dạ bất đắc dĩ: “Chúng mày đều đã tính toán xong hết rồi, tao còn có thể nói gì được nữa?”

Thuỷ long hưng phấn xoay mấy vòng trên cổ tay cậu.

“Bạch Dạ.”

“Đại thần.”

Thành Trì và Thành Trấn chào hỏi xong người của Hạ gia liền đi đến trước mặt Bạch Dạ.

Những người tu chân khác đều không ngờ rằng Bạch Dạ lại có quan hệ tốt như vậy với người nhà họ Thành, nhưng điều khiến người ta ngoài ý muốn nhất vẫn là thái độ của Hạ gia đối với Bạch Dạ. Trước khi tới đây bọn họ từng nghe qua Hạ gia đối xử cực kỳ lạnh nhạt với Bạch Dạ, thậm chí còn muốn ép cậu và Hạ Sâm ly hôn sau đó đuổi ra khỏi nhà. Nhưng những gì bọn họ thấy bây giờ hoàn toàn ngược lại với tin đồn, vượt xa ngoài dự tính của mọi người.

Bạch Dạ vỗ vai Thành Trấn cười nói: “Cuối cùng cũng đợi được mọi người đến rồi. Mọi người mà không tới thì mình sẽ chán đến chết mất. Mình không quen biết với những người tu chân khác, bọn họ cũng chẳng nói chuyện với mình. Một phàm nhân như mình chẳng biết làm gì, chỉ có thể buồn chán đi lại lung tung. Nếu không phải về nhà không có gì ăn, mình đã trở về phòng chơi game rồi đi ngủ rồi.”

Thành Trấn cười nói: “Bọn mình cũng muốn tới đây nhanh chóng, nhưng trên đường bị kẹt xe. Nếu không phải che giấu thân phận người tu chân, bọn mình đã ngự kiếm bay đến đây gặp cậu rồi.”

Bạch Dạ kinh ngạc nói: “Cậu có thể ngự kiếm hả? Điều đó chứng minh cậu lên Trúc Cơ rồi đúng không?”

Thành Trấn hắng giọng: “Hiện tại mình mới là Trúc Cơ tầng một thôi, không giỏi giang như Hạ Quân đâu, vừa mới lên Trúc Cơ xong mà không đến hai tháng đã tới tầng bốn rồi.”

“Cậu ta có may mắn nên mới gặp được mình đấy.” Bạch Dạ nói giỡn: “Nếu không thì làm gì có chuyện lên Trúc Cơ nhanh như vậy.”

“Mình cũng nghĩ như vậy.” Thành Trấn và Thành Trì tin tưởng Bạch Dạ 100%, nhưng họ cũng không muốn người nhà họ Khuất có thái độ nghi ngờ đối với Bạch Dạ: “Đúng rồi. Nghe nói sau bữa tiệc còn có màn biểu diễn âm nhạc giúp cho mọi người tăng thêm tu vi. Mỗi người cần phải trả một nghìn khối linh thạch thượng phẩm mới có thể tham gia. Việc này có thật hay không vậy?”

“Thật. Đến lúc đó nhất định mọi người phải ở lại nghe nhé, nếu không về sau sẽ hối hận đấy.” Tiết mục biểu diễn đó là do Bạch Dạ bảo Hạ Quân sắp xếp, mục đích chính là kiếm một số lượng lớn linh thạch. Có Hạ gia đảm bảo, những người tu chân chắc chắn sẽ thi nhau tham gia. Trước mắt cứ chú trọng khâu tuyên truyền. Đợi đến khi tin tức về buổi biểu diễn được mọi người truyền ra ngoài, như vậy chắc chắn sẽ kiếm được một món hơi lớn.

“Được.” Người của Thành gia vốn dĩ rất có hứng thú đối với buổi biểu diễn này. Giờ đã có Bạch Dạ đảm bảo, dù có nói thế nào bọn họ cũng sẽ ở lại.

Thành Trì lấy một ly nước trái cây trong khay người giúp việc đang bưng đưa cho Bạch Dạ: “Đại thần, sau đêm nay tôi sẽ phải trở về giới Tu chân nỗ lực tu luyện, chỉ sợ rằng về sau không có cơ hội gặp lại nhau ở phàm giới nữa. Vậy nên tôi hy vọng có một ngày cậu cũng sẽ tới giới Tu chân. Đến lúc đó cậu tới Thành gia, bọn tôi chắc chắn sẽ tiếp đón chu đáo, đưa cậu đi chơi tất cả những địa điểm nổi tiếng ở gần Thành gia.”

Bạch Dạ vui vẻ nói: “Anh phải về giới Tu chân à?”

“Đúng vậy? Có việc gì sao?” Thành Trì nhìn thấy cậu vui vẻ như vậy liền hỏi: “Cậu cũng muốn đi giới Tu chân sao?”

“Tạm thời tôi sẽ không đi.” Bạch Dạ cũng biết rằng với tu vi hiện tại của bản thân, việc tới giới Tu chân chẳng khác gì đi tìm cái chết cả. Vẫn nên chờ một thời gian trước rồi tính toán sau: “Tôi đang nghĩ đến chuyện sau khi anh trở về đó, nếu có thời gian rảnh thì giúp tôi tìm vài người.”

Thành Trì hỏi: “Tìm ai vậy?”

Bạch Dạ đưa bức ảnh chụp ông nội và ba người anh của mình cho Thành Trì. Những bức ảnh này do cậu chụp lại trong album của gia đình: “Chính là bốn người bọn họ.”

Thành Trì lưu mấy tấm ảnh lại: “Được, sau khi tôi trở về đó sẽ phái người đi hỏi thăm.”

Bạch Dạ lại lấy ra một đống bùa may mắn đưa cho anh ta: “Chúc anh tu luyện nhanh chóng giống như tên lửa.”

Thành Trì cũng lo lắng rằng sau khi trở về đó sẽ bị vận đen quay trở lại quấn lấy người, vậy nên cũng không khách sáo nhận lấy: “Xin nhận lời chúc phúc của cậu.”

Lúc này, quản gia tuyên bố bắt đầu bữa tiệc.

Mọi người cùng nhau chúc mừng Hạ Quân lên Trúc Cơ thành công.

Bữa tiệc kéo dài liên tục trong vòng hai giờ, đến tận tám rưỡi mới kết thúc. Ngoại trừ những người bình thường ra thì những người khác đều không rời đi luôn. Bọn họ đang chờ màn biểu diễn âm nhạc tiếp theo.

Quản gia tuyên bố với mọi người: “Tiếp theo chính là biểu diễn âm nhạc. Mời mọi người di chuyển khỏi vị trí đến bãi cỏ bên ngoài, phí vào cửa là một nghìn khối linh thạch thượng phẩm.”

Những người giúp việc nhà họ Hạ dựng một cái lều thật to, sau đó bày bố thêm trận pháp và bùa chú cách âm để tránh cho âm thanh lọt ra ngoài. Ngoài cửa là một nhóm những người giúp việc được giao trọng trách thu phí, chỉ cần trả một nghìn khối linh thạch thượng phẩm là có thể đi vào.

Uy tín của Hạ gia đối với những người tu chân ở phàm giới vô cùng tốt, vậy nên mọi người không có chút nghi ngờ nào, sẵn sàng chi trả một nghìn khối linh thạch thượng phẩm để vào trong. Trên mặt đất được lót một lớp đệm cho mọi người ngồi xuống, mục đích chính là để sau khi mọi người tấn thăng có thể củng cố tu vi hoặc là thăng cảnh giới ngay tại chỗ.

Tham gia tiếc Trúc Cơ có 3000 người, mỗi người trả một nghìn khối linh thạch thượng phẩm, vậy là 300 vạn khối linh thạch. Số linh thạch này sau đó rơi toàn bộ vào túi Bạch Dạ.

“Có phải tao rất biết kiếm tiền không? Nháy mắt một cái đã kiếm cho chúng mày 300 vạn khối linh thạch thượng phẩm.” Bạch Dạ trêu ghẹo túi gió: “Giờ đã đủ cho chúng mày nhét kẽ răng chưa?”

Túi gió nói: “Miễn cưỡng có thể nhét vào được.”

Bạch Dạ: “……”

“Bạch Dạ.” Hạ Quân đi ra từ trong lều: “Mọi người đều chuẩn bị ổn thoả rồi, cậu có thể bắt đầu chưa?”

“Được.” Bạch Dạ đi vào trong từ một cánh cửa khác, đến sau một tấm bình phong ngăn cản tầm mắt của mọi người, Không cho họ nhìn thấy gương mặt thật của cậu. Tiếp theo, cậu lấy đàn Không ra.

Những vị khách bên ngoài tấm bình phong không biết được chuyện gì đang xảy ra sau tấm màn. Cho đến khi bọn họ đã sắp đợi đến mức mất kiên nhẫn, đằng sau tấm bình phong vang lên tiếng đàn thanh thoát kỳ ảo.

Mọi người lập tức cảm giác được sự thay đổi trong cơ thể mình, linh khí trong cơ thể họ đang kích động. Mọi người vui vẻ nói: “Tiếng nhạc này thật sự giúp chúng ta tăng thêm tu vi.”

“Nếu như Hạ gia có thể mở thêm mấy buổi biểu diễn nữa thì tốt.”

“Mọi người đừng ồn ào nữa, chuyên tâm nghe nhạc đi. Có chuyện gì thì đợi đến khi tiết mục kết thúc rồi bàn luận cũng được.”

“Đúng vậy, có hiệu quả hay không hoặc là có hiệu quả như thế nào, đều phải chờ tiết mục biểu nhạc kết thúc mới biết được. Giờ có thảo luận cũng vô dụng.”

Mọi người nhanh chóng ngậm miệng lại.

Khúc nhạc còn chưa đàn được quá nửa, đã có người tăng thêm tu vi ngay tại chỗ. Chờ đến khi kết thúc, tất cả mọi người trong lều đều đang củng cố tu vi.

Bạch Dạ lén lút chuồn ra ngoài, nói với Hạ Sâm đang phụ trách bảo vệ sự an toàn của chiếc lều: “Hôm nay tôi bị mấy tên vệ sĩ của nhà họ Khuất dọa sợ, tối nay có khả năng sẽ nói mớ. Vì sự an toàn của anh, tôi nghĩ đêm nay anh vẫn nên về phòng của mình ngủ thì hơn. Cứ quyết như vậy nhé.”

Hạ Sâm còn chưa kịp nói câu nào, Bạch Dạ đã chạy biến rồi. Hắn nhìn bóng dáng đang càng ngày càng xa của Bạch Dạ, cong môi cười: “Xem ra đêm nay trời sẽ mưa nhỉ.”

Hạ Quân đang đi tuần tra ở khu vực xung quanh nghe thấy Hạ Sâm nói vậy liền: “Anh cả, vừa nãy anh nói trời mưa phải không? Anh quyết định không làm theo quy định trong gia tộc, cho trời mưa trước sao?”

“Chú mày không quản lý công ty, hỏi nhiều như vậy để làm gì?” Hạ Sâm xoay người vào trong lều.

Hạ Quân: “……”

Không lâu sau, trên bầu trời vang lên tiếng sấm, hơn nữa tiếng sấm này còn vô cùng to, rền rã đến mức khiến cho người ta cảm giác được mặt đất rung động. May mắn rằng cả căn lều đều được dán bùa cách âm, vậy nên mọi người có thể yên tâm tu luyện trong đó.

Những tia chớp lóe lên từng đợt từng đợt một, giống như muốn xé rách bầu trời đêm, vẽ lên trên không trung rất nhiều đường đứt gãy, phối hợp với tiếng sấm rền vang, khiến cho bầu trời đêm vô cùng đáng sợ. Những người đi đường theo bản năng trú dưới những mái hiên, những người đang lái xe cũng bất giác tăng tốc để nhanh chóng về nhà.

Thủ tướng An và Thủ tướng Sầm chưa kịp về tới nơi thì nghe được tiếng sấm. Hai người hưng phấn nói: “Sấm chớp kìa, Bạch tiên sinh không nuốt lời.”

Sấm chớp giống như tiễn bọn họ về đến tận nhà vậy, chân trước vừa mới bước vào cửa, tiếng sấm sau lưng cũng bắt đầu im bặt. Sau đó trời bắt đầu nổi gió to, gió luồn qua cây đại thụ khiến lá cây xào xạc. Cách cửa sổ đập rầm rầm như đang chào mừng cơn gió vậy. Ngay sau đó, một cơn mưa to tầm tã trút xuống.

Đã mười năm trôi qua rồi, đây là lần đầu tiên có mưa lớn như vậy. Hơn nữa thời tiết còn thay đổi quá đột ngột và mãnh liệt, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã giúp làm dịu nạn hạn hán, ao hồ sông suối khô cạn cuối cùng cũng được đón những giọt nước đầu tiên.

Cả buổi tối hôm đó, sấm chớp mưa gió thay nhau ra trận, đến tận bảy giờ sáng ngày hôm sau mới dừng lại.

Thủ tướng Sầm và thủ tướng An cả đêm không ngủ. Sau khi mưa tạnh, hai người lần lượt nhận được những tin vui từ các địa phương. Trong vòng nửa năm tới, bọn họ không cần lo lắng về việc sẽ xảy ra nạn hạn hán nữa.

Hai vị thủ tướng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ tưởng tượng đến những chuyện như bệnh dịch và động đất thôi đã khiến bọn họ đau cả đầu. Nhưng thời gian đau đầu cũng chỉ kéo dài có một ngày, Bạch Dạ đã giúp bọn họ giải quyết bệnh dịch rồi. Bởi vì Ôn Hồ ở trong túi gió cứ làm ầm ĩ nên, đòi muốn hấp thụ dịch bệnh. Bạch Dạ đành phải thả nó ra thích làm gì thì làm.

Nếu là trước kia, nếu cậu sử dụng liên tiếp năm thần khí cùng một lúc, có khi đã sớm ngất xỉu, bất tỉnh nhân sự rồi. May mắn lúc trước cậu vừa mới tăng thêm tu vi, hơn nữa thần lực của bốn thần khí búa Lôi Công, túi gió, gương Can Nguyên cùng với thuỷ long đều tăng lên nhiều, liên tiếp đưa linh lực vào cơ thể, tiện thể cũng giúp cậu tăng thêm một tầng cảnh giới. Vậy nên người vẫn bình yên vô sự.
Bình Luận (0)
Comment