Chín giờ rưỡi tối, Bạch Dạ cùng Hạ Quân trở lại Hạ gia, lại gặp được mấy người nhà họ Hà đang chuẩn bị trở về phòng để đi ngủ.
Cha Hạ nhìn thấy Hạ Quân cùng Bạch Dạ hai tối liên tiếp trở về cùng nhau, không khỏi nhíu mày mở miệng nói lớn: “Tiểu Quân.”
Hạ Quân đi đến trước mặt bọn họ “Ông nội, bà nội, cha, mẹ, tại sao mọi người vẫn còn chưa đi ngủ?”
Bạch Dạ cũng học theo Hạ Quân, dùng cách xưng hô tương tự để gọi bốn vị trưởng bối trong nhà.
Ông nội Hạ bỗng chốc trầm mặt xuống: “Ai là ông nội ngươi? Ai lại cha mẹ ngươi? Chúng ta không thừa nhận ngươi là người của Hạ gia.”
“Được ạ.” Trên mặt Bạch Dạ hiện rõ mấy chữ thật-hết-cách-đối-với-người-già-mấy-người, bất đắc dĩ nói: “Úy Sinh, Giai Mẫn, Phong hàn, Tinh Đồng, chúc ngủ ngon.”
Mọi người: “……”
Ông nội Hạ tức giận mức run cả người: “Nó dám gọi thẳng tên của chúng ta, quá vô lễ, thật sự quá vô lễ.”
Hạ Quân thấy vẻ mặt chịu thiệt của bốn vị trưởng bối liền bật cười.
Mẹ Hạ tức giận vỗ nhẹ vào cánh tay hắn: “Con cười cái gì?”
Cha Hạ hỏi Hạ Quân: “Con cùng Bạch Dạ đến chỗ nào? Tại sao lại về muộn như vậy.”
Hạ Quân nói dối: “Không phải mọi người bảo con hỏi Bạch Dạ rằng sau khi lên xe của Đồng Tất chân nhân thì xảy ra chuyện gì sao? Con hỏi không được, lại không gọi điện thoại được cho Đồng Tất chân nhân, vậy nên đành phải tự mình chạy đến Ngự Lôi Quan. Còn về Bạch Dạ thì con gặp cậu ta khi đi được nửa đường, nhìn thấy cậu ta đơn độc đi trên vỉa hè liền thuận đường đưa về nhà.”
Nơi ở của mấy người như Đồng Tất chân nhân phần lớn nằm trên núi, tín hiệu không tốt, điện thoại không liên lạc được cũng là chuyện bình thường, bốn vị trưởng bối cũng không hoài nghi gì.
Ông nội Hạ hỏi: “Vậy Đồng Tất chân nhân nói như thế nào?”
Hạ Quân hồi tưởng tình huống lúc đó: “Con mới gặp Đồng Tất chân nhân, còn chưa kịp nói chuyện thì đột nhiên trong không trung có tiếng sấm rền, một tia sét từ trên trời phóng xuống đánh vào người Đồng Tất chân nhân, Đồng Tất chân nhân bình yên vượt qua thiên kiếp, tấn chức cảnh giới trở thành tu sĩ Trúc Cơ, ông ấy đi bế quan tu luyện để củng cố cảnh giới rồi, con không kịp nói với ông ấy một lời nào cả.”
Bốn vị trưởng bối ngẩn người.
Ông nội Hạ ngơ ngác hỏi: “Đồng Tất chân nhân tấn chức?”
“Đúng vậy, tấn chức.”
Bà nội Hạ: “Dùng pháp khí tấn chức sao?”
“Không phải, là thiên lôi.”
Bốn vị trưởng bối: “……”
Mẹ Hạ cười nói: “Ngày hôm qua Tiểu Quân tấn thăng cũng có tiếng thiên lôi. Nếu còn tiếp tục như vậy, người có thể độ kiếp sẽ càng ngày càng nhiều.”
Bà nội Hạ vui mừng hỏi ông nội Hạ:“Chẳng lẽ những điều mà người bên ngoài đang đồn đại là sự thật?”
Ông nội Hạ than nhẹ một tiếng: “Chúng ta không nên vui mừng quá sớm, trước tiên cứ quan sát một thời gian đã rồi nói sau, tránh cho mọi người vui mừng phí công.”
Mọi người đều gật đầu.
Ở sân sau, Bạch Dạ ăn bữa khuya, tắm rửa xong rồi lên giường ngủ.
Đến đúng mười hai giờ đêm, những âm thanh nói chuyện đêm qua lại vang lên lần nữa.
Bạch Dạ bị đánh thức, tức giận bò dậy khỏi giường, cầm lấy di động rồi đi ra ngoài: “Ông đây phải xem xem rốt cuộc là thằng khốn nào khiến ông mất ngủ.”
Song, cậu tìm một vòng trong vườn hoa cũng chẳng thấy ai cả, cũng không hề tìm được máy phát thanh, nhưng những giọng nói đó vẫn hi hi ha ha cười đùa như trước.
“Bạn đời của Hạ Sâm không cần đingủ sao?”
“Lúc trước thấy cậu ta có đi ngủ, bây giờ thì lại không ngủ nữa rồi.”
“Chắc là bị mất ngủ rồi.”
“……” Bạch Dạ bị những âm thanh đó quấy rầy, cả đều tỉnh rồi. Nếu như cậu đã không ngủ được, vậy thì những người khác cũng đừng hòng đi ngủ. Cậu xoay người trở lại trong nhà, đi đến trước phòng của Hạ Sâm. Cậu đập mạnh cánh cửa phòng ba lần, không đợi đối phương mở cửa đã nhanh chóng xoay người trở lại phòng của mình.
Lúc này, cửa phòng của Hạ Sâm mở ra. Hắn đi ra khỏi phòng, nhìn hành lang không có một bóng người, nhướng mày một cái rồi xoay người đóng cửa phòng lại.
Mười phút sau, cửa phòng lại bị đập ầm ầm một lần nữa, Hạ Sâm vừa mới chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì lại bị đánh thức.
Hắn đứng dậy mở cửa phòng, vẫn không thấy ai hết.
Hạ Sâm nhíu mày.
Bạch Dạ ở phòng đối diện cười ha hả ngã lên trên giường: “Xem người của anh còn dám khiến tôi thức giấc nữa không. Bọn họ khiến tôi không ngủ được thì anh cũng đừng nghĩ đến việc đi ngủ.”
Hai mươi phút sau, cậu lại gõ cửa phòng Hạ Sâm một lần nữa.
Bạch Dạ mới gõ được một cái, đột nhiên cửa phòng mở ra, người trong phòng hài hước nhìn cậu ta.