Bạch Dạ không thu tay lại, tuỳ ý để Hạ lão gia bắt mạch.
Hạ lão gia cảm giác được mạch tượng của Bạch Dạ khá lưu loát, mạch đập qua lại trơn tru như hạt châu lăn trong mâm, giới y học gọi là mạch hoạt. Nếu như mạch tượng này xuất hiện trên người phụ nữ, chứng tỏ người đó đang mang thai. Nhưng nếu nó xuất hiện trên những người khác, có khả năng người đó bị thiếu máu, phong thấp, sốt nhiễm trùng cấp tính giai đoạn cuối, viêm dạ dày mãn tính,…Nhưng Bạch Dạ đã bắt đầu tu chân, lại còn đang ở Luyện Khí tầng ba, đáng nhẽ ra những thứ ô uế trong cơ thể đều đã bị bài xích hết ra ngoài, vậy nên những căn bệnh của người bình thường không thể nào xảy ra trên người cậu được. Nhưng thật sự mạch tượng này quá kỳ quái.
Mẹ Hạ thấy Hạ lão gia nhíu mày, quan tâm hỏi: “Cha, Bạch Dạ thật sự trúng độc sao? Cậu ấy trúng độc gì vậy?”
“Bắt mạch thì không nhìn ra được cậu ta trúng độc. Cũng có khả năng là loại độc đó len lỏi quá sâu trong các mao mạch. Ta cần phải theo dõi tình hình bên trong cơ thể cậu ta mới có thể chẩn đoán chính xác được.” Hạ lão gia truyền linh lực vào trong cơ thể Bạch Dạ. Ông nhìn thấy tĩnh mạch cùng với làn da của cậu không bị biến đen, máu vẫn có màu đỏ, xương cốt và đại não không có gì khác thường. Cuối cùng kiểm tra đến nội tạng, ông nhìn thấy một sinh mệnh nhỏ trong bụng Bạch Dạ.
Ủa? Sinh mệnh nhỏ?
Tại sao trong bụng cậu ta lại có một sinh mệnh?
Chẳng lẽ là mang thai à?
Lập tức, Hạ lão gia bị chính hơi thở của mình khiến cho bị sặc: “Khụ khụ khụ ——”
“Ông làm sao thế?” Bà nội Hạ vội vàng vỗ lưng cho ông: “Đang yên đang lành tại sao tự dưng lại bị sặc.”
Cha Hạ quan tâm hỏi: “Cha, cha không sao chứ?”
“Khụ khụ ——” Hạ lão gia xua xua tay: “Không có việc gì, không có việc gì. Ta không sao cả.”
Bạch Dạ cũng vỗ lưng cho ông: “Ông đấy. Bằng đấy tuổi rồi mà chẳng khiến người ta bớt lo chút nào.”
Hạ lão gia nghe được lời này của cậu thì càng ho mạnh hơn.
Bà nội Hạ, cha Hạ, mẹ Hạ: “……”
Thật ra với tu vi và tuổi tác của Hạ lão gia ở giới Tu chân không được coi là già lắm, so với những “quái vật” đã sống đến mấy vạn năm thì chỉ là một đứa con nít mà thôi.
Hạ lão gia ho một hồi rồi nói với vợ mình: “Bà kiểm tra phần bụng của Bạch Dạ, xác nhận xem cậu ta có thật sự trúng độc hay không đi.”
Ông lo rằng do mình hoa mắt nên nhìn lầm, vậy nên mới bảo vợ mình nhìn giúp xem
“Được.” Bà nội Hạ nắm lấy tay Bạch Dạ, dùng linh lực len lỏi vào quan sát phần bụng. Sau khi nhìn thấy một sinh mệnh nhỏ bé được bao bọc bởi một quả cầu nước, cả người bà lập tức sững sờ tại chỗ.
Hạ lão gia vừa thấy thế liền biết rằng bà cũng nhìn thấy, nhưng ông vẫn hỏi lại: “Thế nào? Thấy được không?”
Bà nội Hạ ngơ ngác gật gật đầu.
Hạ lão gia cảm thấy chỗ này không phải nơi phù hợp để nói chuyện, hơn nữa chuyện này cũng không thích hợp để nói trước mặt Bạch Dạ. Vậy nên ông đỡ lấy cánh tay của vợ mình: “Chúng ta về rồi bàn bạc sau nhé.”
Bà nội Hạ lại gật đầu lần nữa.
Cha Hạ và mẹ Hạ quay sang nhìn nhau rồi cùng đi theo bố mẹ.
Bạch Dạ vội vàng kêu lên: “Mọi người còn chưa nói cháu trúng độc gì mà.”
Hạ lão gia quay đầu lại nói: “Đợi chúng ta trở về bàn bạc kỹ rồi sẽ nói kết quả cho cậu sau. Cậu cứ về sân của mình đợi chúng ta.”
Bạch Dạ: “……”
Bây giờ cậu cũng không nghĩ đến việc trở lại hậu viện, vả lại cũng không có cách nào nhìn thẳng vào mặt Hạ Sâm được. Hay là cậu lái xe ra ngoài đi dạo một vòng rồi trở về sau?
Nhưng làm như thế thì hèn lắm?
Chẳng phải chỉ là chuyện đó thôi sao? Cũng chẳng phải giết người. phóng hỏa hay những việc xấu xa vô đạo đức. Huống chi bây giờ giữa hai người vẫn còn quan hệ chồng chồng, xảy ra chuyện thân mật cũng là bình thường, việc gì cậu phải trốn chui trốn lủi. Hơn nữa cũng không thể trốn cả đời được. Có một số việc càng trốn tránh càng xấu hổ, không bằng chủ động đối mặt với nó sớm một chút. Có người từng nói rằng, chỉ cần bản thân không lúng túng, vậy thì người phải lúng túng chính là đối phương.
Bạch Dạ đi theo mấy người nhà họ Hạ tới sân trước.
Mấy người bên phía Hạ lão gia trở lại đại sảnh rồi sai toàn bộ người giúp việc lui ra ngoài.
Cha Hạ thấy cha mình sai toàn bộ người giúp việc ra ngoài liền đoán rằng lần này nhất định có chuyện rất quan trọng cần phải nói: “Cha, có phải cha có chuyện quan trọng cần tuyên bố không? Chẳng lẽ cơ thể Bạch Dạ có vấn đề gì rất lớn?”
Hạ lão gia vội vã nói cho mọi người: “Phong Hàn, Tinh Đồng. Chúng ta sắp trở thành……”
Bà nội Hạ lấy lại tinh thần, nhanh chóng ngắt lời ông: “Đợi đã, chuyện này quá quan trọng đối với nhà họ Hạ chúng ta. Chúng ta cứ gọi điện thoại cho A Sâm để xác nhận lại rồi tuyên bố cũng không muộn.”
Hạ lão gia nghĩ lại cũng thấy đúng: “Đúng vậy. Phải gọi điện cho người trong cuộc là A Sâm Để xác nhận đã rồi tuyên bố sau. Nếu không sợ rằng sẽ mừng hụt một phen.”
Tuy nói ở giới Tu chân việc kỳ lạ gì cũng có, nhưng chuyện một người đàn ông mang thai là cực kỳ hy hữu. Trước kia bọn họ cũng chỉ được nghe người khác kể chứ chưa từng tận mắt trông thấy bao giờ, vậy nên cũng không biết là thật hay giả. Có khi sinh mệnh nhỏ bọn họ nhìn thấy trong bụng của Bạch Dạ không phải là thật.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của cha mẹ Hạ, bà nội Hạ lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Sâm. Khi thấy đầu bên kia bắt má, bà vội vàng nói: “A Sâm. Chúng ta nghe Tiểu Quân nói rằng hôm qua Bạch Dạ bị trúng độc, vậy nên vừa rồi mới bắt mạch cho cậu ấy. Sau đó chúng ta nhìn thấy trong bụng Bạch Dạ có ……”
Nói tới đây bà dừng lại một chút, sau đó hỏi tiếp: “Có đúng là sự thật hay không?”
Hạ Sâm sớm đã đoán được những người ở nhà sẽ biết được chuyện này, hơn nữa sớm hay muộn cũng không giấu được mãi, vậy nên hắn thừa nhận: “Vâng. Cậu ấy có em bé. Có điều Bạch Dạ vẫn chưa biết chuyện mình có thai. Mọi người chưa nói với cậu ấy đúng không?”
“Chưa nói.” Bà nội Hạ vừa nhìn biểu cảm của Bạch Dạ thì biết cậu không rõ nội tình. Hơn bọn họ cũng không biết cậu sẽ có phản ứng gì khi nghe thấy bản thân mình mang thai, càng không biết rằng chuyện này có phải là thật hay không. Vậy nên lúc đó mới không nói cho Bạch Dạ: “Tại sao cháu lại không nói cho cậu ấy biết?”
“Bạch Dạ là một người đàn ông, bà cảm thấy liệu cậu ấy có chấp nhận được sự thật là bàn thân đang mang thai không? Hơn nữa với tính tình của cậu ấy, rất có khả năng sẽ chạy đến bệnh viện để bỏ đứa bé đi, vậy nên cháu mới nói rằng cậu ấy bị trúng độc. Cháu muốn đợi đến khi không thể giấu được nữa mới nói cho cậu ấy. Đến lúc đó đứa bé đã thành hình, Bạch Dạ muốn bỏ cũng không đành lòng. Cho dù cậu ấy thật sự muốn vứt bỏ đứa bé, chúng ta cũng có thể lấy nó ra ngoài trước khi cậu ấy làm việc đó. Với năng lực của chúng ta, việc nuôi nấng một đứa trẻ sinh non không phải là vấn đề lớn.”
Bà nội Hạ cảm thấy cháu mình nói có lý, vậy nên cũng không dám mạo hiểm kể hết mọi chuyện cho Bạch Dạ. Bà ngắt điện thoại rồi vui vẻ tuyên bố với tất cả mọi người trước con mắt khẩn trương của chồng mình: “Giờ ta sẽ tuyên bố chính thức với mọi người: Bạch Dạ đang mang thai. Chúng ta sắp lên chức cụ ông cụ bà rồi, Phong Hàn và Tinh Đồng cũng sắp được làm ông bà nội.”
Cha mẹ Hạ ngơ ngác tại chỗ. Bạch Dạ mang thai ư? Đàn ông cũng có thể mang thai à?
Hạ lão gia lập tức mở cờ trong bụng: “Bạch Dạ thật sự mang thai con của A Sâm à?”
“Thật.” Bà nội Hạ vui đến mức không khép được miệng: “Chính miệng A Sâm thừa nhận. Nó sợ Bạch Dạ không chấp nhận được việc đàn ông mà lại có thai, vậy nên mới lừa rằng cậu ấy bị trúng độc. A Sâm còn bảo chúng ta đừng nói cho Bạch Dạ vội, chờ đến khi không giấu được nữa thì nói sau.”
“Được, không nói.” Hạ lão gia thật sự rất vui vẻ. Giờ ông chỉ muốn tuyên bố với cả thế giới rằng mình sắp được lên chức cụ: “Bụng của Bạch Dạ đúng là không thua kém ai, mới kết hôn hơn nửa năm mà đã có em bé rồi. Nhà họ Hạ chúng ta lại sắp có thêm một thành viên nữa.”
Việc thụ thai của người tu chân vốn đã không dễ dàng. Hơn nữa sau khi thần tiên biến mất, những người có thể mang thai đã thiếu lại còn thiếu hơn. Có người kết hôn một hai trăm năm mới sinh được một mụn con, có người thậm chí cả đời còn không sinh được đứa bé nào. Vậy nên những trường hợp hơn nửa năm đã mang thai giống như Bạch Dạ hầu như không tồn tại.
Hạ lão gia hỏi bà nội Hạ: “Liệu có phải A Sâm cho Bạch Dạ ăn thứ gì đó nên mới khiến đàn ông mang thai không?”
“Nó không nói, chúng ta cũng đừng hỏi. Suy cho cùng thì thế hệ sau của nhà họ Hạ cũng đã có người nối dõi, đây thật sự là chuyện tốt.” Bà nội Hạ vừa cười vừa vỗ lưng con mình: “Phong Hàn. Hai vợ chồng các con cũng nên hoàn hồn rồi đấy.”
Cha Hạ ngơ ngác chớp chớp mắt, lẩm bẩm hỏi: “Con sắp làm ông nội rồi sao?”
“Đúng vậy. Có điều Bạch Dạ vẫn chưa biết chuyện này. Vậy nên con đừng nói cho ai khác biết, chờ sau khi đứa trẻ sinh ra rồi tuyên bố với mọi người là tốt nhất.”
Cha Hạ ngây ngốc gật đầu. Ông còn tưởng rằng không trông cậy được gì vào đứa con cả của mình, phải đợi thêm hai ba trăm năm nữa khi Hạ Quân kết hôn cùng với nữ tu nào đó, đến lúc đó ông ấy có cháu để bế. Không ngờ rằng việc bất ngờ lại đến sớm như vậy.
“Trời ạ. Con sắp được làm bà nội rồi! Con sắp được làm bà nội rồi!.” Mẹ Hạ cũng lấy lại tinh thần. Bà vui mừng nhưng cũng không dám tin, càng không biết phải làm sao lúc này: “Làm bà nội phải làm những thứ gì nhỉ? Phải phụ trách dỗ em bé, chơi cùng với cháu mình đúng không? Đúng rồi, chúng ta có nên chuẩn bị quần áo và đồ chơi cho đứa bé từ bây giờ không?”
Bà nội Hạ nhìn thấy bộ dáng của mẹ Hạ thì nhớ lại bản thân mình khi biết được bản thân trở thành bà nội. Bà buồn cười nói: “Hiện tại điều quan trọng nhất là phải bồi bổ thêm cho Bạch Dạ.”
“Đúng rồi. Giờ con sẽ bảo người giúp việc chuẩn bị đồ bổ.” Mẹ Hạ gọi quản gia vào, dặn dò quản gia mang hết những đồ bổ ở giới Tu chân về.
Bạch Dạ đang chậm rãi đi bộ trở lại hậu viện đột nhiên hắt xì một cái. Cậu kéo áo khoác lên: “Thời tiết sắp chuyển lạnh sao?”
Cậu đi vào đại sảnh, nhìn thấy Hạ Sâm ngồi trên sô pha xem tài liệu. Bước chân cậu bất giác chững lại một chút, sau đó ngồi xuống phía đối diện hắn.
“Về rồi à.” Hạ Sâm liếc cậu một cái rồi tiếp tục xem tài liệu.
Bạch Dạ nhìn bộ dạng của hắn giống như không có chuyện gì xảy ra, lập tức cảm thấy hành động trốn ra ngoài để thương tiếc cho đêm đầu tiên của mình quá hèn nhát. Cậu ngồi thẳng người nhìn Hạ Sâm, nhưng đối phương lại không nhìn cậu mà chỉ chăm chú xử lý công việc. Biểu cảm nghiêm túc trên khuôn mặt tuấn tú của hắn khiến cho người ta có cảm giác cấm dục, khiến cậu có ý nghĩ muốn đè người trước mặt xuống rồi hung hăng chà đạp một phen.
Nghĩ đến đây, cậu lại bất giác liên tưởng đến thời điểm uống say lúc tối qua rồi lăn lên giường. Đôi môi mỏng của đối phương vừa hôn nhẹ lên vành tai cậu, vừa buông những tiếng thở dốc mê người. Cơ thể mạnh mẽ tấn công hết lần này đến lần khác, khiến cậu sinh ra khoái cảm không nói lên lời……
Đợi đã, dừng lại. Cậu đang nghĩ cái quái quỷ gì thế?
Bạch Dạ nhanh chóng lấy lại tinh thần, không để cho bản thân tiếp tục suy nghĩ linh tinh: “Đúng là khốn nạn.”
Nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua nhưng cậu lại không có chút bài xích nào, mẹ nó còn cảm thấy có chút tiếc nuối tại sao không làm thêm một hiệp nữa khi mới tỉnh dậy.
Hạ Sâm nghe vậy, ngẩng đầu nhìn cậu: “Làm sao vậy?”
Bạch Dạ vừa nghe thấy giọng nói của hắn lại bất giác nghĩ đến chuyện tối qua, sau đó cả người đều thấy không tự nhiên. Cậu ho nhẹ một tiếng: “Không có gì. Anh tiếp tục làm việc đi.”
“Ừ.” Hạ Sâm cúi đầu che đi ý cười nơi đáy mắt. Thật ra lúc trước hắn không hề xem tài liệu mà vẫn luôn âm thầm quan sát phản ứng của đối phương. Tất nhiên hắn cũng nhìn thấy Bạch Dạ liếm môi khi nhìn mình, động tác nuốt nước miếng và con ngươi nhiễm mùi dục vọng. Những việc như này trước kia chưa từng xảy ra, thật sự khiến hắn cảm thấy có chút mới lạ và thú vị.
Không lâu sau, lửa nóng đã lan đến người hắn. Hắn không cách nào khống chế được ánh mắt của mình rời khỏi người đối phương, cũng không có tâm trạng tiếp tục xem tài liệu nữa. Hạ Sâm lên tiếng: “Ăn cơm thôi.”