Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 96

Sau khi Bạch Dạ đi cùng với Thành Trấn qua hang động lớn, cảnh vật trước mắt hoàn toàn thay đổi, những cây cổ thụ lớn che khuất trời mọc ở khắp nơi, những dây leo quấn chằng chịt quanh thân cây, đằng xa có thác nước hùng vĩ chảy xiết, tựa như đi vào chốn bồng lai tiên cảnh, chứa đựng những đạo lý huyền diệu của trời đất, cảnh, tựa chất chứa thiên địa vô cùng huyền cơ, cũng cảm nhận được rõ ràng nguồn linh khí nồng đậm trong không gian. Bạch Dạ tán thưởng: “Nơi này chính là giới Tu chân hả?”

“Đúng vậy.” Thành Trấn chỉ vào tòa thành phía xa xa: “Đó là thành Tinh Phong. Chỉ cần chúng ta tới tòa thành đó rồi dùng trận pháp dịch chuyển là có thể đến nhà mình rồi.”

Bạch Dạ tò mò hỏi: “Trận pháp dịch chuyển là gì?”

“Cậu không biết trận pháp dịch chuyển là gì sao?” Thành Trấn cảm thấy kỳ quái, chẳng phải Bạch Dạ là thần sao? Tại sao đến cả trận pháp dịch chuyển cũng không biết?

“Không biết.”

“Nó cũng tương tự với cách thức chúng ta đi từ phàm giới tới giới Tu chân, có thể đưa cậu từ chỗ này đến chỗ khác trong thời gian nhanh nhất, ví dụ như đi từ nhà đến trường học trong vòng một giây.”

Bạch Dạ kinh ngạc nói: “Một giây hả? Nhanh như vậy sao?”

Vừa mới dứt lời, cậu cảm giác được sau lưng có dao động. Cậu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một chiếc quạt màu vàng tinh xảo đang bay trong không trung, toả ra hàng trăm hàng ngàn tia sáng giống như ánh mặt trời chói loá hai mắt cậu. Thẳng cho đến khi ánh sáng màu vàng đó lại gần, cậu mới nhận ra rằng nó có hình dạng của một lưỡi kiếm giống như đang muốn xuyên thẳng qua tim bọn họ.

Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải chuyện này, theo bản năng nhào về phía bạn mình để né tránh ánh sáng đó: “Thành Trấn, hình như có người đang muốn giết chúng ta.”

Sự việc xảy ra quá đột ngột, Thành Trấn không kịp phản ứng lại, bị Bạch Dạ bất ngờ lao tới nên rơi khỏi kiếm. Đến Bạch Dạ cũng ngã xuống theo. Lúc này cậu ta mới chú ý có một cây quạt cấp Bảo Khí đang bay về phía bọn họ.

Cậu ta vội vàng thả tín hiệu cầu cứu, đồng thời niệm chú điều khiển kiếm bay tới đỡ mình, sau đó đuổi theo Bạch Dạ đang rơi tự do.

Cùng lúc đó, một tia sáng màu trắng lướt qua người Bạch Dạ, tiếp theo, cậu biến mất không thấy tăm tích. Mà ánh sáng kia tiếp tục bay về phía Đông rồi nhanh chóng biến mất trước mắt Thành Trấn.

Quạt Bảo Khí nhìn thấy Bạch Dạ biến mất, không tiếp tục đuổi theo Thành Trấn nữa mà nhanh chóng xoay người bay về chỗ ban đầu.

“Bạch Dạ ——” Thành Trấn sốt ruột gọi lớn nhưng không có ai trả lời cả.

Khi Thành Trấn đang sốt ruột tìm Bạch Dạ, cậu đang nằm trong căn phòng của đệ tử trông coi vườn thuốc ở khu vực bên ngoài núi Linh Dược. Nhìn thấy một người bưng chậu nước vào cho mình rửa mặt, cậu mở miệng hỏi: “Nơi này là chỗ nào?”

Cậu còn nhớ rõ lúc đó bản thân bị rơi từ trên cao xuống được một vật gì đó mềm mại đỡ lấy. Nhưng chưa kịp chú ý khung cảnh bốn phía thì đã bị ném ra ngoài, sau đó hai gã đàn ông xuất hiện khiêng cậu vào trong nhà, một trong số đó là người đứng trước mặt bây giờ.

“Vườn thuốc ở khu vực bên ngoài núi Linh Dược.” Tên đệ tử vắt khô khăn vải: “Ta là đệ tử ngoại môn của Dược Phố, tên là Thăng Vinh, người còn lại khiêng ngươi vào đây là Đổng Dịch, hắn cũng là đệ tử ngoại môn.”

“Núi Linh Dược?” Bạch Dạ chưa từng nghe qua cái tên này: “Vậy anh có biết nơi này cách thành Tinh Phong bao xa không?”

Thăng Vinh đưa khăn vải cho cậu lau tay: “Chắc khoảng hai ngàn dặm.”

“Hai ngàn dặm?” Bạch Dạ khó tin nhìn Thăng Vinh. Cậu cùng Thành Trấn mới tách nhau ra có khoảng mười phút mà cậu đã bị đưa đến một nơi khác cách chỗ ban đầu cả ngàn cây số rồi sao?

Tốc độ như này còn nhanh hơn cả tên lửa.

Bạch Dạ hỏi: “Vậy có cách gì để đi tới thành Tinh Phong không?”

“Nếu như biết thuật ngự kiếm thì ngươi có thể bay qua đó, nếu không làm được thì tới toà thành dưới chân núi dùng trận pháp dịch chuyển cũng được. Có điều trận pháp đó cần một linh thạch trung phẩm.” Thăng Vinh bưng chậu nước lên mang đi đổ.

“Linh thạch trung phẩm hả?” Bạch Dạ gọi búp bê tặng con ra: “Chúng mày ở trong túi gió chắc hẳn cũng biết tao đang gặp phải phiền toái. Mày mau lấy một viên linh thạch thượng phẩm ra đây, tao phải dùng trận pháp dịch chuyển để tới thành Tinh Phong tìm Thành Trấn.”

Búp bê tặng con cũng chẳng trả lời có hay không, trực tiếp bảo túi gió ném ra một cục đá trong suốt.

Bạch Dạ sụp đổ ngay tại chỗ: “Nói cách khác chúng mày đều dùng hết linh thạch thượng phẩm rồi đúng không? Tốc độ của chúng mày cũng nhanh quá đấy!! Vậy chúng mày có thể đưa tao bay đến thành Tinh Phong không?”

Búp bê nói: “Không được, thần lực không đủ, không thể mang ngươi theo. Hơn nữa nếu như mang theo ngươi bay tới đó sẽ hao tốn thần lực, có khả năng ngươi sẽ lại ngất xỉu bất cứ lúc nào. Mà ngất xỉu ở thế giới xa lạ này rất dễ nguy hiểm tới tính mạng.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Tao không thể cứ ở đây mãi được?” Bạch Dạ nghĩ đến những món đồ mà Dược Linh chân nhân đưa cho: “Đúng rồi, chẳng phải tao còn có thảo dược, đan dược và bùa chú sao? Tao có thể cầm chúng đi bán rồi đổi lấy linh thạch.”

Búp bê tặng con lấy ra một rương thảo dược rồi mở ra cho cậu xem, nhưng những thảo dược bên trong đã khô héo hết.

Bạch Dạ sửng sốt: “Tại sao thảo dược lại khô héo hết thế này?”

Con búp bê ngượng ngùng nói: “Mọi người chăm chú hấp thụ linh thạch quá nên vô tình hút hết linh khí trong thảo dược, đan dược và khoáng thạch. Trước mắt chỉ còn lại mấy lá bùa may mắn thôi.”

Bạch Dạ toát mồ hôi hột: “Nói cách khác những thứ kia đều biến thành phế phẩm rồi?”

“Đúng vậy.”

“……” Bạch Dạ chết lặng, không còn chút sức lực nào để lạc quan nữa. Tại sao cậu lại nuôi một đám thần khí vô dụng thế này chứ?

Đúng lúc này, bụng cậu lại phát ra tiếng sôi.

Bạch Dạ vỗ trán: “Xong đời rồi.”

Con búp bê bay đến trước mặt cậu, quan tâm hỏi han: “Làm sao vậy?”

Bạch Dạ thở dài: “Tao lại cảm thấy đói bụng. Với kinh nghiệm mấy ngày vừa qua, nếu như không có gì để ăn, có khả năng cao tao sẽ bị chết đói mất.”

Búp bê tặng con: “……”

Bạch Dạ tức giận vỗ vỗ bụng: “Nhất định là do bọn nó quấy phá, chẳng trách gần đây tao ăn cơm gấp năm lần người bình thường, hóa ra là bốn đứa nhóc trong bụng gây nên. Sớm hay muộn tao cũng sẽ bỏ hết chúng nó.”

“Không được.” Búp bê tặng con vừa nghe thấy thế thì sốt ruột nói: “Ngươi không thể bỏ bọn họ được.”

Bạch Dạ khó hiểu: “Vì sao?”

“Bởi vì……” Con búp bê nhanh chóng bịa ra một lý do: “Bởi vì hiện tại ngươi là người tu chân, người tu chân không dễ gì mới có thể mang thai. Nếu bây giờ ngươi bỏ đứa bé đi, sau này chưa chắc đã có thể mang thai được. Nếu không có hậu thế thì chỉ đành đoạn tử tuyệt tôn thôi.”

Khóe miệng Bạch Dạ giật giật: “Nhưng mà tao là một người đàn ông, làm sao có thể vác bụng bầu to đùng giống như phụ nữ được? Càng nói càng thấy mất mặt. Nếu như về sau tao muốn có con thì tìm một người phụ nữ sinh cho mấy đứa là được.”

“Ngươi đã tu chân rồi, xác suất khiến cho một người phụ nữ có thai cũng bị hạ xuống rất nhiều. Ngươi không nghe thấy di tổ của Hạ Quân nói sao? Môn phái của bọn họ có năm nghìn đôi vợ chồng, nhưng chỉ có mười đôi sinh được con, chắc hẳn ngươi cũng biết rằng việc mang thai không hề dễ dàng chứ?”

Bạch Dạ hơi chần chờ: “Cho dù có mày hỗ trợ cũng không thể khiến tao có con sao?”

“Khó nói lắm, việc phá thai chẳng khác gì tạo nghiệt cả. Nếu như ngươi bỏ đi nhiều đứa bé như vậy trong vòng một nốt nhạc khiến cho ông trời cảm thấy không vừa mắt, không cho ngươi có con nối dõi, vậy thì ta cũng chẳng giúp được gì.”

Bạch Dạ: “……”

Ở phàm giới có không ít trường hợp nữ sinh thường xuyên phá thai hoặc nam sinh khiến cho bạn mình mang thai rồi đưa đi phá, bởi vì tạo nghiệt quá nhiều nên sau này không có cách nào sinh con được. Đây chính là nhân quả do họ tự chuốc lấy, vậy nên cậu không hề hoài nghi những lời con búp bê nói, điều này thật sự khiến cậu do dự.

Búp bê tặng con nhìn thấy cậu đang lung lay liền tiếp tục cố gắng xoay chuyển suy nghĩ của cậu: “Mang thai cũng không phải là chuyện đáng sợ đến mức như vậy, ngươi cứ coi như bản thân mập lên trong vài tháng đi. Nếu như cảm thấy mất mặt hoặc là người khác hỏi thăm, ngươi cứ nói với bọn hắn rằng bản thân mình mập ra, vậy thì làm gì có ai biết là ngươi đang mang thai? Trên thế giới này làm gì có mấy ai hoài nghi rằng một người đàn ông đang có em bé? Nhìn lại Thành Trấn khi biết ngươi mang thai đi, cậu ta có dùng ánh mắt kỳ thị để nhìn ngươi không? Vậy nên nói đi nói lại, ngươi đang không vượt qua được chính mình mà thôi.”

Bạch Dạ: “……”

Những lời của nó có lý quá.

Bạch Dạ nhíu mày: “Nhưng ở trong quan niệm của chúng tao, việc mang thai và sinh con là chuyện của phụ nữ. Chuyện một người đàn ông mang thai thật sự đã đánh vỡ hết thế giới quan của tao.”

Búp bê tặng con hừ một tiếng: “Vẫn cứ coi như ngươi đổi mới quan niệm là được rồi.”

“Hầy ——” Bạch Dạ buồn bực nhìn nó: “Tại sao tao lại có cảm giác rằng mày tức giận bởi vì tao nói ra chuyện phá thai nhỉ? Đứa bé cũng chẳng phải của mày, mày tức giận làm gì?”

Con búp bê đưa ra lý do vô cùng hợp tình hợp lý: “Bởi vì ta là búp bê tặng con mà, làm sao có thể chịu đựng được việc ngươi phá thai?”

Bạch Dạ: “……”

“Ngươi muốn phá thai, ta sẽ không để ý tới ngươi nữa, khiến ngươi đoạn tử tuyệt tôn. Hừ.” Con búp bê bay trở lại túi gió.

Bạch Dạ: “……”

Nguyền rủa cay độc đấy.

Vậy cậu phải suy nghĩ cẩn thận kỹ càng lại mới được.

Dù sao thì cậu cũng vừa mới mang thai, phá thai muộn thêm mấy ngày cũng không có vấn đề gì hết.

Lúc này, Đổng Dịch bưng đồ ăn tới: “Đạo hữu, ăn cơm thôi.”

Bạch Dạ nhanh chóng vất chuyện mang thai sang một bên rồi ngồi xuống hỏi: “Vừa nãy mọi người có thấy rõ là ai đưa tôi tới đây không?”

Đổng Dịch kỳ quái nói: “Đó là trưởng lão của phái linh dược chúng ta, ngươi không quen biết sao?”

“Không quen biết.”

“Đúng là kỳ quái thật, vậy tại sao ngài ấy lại mang ngươi tới đây?” Nếu như không phải trưởng lão đưa người này tới, bọn họ cũng sẽ không tích cực chăm chút Bạch Dạ như vậy.

“Có thể là……” Bạch Dạ di chuyển tròng mắt rồi cười nói: “Có thể là vì tôi biết đoán mệnh.”

“Đoán mệnh?” Hai mắt của Đổng Dịch sáng rực lên: “Ngươi biết bói toán sao?”

“Đúng vậy, anh có muốn tôi bói cho anh một quẻ không?” Bạch Dạ giơ một ngón tay ra: “Chỉ cần một khối linh thạch trung phẩm là được.”

Đổng Dịch cười khổ nói: “Đạo hữu, ngươi đừng đùa chúng ta. Chúng ta chỉ là đệ tử ngoại môn mà thôi, mỗi tháng lương cũng chỉ có năm khối linh thạch hạ phẩm, lấy đâu ra linh thạch trung phẩm mà đưa cho ngươi chứ.”

Bạch Dạ nhìn thấy hắn đáng thương như vậy liền nhân nhượng một chút “Vậy tôi chỉ thu của anh một khối linh thạch hạ phẩm, có được không?.”

“Bây giờ đến một khối linh thạch hạ phẩm ta cũng không có.”

Bạch Dạ bất lực: “Tại sao anh lại nghèo như thế?”

Đổng Dịch nhìn ra bên ngoài xác định không có người mới nhỏ giọng nói: “Tuy nói rằng mỗi tháng chúng ta được phát năm khối linh thạch hạ phẩm, nhưng trên thực tế chỉ có ba khối thôi. Mà tháng nào cũng cần phải mua những đồ dùng cần trong sinh hoạt, ba khối linh thạch hạ phẩm cũng không đủ để dùng, đừng nói đến chuyện tu luyện cũng cần phải có linh thạch. Vậy nên chúng ta làm gì còn thừa mà giữ lại trên người chứ.”

Bạch Dạ nhìn ra hắn không nói dối, đồng cảm vỗ vai của hắn: “Thế này nhé. Tôi bói cho anh một quê miễn phí, về sau anh gặp ai thì nhớ quảng cáo cho tôi?”

Ánh mắt Đổng Dịch sáng rực lên: “Quảng cáo là cái gì?”

“Chính là anh nói với người khác tôi coi bói cực kỳ chính xác, tiền xem bói nằm trong khoảng một khối linh thạch trung phẩm đến một khối linh thạch thượng phẩm, anh thấy thế nào?”

“Tất nhiên là không có vấn đề gì.” Đổng Dịch cẩn thận hỏi: “Vậy giờ ngươi có thể đoán mệnh cho ta chưa?”

Bạch Dạ hỏi hắn: “Anh muốn xem cái gì?”

Đổng Dịch nghĩ nghĩ: “Vậy anh tính cho tôi xem tôi có thể tấn giới cao nhất lên tới bậc mấy?”

Bạch Dạ nhìn thấy trán của hắn đầy đặn, xương mày nhô cao, tai cao hơn lông mày, mũi tương đối cao. Đây là tướng mạo của người phải chịu nhiều khổ nhọc: “Chắc chắn ngày thường anh rất chăm chỉ luyện tập.”

Đổng Dịch gật gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần có thời gian rảnh là ta sẽ tu luyện.”

Bạch Dạ cười: “Linh căn của anh không phải loại xuất sắc, nhưng ông trời rất thích những người chăm chỉ, vậy nên cảnh giới cao nhất mà anh có thể đạt được là kỳ Khai Quang Kỳ tầng chín.”

Đổng Dịch vui mừng khôn xiết: “Ta chỉ có ngụy linh căn mà thôi, cũng có thể tu đến kỳ Khai Quang sao? Nhưng chủ quản nói ta chỉ có thể tới Luyện Khí tầng chín đã là mức cao nhất rồi.”

“Anh chưa từng nghe thấy cần cù bù thông minh sao?”

“Từng nghe qua rồi, vậy nên mỗi ngày ta mới chăm chỉ luyện tập.”

“Từng nghe rồi thì tốt. Có điều chờ tới khi anh lên được kỳ Khai Quang Kỳ đã là chuyện của hai trăm năm sau rồi. Tôi vẫn nên coi bói cho anh về tình hình gần đây thì hơn, như vậy anh mới biết tôi coi bói có chuẩn hay không.” Bạch Dạ lại nhìn mặt hắn: “Một giờ, à không. Phải nói nửa canh giờ sau mới phải. Chủ quản sẽ đến đây kiểm tra rồi lấy việc thảo dược có vấn đề ra để trừ linh thạch của anh..”

Mặt Đổng Dịch biến sắc, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Bình Luận (0)
Comment