Sau khi Bạch Dạ rời khỏi sòng bạc cùng với Phương An, việ đầu tiên làm là đi ăn cơm, sau đó ngự kiếm cùng với hắn trở về phái Linh Dược.
Phái Linh Dược nằm ở một nơi cao hơn khoảng một nghìn mét so với vườn thảo dược ngoài môn phái, mây mù che phủ khắp nơi, cổng lớn uy nghi ngút trời, cầu vượt lơ lửng trên không trung, thác nước đổ thẳng từ trên cao xuống, đập thẳng vào một bức tượng người khổng lồ, tưới đẫm cho những cây linh thảo dưới chân tượng, những cây thuốc tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt dễ chịu.
Bạch Dạ đi theo Phương An tới trước cổng lớn của phái Linh Dược, ngay lập tức bị thu hút bởi lối kiến trúc cổ độc đáo mang khí thế hùng vỹ. Cậu tán thưởng: “Nơi này thật đẹp. Đúng là thiên đường chốn nhân gian, là một nơi không tệ để dưỡng già.”
Phương An cười nói: “Đại nhân, quá khen rồi.”
Bạch Dạ hỏi: “Anh ở chỗ nào vậy? Liệu tôi có quấy rầy cuộc sống của hai vợ chồng mới cưới không? Hoặc là quầy rầy người khác tu luyện?”
“Tại hạ là tu sĩ kỳ Kim Đan, được ban cho một ngọn núi riêng ở trong môn phái.” Phương An chỉ về phía trước: “Đỉnh An Thuỷ cách ngọn núi này khoảng mười dặm chính là động phủ của tại hạ. Đại nhân, ngài có nhìn thấy không?”
Bạch Dạ: “……”
Xin lỗi.
Thị lực của cậu không tốt lắm.
Đôi mắt của một phàm nhân như cậu có khi còn không nhìn rõ phong cảnh cách mình năm cây số, đừng nói đến trước mặt núi non trập trùng che khuất, làm sao cậu có thể nhìn thấy được.
Phương An thu tay lại rồi nói: “Đại nhân.
Mong ngài chờ một chút, tại hạ giao nhiệm vụ xong sẽ mang ngài tới động phủ.”
Những đệ tử đi ngang qua nghe thấy hai chữ đại nhân, nhao nhao nhìn về phía Bạch Dạ rồi đoán già đoán non thân phận của cậu.
Bạch Dạ thật sự không muốn quá nhiều người chú ý đến mình: “Anh không cần cứ mở miệng ra là đại nhân đâu, về sau cứ gọi tôi là Bạch Dạ hoặc là A Dạ là được. Anh cũng đừng tự xưng là tại hạ nữa, như vậy nghe xa lạ lắm. Cứ coi tôi như một người bạn là được, muốn nói cái gì thì nói cái đó, không cần lo lắng nói sai sẽ đắc tội với tôi.”
Phương An do dự một hồi rồi gật đầu: “Được, vậy để ta đi giao nhiệm vụ cho những người khác đã.”
Bạch Dạ nhân lúc đối phương bận việc thì quan sát khung cảnh bốn phía. Cậu nhìn thấy không ít người tu chân giống như những vị tiên cưỡi trên lưng hạc khiến cậu ngưỡng mộ không rời mắt. Sau đó cậu nghe được tiếng kêu của tiên hạc, chỉ thấy một đàn chim đen trắng đan xen đang đứng trong hồ uống nước.
Cậu định qua đó xem cho rõ hơn nhưng lại nghe có người nhỏ giọng nói: “Người kia là ai vậy? Phương sư thúc tại sao lại gọi hắn là đại nhân? Tên của hắn là Đại Nhân sao?”
Những đệ tử khác nói: “Nhìn thái độ của Phương sư thúc cung kính với người đó như vậy, có vẻ như tên của hắn không phải là đại nhân đâu.”
“Nhưng ta thấy tu vi của hắn chẳng cao gì cả. Tại sao Phương sư thúc lại đối xử cung kính với một người có tu vi thấp như vậy?”
“Có khả năng đối phương đã dùng cách gì đó để che giấu đi tu vi của mình. Có điều ta nghe nói gần đây đầu óc của sư thúc có chút vấn đề, cũng có khả năng là ngài ấy nhầm lẫn người có tu vi thấp thành có tu vi cao.”
“Đầu óc của sư thúc có vấn đề gì vậy?”
“Ngươi chưa từng nghe qua sao? Một thời gian trước Phương sư thúc cứ luôn miệng nói với các chưởng môn rằng chính mắt ngài ấy nhìn thấy thần tiên Nguyệt lão hiển linh, chính Nguyệt Lão đã dắt tơ hồng cho sư thúc và sư mẫu. Nhưng khi các chưởng lão chạy tới miếu Nguyệt Lão, đừng nói là thần tiên, đến cả tiên khí cũng không cảm giác được.”
“Thần tiên? Thật sự có thần tiên sao?”
“Nếu như thực sự có thần tiên thì tại sao mọi người còn đồn đại với nhau là sư thúc có vấn đề về đầu óc?”
“Nói cũng có lý.”
Bạch Dạ nghe đến đó, Phương An cũng vừa giao nhiệm vụ xong. Cậu đồng cảm vỗ vai của hắn: “Chịu khổ rồi.”
Bởi vì chuyện của cậu mà tự nhiên hắn bị mọi người trong môn phái nghĩ rằng đầu óc có vấn đề.
Phương An ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì nhưng vẫn trả lời lại: “Không khổ. Bây giờ ta sẽ đưa đại, à không. Bây giờ ta sẽ đưa A Dạ về động phủ của ta.”
Bạch Dạ chỉ vào những đàn chim đang uống nước trong hồ: “Tôi có thể cưỡi chúng nó với anh về động phủ không?”
Phương An khó xử: “Đàn tiên hạc đó không được thuần dưỡng nên không nghe theo mệnh lệnh của ta.”
“Vậy thì thôi.”
Lúc này, một con tiên hạc lớn đi đến trước mặt Bạch Dạ rồi kêu một tiếng với cậu.
Bạch Dạ nhìn con chim còn cao hơn gấp rưỡi so với mình rồi nói Phương An: “Nó kêu tôi ngồi lên trên.”
Phương An ngẩn người: “Ngài có thể nghe hiểu nó nói sao”
“Hình như là có thể hiểu được.” Bạch Dạ sờ sờ đầu của tiên hạc.
Tiên hạc cong người xuống, ý bảo Bạch Dạ ngồi vào lưng nó.
Dưới con mắt kinh ngạc của Phương An, Bạch Dạ bò lên lưng con chim rồi ngồi yên vị trên đó
Tiên hạc ngẩng đầu lên, hưng phấn kêu thêm một tiếng nữa.
Tiếng kêu thánh thót vang dội khắp nơi khiến mọi người đều phải quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một con tiên hạc lớn đang chở một nam tử tuấn tú bay lên không trung. Tiếp theo, những con tiên hạc khác cũng thi nhau cất cánh. Mấy trăm con chim xếp thành bốn hàng dài đi theo sau Bạch Dạ giống như đoàn binh lính hộ tống bảo vệ.
Bạch Dạ quay đầu lại gọi Phương An đang ngẩn người ra: “Phương An, anh còn không mau đi trước dẫn đường đi.”
“Ừ ừ.” Phương An nhanh chóng nhảy lên kiếm đuổi theo Bạch Dạ.
Con chim hạc dẫn đầu lại kêu thêm một tiếng nữa, những con chim khác cũng kêu theo, âm thanh của mấy trăm con chim vang vọng khắp không gian trên đỉnh núi phái Linh Dược, các đệ tử cũng nhao nhao ngẩng đầu lên nhìn. Sau đó, những loài chim đang chở những người tu chân khác đột nhiên thay đổi phương hướng, bay theo đàn tiên hạc đến đỉnh An Thủy. Vốn dĩ ban đầu chỉ có mấy trăm con hạc, trong phút chốc đã biến thành một đàn chim khổng lồ lên tới mấy ngàn con, đông đúc bay trên bầu trời.
Những đệ tử phái Linh Dược đang cưỡi chim vội vã kêu lên: “Này này, mày muốn đi đâu? Tao phải đi làm nhiệm vụ gấp, mày mau quay đầu đi.”
Nhưng những loài chim đó hoàn toàn không để ý tới lời chủ nhân của mình, chúng hưng phấn kêu lên và bay nhanh hơn.
Những đệ tử đang đứng dưới đất cũng giật mình ngẩng đầu lên xem: “Nhiều loài chim cùng với người tu chân tụ tập lại như vậy, môn phái chúng ta có chuyện lớn gì sao ”
Năm kilomet không phải là khoảng cách xa đối với người tu chân, không đến hai phút đã tới nơi rồi. Phương An đậu xuống mái nhà trên đỉnh núi An Thủy, vừa xoay người lại đã thấy sau đàn tiên hạc là mấy ngàn người tu chân cùng với thú cưỡi của bọn họ. Hắn không khỏi ngẩn người: “Các vị sư huynh, sư tỷ không biết đến đỉnh An Thuỷ của ta có việc gì?”
“Nghi lễ chào đón của phái Linh Dược đúng là không giống bình thường. Tôi thật sự rất cảm động trước sự nhiệt tình của mọi người.” Bạch Dạ nhảy xuống từ trên lưng chim hạc, quay sang nói với những người đang cưỡi loài chim khác: “Cảm ơn, cảm ơn sự đón tiếp nồng nhiệt của mọi người. Tôi sẽ ở phái Linh Dược thêm mấy ngày.”
Phương An: “……”
Các sư huynh đang vội vã đi làm việc gấp nói: “Ai tổ chức nghi lễ chào đón ngươi? Là do con thú ta đang cưỡi không khống chế được nên mới chạy theo ngươi tới đây thôi.”
Sư tỷ của Phương An cả giận nói: “Sư huynh nói đúng. Ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị lôi tới nơi này rồi, ai rảnh rỗi mà chào đón hoan nghênh ngươi chứ.”
Những đệ tử khác thi nhau phụ họa theo: “Nói đúng lắm.”
Phương An đang muốn lên tiếng ngăn bọn họ thì lại nghe Bạch Dạ nói: “Tôi cảm ơn những loài chim ở đây chứ không phải với mấy người, mấy người không cần tự nhận hết vào mình như thế.”
“……” Mọi người tức điên lên được.
Phương An: “……”
Bạch Dạ sờ đầu con chim hạc lớn: “Chúng mày trở về đi.”
Con chim lắc đầu tỏ vẻ không muốn đi.
Bạch Dạ bất lực nói với Phương An: “Những con tiên hạc này muốn ở lại đỉnh An Thủy của anh.”
Phương An lấy lại tinh thần: “Rất hoan nghênh chúng nó ở lại đây.”
Bạch Dạ nhìn về phía những con chim khác đã có chủ: “Chúng mày trở về đi, về sau nếu rảnh rỗi có thể tới đỉnh An Thủy chơi.”
Những con chim khác ngửa đầu lên trời kêu một tiếng, sau đó rời đi đầy lưu luyến.
Bạch Dạ quay người nhìn về phía phong cảnh trên đỉnh An Thuỷ, nhưng chỉ thấy một cánh rừng hoa cỏ cây cối chứ không thấy nhà ở: “Nhà của anh xây ở đâu?”
“Đi theo ta.” Phương An đi lên phía trước mười bước rồi đột nhiên biến mất trước mặt Bạch Dạ.
Bạch Dạ sững sờ nhưng vẫn quyết định đi theo sau. Tiếp theo, cậu cảm giác được bản thân đang xuyên qua một bức tường nước, cảnh vật xung quanh cũng thay đổi hoàn toàn. Cánh rừng hoa cỏ lúc ban đầu giờ thay bằng mấy chục căn nhà lầu hùng vĩ, những âm thanh xung quanh cũng khác so với vừa nãy, từ xa truyền tới âm thanh của rất nhiều loài dã thú.
Đàn chim hạc nhanh chóng chạy đến bên cạnh hồ
để uống nước và ăn cá.
Phương An truyền âm cho người trong nhà: “A Thu. Mau ra đây nhìn xem ta đưa ai về này.”
Một người phụ nữ xinh đẹp mang theo mấy chục đệ tử đi từ trong phòng ra cười hỏi: “A An. Chàng đưa ai về nhà mà vui vẻ như vậy?”
Phương An nghiêng người để vợ mình nhìn thấy Bạch Dạ lúc này đang quan sát bốn phía: “Nàng đoán xem là ai?”
Can Thu nhìn thấy rõ khuôn mặt của Bạch Dạ thì ngẩn ra, mừng rỡ như điên nói: “Là……”
Phương An ngắt lời nàng: “Ngài ấy tên là Bạch Dạ.”
Bạch Dạ cười với Can Thu: “Gọi tôi là A Dạ là được.”
“A Dạ.” Can Thu vội vã lên trước làm tư thế chắp tay: “Hoan nghênh, hoan nghênh. Ngài đến đỉnh An Thủy của chúng ta đã là một vinh dự lớn rồi.”
“Đừng chê tôi quấy rầy mọi người là được.” Bạch Dạ không thích khách sáo quá, ngáp một cái rồi hỏi: “Bây giờ mọi người có thể sắp xếp cho tôi một căn phòng không? Tôi đang muốn nghỉ ngơi khoảng hai canh giờ. Sau khi tỉnh dậy còn muốn ăn một bữa giống như trưa nay nữa, có thể chứ?”
“Đương nhiên có thể.” Phương An và Can Thu lập tức sắp xếp cho cậu một khoảng sân yên tĩnh. Không có mệnh lệnh của cậu, những người khác không được tự vào trong.
Cuối cùng thì Bạch Dạ cũng được ngủ một giấc trọn vẹn cả một buổi chiều, buổi tối khi tỉnh lại còn được ăn một bữa vô cùng thịnh soạn. Cậu vô cùng hài lòng với sự sắp xếp của hai vợ chồng Phương An.
Chờ đến khi ăn xong cơm tối, cậu mới lấy hạt giống ra rồi trồng vào trong đất, sau đó sai thủy long tưới đẫm nước cho chúng. Không tới ba giây, những hạt giống đó đã nảy mầm. Nhưng nếu muốn chúng phát triển nhanh hơn nữa thì phải dựa vào sự giúp đỡ của roi liễu. Roi liễu có thể khiến cho tất cả các loài thực vật trên đời này sinh trưởng nhanh hơn, thậm chí chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã ra hoa kết trái. Điều duy nhất khiến cậu hơi tiếc chính là bây giờ thần lực của nó không được cao cho lắm, cần phải dựa vào sức mạnh của cậu mới có thể phát huy tác dụng.
Nhưng Bạch Dạ vừa mới tỉnh ngủ không lâu, cậu không muốn nằm dài trên giường cả ngày không dậy nổi vì sử dụng quá nhiều sức lực, vậy nên hiện tại chỉ có thể sử dụng thuỷ long, túi gió, gương Can Nguyên cùng với búa Lôi Công. Lý do thứ nhất là giúp cho chúng nhanh chóng thức tỉnh, lý do thứ hai là thuỷ long có thể tưới tắm cho những cỏ cây hoa lá ở đây để cảm ơn tấm lòng thịnh tình tiếp đón của vợ chồng Phương An.
Cậu vất thuỷ long, túi gió, gương Can Nguyên cùng với búa Lôi Công lên bầu trời. Tiếp theo, những cơn gió to bắt đầu cuồn cuộn thổi, cây cối trên đỉnh An Thủy phát ra những âm thanh xào xạc, cửa của những căn nhà cũng đập rầm rầm vì gió mạnh.
Phương An và Can Thu đang ngồi trò chuyện với nhau về Bạch Dạ ở phòng ngủ bị cơn gió to với tiếng đập cửa khiến cho hoảng sợ.
Can Thu nghi hoặc: “Tại sao đột nhiên gió lại lớn như vậy?”
“Không biết.” Phương An đứng dậy đi đến bên cửa sổ, chỉ thấy phía chân trời đang lóe lên những tia chớp nhỏ. Sau đó đùng một tiếng vang trời, thiên lôi đánh xuống.
Can Thu và Phương An sửng sốt, người trước người sau vội vã nhòm qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài: “Tiếng sấm vừa rồi hình như là thiên lôi đúng không?”
Đột nhiên, bên ngoài đổ mưa tầm tã.