Nguyên Soái Bất Đắc Dĩ

Chương 4

Tiếng động từ xa vọng lại dần dần càng lúc càng lớn, hướng Đông bụi đất bay mù mịt. Đến khi trước mặt xuất hiện hai vạn nạn dân. Tôi bắt đầu thấy hoảng. Cảnh tượng này khiến tôi không khỏi nghĩ đến đám xác sống trong những bộ phim kinh dị. Tuy những nạn dân này không có da thịt thối rửa, tư thế vặn vẹo, nhưng tận mắt nhìn thấy hai vạn người vẻ mặt kinh hoàng chạy về phía mình, tôi nghĩ không ai bình tĩnh nổi.

Khi nạn dân còn cách cổng thành chừng hai trăm mét, Tống phó tướng chạy đến chỗ tôi bẩm báo:

“Bẩm nguyên soái, hai ngàn quân Bắc Tề truy đuổi đằng sau nạn dân lọt vào mai phục của ta, toàn bộ đã bị tiêu diệt”.

Tôi ngẩn người. Hai ngàn người? Vì mệnh lệnh của tôi mà hai ngàn người chết sạch. Cho dù bọn họ là “quân địch”, nhưng tôi vẫn cảm thấy trong ngực có cảm giác nặng nề, khó thở. Lúc đưa ra kế sách, tôi rất thản nhiên. Bởi vì tôi nghĩ, những lời nói ra chẳng qua chỉ để ứng phó tìm cơ hội rời khỏi nơi này. Hiện tại, tuy không nhìn thấy bọn họ chết, nhưng thật sự cách đây năm dặm đã có hai ngàn người vì tôi mà mất đi tính mạng. Đây có thể xem như tôi là chủ mưu giết người hay không?

Thấy tôi “hồn xiêu phách lạc”, Tống phó tướng gọi:

“Nguyên soái?”.

Tôi thở dài, cụp mắt hỏi:

“Thương vong của quân ta thế nào?”.

Tống phó tướng bình tĩnh đáp:

“Chỉ có mấy chục người bị thương do đá đè, không có thương vong nghiêm trọng”.

Tôi gật nhẹ đầu, phân phó:

“Tốt lắm… Cho bọn họ rút lui về thành đi”.

Tôi vừa dứt lời, phía dưới tường thành, những nạn dân sau khi chạy “marathon” chạm vạch đích không có vẻ vui mừng trên mặt, mà bắt đầu cầu xin mở cổng thành. Tiếng la của bọn họ càng lúc càng lớn, mỗi phút trôi qua, lại có thêm hàng trăm người gia nhập. Tôi cảm thấy ong cả đầu, bèn tìm chỗ ụ thành cao nhất ở giữa, trèo lên.

Có lẽ nhờ gương mặt này quá anh tuấn, cũng có thể do tôi quá nổi bật, bên dưới tiếng hô nhỏ dần rồi im bặt. Y phục đỏ trên người bay phấp phới trong gió… hệt như một lá cờ. Tôi hít một hơi thật sâu, ổn định tinh thần, sau đó cố gắng mở “volume” đến mức lớn nhất, gào to một câu:

“Mọi người có muốn sống không?”.

Đám đông bên dưới ngớ ra, sau đó đồng loạt học tôi gào lên:

“Có”.

Âm thanh của hai vạn người đồng loạt hô hào khiến mặt đất như rung chuyển. Tôi nuốt nước bọt, lấy hơi gào đáp lại:

“Tôi là Trần Ngạn, đại nguyên soái…”.

Tôi còn chưa kịp giới thiệu đầy đủ, bỗng một ánh sáng trắng lóe lên, nhằm thẳng tôi mà lao tới. Bên cạnh có tiếng hét của Trần Đường. Trong khoảnh khắc đó, tai tôi vừa nghe thấy Trần Đường hét lên hai tiếng “cẩn thận”, não bộ vừa phân tích xem có nên ngã người về sau để tránh mũi tên hay không. Chân còn chưa kịp di chuyển, tôi sững sờ nhìn lại vật bị nắm chặt trong tay mình. 

Chính là mũi tên vừa rồi. Đầu mũi tên cách ngực trái tôi chưa tới hai mươi phân. Tay trái tôi nắm chặt mũi tên. 

Tôi nuốt nước bọt, lẩm bẩm trong miệng: “Cảm ơn anh, Trần Ngạn”.

Phải, tôi đương nhiên không có bản lĩnh chụp lấy mũi tên đang bay. Là Trần Ngạn, đúng hơn là cơ thể của Trần Ngạn phản ứng lại với nguy hiểm. Tôi liếc nhìn Trần Đường áy náy, đáng lẽ tôi nên nghe lời cậu ta mặc áo giáp mới phải. Suýt chút nữa thì toi đời!

Tôi nhìn chằm chằm vào một bóng lưng dưới thành. Muốn chạy? Hừ, bắn lén ông đây xong còn định chuồn sao. Không có “ngon lành” như vậy được đâu. Trần Ninh vừa chạy đến gần, tôi chộp lấy cây cung trên tay cậu ta, kéo cung, lắp tên. Động tác tự nhiên giống như khi cưỡi ngựa, cầm kiếm. Tôi biết, đây đều là Trần Ngạn để lại “tài sản” cho tôi. 

Mũi tên xé gió lao đi, ghim chính xác vào cổ họng kẻ kia. Hắn ngã úp sấp, không kịp kêu một tiếng. 

Đột nhiên tôi cảm thấy rất tức giận. Tôi vốn là kẻ ưa nhàn rỗi, không thích dính vào rắc rối. Nguyện vọng cũng chỉ đơn giản là được chết già, cơ thể không bị bệnh tật quấn lấy, mỗi năm đi làm tốt nhất đều được tăng lương, cuối năm tiền thưởng nhiều một chút, vài tháng đi du lịch dăm ba ngày. Nhưng vì sao tôi lại vô duyên vô cớ bị lôi đến nơi này? Mở mắt ra trên người đã trúng tên. Khó khăn lắm mới giữ được mạng, qua một đêm, lại có kẻ muốn tặng cho tôi thêm phát nữa. Tôi cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn ngay lập tức rời khỏi nơi này. 

Nhưng bọn họ sẽ không ai đồng ý cho tôi thoải mái phủi mông bỏ đi. 

Muốn đi, trước tiên phải chấm dứt trận chiến này. Tôi trả cây cung lại cho Trần Ninh, quay người lại chỉ tay vào cái xác dưới thành, lại tiếp tục gào:

“Kẻ vừa bắn tên là gian tế Bắc Tề. Chính bọn ôn dịch Bắc Tề đã cưỡng chế, xua đuổi mọi người rời khỏi nơi sinh sống. Tôi đảm bảo sẽ bảo vệ tính mạng của tất cả mọi người. Kẻ nào làm hại đến con dân Đại Chu đều không được tha thứ! Hai ngàn quân Bắc Tề truy đuổi mọi người đã bị quân ta tiêu diệt toàn bộ. Hiện tại, bên cạnh các vị có gian tế trà trộn, ẩn nấp, muốn thừa cơ vào thành mở cổng từ bên trong cho quân Bắc Tề tràn vào. Nếu để chúng thực hiện được âm mưu, không chỉ đàn ông, mà đàn bà, trẻ nhỏ gần mười vạn người ở đây đều sẽ gặp nguy hiểm. Chỉ cần các vị nghe tôi, Trần Ngạn hứa sẽ không để ai phải chảy máu. Mọi người có tin tôi không?”.

Bên dưới gần như đồng thanh gào lên: 

“Có”.

Tôi suýt chút nữa thì bật ngón tay cái với bọn họ. Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy. Thật ra trong thành trừ đi số quân đang mai phục ở Tân Thanh, chỉ còn chưa đến hai ngàn binh lính và một vạn dân chúng. Cộng thêm hai vạn nạn dân phía dưới, tổng cộng cũng chỉ hơn ba vạn người. Tôi nói quá lên “một chút”, lại thông báo việc hai ngàn quân Bắc Tề bị tiêu diệt. Một là khiến nạn dân bên dưới tìm thấy cảm giác an toàn sau khi chạy hơn trăm dặm, bọn họ đã sức cùng lực kiệt, bị cái chết dí sát mông; nếu không làm họ thả lỏng tinh thần, không khéo lại xảy ra hỗn loạn, mất khống chế. Hai là dọa cho “bọn gián điệp” hoảng sợ mà dễ bề bị phát hiện. 

Tôi quay đầu gọi Trần Ninh:

“A Ninh, tôi mượn cung tên của đệ dùng một chút”.

Cậu ta đem cung và toàn bộ tên trên vai đưa cho tôi. Tôi đeo ống đựng tên lên lưng, sau đó lớn tiếng bảo nạn dân bên dưới lùi lại năm mươi bước. Đợi bọn họ đều lùi ra xa, tôi rút tên bắn thành một hàng ngang trước mặt bọn họ, khoảng cách giữa các mũi tên đều tăm tắp. Tôi tạm nén lại cảm giác đắc ý, chỉ mặt hai mươi người hàng đầu, đến đứng trước mũi tên, rồi bảo những người này quay lưng lại, mặt đối mặt với đám đông nạn dân. 

Tôi ưỡn ngực, ngẩng cao đầu… gào:

“Mọi người nghe rõ đây. Ai quen biết những người đứng cạnh mũi tên thì tiến đến chỗ người mình quen, rồi quay mặt lại để những người phía sau nhìn. Những người hàng kế tiếp nếu quen biết bất kì người nào phía trước cứ bước đến chỗ người đó và làm giống họ, quay mặt lại để những người khác nhận diện. Nhớ kĩ, không được chen lấn, phải xếp hàng ngay ngắn. Ở đây có cha mẹ, anh em, con cháu, đồng hương của mọi người. Chen lấn sẽ khiến kẻ yếu bị thương. Có ai muốn người thân của mình bị giẫm đạp không?”.

Đám đông lập tức gào:

“Không muốn”.

Tôi gật mạnh đầu:

“Tốt lắm. Vậy mọi người lần lượt tiến lên theo hiệu lệnh của Tống Tướng Quân”.

Tôi ra hiệu cho Tống phó tướng đứng ra chỉ huy, bản thân nhảy xuống khỏi ụ thành. Con mẹ nó, gào cả buổi, đau cả họng. 

Các “đồng nghiệp cấp dưới” quây lại quấn lấy tôi. Trần Đường gấp gáp hỏi:

“Đại ca không sao chứ?”.

Tôi liếc cậu ta, lại trỏ vào cổ họng mình, khàn giọng nói:

“Tôi… khát… nước”.

“Đệ đi lấy trà cho đại ca”. Trần Ninh nói rồi nhanh chóng chạy đi. 

Đợi tôi uống hết một bình trà, Trần Đường mới lo lắng hỏi:

“Đại ca, nếu sắp xếp như hiện tại, mỗi nạn dân chỉ cần nhận diện một người, sao có thể tìm ra quân Bắc Tề trà trộn?”.

Tôi cười cười:

“Không phải một, mà là hai. Mỗi người phải quen một người, lại phải có một người khác nhận diện là quen biết. Đệ nói xem, nếu một tên gian tế sau khi nhận bừa một nạn dân là người hắn quen, tiếp theo ai sẽ nhận có quen biết với hắn?”.

Trần Ninh đứng bên cạnh liền trả lời thay:

“Là một tên gian tế khác”.

Tôi gật đầu:

“Đúng vậy. Chúng ta chỉ cần để ý xem hàng nào ít đàn bà, trẻ nhỏ. Hơn nữa có liên tiếp nhiều đàn ông nối tiếp nhau, mà rất có thể nối đến tận cuối hàng. Đó là những kẻ khả nghi. Xem tướng mạo và ánh mắt những người này sẽ rõ đó là dân chúng hay là kẻ địch. Nghe xong những lời ta nói lúc nãy, bọn chúng không còn giữ nổi ánh mắt bình tĩnh đâu”.

Dục quân sư lên tiếng nói:

“Thì ra lúc nãy nguyên soái cố ý nhắc chuyện tiêu diệt hai ngàn kẻ địch và tăng số lượng binh lính của ta là có dự tính. Thuộc hạ thật khâm…”.

Tôi thấy ông ta từ Tân Thanh trở về, không đợi ông ta vỗ xong mông ngựa, liền ngắt lời hỏi:

“Dục quân sư, tình hình bên phía Tây thế nào rồi?”.

Dục quân sư chắp tay, nét mặt vui mừng:

“Nguyên soái quả nhiên liệu sự như thần. Ngô Phi đã dẫn binh tiến vào khe núi Tân Thanh. Lý tướng quân đang cầm chân bọn chúng. Cho dù không thể gây thương vong lớn, nhưng đường ra khỏi khe núi đã bị quân ta dùng gỗ, đá lấp lại rồi. Trong ngày hôm nay, tuyệt đội không một tên Bắc Tề nào vượt qua được”.

Tôi nhìn ông ta:

“Nếu bọn chúng quay lại đi theo đường Hoa Lăng thì khoảng bao lâu sẽ đến đây? Có kịp thời gian cho chúng ta tiêu diệt gian tế, đón nạn dân an toàn vào trong thành hay không?”.

Dục quân sư vuốt râu cười:

“Nguyên soái cứ an tâm. Sau khi Ngô Phi tiến vào khe núi Tân Thanh, thuộc hạ đã cho người phóng hỏa ở đường Hoa Lăng, chặt cây chặn đường. Tuyệt đối đủ thời gian”.

Tôi trợn mắt. Tôi hẳn là bị lây bệnh ngốc của Trần Ngạn rồi. Biết vậy, tối hôm qua cứ cho người đặt bẫy cả hai đường. Bên chỗ Tân Thanh cần đá lớn, gỗ dài chuẩn bị sẽ mất nhiều công sức. Nhưng bên Hoa Lăng chỉ cần tập trung cành khô, lá mục, thêm chất đốt là được. Hoàn toàn có thể chặn cả hai đường. Hại tôi lo lắng cả buổi. Tôi tức đến thiếu chút thì không nhịn được chữi thề. 

Trần Đường ở bên cạnh đột nhiên gấp gáp gọi: 

“Đại ca, vết thương của huynh!”.

Tôi nhìn xuống ngực mình, máu thấm ướt cả lớp áo bên ngoài. Hỏng rồi, hỏng rồi. Lại lo nói chuyện mà rớt hết máu rồi. Khi không lại lo chuyện thiên hạ làm gì cơ chứ. Ở đây có một đống tướng quân, phó tướng, quân sư. Tôi chỉ cần tập trung đầu óc nghĩ cách trốn đi là tốt rồi. 

Tôi quay sang nói với đám tướng lĩnh:

“Mọi việc ở đây xin nhờ các vị tướng quân”. 

Sau đó lảo đảo trở về phòng.
Bình Luận (0)
Comment